157
1 | DÂN LUẬN (www.danluan.org) Lời người dịch Cuốn sách “Time to Get Tough, Make America #1 Again” được phát hành ngày 21 tháng Tám 2011 dưới dạng sách thường. Năm 2015 cuốn sách được phát hành lại dưới dạng sách bìa cứng tên “Time to Get Tough, Make America Great Again” của Donald J. Trump nay là một Tổng Thống “không giống ai (snoozy)” của Hoa Kỳ. Mất một tháng mới dịch xong cuốn sách, dịch để hiểu rõ qua việc sắp xếp lại câu chữ bằng tiếng Việt. Có vài điều cần lưu ý là cuốn sách này được viết chủ yếu có lẽ là dựa trên bối cảnh xã hội kinh tế trong gần 3 năm đầu nhiệm kỳ đầu của Tổng Thống Obama ngay sau cuộc đại khủng hoảng tài chính kinh tế 2007-2009 trong năm cuối của TT Bush con. Cuốn sách cho biết ông Trump đã chuẩn bị ứng cử Tổng Thống từ nhiệm kỳ trước vào năm 2012, nhưng dù là ứng cử viên hàng đầu của đảng Cộng Hòa ông đã không ứng cử, lý do là ông không muốn phải hy sinh mà rời bỏ chương trình TV Show “The Apprentice” nổi tiếng của ông. Melania, vợ ông, từng nói với Trump: “anh đã là ngôi sao lớn nhất trên thế giới, lớn hơn cả Tom Cruise”. Có lẽ là vì vậy. Bỏ qua những tĩnh từ có thể ghép cho Donald Trump vì ngôn ngữ, thái độ, cư xử, nhân sinh quan của ông ấy để tìm hiểu những vấn đề ông ấy nêu ra là gì, phương án xử lý ra sao và đặc biệt ông muốn gì và cái ông muốn gì sẽ ảnh hưởng tới Thế Giới trong đó có Việt Nam của chúng ta. Và tạm thời tính trên cơ sở ông ấy nói và sẽ làm như đã nói, chuyện của mình là thử suy luận, dùng cảm quan xem ông ấy làm được tới đâu? Điều kế tiếp là trong toàn bộ cuốn sách ông Trump miệt thị nặng nề, khinh khi toàn bộ, đổ lỗi hoàn toàn cho Tổng Thống và chính quyền Obama về nợ công 18 ngàn tỷ (2011), kinh tế suy sụp vì để cho các nước OPEN và Trung Quốc xâu xé, về An sinh Xã hội đầy gian lận và Obamacare “định hướng bao cấp”, ấy là chưa nói đến vấn đề dân nhập cư lậu đông nhất là từ phía Nam nước Mỹ mà mới vừa đây TT Trump đã đẩy mạnh việc làm hàng rào biên giới, cộng thêm sắc lệnh ngăn dân bảy nước Hồi Giáo dù hợp pháp vào Mỹ đã gây lên một phong trào phản đối chưa từng thấy trong nước Mỹ và trên Thế Giới. Điều rất bất công nếu không muốn nói là gian dối là ông Trump không hề nhắc đến hậu quả to lớn mà chính quyền Bush đã để lại cho nước Mỹ mà TT Obama phải lo. Khi nhậm chức, TT Obama đã nói “Bức tường khó khăn là quá cao, không biết hai nhiệm kỳ Tổng Thống có giải quyết được không?”. Nội vấn đề thất nghiệp, khi TT Bush trao quyền cho TT Obama, thất nghiệp là 7.5%, dư chấn lên đến 10% vào tháng 10 năm 2009, từ đó khựng lại và bắt đầu giảm đến nay (2016) còn 4.6%.

]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

1 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Lời người dịch

Cuốn sách “Time to Get Tough, Make America #1 Again” được phát hành ngày 21 tháng Tám 2011 dưới dạng sách thường. Năm 2015 cuốn sách được phát hành lại dưới dạng sách bìa cứng tên “Time to Get Tough, Make America Great Again” của Donald J. Trump nay là một Tổng Thống “không giống ai (snoozy)” của Hoa Kỳ.

Mất một tháng mới dịch xong cuốn sách, dịch để hiểu rõ qua việc sắp xếp lại câu chữ bằng tiếng Việt.

Có vài điều cần lưu ý là cuốn sách này được viết chủ yếu có lẽ là dựa trên bối cảnh xã hội kinh tế trong gần 3 năm đầu nhiệm kỳ đầu của Tổng Thống Obama ngay sau cuộc đại khủng hoảng tài chính kinh tế 2007-2009 trong năm cuối của TT Bush con. Cuốn sách cho biết ông Trump đã chuẩn bị ứng cử Tổng Thống từ nhiệm kỳ trước vào năm 2012, nhưng dù là ứng cử viên hàng đầu của đảng Cộng Hòa ông đã không ứng cử, lý do là ông không muốn phải hy sinh mà rời bỏ chương trình TV Show “The Apprentice” nổi tiếng của ông. Melania, vợ ông, từng nói với Trump: “anh đã là ngôi sao lớn nhất trên thế giới, lớn hơn cả Tom Cruise”. Có lẽ là vì vậy.

Bỏ qua những tĩnh từ có thể ghép cho Donald Trump vì ngôn ngữ, thái độ, cư xử, nhân sinh quan của ông ấy để tìm hiểu những vấn đề ông ấy nêu ra là gì, phương án xử lý ra sao và đặc biệt ông muốn gì và cái ông muốn gì sẽ ảnh hưởng tới Thế Giới trong đó có Việt Nam của chúng ta. Và tạm thời tính trên cơ sở ông ấy nói và sẽ làm như đã nói, chuyện của mình là thử suy luận, dùng cảm quan xem ông ấy làm được tới đâu?

Điều kế tiếp là trong toàn bộ cuốn sách ông Trump miệt thị nặng nề, khinh khi toàn bộ, đổ lỗi hoàn toàn cho Tổng Thống và chính quyền Obama về nợ công 18 ngàn tỷ (2011), kinh tế suy sụp vì để cho các nước OPEN và Trung Quốc xâu xé, về An sinh Xã hội đầy gian lận và Obamacare “định hướng bao cấp”, ấy là chưa nói đến vấn đề dân nhập cư lậu đông nhất là từ phía Nam nước Mỹ mà mới vừa đây TT Trump đã đẩy mạnh việc làm hàng rào biên giới, cộng thêm sắc lệnh ngăn dân bảy nước Hồi Giáo dù hợp pháp vào Mỹ đã gây lên một phong trào phản đối chưa từng thấy trong nước Mỹ và trên Thế Giới.

Điều rất bất công nếu không muốn nói là gian dối là ông Trump không hề nhắc đến hậu quả to lớn mà chính quyền Bush đã để lại cho nước Mỹ mà TT Obama phải lo. Khi nhậm chức, TT Obama đã nói “Bức tường khó khăn là quá cao, không biết hai nhiệm kỳ Tổng Thống có giải quyết được không?”. Nội vấn đề thất nghiệp, khi TT Bush trao quyền cho TT Obama, thất nghiệp là 7.5%, dư chấn lên đến 10% vào tháng 10 năm 2009, từ đó khựng lại và bắt đầu giảm đến nay (2016) còn 4.6%.

Page 2: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

2 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Ông Trump đề cập tới nhiều vấn đề lớn, phải nói là rất lớn mà nước Mỹ phải đối mặt ngày hôm nay và sẽ được giải quyết theo cách của ông:

- Vấn đề quân Mỹ chiến đấu ở nước ngoài: lấy dầu lửa bù vào chi phí chiến tranh mà Mỹ phải chi ra, nếu không rút quân về.

- Đối kháng với Trung Quốc về các vấn đề: kinh tế, thao túng tiền tệ, xây dựng quân đội mà đối tượng chính là Mỹ, ăn cắp tài sản trí tuệ, chiến tranh mạng … nhưng trong phần kết “Trung Quốc là kẻ thù của chúng ta. Đó là thời gian chúng ta bắt đầu hành động như nó là kẻ thù... và nếu chúng ta làm công việc của chúng ta một cách chính xác, Trung Quốc sẽ có một sự tôn trọng hoàn toàn mới đối với Hoa Kỳ, và sau đó chúng ta có thể vui vẻ đi du lịch trên đường cao tốc tới tương lai với Trung Quốc như một người bạn của chúng ta”. Cái viễn cảnh “chia hai thiên hạ” là rất rõ.

- Vấn đề di dân bất hợp pháp chủ yếu là từ phía Nam: ngăn chận chứ làm sao giải quyết khoảng 11 triệu người ở lậu ở Mỹ không phải là dễ. Vấn đề “anchor babies” còn chưa rõ ràng với Tu Chính Án thứ 14 vì chưa có án lệ nên việc giải thích còn phe này phe nọ

- Vấn đề giảm thuế lợi tức cá nhân còn mức “5, 10, 15 phần trăm, giảm thuế doanh nghiệp để tăng việc làm, nhờ đó giảm thất nghiệp thêm người làm việc tức người đóng thuế - tức tăng thu ngân sách. Hiện nay, tỷ lệ thất nghiệp là 4.6%, trong khi theo một số kinh tế gia nền kinh tế toàn dụng khi mức thất nghiệp xuống còn khoảng 5%. Đây là vấn đề khá lý thú, đã ăn no còn ăn thêm được không, hậu quả là gì.

- Vấn đề An sinh Xã hội (Social Security) tạo tinh thần ỷ lại, gian lận không thúc đẩy ý thức tự vươn lên qua công việc

- Tăng cường sức mạnh của quân đội: Yêu cầu các tướng lãnh đưa ra trong vòng 30 ngày một kế hoạch để đánh

bại và tiêu diệt ISIS (* đã làm sau khi thành TT) Xây dựng một lực lượng Bộ binh hiện dịch khoảng 540.000 người Xây dựng một lực lương TQLC (Marine Corps) gồm 36 tiểu đoàn Xây dựng một hải quân gồm 350 tàu nổi và tàu ngầm Xây dựng một lực lượng không quân có ít nhất 1.200 máy bay chiến đấu Một hệ thống phòng thủ tên lửa mới tiên tiến nhất

Page 3: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

3 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Để làm gì khi Trump đã định rõ Trung Quốc là kẻ thù? câu trả lời là có lẽ không để đánh nhau với Trung Quốc nhưng để có thế mà ép Trung Quốc đáp ứng các đòi hỏi nhằm quân bình về kinh tế, an ninh với Mỹ, nếu được thì họ sẽ cũng khoác tay nhau “vui vẻ đi du lịch trên đường cao tốc tới tương lai với Trung Quốc như một người bạn của chúng ta”. Việt Nam kiếm cách hoặc đi du lịch chung hoặc né được thì tốt vì trâu bò húc nhau ruồi muỗi kẹt nếu cả hai vua Trump và vua Tập đều là kẻ “chịu chơi” hung hăng, ai cũng có mấy cục “cốt lõi” riêng.

Mời bà con đọc cuốn phỏng dịch “Đã đến lúc phải kiên quyết, Hãy làm cho nước Mỹ vĩ đại một lần nữa” và bàn luận cho vui.

Tháng Hai 2017

Nguyễn Quốc Vĩ

Đã đến lúc phải kiên quyết hơn

Hãy làm cho nước Mỹ vĩ đại một lần nữa

Donald J. Trump

Nội dung

CHƯƠNG MỘT Phải kiên quyết CHƯƠNG HAI Nắm lấy dầu CHƯƠNG BA Đánh thuế Trung Quốc và cứu việc làm của Mỹ CHƯƠNG BỐN Đó là tiền của bạn - Bạn phải được giữ lại nhiều tiền hơn CHƯƠNG NĂM Một Chính phủ mà chúng ta có thể đáp ứng được CHƯƠNG SÁU Tăng cường sức mạnh của Mỹ CHƯƠNG BẢY Một dàn lưới an toàn chứ không phải là một chiếc võng CHƯƠNG TÁM Bãi bỏ Obamacare CHƯƠNG CHÍN Nó được gọi là nhập cư bất hợp pháp vì một lý do CHƯƠNG TEN Một nước Mỹ xứng đáng cho con cháu của chúng ta CHƯƠNG KẾT Báo Chí và Tổng Thống

Page 4: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

4 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

CHƯƠNG MỘT Phải kiên quyết

Tôi viết cuốn sách này bởi vì đất nước mà tôi yêu đang trải qua một thảm họa kinh tế toàn diện ngay lúc này.

Lúc đầu khi tôi viết cuốn sách này, nợ của chúng ta là 15 nghìn tỉ đô la. Nó đã tăng vọt qua mức 18 nghìn tỉ và sẽ sớm vượt qua 20 nghìn tỉ. Hãy để tôi giúp bạn để hết tâm trí của mình vào những gì đã xảy ra xung quanh các con số đó. Nếu có một số phép lạ mà các nhà gọi là “lãnh đạo” ở Washington có thể tìm ra một cách nào đó để tiết kiệm một tỉ đô la tiền thuế của bạn mỗi ngày, nó vẫn sẽ mất ba mươi tám năm để trả hết nợ. Và thậm chí việc đó là không tính đến lãi suất.

Chúng ta không có ba mươi tám năm để vượt qua điều đó. Con đường mà tôi thấy, chúng ta sẽ có bốn, có lẽ tám năm là cao nhất.

Mỗi ngày làm kinh doanh tôi thấy nước Mỹ bị xé nát tanh banh và bị lạm dụng. Chúng ta đã trở thành trò cười, thành thằng nhỏ bị đòn oan của thế giới, bị đổ lỗi cho mọi thứ, chẳng được tí công lao và không được sự tôn trọng nào. Bạn nhìn thấy và cảm thấy nó xung quanh mình, và tôi cũng vậy.

Lấy một ví dụ, Trung Quốc đang lừa gạt chúng ta hàng trăm tỉ đô la bằng cách thao túng và làm mất giá đồng tiền của họ. Mặc cho tất cả các cuộc nói chuyện vui vẻ tại Washington, các nhà lãnh đạo Trung Quốc vẫn không phải là bạn của chúng ta. Tôi đã bị chỉ trích vì gọi họ là kẻ thù của chúng ta. Nhưng có gì khác để bạn gọi những người đang hủy hoại tương lai của con cháu chúng ta? bạn muốn tôi dùng tên gì để gọi những kẻ chết tiệt đang thỏa chí làm phá sản đất nước chúng ta, ăn cắp công việc của chúng ta, những người do thám để ăn cắp công nghệ của chúng ta, những kẻ đang phá hoại tiền tệ của chúng ta, và những kẻ đang làm hỏng cách sống của chúng ta? Trong tâm trí tôi, đó là kẻ thù. Nếu chúng ta muốn làm cho nước Mỹ thành số một lần nữa, chúng ta phải có một Tổng Thống biết cách cứng rắn với Trung Quốc, biết làm thế nào để đàm phán tốt với Trung Quốc, và làm thế nào để giữ cho họ khỏi chèn ép chúng ta mỗi khi.

Page 5: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

5 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Đến cuộc khủng hoảng dầu lửa. Ý tưởng giá 85 một thùng dầu được sử dụng là không thể tưởng tượng được. Bây giờ OPEC đang chán giá đó và muốn nâng giá dầu cao hơn, cười vui suốt con đường đi đến ngân hàng. Kết quả: bạn và gia đình bạn đang phải trả 3 một gallon, 4 một gallon, 5 một gallon, và hơn thế nữa. Xin lỗi, nhưng OPEC - mười hai kẻ lạ mặt ngồi quanh cái bàn họp - thậm chí họ đã không thể tồn tại nếu Hoa Kỳ không giúp để cứu và bảo vệ các nước Trung Đông! Tổng Thống của chúng ta đâu rồi trong tất cả điều này? Đâu là nơi để quy trách trách nhiệm? Quan điểm của lãnh đạo hành pháp là gì nếu hành pháp của chúng ta yếu và không lãnh đạo? Có lời bào chữa nào cho một Tổng Thống khi không có những câu trả lời mạnh bạo nào trước cuộc khủng hoảng dầu lửa với OPEC, khi không giải phóng các công ty dầu trong nước để họ tiến hành công việc và khoan dầu của họ, nhưng lại mở dự trữ chiến lược của chúng ta? Đó không phải là lãnh đạo, đó là một sự thoái vị của lãnh đạo.

Cho dù chúng ta có thích hay không, dầu là cái trục mà trên đó các nền kinh tế trên thế giới quay quanh. Nó là thế. Khi giá dầu đi lên, thì giá về tất cả mọi thứ khác đều lên. Hãy suy nghĩ về nó. Bạn mua một ổ bánh mì. Làm thế nào mà nó có mặt ở các cửa hàng? Thứ gì làm chạy chiếc xe chở bánh mì? Thiết bị gì mà người nông dân sử dụng để thu hoạch vụ mùa? Thiết bị và xe cộ không tự cấp nhiên liệu cho mình. Chúng cần dầu. Và khi giá của một sản phẩm đi lên, nhà sản xuất chuyển chi phí này tới bạn dưới giá cao hơn. Tôi có vinh dự được giáo dục tại trường kinh doanh tốt nhất trên thế giới, trường Wharton Business. Nhưng không cần có một số bằng tốt nghiệp kinh doanh có uy tín để nhận ra những gì đang xảy ra ở đây. Đó là phép tính cơ bản.

Tuy nhiên, với việc Trung Quốc đánh chúng ta giống như đấm túi cát hàng ngày, OPEC hút sạch túi tiền của chúng ta, và công việc thì chẳng thấy đâu, Tổng Thống Obama đã làm những gì? Ông chọn đội bóng rổ NCAA của mình. Ông ta mời khách trong những buổi tiệc xa hoa tại Nhà Trắng. Bây giờ nhìn xem, tôi cũng thích bóng rổ và buổi tiệc xa hoa như bất cứ ai. Nhưng khi bạn đã là Tổng Thống của Hoa Kỳ và đất nước bạn đang suy sụp đến tận cùng ngay trước mắt bạn, bản năng đầu tiên của bạn không phải là tiệc tùng. Không có gì ngạc nhiên khi nước Mỹ đang bị phá thành bình địa.

Page 6: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

6 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Bạn có biết rằng một trong bảy người Mỹ hiện nay đang nhận tem phiếu thực phẩm? [1] Hãy suy nghĩ về chuyện đó. Tại Hoa Kỳ, quốc gia thịnh vượng nhất trong lịch sử của nền văn minh của loài người, người dân của chúng ta đang bị đói. Trong tháng 3 năm 2011, chúng ta đã thấy giá của lương thực đã đạt đỉnh trong gần bốn thập kỷ. [2] Kết hợp với sự tăng vọt về chi phí năng lượng, tỉ lệ thất nghiệp tăng ở mức hai con số, chi tiêu lãng phí ồ ạt của Obama, sát nhập hệ thống chăm sóc y tế vào chính phủ liên bang, và kết quả rõ ràng là đau đớn - chúng ta đang đi đến một thảm họa kinh tế. Nếu chúng ta tiếp tục trên con đường này, nếu chúng ta tái cử Barack Obama, nước Mỹ mà chúng ta để lại cho con cháu sẽ không còn giống như nước Mỹ mà chúng ta đã rất may mắn được lớn lên trong đó. Giấc mơ Mỹ sẽ bị thế chấp. Cái thành phố lấp lánh sáng trên đồi rồi sẽ trông như một đống đổ nát ở nội thành. Sẽ không có bình minh ở Mỹ, như Tổng Thống Reagan đã nói. Chúng ta sẽ để tang cho nước Mỹ, một nước Mỹ đã mất dưới thời Obama. Đồng đô la sẽ mất giá trong vai trò đồng tiền quốc tế của thế giới. Nền kinh tế của chúng ta sẽ bị sụp đổ một lần nữa (tôi tin đây là một nguy cơ rất hiện hữu và có thể có rủi ro bị nhấn chìm trong một suy thoái kép để rồi sẽ thành một khủng hoảng kinh tế). Và Trung Quốc sẽ thay Mỹ thành sức mạnh kinh tế số một của thế giới.

Nhưng không thể để chuyện xảy ra theo hướng này. Nếu chúng ta kiên quyết và thực hiện những lựa chọn khó khăn, chúng ta có thể - một lần nữa - làm cho nước Mỹ thành một quốc gia giàu mạnh và được tôn trọng. Tổng Thống thực sự đúng đắn có thể làm cho nước Mỹ kiếm được tiền bằng cách thương lượng những giao dịch lớn. Chúng ta không luôn luôn nghĩ rằng các Tổng Thống của mình là những nhà đàm phán về công ăn việc làm và các chuyện kinh doanh, nhưng họ là vậy. Tổng Thống là lãnh tụ đàm phán của chúng ta. Nhưng kết quả của một thỏa thuận chỉ có hiệu quả tùy người đàm phán nó. Theo Hiến pháp, Tổng Thống là tổng tư lệnh, có quyền bổ nhiệm thẩm phán, và có thể phủ quyết hoặc ký thi hành Luật. Công việc của Tổng Thống suốt thời gian còn lại là những gì? Vâng, tôi có thể nói với bạn đó là một công việc quan trọng: ông phục vụ như là trưởng đoàn đàm phán và người đi giao dịch của Mỹ. Ông được cho là người đi đàm phán các giao dịch với các quốc gia khác để bảo vệ và mang lợi ích về cho chúng ta. Nhiệm vụ của Tổng Thống là tạo ra một môi trường mà thị trường tự do và công bằng có thể

Page 7: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

7 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

phát triển, việc làm trong khu vực tư nhân có thể được tạo ra, và nền kinh tế của chúng ta có thể bùng nổ. Nếu họ là những nhà đàm phán mạnh mẽ và làm cho các giao dịch đúng đăn, thì nước Mỹ thắng. Nếu họ nhút nhát và thực hiện những giao dịch sai, bạn và đời con bạn phải trả giá.

Bây giờ ta xem xét các giao dịch lúng túng và thiếu máu mà Obama đã làm. Tôi ủng hộ thương mại tự do và công bằng. Sau mọi chuyện, tôi đã làm kinh doanh trên toàn thế giới. Nhưng nhìn vào các thỏa thuận mà Obama đã ký với Hàn Quốc. Nó rất xấu, thật xấu hổ, bạn khó có thể tin được rằng có người đã ký một điều như vậy. Về lý thuyết, thỏa thuận này được cho là để đẩy mạnh xuất khẩu của Mỹ sang Hàn Quốc. Trong thực tế, những gì tiếp theo các thỏa thuận mà Obama đã ký là từ không có gì đến sự mất cân bằng cán cân thương mại, thậm chí hơn thế nữa, nó sẽ làm xói mòn nền sản xuất Mỹ và giết việc làm tại Mỹ nhiều hơn, và sẽ xóa đi các mức thuế mà Hàn Quốc hiện nay đang trả cho chúng ta để bán hàng của họ ở nước ta. Tại sao Obama đồng ý với các điều khoản, đặc biệt là khi chúng ta nắm trong tay tất cả các con bài? Những người Hàn Quốc thích quân đội của chúng ta bảo vệ họ chống lại Bắc Triều Tiên. Nhưng họ không cần chúng ta làm công việc bẩn cho họ - lực lượng vũ trang của Hàn Quốc nằm giữa con số 600.000 và 700.000. Và chúng ta vẫn có 28.500 binh sĩ Mỹ tại Hàn Quốc. [3] Tại sao?

Ngay cả khi bạn nghĩ rằng việc chúng ta duy trì quân đội ở Nam Triều Tiên là một ý tưởng tốt, thì tại sao Hàn Quốc lại không phải gánh chịu toàn bộ hóa đơn cho chúng ta để bảo vệ họ? (Hiện nay, họ chỉ chi trả một phần của chi phí.) Vẫn còn tốt hơn, tại sao là Tổng Thống của chúng ta lại ký một luật thương mại như người Hàn Quốc muốn thay vì một luật thương mại cung cấp cho chúng ta một lợi thế tối đa? Ông có thể là một "người tổ chức cộng đồng" giỏi nhưng ông lại là một người đàm phán quốc tế tệ hại. Điều này không quá ngạc nhiên - ông đã chưa bao giờ tự mình thành lập hoặc điều khiển một doanh nghiệp nào trong cuộc sống. Toàn bộ sự nghiệp đàm phán giao dịch của ông, chẳng hạn như đã có, là tìm ra cách thức để chính phủ tống tiền người nộp thuế để thưởng cho các nhóm lợi ích đặc biệt của mình. Đó không phải là loại đàm phán mà chúng ta cần.

Rồi nhìn vào Trung Quốc. Có bốn người Trung Quốc cho mỗi người Mỹ. Dân số của Trung Quốc là rất lớn, và sức mạnh kinh tế của họ là rất lớn và ngày càng tăng.

Page 8: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

8 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Trung Quốc hiện là nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới. Chúng ta đang xây dựng sự giàu có của Trung Quốc bằng cách mua tất cả các sản phẩm của họ, mặc dù chúng ta làm ra các sản phẩm tốt hơn ở Mỹ. Tôi biết. Tôi mua rất nhiều sản phẩm. Cửa sổ, đá tấm, đủ thứ, tôi mua chúng hàng xe tải. Tôi mua hàng của Mỹ bất cứ khi nào tôi có thể. Thật không may, rất nhiều lần các doanh nghiệp Mỹ không thể mua sản phẩm của Mỹ, bởi vì với người Trung Quốc điều chỉnh xung quanh tỉ giá tiền tệ của họ, các nhà sản xuất người Mỹ không thể cạnh tranh được về giá cả. Nếu Trung Quốc không chơi trò chơi với đồng tiền của họ và nếu chúng ta chơi trên một sân chơi kinh tế, chúng ta có thể dễ dàng cạnh tranh với Trung Quốc. Nhưng người Trung Quốc đã gian lận qua thao túng tiền tệ và với gián điệp công nghiệp - và người được cho là kẻ chỉ huy tối cao của chúng ta đã để cho họ ăn gian. Toàn bộ sự việc là một vụ bê bối và không công bằng cho người lao động và các doanh nghiệp của chúng ta. Không có cách nào nước Mỹ có thể trở nên thịnh vượng một lần nữa nếu chúng ta tiếp tục con đường đi xuống mà chúng ta đang đi.

Tuy nhiên, với tất cả điều này, vào tháng Giêng năm 2011, Barack Obama đã cúi mình trước Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào và chào đón ông ta vào Nhà Trắng. Obama thậm chí đã cho nhà lãnh đạo Cộng sản được vinh dự lớn của một buổi quốc yến chính thức. Nền kinh tế của Trung Quốc được hưởng mức tăng trưởng hai chữ số với chi phí của chúng ta, trong khi Trung Quốc gây khó khăn cho chúng ta mỗi khi đồng tiền của họ thay đổi, họ là mối đe dọa gián điệp thương mại lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt, họ tiếp tục vi phạm tồi tệ nhân quyền trong nước họ, và phản ứng của Obama là trải thảm đỏ? Đó là một sự bất tài cận kề với sự phản bội.

Obama đã hợp thức hóa Trung Quốc trên sân khấu thế giới. Vậy ông ấy đã đạt được những gì đối lại? Giao dịch xuất khẩu [đi Trung Quốc] nghèo nàn ở mức 45 tỉ đô la. Đội ngũ của ông Obama ngay lập tức tuyên bố ông là một nhà đàm phán tài giỏi. Trong năm 2009, thâm hụt thương mại với Trung Quốc là gần 230 tỉ đô la. Năm ngoái, nó đã hơn 340 tỉ đô la. Một con số thảm hại 45 tỉ trong hợp đồng thương mại là một trò đùa xúc phạm. Nhưng khi nhìn qua bên kia cái bàn đàm phán, khi thấy các loại người không xuơng sống và nghiệp dư, Hồ Cẩm Đào biết rằng ông ta có thể mua đứt chúng bằng cách rãi nhanh một vài mẩu bánh trên

Page 9: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

9 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

đường đi của chúng ta. Tôi tin rằng danh dự của nước Mỹ không phải để bán. Chúng ta không nên làm vui lòng Cộng sản và cầu xin được một vài hợp đồng nhỏ. Thay vào đó, một chỉ huy tối cao đúng nghĩa sẽ phải ngồi xuống với Trung Quốc và yêu cầu một thỏa thuận thực sự, một thỏa thuận tốt hơn. Hoặc Trung Quốc là kẻ làm theo luật chơi hoặc chúng ta phang các thuế lên hàng hóa Trung Quốc. Hết chuyện. Năm nay, nói thêm, thâm hụt với Trung Quốc sẽ là hơn 350 tỉ - họ đang cười nhạo chúng ta.

Tôi yêu nước Mĩ. Và khi bạn yêu một cái gì đó, bạn sẽ bảo vệ nó một cách đam mê - thậm chí là quyết liệt. Chúng ta là quốc gia vĩ đại nhất thế giới như đã từng được biết. Tôi không có lời xin lỗi đối với đất nước này, niềm tự hào của tôi về nó, hoặc mong muốn của tôi là được thấy chúng ta trở nên mạnh mẽ và giàu có một lần nữa. Sau mọi thứ, sự thịnh vượng sẽ góp sức cho tự do của chúng ta. Nhưng trong quá lâu chúng ta đã bị đẩy chạy vòng vòng, bị lợi dụng bởi các quốc gia khác, và bị phục vụ tồi tệ bởi các chính trị gia ở Washington, những người đang đo lường sự thành công của mình qua việc họ có thể nhanh chóng mở rộng các khoản nợ liên bang, và gánh nặng thuế của bạn, với các chương trình của chính phủ mà họ yêu thích.

Nước Mỹ có thể làm tốt hơn. Tôi nghĩ rằng chúng ta xứng đáng được hưởng điều tốt nhất. Đó là lý do tại sao tôi quyết định viết cuốn sách này. Các quyết định mà chúng ta đang đối mặt là quá hoành tráng, quá nhiều hậu quả, nhưng chỉ để chiếu slide. Tôi có câu trả lời cho những vấn đề mà chúng ta đang đối đầu. Tôi biết làm thế nào để nước Mỹ thịnh vượng lại lần nữa. Tôi đã xây dựng các doanh nghiệp trên toàn cầu. Tôi đã giao dịch với các lãnh đạo nước ngoài. Tôi đã tạo hàng chục nghìn việc làm tại Mỹ. Cả cuộc đời của tôi là để thực hiện các giao dịch và làm ra tiền – hàng đống tiền. Đó là những gì mà tôi làm để kiếm sống: thực hiện nhiều công trình dự án lớn, và bây giờ tôi có hơn 10 tỉ đô la.

Khôi phục lại sự giàu có của Mỹ sẽ đòi hỏi chúng ta phải mạnh bạo. Tổng Thống tiếp theo phải hiểu rằng chuyện của Mỹ là kinh doanh. Chúng ta cần một Tổng Thống là người phải biết làm thế nào để công việc được hoàn tất tốt, người có thể giữ cho nước Mỹ mạnh mẽ, an toàn và tự do, và là người có thể đàm phán các thoả thuận có lợi cho Mỹ, chứ không phải lợi cho các nước phía bên kia bàn đàm

Page 10: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

10 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

phán. Một Tổng Thống không "tạo" công ăn việc làm, chỉ có doanh nghiệp mới có thể làm được điều đó. Nhưng Tổng Thống có thể giúp tạo ra một môi trường cho phép chúng ta - các doanh nhân, các doanh nghiệp nhỏ, các doanh nghiệp lớn - lo việc làm giàu cho nước Mỹ.

Những thiệt hại mà đảng Dân Chủ, đảng Cộng Hòa yếu, và thảm họa này của một Tổng Thống đã gây ra cho nước Mỹ đã đặt chúng ta vào một mớ hỗn độn như chúng ta đã không bao giờ thấy trước đó trong đời của chúng ta. Để khắc phục vấn đề chúng ta phải thông minh và cứng rắn. Không có thời gian để lãng phí. Nhưng có lý do để lạc quan. Chúng ta là người Mỹ. Chúng ta có tiềm năng, chúng ta chỉ cần sự lãnh đạo đúng đắn. Hãy làm nước Mỹ vĩ đại thêm lần nữa!

CHƯƠNG HAI Nắm lấy dầu

Nếu bạn để chính phủ liên bang phụ trách sa mạc Sahara, trong năm năm sẽ có tình trạng bị thiếu cát.

-Milton Friedman

Khi bạn ban cho ai đó một đặc ân, họ nói lời cảm ơn. Khi bạn cho ai đó vay tiền, họ phải trả lại cho bạn. Và khi một quốc gia như Hoa Kỳ đã hy sinh hàng ngàn sinh mạng binh lính nam và nữ trẻ của mình và hơn một nghìn tỉ đô la để mang lại tự do cho người dân Iraq, điều ít nhất - tuyệt đối là điều ít nhất – mà người Iraq phải làm là phải trả tiền cho cuộc giải phóng của họ.

Giá phí là bao nhiêu đối với họ để thoát khỏi chế độ độc tài khát máu của Saddam Hussein và đạt được một nền Dân Chủ mà trong đó họ có thể bỏ phiếu và có một quốc hội bầu cử tự do? Trong thực tế, đó là một món quà vô giá, mặc dù đã bị bung ra từng mảnh, nhiều người vẫn nghĩ rằng Iraq đã tốt hơn trước đây. Khi tôi nói rằng họ phải trả lại cho chúng ta, tôi thậm chí không nói là tiền sẽ ra khỏi túi của họ. Tất cả những gì tôi hỏi họ là hãy cho chúng ta, tạm thời, một vài dòng dầu

Page 11: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

11 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

lửa đủ để giúp trả lại cho chúng ta và giúp chúng ta chăm sóc hàng chục ngàn gia đình và con cái có những người thân yêu dũng cảm đã chết hoặc bị thương trong lúc đảm bảo tự do cho Iraq.

Nhưng Iraq có làm điều đó không? Không. Trên thực tế, họ đã rõ ràng là họ không có ý định làm như vậy. Không bao giờ.

Kẻ chiến thắng gom mọi chiến lợi phẩm

Tháng 6 năm 2011, Dân biểu Cộng Hòa Dana Rohrabacher của California thăm Iraq và nói với Thủ tướng Iraq Nouri al-Maliki rằng ông hy vọng một ngày nào đó Iraq sẽ xem xét việc trả cho Mỹ về tất cả những hy sinh của chúng ta dành cho Iraq. Phản ứng của Thủ tướng Chính phủ Iraq là đã cho phát ngôn báo chí của mình, Ali al-Dabbagh, gọi đại sứ quán Hoa Kỳ và nói rằng họ muốn ông dân biểu phải ra khỏi đất nước của họ và rằng những nhận xét của ông này là "không thích hợp."

Xin lỗi? Không thích hợp? Cái "không thích hợp" là chuyện mà Mỹ đã kiên nhẫn với tên rác rưỡi này. Chúng ta đã đổ máu và tiền của để bảo vệ người dân của Trung Đông, từ Iraq sang Kuwait đến Saudi Arabia và các nước nhỏ ở vùng vịnh. Và nếu bất kỳ quốc gia nào ở Trung Đông không bán dầu của họ cho chúng ta với giá thị trường công bằng – dầu mà chúng ta đã đầu tiên phát hiện ra, chúng ta bơm, và chúng ta tạo ra lợi nhuận cho các nước Trung Đông thì chúng ta có mọi quyền lấy nó.

Sự vô ơn của lãnh đạo Iraq là nghẹt thở. Năm nay, chính quyền thành phố Baghdad thậm chí đã cả gan đòi hỏi Mỹ phải trả 1 tỉ cho thiệt hại thẩm mỹ gây ra bởi các bức tường chắn chống đánh bom mà chúng ta dựng lên để bảo vệ người dân Baghdad. Điều đó giống như một thằng cha bị chết đuối quở trách anh nhân viên cứu hộ vì đã xé áo tắm của hắn trong lúc tìm cách cứu mạng sống của hắn ta.

Công nhận, tám năm trước, khi chúng ta được nói rằng chúng ta sẽ được người dân Iraq chào đón trên các đường phố với hoa và được chào đón như người giải phóng, tôi đã không tin nó. Nhưng chuyện mà tôi quan tâm là Iraq có thể giữ hoa cho họ - dầu là một vấn đề khác. Chúng ta nên lấy dầu. Và đây là lý do: vì người Iraq sẽ không thể giữ nó cho mình. Quân đội của họ, ngay cả khi chúng ta cố gắng

Page 12: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

12 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

xây dựng lại nó, là không đủ năng lực, và chốc lác sau khi chúng ta rời đi, Iran sẽ tiến chiếm Iraq và trữ lượng dầu mỏ lớn của nó, lớn thứ hai sau Saudi Arabia. Nếu điều đó xảy ra, cái chết của tất cả những nam nữ thanh niên dũng cảm của chúng ta sẽ là vô ích và 1,5 nghìn tỉ sẽ thành lãng phí.

Vì vậy, nếu Iran hoặc ISIS sẽ chiếm dầu, tôi nói rằng chúng ta nên chiếm dầu trước tiên bằng cách chốt xuống một kế hoạch cùng chia sẻ chi phí với Iraq. Nếu chúng ta bảo vệ và kiểm soát các mỏ dầu, Iraq sẽ nhận được một tỉ lệ dầu tốt - chưa nói đến độc lập của Iraq đứng trước Iran - và chúng ta sẽ thu lại một số các chi phí để giải phóng người dân Iraq và cũng để trả cho các quốc gia đã chiến đấu với chúng ta trong cuộc chiến. Và tôi muốn trả nợ cho gia đình những người lính đã chết hay bị thương tật khủng khiếp. Tất nhiên, không điều gì có thể thay thế một mạng sống hoặc một chân tay bị mất, nhưng chúng ta có thể gửi con của các cựu chiến binh đã chết hoặc bị thương nặng vào đại học, bồi thường cho vợ hoặc chồng của chiến sĩ của chúng ta bị giết ở Iraq, và đảm bảo rằng các cựu quân nhân bị thương tật phải được chăm sóc một cách đúng đắn. Đó là lẽ thường, và nhỏ nhoi so với những gì đang xảy ra trên đất của Iraq. Mỗi gia đình người Mỹ đã mất đi một người thân yêu ở Iraq nên được trao 5 triệu đô la, và các cựu chiến binh bị thương của chúng ta cũng nên được trợ cấp bằng tiền, có lẽ 2 triệu mỗi người cộng với chi phí y tế.

Cứ cho rằng tôi là người thủ cựu, nhưng tôi tin rằng cương lĩnh chiến binh xưa là "Kẻ chiến thắng thu mọi chiến lợi phẩm." Nói cách khác, chúng ta không chiến đấu một cuộc chiến tranh, bàn giao chìa khóa lại cho những người ghét chúng ta, và bỏ đi. Chúng ta giành chiến thắng một cuộc chiến tranh, lấy dầu để trả các chi phí tài chính phát sinh, và khi làm như vậy, chúng ta đã đối xử Iraq và mọi người khác một cách công bằng. Như Tướng Douglas MacArthur nói, "Không có thay thế cho chiến thắng." Từ khi bắt đầu Chiến dịch Tự do cho người Iraq (Operation Iraqi

Freedom), tôi tin rằng chúng ta đã phải vạch ra kế hoạch trả nợ với người Iraq – thông qua những người ly khai Iraq đang tỵ nạn ở nước ngoài - khi chúng ta đưa chiến tranh vào và giúp người dân Iraq loại bỏ nhà độc tài giết người đó, Saddam Hussein. Và hồi đó, đã có vài người thông minh đã đồng ý với tôi và đã nói những điều tương tự. Một trong số đó là giám đốc Văn phòng Đánh giá Mạng của Bộ Quốc phòng [Defense Department’s Office of Net Assessment], Andrew Marshall.

Page 13: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

13 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Ông khuyến cáo rằng doanh thu dầu nên được sử dụng để giảm bớt các chi phí phải trả cho việc chiếm đóng ở đó. [1] Tất nhiên, điều đó đã không xảy ra. Tuy nhiên, không có lý do để chúng ta không thể hoặc không nên thực hiện một thỏa thuận chia sẻ chi phí với Iraq. Đừng trả lời là “không”. Đó không phải là câu trả lời căn bản. Vào tháng 9 năm 2010, “Văn phòng Xem xét Trách Nhiệm Chính phủ” (GAO: Government Accountability Office) của chúng ta và những người khác đã nghiên cứu sâu vấn đề này và kết luận rằng kế hoạch chia sẻ chi phí là khả thi và khôn ngoan. Tất cả các người chả-biết-gì trong Nhà Trắng cần phải làm là đọc trang bìa của báo cáo: "Iraq - Hoa Kỳ. Chia sẻ Chi phí: Iraq Có một Thặng dư ngân sách tích lũy, Cho thấy tiềm năng chia sẻ thêm về chi phí ". Đó là nghĩa đen của đề tựa... Và nếu họ thực sự đọc những dòng đầu tiên của báo cáo, họ sẽ biết GAO đã biết rằng chính phủ Iraq đang có thặng dư ngân sách 52,1 tỉ. [2] Iraq vừa mới qua một cuộc chiến tranh dài và họ đã sinh hoạt bình thường trở lại và có lắm tiền. Tại sao chúng ta cứ phải trả các hóa đơn và không nhận được gì trở lại?

Tôi sẽ cho bạn câu trả lời. Đó là bởi vì cái gọi là "lãnh đạo" của chúng ta ở Washington hoàn toàn không biết gì về đàm phán và đạt thỏa thuận. Hãy nhìn xem, tôi đã đạt nhiều thỏa thuận - nhiều thỏa thuận lớn, luôn luôn. Tôi biết và làm việc với tất cả các nhà điều hành khó khăn nhất thế giới của tầng cao tài chính toàn cầu. Họ là những kẻ tàn sát tài chính khốc liệt, xấu xa, loại người làm tóe máu trên tất cả các bàn họp và chiến đấu đến tận cùng để đạt được lợi thế tối đa. Và đoán xem? Đó là chính là loại nhà đàm phán mà Hoa Kỳ cần, không như những kẻ mềm chảy như hủ kem mang lớp chữ "ngoại giao" mà Obama gửi ra khắp toàn cầu để chơi trò cụng bàn tay với các chính phủ nước ngoài. Không, chúng ta cần những người thông minh với nhiều cái gai bằng titan và có bộ não lớn, những người yêu nước Mỹ đủ để chiến đấu quyết liệt cho lợi ích của chúng ta. Bộ trưởng Ngoai giao của Ronald Reagan là George Shultz thường hay yêu cầu các nhà ngoại giao vào văn phòng của ông, và đứng trước bản đồ, ông hỏi họ nước nào họ đại diện. Khi họ chỉ đất nước được giao, ông sửa lại và nói, "Không, đó không phải là đất nước của bạn, bạn đại diện cho Hoa Kỳ." Sự lãnh đạo bắt đầu với người ở trên chóp. Tổng Thống định giai điệu. Ronald Reagan định Mỹ là trước nhất, và ông biết làm thế nào để thương lượng. Barack Obama không phải là Ronald Reagan - thậm chí cũng không gần như vậy. Và đó là lý do tại sao chúng ta đang ở trong mớ

Page 14: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

14 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

hỗn độn và tại sao đất nước chúng ta đang đi sai đường và đã thành tồi tệ như thế.

Cho đến khi chúng ta có Tổng Thống mới, dân biểu của chúng ta sẽ tiếp tục bị đối xử khinh miệt bởi chính phủ Iraqhọ sẽ tiếp tục có thặng dư với chi phí của chúng ta, và chúng ta sẽ tiếp tục chịu đau khổ về kinh tế vì chính phủ Iraq, và mọi người đều biết Obama là yếu kém và sẽ không đứng lên dành quyền lợi cho Mỹ. Bản năng tự nhiên của con người ấy là cúi đầu trước mỗi lãnh đạo nước ngoài mà ông gặp.

Chúng ta không nợ Trung Đông bất kỳ lời xin lỗi nào. Không phải tại Mỹ mà những gì không ổn đang xảy ra trên thế giới. Chúng ta là một ví dụ về sự tự do cho thế giới. Không ai có thể đối chọi được với Mỹ. Chúng ta có trái tim lớn và lòng can đảm để làm điều gì là đúng. Nhưng chúng ta không làm cảnh sát cho thế giới. Và nếu chúng ta phải thực hiện vai trò đó, chúng ta cần gửi một thông điệp rõ ràng rằng việc bảo hộ là đi kèm với một mức giá. Nếu các quốc gia khác được hưởng lợi từ việc các lực lượng vũ trang của chúng ta bảo vệ họ, các nước ấy cần phải lo chi phí. Chấm hết.

Sự lãnh đạo đi xuống, giá xăng đi lên

Ngoài lẽ công bằng đơn giản, và ngoài việc làm giảm nợ quốc gia của chúng ta, một lợi thế khác của việc chiếm hữu dầu là nó sẽ làm giảm giá xăng một cách đáng kể. Giá xăng đang làm tê liệt nền kinh tế của chúng ta. Trong hai năm đầu của chính quyền Obama, giá xăng đã gây sốc khi nhảy lên 104 phần trăm. "Hy vọng và thay đổi" là điều mà người Mỹ rất khó bình chọn cho. Điều đó nói rằng, có rất nhiều nhà môi trường đang cổ vũ và vỗ tay cho giá cao hơn. Logic của họ, nếu bạn có thể gọi nó như thế, là nếu chúng ta lái xe ít hơn chúng ta sẽ phát ra ít khí carbon, điều được cho rằng sẽ giúp cho niềm được-làm-cho tin rằng sẽ làm giảm bớt vấn đề sự nóng lên của quả đất. Đừng quên, khi còn là một thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, Obama tự cho rằng giá xăng cao hơn sẽ là một điều tốt, nhưng ông chọn là sẽ có một "điều chỉnh dần dần." [3]

Sau đó, hãy nhìn vào người mà Obama bổ nhiệm làm Bộ trưởng Năng lượng Steven Chu của mình, một anh chàng thực sự đã nói với tờ Wall Street Journal,

Page 15: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

15 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

"Bằng cách nào đó, chúng ta phải tìm ra cách để tăng giá xăng đến mức ở châu Âu." [4] Vì vậy, thực tế là chúng ta đã nhìn thấy giá một gallon xăng đã có một bước nhảy tăng 104 phần trăm kể từ khi Tổng Thống Obama được bầu, điều cũng chẳng làm bất ngờ cho những ai đã chú ý đến. Ông và những người ủng hộ ông gửi điện càng nhiều suốt thời gian. Như thể điên, những người muốn giá năng lượng cao hơn bởi vì họ tin rằng sẽ buộc người Mỹ lái xe ít hơn và các doanh nghiệp sẽ làm chậm lại sản xuất, vận chuyển, mà họ nghĩ là một điều tốt, nhưng trong thực tế điều đó chỉ sẽ làm chúng ta mất thêm nhiều việc làm và đưa chúng ta vào thế kinh tế bất lợi lớn hơn so với Trung Quốc. Dù sao, họ đang đứng về phía nào vậy?

Dưới đây là một chuyện khác: Mức trần và Thuế (Cap and Tax) (hoặc như họ gọi nó, Mức trần [khí thải] và Thương mại (Cap and Trade)). Nhớ không? Khi vận động tranh cử Tổng Thống, Obama đã thẳng thừng thừa nhận kế hoạch đánh thuế các doanh nghiệp mà khí thải carbon vượt quá trần áp đặt của ông sẽ đẩy giá năng lượng lên cao ngất ngưỡng. Đây là chính xác những gì ông ấy nói:

Theo kế hoạch về hệ thống mức trần và thương mại của tôi, tỷ lệ dùng điện sẽ tăng vọt lên, thậm chí bất kể những gì tôi đã nói về liệu than đá là tốt hay xấu, bởi vì tôi đặt mức trần trên khí nhà kính, nhà máy chạy bằng than, bạn đã biết, khí tự nhiên, bạn có thể kể tên thứ khác. Bất kể loại nhà máy, bất cứ ngành công nghiệp nào, họ sẽ phải, uh, điều chỉnh cho phù hợp các hoạt động sản xuất của họ. Điều đó sẽ tốn tiền. Họ sẽ chuyễn số tiền đó cho người tiêu dùng. [5]

Hầu hết chúng ta đều lắc đầu trong sự hoài nghi về thứ này. Nhưng bạn thực sự phải hiểu cái cố chấp cực đoan của cánh Trái [ý nói đảng Dân Chủ dựa theo ghế ngồi của họ trong Quốc Hội] và Tổng Thống này và nhóm ủng hộ đang nhỏ lại của ông đã cực đoan và mất liên lạc với thực tế như thế nào đối với với phần còn lại của đất nước. Họ muốn giá năng lượng cao hơn, họ muốn lấy đi các nhiên liệu cần thiết để phát triển nền kinh tế của chúng ta, họ cố ý đưa ra khoa học giả tạo về sự nóng lên của quả đất và quản lý kiểu xã hội chủ nghĩa nền kinh tế của chúng ta – cả hai cùng đi với nhau – trước việc làm cho nền kinh tế của chúng ta cạnh tranh và tạo việc làm thực sự cho khu vực tư nhân cho dân Mỹ.

Page 16: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

16 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Thực tế là, bạn sẽ không thấy tăng trưởng thực tế hoặc tạo ra công ăn việc làm thực sự nào cho đến khi chúng ta kiểm soát được những chi phí năng lượng quá cao. Phải có người đến nói với Tổng Thống này là các chủ doanh nghiệp không phải là kẻ thù; họ là những người tạo ra công ăn việc làm. Chính phủ không thể tạo ra công ăn việc làm. Tất cả những gì nó có thể làm là lấy từng đồng xu của người nộp thuế. Tất cả những gì nó có thể là làm tiêu hao đi sự thịnh vượng của dân tộc.

Cách thực tế để giúp 14,4 triệu người Mỹ thất nghiệp có được công ăn việc làm không phải là thông qua "gói kích cầu" mà chỉ có bạn, người nộp thuế, phải cắt bớt chi phiếu lương để tuyển thêm nhiều nhân viên chính phủ hơn nữa. Cách thực tế là giới hạn các loại thuế, cắt giảm các quy định làm tê liệt và không cần thiết, và giữ cho giá phí hàng hóa và nhiên liệu thấp.

Nếu "ông xếp tổ chức cộng đồng" của chúng ta dành thời gian để nghiên cứu thị trường, ông sẽ biết rằng trong năm qua, mọi thứ như trái cây, mì ống, cà phê, thịt xông khói, và nhiều loại thực phẩm khác đã tăng 40 phần trăm, và dự kiến chưa kết thúc - phần lớn là do giá dầu cao đã làm chi phí vận chuyển và phân bón tăng vọt. [6] Cho đến khi chúng ta có được dòng máu để sống - dầu lửa - của đất nước xuống trở lại ở mức giá hợp lý, nền kinh tế Mỹ sẽ tiếp tục sụt giảm, công việc sẽ không được tạo ra, và người tiêu dùng Mỹ sẽ phải đối mặt với giá cả ngày càng tăng.

Chúng ta có thể nói chuyện cả ngày về điện gió, điện hạt nhân, năng lượng mặt trời, địa nhiệt, và các nhiên liệu thay thế khác. Tôi ủng hộ tất cả các phát triển để thay thế cho dầu mỏ, nhưng đó là về lâu về dài. Thực tế là, ngay bây giờ và trong tương lai gần, cả thế giới xài dầu và đó có nghĩa là chúng ta cần phải hưởng giá dầu xuống – đi xuống, thậm chí có thể còn 20 đô la một thùng - và trời ơi, [lúc đó] nền kinh tế của chúng ta sẽ vọt lên cao.

Liệu Obama có làm điều đó không? Không. Ông ta đi khắp đất nước giảng dạy cho tất cả mọi người rằng họ cần phải mua xe hybrid, trước khi nhảy vào chiếc xe limousine của Tổng Thống uống xăng và chiếc Air Force One của mình. Nếu ông ấy thực sự lo ngại về lượng khí thải carbon và ô nhiễm không khí, thì có lẽ ông cần phải bảo vợ ở nhà trước khi bà ấy và bốn mươi "bạn thân" nhảy lên máy bay đi

Page 17: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

17 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

hưởng một kỳ nghỉ xa hoa ở Tây Ban Nha trên những đồng xu của người nộp thuế. Tôi đã có một máy bay phản lực riêng và thích đưa vợ và các con hưởng những chuyến đi cũng rất đắt tiền, nhưng có hai sự khác biệt: Tôi tự trả tiền, và tôi không đi xung quanh chỉ ngón tay vào mặt mọi người và giảng dạy họ về các tệ nạn đi du lịch và hạn chế quyền tự do kinh tế của họ.

Obama hứa sẽ tạo ra hàng triệu cái gọi là việc làm "cổ áo xanh lá cây". Ông đã sử dụng lời hứa đó để biện minh cho việc chính phủ phân phát những khoản khổng lồ hàng tỉ và hàng tỉ đô la của người nộp thuế cho các công ty năng lượng xanh. Hiện nay chúng ta đang thấy kết quả của lời hứa của Obama và những đề án lớn của chính phủ. Solyndra, một công ty năng lượng mặt trời của Hoa Kỳ, hóa ra là một vụ phá sản. Họ đã bán một tấm pin mặt trời trị giá 6 đô la với giá 3 đô la. Không cần một thiên tài để nhận ra đó là một mô hình kinh doanh thất bại. Nhưng chủ của Solyndra, tỉ phú George Kaiser, đã có một kết nối bên trong với Obama: Kaiser là một nhà tài trợ lớn cho Obama và một trong những kẻ làm chiến dịch gây quỹ cho Tổng Thống. Vì vậy, chính quyền Obama đã nhanh chóng giúp Kaiser kiếm được một khoản vay có bảo lãnh liên bang 535 triệu. Obama rất tin tưởng vào Kaiser và Solyndra nên trong một buổi quan hệ công chúng hoành tráng tại Solyndra, Obama đã có bài phát biểu hết lời ca ngợi Solyndra, việc làm xanh, và biện minh cho lý do tại sao người nộp thuế nên ủng hộ dự luật để kích thích các công ty xanh. Như có thể đoán được, công ty đó bị phá sản, 1.100 người lao động bị mất việc, và người đóng thuế Mỹ phải lãnh cái bất công là giai điệu của hơn nửa tỉ đô la.

Obama đã đánh lận vụ tai tiếng Solyndra, nói rằng ông không hề hối tiếc và rằng công ty "đã đi qua quá trình đánh giá thường xuyên." [7] Tuy nhiên, trong bối cảnh các cuộc điều tra của FBI, sự thật đã được rò rỉ ra ngoài. Theo Washington Post, các email mà nay đã được công bố tiết lộ rằng "bằng chứng cho thấy có điều gì đó bất thường về cách mà Solyndra đã được bật đèn xanh." [8] Tôi dự đoán rằng sẽ có nhiều hơn nữa những " vụ kiểu Solyndra " được tiết lộ trong những tháng tới. Nhưng Solyndra chỉ cho bạn thấy rằng đám này đang tham gia vào chủ nghĩa tư bản thân hữu và những thỏa thuận ngầm trong nội bộ trong khi họ luôn buộc tội người khác. Tệ hơn nữa, nó cho thấy rằng hàng triệu việc làm xanh Obama hứa là hoàn toàn không có thật.

Page 18: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

18 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Nhưng thậm chí còn gây sốc nhiều hơn sự đạo đức giả của tất cả chuyện này là nó bộc lộ sự hoàn toàn không manh mối. Trong một buổi diễn thuyết của Tổng Thống, một người đàn ông đã nói với Obama rằng ông và vợ của ông cần một chiếc xe lớn hơn vì họ có tám trẻ em. Thế Obama đã làm gì? Ông nói, "Hãy mua một xe van chạy điện và xăng (hybrid)." Chỉ có một vấn đề: loại xe đó không tồn tại ở Mỹ. Tổng Thống này thậm chí không thể nói chuyện một cách thông minh mà không cần máy phóng đại chữ. Đó là đáng xấu hổ và buồn!

Khi ông ấy không khoác lác người dân về xe hybrid, ông bổ nhiệm Chưởng lý Eric Holder để tiến hành điều tra hình sự về các trạm xăng đã tham gia làm "giá cắt cổ." Đây là một nỗ lực ngớ ngẩn để làm tạo ra vật tế thần và làm chệch hướng sự chú ý để không ai nhìn về chính sách năng lượng không hiệu quả và yếu kém của ông. Như bất cứ ai có bộ não đều biết, lý do giá xăng dầu vượt qua nóc nhà là vì OPEC kiểm soát nguồn cung và do đó đã ồ ạt thổi giá dầu thô lên. [9]

Mỹ không có thời gian dành cho các trò chơi. Đất nước này đang gặp khó khăn rất lớn. Bây giờ là lúc nghiêm trọng để nhìn vào sự thật. Hiện nay, chúng ta đang phải trả hơn 85 đô la một thùng dầu. Mỹ sử dụng khoảng 7 tỉ thùng dầu mỗi năm. Hãy làm bài tính. Chúng ta đang một mình chuyển hàng trăm tỉ đô la một năm cho các nước OPEC, những nước đang ghét các giá trị sống của chúng ta. Và một lần nữa, chúng ta đang đem tất cả số tiền này mang cho chính phủ các nước đang sôi lên hận thù chống Mỹ. Đó là chính sách ngu ngốc.

Hãy đấu tranh với những tay ác ôn dầu lửa

Với sự lãnh đạo đúng đắn, chúng ta có thể kéo giá đó xuống mức 40 - 50 đô la một thùng, nếu không phải là 20 đô la như tôi đã gợi ý trước đây. Nhưng để đạt được điều đó chúng ta cần một Tổng Thống cứng rắn với những kẻ gian lận về giá cả - không phải là các trạm xăng ở địa phương của bạn, nhưng là cái tổ hợp xí nghiệp bất hợp pháp đang bắt giữ con tin giàu có Mỹ, OPEC. OPEC viết tắt của Tổ chức các nước xuất khẩu dầu mỏ (Organization of the Petroleum Exporting

Countries). Nó được tạo ra tại Hội nghị Baghdad vào tháng Năm 1960 do những bạn bè tốt của chúng ta là Iran, Venezuela, Saudi Arabia, Iraq và Kuwait. Kể từ đó OPEC có thêm những thành viên khác là Angola, Ecuador, Qatar, Algeria, United Arab Emirates, Nigeria, và người bạn thân yêu Libya của chúng ta. Vì vậy, ở đây có

Page 19: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

19 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mười hai người (tất cả họ đều là nam giới) đang ngồi quanh một chiếc bàn để xác định và ấn định giá dầu. Bây giờ, nếu bạn có một cửa hàng và tôi cũng có một cửa hàng và chúng ta cùng thông đồng ấn định giá cả, chúng ta sẽ phải đi tù. Nhưng những gì mà những kẻ đó làm, thì không ai nhấc một ngón tay. Và phần tệ nhất của nó là mười hai nước OPEC kiểm soát 80 phần trăm dầu có thể khai thác của thế giới. [10]

Hãy để mắt nhìn lại danh sách các thành viên sáng lập của OPEC. Trước tiên là Iran. Cựu Tổng Thống Iran Mahmoud Ahmadinejad đã kêu gọi xóa đồng minh gần gũi của chúng ta là Israel ra khỏi bản đồ Thế giới. Ông cho biết vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9 vào New York là một âm mưu của chính phủ Hoa Kỳ. Ông tin rằng Holocaust là một "huyền thoại." Chế độ của ông ta đang phát triển vũ khí hạt nhân vi phạm Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân. Tiếp theo là Hugo Chavez của Venezuela. Trong một bài phát biểu lan man của mình ở Liên Hợp Quốc, Tổng Thống Chavez gọi Tổng Thống George W. Bush là "ma quỷ." Cơ quan ngôn luận của ông ở Venezuela, ViVe TV, đưa ra một thông cáo báo chí vào tháng Giêng năm 2010, nói rằng trong số 200.000 nạn nhân vô tội của trận động đất Haiti khủng khiếp thực sự đã bị giết chết bởi một "vũ khí gây động đất" của Mỹ [11]. Sau đó hãy nhìn vào Saudi Arabia. Nó là nhà tài trợ lớn nhất thế giới của chủ nghĩa khủng bố. [12] Saudi Arabia đã tuồn đô la bán dầu của họ - tiền rất riêng của chúng ta - để tài trợ cho khủng bố đang tìm cách tiêu diệt người dân của chúng ta, trong khi Ả Rập Xê Út lại dựa vào chúng ta để bảo vệ họ! Kế tiếp có Kuwait, thậm chí nó không tồn tại nếu không có chúng ta và các đồng minh chiến đấu đầu tiên trong chiến tranh vùng Vịnh để chống lại sự xâm lăng của Saddam. Và tất nhiên chúng ta còn có Iraq, nước mà nền tự do của họ là nhờ chúng ta đã phải trả hơn một nghìn tỉ đô la chi phí và hơn 4.000 quân nhân nam nữ tử trận. Những nước này không giúp cho chúng ta cái gì. Qua OPEC họ vắt chúng ta từng đồng xu mà họ có thể lấy được của chúng ta.

Amy Myers Jaffe, một chuyên gia về năng lượng từ Viện James A. Baker III về chính sách công tại Đại học Rice, đã làm một nghiên cứu để xác định giá thành sản phẩm thực sự của một thùng dầu. Giá một thùng dầu vào lúc đó là 60 đô la. Jaffe thấy rằng chi phí thực tế để sản xuất ra một thùng dầu lúc đó là 15 đô la, chính xác là một phần tư giá thị trường thực tế. [13] Điều đó có nghĩa họ đã tính phần

Page 20: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

20 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mark-up (chi phí + tiền lời) bằng 400 phần trăm trên giá khai thác dầu thô thậm chí ngay cả trước khi dầu được đưa vào nhà máy lọc dầu để chuyển thành xăng. Một lần nữa, nếu bạn hay tôi mà làm điều này, chúng ta sẽ bị tống vào tù, bởi vì việc thông đồng để ấn định giá là bất hợp pháp. Nhưng những tên côn đồ dầu làm thế từ năm nay sang năm khác và cười vui vẻ trên con đường đi tới các ngân hàng. Họ tuyên bố họ không [dùng cách] hạn chế sản xuất dầu để làm tăng giá, nhưng đó là một lời nói dối. Trong năm 1973, OPEC sản xuất 30 triệu thùng một ngày. Bạn đoán xem họ sản xuất bao nhiêu trong năm 2011? Đúng vậy, cũng con số tương tự. Sản xuất đã không thay đổi một phân. Lý do cho điều này không phải bởi vì sản lượng dầu của các nước OPEC đã đạt đỉnh điểm. Sau tất cả, như Robert Zubin đã nêu lên là gần đây nhất vào tháng 4 năm 2011, Ảrập Xêút tuyên bố họ sẽ cắt giảm sản lượng 800.000 thùng một ngày, vì vậy không nơi nào của họ chạy gần hết công suất. [14] Thay vào đó, OPEC đang ép sản xuất, nên giá dầu tăng vọt và Mỹ phải trả tiền.

Các nước OPEC thậm chí sẽ không tồn tại nếu không nhờ Mỹ - chính là nhờ tiền của chúng ta mà họ trở nên giàu có và nhờ quân đội của chúng ta mà Iraq có tự do và Kuwait, Qatar và Ả-rập Xê-út đã không bị Saddam Hussein nuốt chửng (hay bây giờ , có khả năng là bị Iran). Một nhà đàm phán thông minh sẽ sử dụng đòn bẩy của đồng đô la, pháp luật, và các lực lượng vũ trang của chúng ta để có được một thỏa thuận tốt hơn với OPEC. Đây là lúc phải cứng rắn. Và thông minh!

Kiện OPEC

Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách kiện OPEC vì vi phạm luật chống độc quyền.

Hiện nay, đưa ra một vụ kiện chống lại OPEC là khó khăn. Việc còn phức tạp hơn bởi một tòa án liên bang vào năm 2002, và sau đó là tòa phúc thẩm, đã phán quyết rằng "trong tình trạng hiện tại của luật Liên bang thì các quốc gia thành viên của OPEC được quyền miễn bị kiện vì các thiệt hại gây ra bởi các hoạt động thương mại của họ khi họ hành động thông qua OPEC. "[15] Cách để sửa lỗi này là đảm bảo được Quốc hội thông qua và Tổng Thống ký thành Luật "Luật Các Tập Đoàn Không Sản xuất và Xuất khẩu Dầu"(NOPEC) (S. 394) (“No Oil Producing and

Exporting Cartels Act”), để sửa đổi Đạo luật chống độc quyền Sherman và làm cho bất kỳ chính phủ nước ngoài trở thành bất hợp pháp khi họ chung tay hoạt động

Page 21: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

21 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

để hạn chế sản xuất hoặc làm giá. Nếu chúng ta có Luật đó thông qua, nó sẽ dọn đường cho Hoa Kỳ khởi kiện các quốc gia thành viên của OPEC cho việc làm giá và có hành vi phản cạnh tranh.

Một trong những người thông minh trong cuộc tranh luận này là Thượng nghị sĩ Chuck Grassley thuộc đảng Cộng Hòa ở Iowa, một đồng tài trợ của dự luật. "Đây là thời điểm mà Luật đó phải được nó đi qua," Grassley nói. "OPEC cần phải biết rằng chúng ta cam kết ngăn chặn hành vi phản cạnh tranh."

Dưới đây là những tin tức tốt: từ năm 2000, dự luật này đã được thông qua Ủy ban Tư pháp Thượng viện bốn lần với sự hỗ trợ của cả hai đảng, và tháng 5 năm 2008, dự luật NOPEC thông qua tại Hạ viện khi đảng Dân Chủ kiểm soát. Bây giờ các tin xấu: Tổng Thống George W. Bush đã hoảng sợ và đe dọa sẽ phủ quyết dự luật vì ông sợ rằng, với các cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan hoành hoành, NOPEC có thể châm ngòi cho "hành động trả đũa". Nỗi sợ hãi của ông Bush là sai lầm. Trước hết, các nghệ sĩ tống tiền dầu cần và muốn tiền của chúng ta. Họ định làm gì vậy? Khoanh tay, bùng một cơn giận nóng nảy, và từ chối không bán cho dầu cho chúng ta để thu hàng tỉ tỉ đô la? Làm ơn cho tôi nghỉ ngơi. Và thứ hai, họ đã "hành động trả đũa" rồi: tên nó được gọi là một sự lên giá 104 phần trăm trên giá xăng kể từ khi Obama nhậm chức, và chuyện đó trên thực tế ông ta đã đi quanh hôn và bàn chân của họ.

Thomas W. Evans là một cố vấn cho Tổng Thống George H. Bush và Ronald Reagan. Evans nói rằng khi OPEC hoặc các quốc gia thành viên của nó khi nhận ra là có khả năng sẽ bị những thiệt hại rất lớn mà họ sẽ phải đối mặt thì hành động bất hợp pháp của họ sẽ được cắt giảm, họ buộc phải tìm ra một giải pháp về mục tiêu sản xuất để họ có thể đưa ra một mức giá gần gũi hơn với chi phí thực tế. Ảnh hưởng thực, Evans nói, là giá dầu để sưởi ấm và giá xăng tại các trạm bơm sẽ giảm đi rất nhiều, nó có thể vượt qua mức 168 tỉ mà chính phủ đã chi cho các gói kích thích kinh tế liên bang năm 2008. Đối với mối quan tâm về bất cứ hậu quả tiềm năng nào, Evans nói những gì tôi đã nói: phải cứng rắn là thông minh. Kiện OPEC "chắc chắn sẽ chọc giận các nhà lãnh đạo chính trị ở Trung Đông", Evans viết. "Nhưng tình hình ổn định Trung Đông ngay lúc này là ra sao? Và có phải bắt đầu một vụ kiện là tốt hơn so với bắt đầu một cuộc chiến tranh? "[16]

Page 22: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

22 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Hãy tưởng tượng những người Mỹ trung bình sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền nếu chúng ta đánh bay tập đoàn OPEC. Hãy tưởng tượng bộ dạng kinh tế của chúng ta sẽ mạnh mẽ bao nhiêu nếu chúng ta làm cho chính phủ Iraq đồng ý một kế hoạch chia sẻ chi phí trả lại cho chúng ta 1,5 nghìn tỉ đô la, số tiền mà chúng ta đã bỏ ra để giải phóng Iraq để họ có một chính phủ Dân Chủ. Chỉ cần hai hành vi lãnh đạo đó thôi cũng đã là một bước tiến rất lớn cho đất nước của chúng ta. Và bằng cách này, chúng ta cũng sẽ làm thế giới tôn trọng chúng ta một lần nữa. Điều thực sự buồn và ô nhục là cách mà Obama đã cho phép Mỹ bị lạm dụng và bị đá quanh. Tất cả những gì chúng ta phải làm là thông minh và cho thấy một số nghị lực để bắt đầu xếp mọi sự lại cho đúng.

Sử dụng tài nguyên của Mỹ và tạo ra việc làm

Vì vậy, một là, chúng ta lấy dầu thông qua các kế hoạch chia sẻ chi phí mà ngay cả cơ quan GAO ( Government Accountability Office) cũng bảo là thông minh và khả thi. Hai là, chúng ta lấy tiền của OPEC và kiềm chế chúng bằng cách ký Luật dự luật NOPEC của lưỡng đảng. Và điều thứ ba là, việc chúng ta cần làm là tận dụng lợi thế của một trong những vốn quý của nước ta là khí tự nhiên. Chúng ta là một "Ả Rập Saudi" về khí đốt tự nhiên, nhưng chúng ta đã không sử dụng nó. Abu Dhabi gần đây đã có tất cả các máy bay dùng khí tự nhiên nhờ vậy họ có thể bán dầu đắt tiền của họ cho chúng ta. [17] Thậm chí họ đã nhận ra hiệu quả của khí đốt tự nhiên là như thế nào. Nó sạch hơn, rẻ hơn, và tốt hơn. Vậy tại sao chúng ta không sử dụng nó để tạo lợi thế của chúng ta?

Bạn có biết rằng có trữ lượng khí đốt tự nhiên của Hoa Kỳ có thể cung cấp cho nhu cầu năng lượng của chúng ta trong 110 năm tới? Đó không phải là ước tính của tôi, đó là những gì mà cơ quan Quản lý Thông tin Năng lượng thuộc Bộ Năng lượng Hoa Kỳ cho biết. Trong thực tế, một trong những mạch khí thiên nhiên lớn, mạch Marcellus Shale, có thể sản xuất năng lượng tương đương 87 tỉ thùng dầu. [18] Một số nhà phê bình cho rằng những con số đó có thể bị thổi phồng. Tốt. Hãy cho rằng con số thực tế là năm mươi lăm năm năng lượng, nghĩa là chúng ta chỉ nhận được giá trị năng lượng của 43 tỉ thùng dầu. Gì nữa? Nghĩa là chúng ta mua được thêm thời gian để đổi mới và phát triển các dạng loại năng lượng mới hơn, hiệu quả hơn, sạch hơn và rẻ hơn.

Page 23: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

23 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Vấn đề là nếu chỉ biết ngồi xoa xoắn bàn tay cả ngày thì sẽ không hoàn thành được việc gì cả. Vâng, tôi muốn chúng ta tách khí đá phiến một cách an toàn và có trách nhiệm. Ai không muốn? Nhưng thông thường, các nhóm môi trường cực đoan đã đẩy các vụ việc đến quá xa mà họ cũng không bao giờ được hài lòng. Họ ủng hộ năng lượng hạt nhân, sau đó họ chống lại nó. Họ thích khí đốt tự nhiên, sau đó họ không thích nó bởi vì các kỹ thuật khoan mới. Họ muốn cột điện gió ở khắp mọi nơi, sau đó họ phản đối họ bởi vì chúng chém chim thành mãnh và tạo ra "ô nhiễm về thị giác" (về điều này, tôi đồng ý!). Họ yêu khí ethanol, sau đó họ nói không được vì nó cần một lượng lớn đất nông nghiệp và gây ra các cuộc bạo động lương thực ở châu Phi khi giá bắp tăng lên. Họ thích những chiếc xe điện, sau đó họ bảo không nên vì họ nhận ra rằng một nửa lượng điện có được là từ than đá, và họ ghét than. Và cứ như thế, thụt tới thụt lui. Trong khi đó, nền kinh tế nước ta đang chìm như một hòn đá.

Những gì mọi người cần phải biết là những gì mà các nhà kinh tế bảo thủ lớn và nhà văn Thomas Sowell đã dạy chúng ta: trong thế giới kinh tế, không có những thứ như "giải pháp", chỉ có sự đánh đổi. Mỗi hành động có một hậu quả. Mọi quyết định đều có ưu điểm và nhược điểm. Vì vậy, bạn thực hiện các quyết định thông minh khi giảm thiểu được tác hại và tối đa hóa được tự do. Một trong nhiều lý do tại sao tôi là một người bảo thủ là vì tôi tin vào cái gọi là “Luật về hậu quả ngoài ý muốn” (Law of Unintended Consequences) là ý kiến cho rằng, bất kể dự định của chính phủ tốt như thế nào, khi bạn bắt đầu xây dựng xã hội hoặc đang rối quanh với thị trường tự do, thường là không như bạn mở hộp thần Pandora chứa đầy chuyện tiêu cực mà bạn không thấy chúng đang tiến tới.

Vì vậy, về mặt năng lượng, chúng ta cần phải khám phá và phát triển nhiều phương án... và tôi cũng gồm trong đó là việc khoan dầu ngay tại đây ở trong nước. Chúng ta có dầu khắc mọi nơi trong nước Mỹ. Thật không thể tin được có bao nhiêu là dầu nằm ngay dưới mặt đất và mặt nước của chúng ta. Nhưng chính quyền Obama đã không cứng rắn đối với các nhóm vận động hành lang về môi trường và đã không cho phép các công ty của chúng ta khoan dầu trong nước.

Page 24: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

24 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Vâng, vụ tràn dầu BP là xấu, nhưng không có lý do nào để siết chặt việc khoan dầu trong nước. Điều đó cho thấy chả có sự lãnh đạo nào cả. Những gì cho thấy là chính quyền Obama đã bị sự cuồng loạn chi phối hơn là thực tế.

Bạn muốn muốn biết một số thực tế? Đây là một thực tế mà bất cứ ai đã từng nghiên cứu về nguồn dầu của đại dương đều biết: "Hàng chục triệu gallon dầu thô bị rò rỉ vào đại dương mỗi ngày. Đương nhiên, là từ đáy biển ", như David Ropeik từ Đại học Harvard là một định chế nghiêm túc cánh hữu, đã viết. [19] Tôi cũng đọc từ Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia Hoa Kỳ rằng đại dương là nơi để đổ lỗi vì chính nó đã góp "một lượng dầu cao nhất vào môi trường biển." [20] Vì vậy, nếu các kẻ điên khùng khắc nghiệt vì môi trường có điều gì để kiện cáo với bất cứ ai, có lẽ họ nên làm điều đó với chính Mẹ Trái Đất.

Vấn đề thực sự, tất nhiên, là những người chống lại khoan dầu ở Mỹ chỉ đơn giản vì họ không muốn việc khoan dầu xảy ra ở sân sau nhà của họ. Những gì họ bỏ qua là có một thực tế rằng dầu gì các lỗ cũng sẽ được khoan vào quả đất. Chúng ta nên khoan trên đất của chúng ta và tạo ra công ăn việc làm cho của chúng ta và giữ doanh thu ở đây thay vì xuất khẩu nó sang Trung Đông. Hãy nhớ rằng trong phát biểu tại Đại hội Toàn Quốc đảng Dân Chủ năm 2008 ông Obama đã nói rằng ông sẽ "đầu tư" 150 tỉ vào năng lượng tái tạo trong mười năm tới và tạo ra "năm triệu công việc mới?" Chuyện đó đã xảy ra thế nào? Ông đã dành 80 tỉ là tiền của các bạn và của tôi và, và chính thú nhận của Hội đồng Tư vấn Kinh tế của ông là đã " tạo ra hoặc cứu được" chỉ 225.000 việc làm. Bây giờ tính xem các con số: đó là 335,000 đô la cho mỗi việc làm gọi là "cổ áo xanh lá cây" đã được chúng ta tạo hay "cứu" được, hay cho dù bất cứ với tên gọi là gì. [21]

Đáng buồn thay, khi nói đến sử dụng các ngành công nghiệp năng lượng để tạo ra công ăn việc làm tại Mỹ, ông Obama đã gây ra một thảm họa hoàn toàn. Và đó là một sự xấu hổ, bởi vì ông ta đã đánh mất một cơ hội rất lớn để có thể tạo cho rất nhiều người những công việc có chất lượng tốt cùng lúc giúp cho đất nước của chúng ta trở lại trên những nền móng kinh tế vững chắc. Chỉ cần nhìn vào cách ông ấy quản lý yếu kém việc khoan dầu ngoài khơi. Trong nước, ông giữ việc cấm khoan dầu ở ngoài khơi của chúng ta. Nhưng đi Brazil, ông ta mang lại cho họ 2 tỉ thông qua Ngân hàng Xuất nhập khẩu Hoa Kỳ, và khoe rằng ông tự hào và vui

Page 25: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

25 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mừng vì đã làm cho Mỹ thành một trong những "khách hàng tốt nhất" của Brazil. Kéo nó lên trên YouTube và tự mình xem nó để coi bạn có thể nuốt nó được không. Đó là điều lố bịch nhất, loại lãnh đạo thiếu máu mà bất cứ ai đều có thể tưởng tượng ra. Hãy suy nghĩ về nó. Nếu Obama hỗ trợ khoan dầu ngoài khơi ở Brazil, và đặt hàng tỉ đô la của chúng ta vào tay của họ để làm điều đó, tại sao chúng ta không thể khoan ở Mỹ và tạo ra nhiều việc làm hơn và ít phụ thuộc vào nguồn dầu nước ngoài?

Thực tế rằng ông Obama đã quyết định lấy dầu trong Kho Dự trữ Dầu Chiến lược của Đất nước - một kho dự trữ 727 triệu thùng dầu khẩn cấp, tương đương ba mươi bốn ngày xài dầu hàng năm của Mỹ và đã sử dụng tới 30 triệu thùng dầu để giảm giá xăng mùa hè để ông ta có thể làm nỗi lại điểm xếp hạng của mình, đó chính là một nỗi nhục quốc gia. Nhưng trớ trêu thay, quyết định của ông chỉ chứng minh những gì mọi người đều biết: nhiều dầu sản xuất trong nước sẽ làm giảm giá trên thị trường khí đốt. Chấm hết.

Vì vậy, hãy khoan dầu ngay. Và hãy làm điều đó ở Mỹ. Nó không chỉ là thông minh về kinh tế, đó là chiến lược - Trung Đông cần phải nhận được thông báo to và rõ ràng rằng chúng ta đã chấm dứt việc đi đến với họ trên đầu gối uốn cong. Chúng ta đang thức tỉnh, thức dậy, và làm cho nước Mỹ thành cường quốc một lần nữa. Lấy dầu, kiện OPEC, và khoan dầu trong nước - nếu chúng ta làm ba việc lớn, chúng ta sẽ đi đúng hướng để xây dựng lại sức mạnh, sự thịnh vượng, công ăn việc làm, và cơ hội của Mỹ. Mình sẽ cứng rắn? Chắc chắn rồi. Nhưng những gì làm cho chúng ta là người Mỹ: chúng ta làm những việc khó khăn, và chúng ta thực hiện nó tốt... nếu chúng ta có sự lãnh đạo đúng đắn.

CHƯƠNG BA

Đánh Thuế Trung Quốc Để Cứu Việc Làm Ở Mỹ

Càng ngày, trung tâm lực hấp dẫn của thế giới này càng chuyển sang châu Á. [1]

-Barack Obama

Page 26: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

26 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Khi nói đến Trung Quốc, Barack Obama thực hành bài "khá hài lòng" về ngoại giao. Ông xin và cầu xin và cúi đầu- và đó là một thất bại to lớn.

Hãy nhìn thẳng nó: Trung Quốc không phải là bạn của chúng ta. Họ xem chúng ta như kẻ thù. Tốt hơn là Washington nên thức dậy nhanh chóng, bởi vì Trung Quốc đang ăn cắp công việc của chúng ta, tung những quả cầu đập nhà (wrecking ball) phá hoại ngành công nghiệp sản xuất của chúng ta, và xé toạc công nghệ và khả năng quân sự của chúng ta ở tốc độ vượt âm thanh. Nếu Mỹ không chịu khôn ngoan sớm, thiệt hại sẽ là không thể đảo ngược.

Có rất nhiều điều mà Obama và những người bạn toàn cầu hóa của mình không muốn bạn biết về sức mạnh của Trung Quốc. Nhưng không ai biết sự thật mà lại có thể ngồi yên và bỏ qua sự nguy hiểm như thế nào mà cường quốc kinh tế này gây ra nếu cái gọi là các nhà lãnh đạo ở Washington của chúng ta không chịu cùng nhau hành động và bắt đầu đứng lên cho công ăn việc làm của Mỹ và ngăn chặn việc gia công sang Trung Quốc. Dự đoán vào năm 2027, Trung Quốc sẽ vượt qua Hoa Kỳ thành nền kinh tế lớn nhất thế giới – có thể sớm hơn nhiều nếu các xu hướng kinh tế tai hại của Tổng Thống Obama vẫn tiếp tục. [2] Điều đó có nghĩa là trong một số ít năm, Mỹ sẽ bị nhấn chìm bởi sóng thần kinh tế là nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Quốc - tôi đoán là vào năm 2016 nếu chúng ta không hành động nhanh chóng.

Điều này đã không xảy ra qua một đêm hoặc trong chân không. Chúng ta đã chỉ có các giải pháp ngắn hạn và đã bỏ qua các dấu hiệu cảnh báo trong nhiều năm. Sự thật mà nói, chúng ta đã mất việc làm mạnh mẽ vì Trung Quốc trong nhiệm kỳ của Tổng Thống George W. Bush. Ngay cả trước thảm họa mà Obama đã dẫn chúng ta vào mắc kẹt như bây giờ, trong các năm 2001-2008, Mỹ đã mất 2,4 triệu việc làm cho Trung Quốc. [3]

Trong ba mươi năm qua, nền kinh tế của Trung Quốc đã tăng trưởng trung bình 9-10 phần trăm mỗi năm. Nhưng dưới thời Tổng Thống Barack Obama, Trung Quốc đã tăng nhanh một cách bất thường và Mỹ thua lỗ cũng nhanh một cách bất thường. Trong quý đầu năm của mình năm 2011, nền kinh tế của Trung Quốc đã tăng trưởng mạnh 9,7 phần trăm. Còn tốc độ tăng trưởng quý đầu năm của nước Mỹ? Một tỉ lệ 1,9 phần trăm đáng xấu hổ và nhục nhã. [4] Đó là một sự sỉ nhục

Page 27: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

27 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

quốc gia, và các chính sách lạc lõng và phản ứng yếu của Barack Obama trước việc Trung Quốc thao túng đồng tiền, tấn công vào các việc làm của chúng ta, và tấn công vào cơ sở sản xuất của chúng ta, những việc đã làm cho mọi sự trở nên tàn tệ - tàn tệ nhiều - hơn mức nếu không có chúng. Tuy nhiên, mỗi khi bạn bật tivi, những gì bạn nghe từ Obama? hùng biện nói chuyện vui. Nó giống như câu thần chú xưa kia "thịnh vượng nằm đâu đây" mà Herbert Hoover lặp đi lặp lại trong khi nước Mỹ đang trong cơn đau của cuộc Đại khủng hoảng. Chả có gì là đúng đắn. Chúng ta đã có 14.4 triệu người không có việc làm. Chúng ta cần hành động.

Mối quan hệ của Mỹ với Trung Quốc đang ở ngã ba đường. Chúng ta chỉ có một khung thời gian ngắn để đưa ra những quyết định khó khăn cần thiết để giữ vị thế của chúng ta trên thế giới. Cứ khoảng bảy năm, nền kinh tế Trung Quốc tăng gấp đôi kích thước. Đó là một thành tựu kinh tế to lớn, và nó cũng là lý do tại sao họ làm vỡ mặt chúng ta về thương mại năm này qua năm khác. Ngay bây giờ, chúng ta đang chịu một thâm hụt thương mại lớn 300 tỉ với Trung Quốc. [5] Điều đó có nghĩa là mỗi năm Trung Quốc đang rút gần 300 tỉ đô la ra khỏi Hoa Kỳ. Khi tôi có mặt trên các chương trình truyền hình talk show và các chương trình tin tức, tôi nói đến con số đó và thậm chí có người không thể hình dung ra một con số như vậy, nhưng đó là sự thật. Chỉ một mình trên sự mất cân bằng thương mại, Trung Quốc là bỏ túi gần một nghìn tỉ đô la của chúng ta cứ mỗi ba năm. Và buồn thay, trong khi các công ty sản xuất Mỹ tuân thủ các chuẩn mực thì ngày nay, vì Trung Quốc gian lận với đồng tiền của họ, các công ty Mỹ không thể cạnh tranh về giá, bất chấp thực tế rằng chúng ta làm ra những sản phẩm tốt hơn. Nhờ vậy, Trung Quốc hiện là nhà sản xuất và xuất khẩu hàng đầu thế giới. Bằng cách này, họ cũng nắm giữ hơn 3 nghìn tỉ dự trữ ngoại hối. [6] Điều đó cho phép Trung Quốc có đủ tiền để mua quyền kiểm soát trong mọi công ty lớn như các công ty Dow Jones Industrial Average- như Alcoa, Caterpillar, Exxon Mobil, và Walmart- và vẫn còn lại hàng tỉ còn lại trong ngân hàng. [7]

Cứ mỗi sáu người trên hành tinh này là người Trung Quốc. Dân số 1,3 tỉ người của họ áp đảo chúng ta về người với tỉ lệ khoảng 4-1. Đó là một dự trữ rộng lớn các tài năng từ đó xây dựng các doanh nghiệp, cung cấp nhân viên cho các cơ sở sản xuất, trám đầy các cơ sở giáo dục ưu tú, và xây dựng một quân đội khổng lồ và chết người.

Page 28: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

28 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Các mối quan tâm lớn khác là có một thực tế rằng ở Trung Quốc 7 triệu sinh viên đại học tốt nghiệp mỗi năm. Cho đến nay Mỹ vẫn đi trước khá xa so với Trung Quốc về tỉ lệ tốt nghiệp đại học tính trên tổng số dân, nhưng bạn phải tự hỏi liệu sinh viên tốt nghiệp các đại học của chúng ta có đủ các kỹ năng cần thiết để cạnh tranh. Tôi đọc quá nhiều về những câu chuyện của các tổng công ty cung cấp các lớp học để dạy lại nhằm khắc phục các yếu kém hay thiếu sót cho nhân viên của mình. Và khi bạn nhìn vào điểm thi ở các trường trung học đệ nhất cấp (middle school) và trường trung học đệ nhị cấp (high school), bạn có lý do để báo động. Trong một nghiên cứu quốc tế có thẩm quyền vào năm 2010 cho học sinh lứa tuổi, người Mỹ xếp thứ hai mươi lăm trong ba mươi bốn quốc gia về toán học. Thứ bậc của Trung Quốc? Số một. [8] Trong thực tế, các sinh viên Thượng Hải, người đã được nghiên cứu không chỉ là số một trong toán học, nhưng về đọc và khoa học là tốt. Họ chỉ mạnh mẽ ăn hết phần - của chúng ta và của tất cả mọi người khác. Chắc chắn, nghiên cứu có thể có một chút sai lệch vì họ đã lấy mẫu học sinh 15 từ Thượng Hải, nơi có nhiều học sinh thông minh nhất Trung Quốc đến trường. Nhưng thậm chí ngay cả khi tạp chí cấp tiến TIME đã nói đến, khi bạn xem xét những thay đổi khổng lồ về nhân khẩu học mà Mỹ đang trải qua, bạn hiểu là có nguy hiểm giáo dục xuất hiện ở chân trời. Trong một thế hệ nữa, Mỹ sẽ là một quốc gia mà đa số là dân tộc thiểu số, và hiện nay điều đau lòng là 40 phần trăm trẻ em người Mỹ gốc Phi và gốc Mỹ-Latin thậm chí còn không tốt nghiệp trung học (chưa nói đến đại học). [9]

Trọng tâm của Trung Quốc

Bạn nghĩ Chủ tịch Trung Quốc Cộng sản Hồ Cẩm Đào đã có kế hoạch chỉ đạo về khía cạnh giáo dục và kinh tế của Trung Quốc về hướng nào nhiều nhất? Đúng vậy, là quân đội và các ngành công nghiệp vũ khí. Một báo cáo mới của Lầu Năm Góc cho thấy Trung Quốc đang nhanh chóng tăng cường quân đội và hải quân và đổ hàng tỉ USD vào việc phát triển máy bay phản lực tàng hình đầu tiên, máy bay chiến đấu, tàu ngầm tấn công tiên tiến, hệ thống phòng không tinh vi, hệ thống tác chiến không gian công nghệ cao, và tăng cường kho tên lửa đạn đạo. [10] Phản ứng trước việc Trung Quốc tăng cường quân sự, Tổng tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ, Đô đốc Michael Mullen nói điều này: "Người Trung Quốc có mọi quyền để phát triển quân sự mà họ muốn. Chỉ có những gì tôi không thể thông

Page 29: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

29 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

qua là lý do tại sao trong những khả năng [quân sự] đó, cho dù đó là [máy bay chiến đấu tàng hình J-20], cho dù đó là để chống vệ tinh, cho dù đó là để chống tàu chiến, nhiều trong số những khả năng đó dường như được tập trung rất đặc biệt vào Hoa Kỳ. "[11]

Những gì Trung Quốc đang làm trên mặt trận chiến tranh mạng cũng không kém phần đáng báo động. Trong lời chứng khai trước Quốc hội, Phó Tổng tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ Tướng James Cartwright nói rằng Trung Quốc đang tham gia sâu vào trinh sát các mạng của doanh nghiệp và của chính phủ Mỹ. Tướng Cartwright giải thích rằng gián điệp mạng có thể cô lập các điểm yếu trên mạng và cho phép Trung Quốc ăn cắp thông tin tình báo có giá trị. [12]

Vậy chúng ta nên làm gì?

Trung Quốc có ba mối đe dọa lớn đối với Hoa Kỳ trong việc thao túng thái quá về tỉ giá tiền tệ [đồng nhân dân tệ], nỗ lực có hệ thống để tiêu diệt các cơ sở sản xuất của chúng ta, và gián điệp công nghiệp và chiến tranh mạng chống lại Mỹ. Người Trung Quốc đã lấn áp chúng ta trong nhiều năm qua. Nhưng chính quyền Obama, trong sự yếu đuối lạ thường, có vẻ gần như đồng lõa trong mong muốn giúp người Trung Quốc chà đạp chúng ta. Obama tuyên bố chúng ta không thể làm gì cho quyền lợi của chúng ta bởi vì nó có thể châm ngòi cho một cuộc "chiến tranh thương mại" – làm như thể chúng ta không đang ở trong một cuộc chiến thương mại như đang có bây giờ. Và nếu chúng ta có một cuộc chiến thương mại, các chính sách của ông Obama thưc sự trở thành một sự phản quốc về kinh tế. Tuy nhiên, tôi tin rằng chúng ta có thể vượt qua mối đe dọa của Trung Quốc với một chiến lược thông minh và với một nhà đàm phán mạnh mẽ.

Sự thao túng ồ ạt của Trung Quốc trên tỉ giá đồng tiền của họ được thiết kế để thúc đẩy xuất khẩu của họ và phá hoại các ngành công nghiệp trong nước của chúng ta. Khi chính phủ Trung Quốc thao túng đồng nhân dân tệ (tiền tệ của Trung Quốc) và định giá nó thấp, họ có thể bán cho các nước khác với giá thấp, thấp xa so với một công ty ở Mỹ, bởi vì tiền của chúng ta có một tỉ suất chính xác hơn của thị trường. Điều đó có nghĩa là các sản phẩm của chúng ta có giá cao hơn, điều đó có nghĩa là chúng ít cạnh tranh hơn.

Page 30: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

30 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Nhiều nhà phân tích đã cố gắng xác định giá trị thực tế của tiền tệ của Trung Quốc, nhưng thật khó để nói chắc chắn, khi mà tất cả tỉ giá đều thay đổi qua thời gian. Tuy nhiên, dường như có một sự đồng thuận cho rằng đồng nhân dân tệ đã được định giá thấp với khả năng khoảng chừng 40 đến 50 phần trăm giá trị thật của nó. [13] Điều đó có nghĩa là Trung Quốc có thể tính giá phí chỉ lên đến một nửa giá mà nhà sản xuất Mỹ khi làm ra một sản phẩm hay dịch vụ tương tự. Việc đó diễn dịch rõ ra là nó làm mất việc làm của người lao động Mỹ, và đó là chính xác những gì đang xảy ra ngay lúc này.

Chỉ cần nhìn vào những gì mà việc thao túng tiền tệ của Trung Quốc đã làm cho ngành thép của chúng ta. Như một người đã từng xây dựng các tòa nhà sang trọng rất lớn, tôi có thể nói với bạn rằng ngành công nghiệp thép vẫn còn quan trọng đối với sức mạnh kinh tế của chúng ta, và là một chi phí quan trọng trong bất kỳ tòa nhà nào. Theo Iron and Steel Institute Mỹ (AISI), việc định giá thấp đồng tiền của Trung Quốc là "đơn trợ cấp lớn nhất" cho các nhà sản xuất Trung Quốc, là "chìa khóa" để tăng trưởng dựa vào xuất khẩu bùng nổ của Trung Quốc, và là "nguyên nhân chính" của sự mất cân bằng cấu trúc toàn cầu, điều đã đem lại sự sụp đổ tài chính gần đây của Mỹ.

Thao túng tiền tệ của Trung Quốc và những hành động thương mại cạnh tranh không lành mạnh khác đã giúp sản lượng thép thô của Trung Quốc nhảy từ 15 phần trăm sản lượng thế giới vào năm 2002 lên đến con số đáng ngạc nhiên và gây sốc là 47 phần trăm vào năm 2008. Năm 2002, Mỹ chỉ nhập khẩu 600.000 tấn thép (3 phần trăm của thép nhập khẩu của chúng ta) từ Trung Quốc. Đến năm 2008, chúng ta đã mua 5 triệu tấn thép từ Trung Quốc. [14] Và một lần nữa, thành quả của những việc này là do việc họ đánh giá thấp đồng nhân dân tệ.

Nhà kinh tế Alan Tonelson đã đúng khi viết:

Trong tám năm dài, các nhóm vận động hành lang Trung Quốc ở Washington – nhận tài trợ hoành tráng của các công ty đa quốc gia mà các nhà máy của Trung Quốc đã hưởng lợi 50 phần trăm từ trợ cấp này [từ việc đồng nhân dân tệ bị định giá thấp] - đã nhanh chóng đưa ra sự hợp lý cho sự trì trệ này. Các chi phí tai hại phát sinh vì đã làm theo lời khuyên của các nhóm vận động hành lang cho Trung Quốc biện minh đầy đủ việc đã bỏ qua

Page 31: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

31 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

thủ đoạn mới nhất của họ.... các nhà máy của Mỹ bị đóng cửa, lợi nhuận của những kẻ còn sống sót đã teo tóp và thậm chí biến mất, việc làm ngày càng biến mất, và tiền lương bị hạ xuống. Tệ hơn nữa, sự mất cân bằng của nền kinh tế trung tâm toàn cầu của Hoa Kỳ ngày càng tăng cho đến khi chúng gây ra sự suy giảm kinh tế lớn nhất của Mỹ và trên toàn thế giới kể từ cuộc Đại suy thoái. [15]

Nhiều nhà quan sát khác, như Thượng nghị sĩ Richard Shelby đảng Cộng Hòa Alabama, cũng đã mở to đôi mắt, nói " Trung Quốc thao túng tiền tệ của họ để trợ cấp xuất khẩu của họ là chuyện không cần phải hỏi lại". Đối với việc Trung Quốc mua trái phiếu kho bạc Hoa Kỳ, Shelby nói, "Có lẽ tới lúc phải có Luật mới để đảm bảo rằng Kho bạc phải lo cho người lao động Mỹ, chứ không phải là cho chủ nợ Trung Quốc." [16]

Là nền kinh tế hàng đầu thế giới, chúng ta bị tổn thương nhiều nhất bởi các thủ đoạn thương mại lạm dụng của Trung Quốc - và bất cứ ai có hiểu biết về kinh tế đều biết là tôi đúng. Như CNN Money báo cáo, "Hầu hết các nhà kinh tế đều đồng ý với logic của Trump rằng Trung Quốc đang kềm giữ giá trị của đồng tiền để giúp cho các nhà sản xuất của họ một lợi thế khi bán hàng hoá sang Hoa Kỳ" [17]

Tất nhiên, năm 2008 trong chiến dịch tranh cử Tổng Thống, Barack Obama đã nhiều hơn là vui sướng khi im tiếng về các tác động tiêu cực của việc thao túng tiền tệ. Là một ứng cử viên, thậm chí ông đã ủng hộ một dự luật [nếu được biểu quyết] có lẽ nay đã thay đổi Luật hiện hành là "xác định thao túng tiền tệ là một chủ đề trợ giá trong việc áp dụng thuế đối kháng." (Thuế đối kháng: Countervailing

duties (CVDs), also known as anti-subsidy duties, are trade import dutiesimposed under

World Trade Organization (WTO) rules to neutralize the negative effects of subsidies). [18] Tiến nhanh đến năm 2011. Hôm nay, với Obama tất cả đều quá dễ thương trên chủ đề này và Obama đắm mình vào kiểu ngoại giao "làm đẹp lòng" Trung Quốc. Chỉ cần lắng nghe những gì Tổng Thống đang nói bây giờ về việc Trung Quốc đánh giá thấp đồng tiền của họ cũng đủ để xé nát chúng ta ra: "Vì vậy, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm thúc đẩy giá trị tiền tệ của Trung Quốc ngày càng theo thị trường, điều sẽ đảm bảo rằng không một quốc gia nào có một lợi thế kinh tế quá mức. "

Page 32: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

32 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Câu nói ấy được thấm đẫm sự yếu đuối. "Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm" liệu người Trung Quốc sẽ rời một cách kỳ diệu xa khỏi con đường tà? Có phải là trò đùa đâu? Có chăng một số phép lạ nào đó mà nhà nước cộng sản này đang rút của chúng ta 300 tỉ mỗi năm tự nhiên thức dậy vào ngày mai và quyết định, "Bạn biết đấy, thực sự chúng ta nên chơi công bằng hơn với Mỹ và chấm dứt việc dỡ đòn ăn gian gây hại cho việc làm và các công ty và thôi rút hàng tỉ đô la của họ. " Thật là lố bịch.

Và nè, có phải việc làm của Tổng Thống chúng ta là đi tìm kiếm lợi ích kinh tế cho chúng ta thay vì bảo vệ vị thế kinh tế của quốc gia khác để mà "không một quốc gia có lợi thế kinh tế không đáng có"? Hãy thực tế. nền kinh tế của Trung Quốc năm nay đang trên đường tăng trưởng 10.5 phần trăm. Phần còn lại của thế giới đang tiến với tốc độ tăng trưởng là 4,8 phần trăm trung bình. Mỹ? Trong tháng 9 năm 2011, tăng GDP của Hoa Kỳ là một con số xấu hổ 1.3 phần trăm. [19] Tổng Thống của chúng ta nên ngừng cố gắng để trở thành một nhà kinh tế của thế giới và nên bắt đầu chiến đấu cho nền kinh tế của chúng ta. Thay vào đó ông kéo lùi chúng ta xa hơn về phía sau. Ông thậm chí còn táo bạo khoe khoang về mối quan hệ thương mại một chiều giữa chúng ta với Trung Quốc.

"Hiện chúng ta đang xuất khẩu hơn 100 tỉ một năm cho Trung Quốc về hàng hóa và dịch vụ", ông Obama nói. "Và theo kết quả các thỏa thuận giao dịch mà chúng ta hoàn tất trong tuần này, Hoa Kỳ sẽ tăng xuất khẩu sang Trung Quốc hơn 45 tỉ và đầu tư của Trung Quốc vào Mỹ chỉ vài tỉ USD. Quan trọng nhất, các thỏa thuận giao dịch sẽ tạo ra 235.000 việc làm tại Mỹ, và bao gồm rất nhiều việc làm trong các ngành sản xuất. "[20]

Làm thế nào mà Tổng Thống còn có thể nói điều này thậm chí với một khuôn mặt nghiêm nghị? Vâng, chúng ta đang xuất khẩu 100 tỉ sản phẩm sang Trung Quốc, nhưng vấn đề là họ đang xuất khẩu bốn lần nhiều hơn và bỏ băng 300 tỉ của chúng ta bởi vì họ nói dối về tiền tệ của họ! Nhưng liệu ông có đề cập đến điều đó không? Không. Và hãy xem ông ấy nói như thế nào, ông bảo đàm phán 45 tỉ xuất khẩu của ông sang Trung Quốc Cộng sản sẽ "hỗ trợ" 235.000 việc làm tại Mỹ. Điều đó có nghĩa, chúng ta không tạo ra việc làm mới, chúng ta chỉ "hỗ trợ" công việc chưa bị phá hủy bởi Obamanomics thôi. Vì vậy, nếu bạn đủ may mắn để có một

Page 33: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

33 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

công việc sản xuất trong ngành hàng không, bạn có thể giữ được nó - bạn sẽ chỉ làm máy bay cho Hồ Cẩm Đào.

Tổng Thống cần phải nghiêm túc với Trung Quốc và đe dọa trừng phạt nghiêm trọng nếu họ không chơi theo nguyên tắc thị trường. Ông không nên khoe khoang về "giao dịch" đáng thương để "hỗ trợ" việc làm tại Mỹ, ông ấy phải mạnh mẽ đàm phán cho những cải cách thực sự để giúp cho các nhà sản xuất Mỹ một sân chơi bình đẳng với các đối thủ Trung Quốc của họ. Sau đó chúng ta sẽ thấy những người có thể thực sự đảo ngược thế cờ và tạo ra những việc làm thật sự và mới trong khu vực tư nhân.

Sản xuất tại U.S.A.

Tôi luôn như phát bệnh khi đọc về gia công sản xuất ở ngoài nước (“outsourcing”). Tại sao chúng ta không nói đến sản xuất ở trong nước ("onshoring")? Chúng ta cần phải mang công việc sản xuất trở lại nhà, nơi mà nó thuộc về. “Onshoring”, hay "hồi hương", là một cách để chúng ta lấy lại công ăn việc làm mà Trung Quốc ăn cắp. Chúng ta biết rằng tiền lương của Trung Quốc đang gia tăng. Ngoài ra, Trung Quốc thiếu một vài tài nguyên nhiên mà chúng ta có rất nhiều. Nếu chúng ta khai thác hai sự kiện quan trọng đó, chúng ta có thể bắt đầu thuyết phục các công ty là họ nên mang các cơ sở sản xuất của họ về lại Mỹ.

Một số người thông minh đã làm việc này. Harry Moser, một cựu giám đốc điều hành một nhà cung cấp công nghệ sản xuất của Hoa Kỳ, đã bắt đầu một cái gì đó có tên là “Sáng kiến Reshoring”, một nhóm cho các doanh nghiệp và chính phủ thấy là làm thế nào họ có thể kiếm tiền nhiều hơn và xây dựng một doanh nghiệp tốt hơn thông qua “onshoring”. "Xu hướng này là có thật," Moser nói, "và nó còn hơn cả một tia nước nhỏ, đó là một dòng chảy ổn định." [21] Moser đã đúng. Gần đây tôi đọc một bài báo trên tạp chí NewsMax về một công ty làm đũa ở Americus, Georgia, có tên là Đũa Georgia. Chủ của công ty, David Hughes và Jae Lee, nhận ra rằng có hàng tấn các loại gỗ đặc biệt, ta phải sử dụng nó để làm đũa ở miền Nam Georgia. Họ nhận ra rằng họ có thể làm ra những đôi đũa ở Mỹ rẻ hơn là họ có thể làm ở Trung Quốc. Vẫn tốt hơn nữa là họ biết rằng họ có thể tạo ra thêm công ăn việc làm ở Mỹ theo cách đó. Vì vậy, họ làm đũa ở Georgia và vận

Page 34: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

34 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

chuyển chúng đến Trung Quốc! Ở tầm cỡ nào? Ngay lúc này họ làm ra 4 triệu đũa một ngày và họ sắp nâng sản xuất lên đến 10 triệu chiếc một ngày, tạo ra 150 việc làm mới ở Mỹ. "Tôi tự hào được góp phần vào việc này," Susan White, một nhân viên của Đũa Georgia nói "Dường như tất cả mọi thứ mà ta nhìn thấy ở Mỹ ngày nay đều được sản xuất tại Trung Quốc, từ quần áo đến ngay cả cờ Mỹ. Chúng ta đang đem chúng trở lại. Thật tuyệt vời. "[22]

“Onshoring” có tiềm năng rất lớn. Nhưng Harry Moser nói rằng chính quyền Obama không quan tâm. "Đây là một thách thức mà [Obama] phải ôm lấy. Tất cả vốn liếng ông ấy đều đánh cược vào xuất khẩu. "[23] Đó là lý do tại sao Quốc hội cần phải biểu quyết dự luật mà Dân biểu Frank Wolf của bang Virginia gọi là" Luật Mang Việc làm Về lại Mỹ "(HR 516) để giúp mở rộng các phong trào “onshoring” và đưa việc làm trở lại Mỹ nơi mà chúng thuộc về - ở đây tại Mỹ. Hãy nhìn xem, nếu chúng ta có thể làm đũa ở Mỹ và bán nó cho người Trung Quốc, thì chúng ta có thể cạnh tranh trên hàng trăm mặt trận khác. Chúng ta chỉ cần trở nên cứng rắn, có thông minh, và có được một Tổng Thống sẵn sàng đứng lên vì nước Mỹ và cài nó vào Trung Quốc.

Ngay lúc này, chúng ta chỉ đơn giản bị chèn ép bởi người Trung Quốc - và hầu hết những người Trung Quốc mà tôi đàm phán ở mức độ kinh doanh đều biết điều đó và ngạc nhiên trước việc Obama đã để cho chính phủ Trung Quốc thoát đi dễ dàng. Một nhà đàm phán cứng rắn có thể làm cho người Trung Quốc quay trở lại. Chúng ta đã từng làm chuyện đó trước kia. Một ví dụ tuyệt vời là khi chính quyền Bush đã trải qua hai năm gây sức ép buộc Trung Quốc tăng giá trị của đồng nhân dân tệ so với đồng đô la. [24] Chuyện đó thành công. Giữa các năm 2005 và 2008, đồng nhân dân tệ đã tăng giá 21 phần trăm. [25] Tuy nhiên sau đó, Trung Quốc đã ngừng cho phép tiền của họ tăng giá, và chúng ta đang ở trong hình dạng khủng khiếp vì nó. Vấn đề là: người Trung Quốc thông minh - họ phản ứng với áp lực kinh tế, và họ biết họ sẽ không phải chịu bất kỳ gì từ Obama.

Buộc Trung Quốc ngừng trò chơi đố chữ trên tiền tệ của họ có thể bắt đầu bất cứ khi nào mà chúng ta bầu ra một Tổng Thống sẵn sàng có hành động quyết định. Ông có thể bắt đầu bằng cách ký thành luật một dự luật mà Hạ Viện Hoa Kỳ đã phê duyệt trong một cuộc bỏ phiếu 348-79 vào tháng Chín năm 2010. Nó cho

Page 35: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

35 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

phép chính phủ của chúng ta tính thuế nhập khẩu dựa trên mức sai biệt mà tiền tệ của nước sản xuất đã được định giá thấp. Nghe như một ý tưởng tuyệt vời, phải không? Nhưng sớm ngay khi Dự Luật được thông ở Hạ Viện thì Bộ trưởng Tài chính Tim Geithner của Obama liền cảnh báo rằng chúng ta phải dễ thương với Trung Quốc. "Điều quan trọng là phải nhận ra rằng là chúng ta sẽ không gây ra một cuộc chiến tranh thương mại", ông Geithner nói. "Chúng ta sẽ không có một cuộc chiến tranh tiền tệ. Tôi có thể nói rằng một tỉ lệ đáng kể các nhà lãnh đạo Trung Quốc hiểu rằng đối với kinh tế của họ để tỉ giá hối đoái tự vận động là rất quan trọng. " Vậy tại sao chúng ta thúc đẩy họ làm điều gì đó về chuyện này, thưa Bộ trưởng Geithner? Đó là sự yếu kém và thất bại hoàn toàn trong việc đấu tranh cho quyền lợi của Mỹ của Geithner và của ông Obama, điều đã bảo lãnh cho sự tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc và sự sụp đổ kinh tế của chúng ta.

Mở cửa thị trường là lý tưởng, nhưng nếu một kẻ lúc nào cũng gian lận, thì thương mại tự do ấy là như thế nào? Chỉ cần nhìn vào các định luật cổ điển về kinh tế, xuất phát từ những ý kiến tuyệt vời của Scotsman Adam Smith. Những người biết rất ít về chủ nghĩa tư bản tóm tắt cuốn sách sử thi của Adam Smith, “The Wealth of Nations”, khi nói rằng, trong bản chất, "tham lam là tốt", như một dòng chữ cũ từ bộ phim Wall Street đặt ra. Như hầu hết mọi người, tôi nghĩ rằng dòng chữ đó là dí dỏm và dành cho Hollywood, nhưng đó không phải những gì Adam Smith cho biết trong cuốn sách đó, cũng không phải là những gì ông thực sự có ý như thế. Đó là lý do tại sao hầu hết những người đã phá chủ nghĩa tư bản và Adam Smith đã không bao giờ chịu mất thì giờ để đọc những cuốn sách mà ông đã viết trước cuốn The Wealth of Nations, cuốn sách đặt ra các quy tắc nền tảng đạo đức cho thị trường, kinh doanh và cuộc sống. Đó là cuốn sách mang tên “Lý thuyết tình cảm đạo đức” (The Theory of Moral Sentiments), và chắc chắn đây là cuốn sách rất đáng đọc. Smith viết: "Một người chỉ công khai giữ mình không xâm phạm đến con người, hoặc tài sản, hoặc danh tiếng của các láng giềng của mình, chắc chắn người đó có rất ít giá trị tích cực (tài giỏi)." [26]

Không được thao túng tiền tệ nữa

Đây là một thực tế rành rành: thương mại tự do đòi hỏi phải có quy tắc công bằng áp dụng cho tất cả mọi người. Và nếu chúng ta có một Tổng Thống biết ép Trung

Page 36: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

36 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Quốc phải tuân theo các quy tắc, thì những lợi ích cho nền kinh tế của chúng ta sẽ là rất lớn. Viện Peterson về Kinh tế Quốc tế (Peterson Institute for International

Economics) đã nghiên cứu rộng rãi vấn đề tiền tệ của Trung Quốc và kết luận rằng một đánh giá lại 20 phần trăm (ít hơn một nửa giá thị trường được cho rằng là công bằng) sẽ tạo ra 300.000 đến 700.000 việc làm tại Mỹ trong vòng 2-3 năm tới. [27] Hãy suy nghĩ về điều đó. Ngay bây giờ chúng ta đang có một Tổng Thống và một Bộ Trưởng Tài Chánh đang nhún vai khi Trung Quốc kéo đi mất hàng trăm ngàn công việc sản xuất của Hoa Kỳ. Đó là lãnh đạo sao? Vấn đề là quá xấu và giải pháp là rõ ràng như vậy mà ngay cả nhà bình luận tờ New York Times (và là "nhà kinh tế" cánh tả cực đoan) Paul Krugman cũng phải thừa nhận vấn đề: "Bình thường, tôi muốn là một trong những người đầu tiên từ chối yêu cầu cho rằng Trung Quốc ăn cắp việc làm của người khác, nhưng ngay lúc này đó lại là một sự thật đơn giản ", Krugman viết. "Một cái gì đó phải được thực hiện về tiền tệ của Trung Quốc." Khi một người sùng bái Obama như Paul Krugman buộc phải thừa nhận là có vấn đề, bạn hiểu rằng Mỹ đang gặp rắc rối sâu. [28]

Một số người ủng hộ những phương pháp đơn giản của Obama và nhún vai trước việc Trung Quốc đang phá hủy có hệ thống nền sản xuất của Mỹ. Họ nghĩ rằng không có cách nào để khôi phục kinh tế của chúng ta và hàng triệu công ăn việc làm đi với nó. Họ nghĩ rằng chúng ta có thể có nền kinh tế tốt dựa trên dịch vụ. Nhưng đó chỉ là sai. Không có lý do để hy sinh hàng triệu việc làm và tương lai của các ngành công nghiệp quan trọng của Mỹ sang Trung Quốc chỉ vì các nhà lãnh đạo của chúng ta không muốn cứng rắn và bảo vệ lợi ích của chúng ta.

Đây là giải pháp: phải cứng rắn. Áp thuế suất 25 phần trăm trên các sản phẩm của Trung Quốc nếu tiền tệ của họ không được định giá theo thực tế của thị trường. Hết chuyện. Bạn nghĩ rằng Trung Quốc sẽ không đáp ứng một cách xây dựng? Không có thương gia nào mà tôi biết là muốn quay lưng lại thị trường Hoa Kỳ và Trung Quốc cũng sẽ không quay lưng. Nhưng nó sẽ giúp chấm dứt thâm hụt thương mại thái quá do sự gian lận của Trung Quốc. Phân tích gia cho CNBC và là giáo sư kinh doanh ở Đại học UC Irvine, Peter Navarro chỉ ra rằng thâm hụt thương mại đã làm tiêu tốn của chúng ta khoảng 1 phần trăm tăng trưởng GDP mỗi năm, nghĩa là mất gần 1 triệu việc làm mỗi năm. "Đó là hàng triệu việc làm mà chúng ta đã thất bại không tạo ra trong hơn một thập kỷ qua," Navarro viết.

Page 37: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

37 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

"Và nếu chúng ta có những việc làm đó bây giờ, thì chúng ta sẽ không thấy con số thất nghiệp, số nhà bị tịch thu và các nhà máy trống hoắc đầy cỏ dại mọc lên tiếp tục lên cao ... Khi Trung Quốc hám lợi sử dụng các thủ đoạn thương mại không công bằng để tiến hành chiến tranh trên cơ sở sản xuất của chúng ta, nền kinh tế Mỹ là kẻ thua cuộc lớn. "[29]

Thật khó trả lời cho thắc mắc tại sao sự thống trị sản xuất của nước ta đã bị bốc hơi. Chúng ta có một Tổng Thống có một mối thù truyền kiếp với giới doanh nhân và coi họ là kẻ thù. Ông ấy cũng không biết gì về sản xuất. Và dường như ông không để ý gì về việc Trung Quốc đang tiến hành thế nào các hoạt động gián điệp công nghiệp to lớn chống lại Hoa Kỳ.

Hãy dừng ăn cắp công nghệ của chúng ta

Các tập đoàn và các doanh nghiệp Mỹ là bậc thầy về sự đổi mới công nghệ và kinh doanh, nhưng người Trung Quốc cũng là chuyên gia bậc thầy về đánh cắp bí mật thương mại và công nghệ của chúng ta.Các nhà đầu tư và các công ty Mỹ có thể đổ hàng triệu USD vào việc tạo ra và phát triển một sản phẩm mới, chỉ có Trung Quốc, thông qua hoạt động gián điệp công nghiệp, ăn cắp tất cả những thông tin mà không phải tốn kém gì. Người Trung Quốc cười trên sự yếu đuối và đáng thương của chính phủ chúng ta trong đấu tranh chống trộm cắp tài sản trí tuệ. Điều đó đã đủ xấu, nhưng chính phủ của chúng ta chỉ đứng đó và không làm gì trong khi Trung Quốc đòi hỏi bất kỳ công ty Mỹ nào muốn nhập vào thị trường Trung Quốc thì phải chuyển giao công nghệ cho họ. Chuyển giao công nghệ kiểu đó buộc phải thực sự bị cấm bởi Tổ chức Thương mại Quốc Tế coi như một tập quán thương mại không công bằng, nhưng Obama đã để cho Trung Quốc thoát đi với nó. [30]

Josh Kraushaar của Tạp chí Quốc gia (National Journal) đã lưu ý rằng nền kinh tế chẳng ra làm sao của Obama đã gây hại cho ông ta với công nhân cổ xanh. Trong khi Obama ám ảnh bởi "việc làm cổ áo xanh lá cây," thì công nhân cổ xanh không tin nó. "Việc làm năng lượng sạch có thể là tương lai, nhưng người lao động bị chuyễn chỗ làm không thấy nó là thứ thuốc chữa bách bệnh." [31] Lý do tại sao công nhân cổ xanh bỏ qua lời lẽ nói về hạnh phúc của Obama là vì họ thông minh. Họ biết rằng bất cứ lúc nào bạn nghe thấy anh chàng này nói về đổi mới trong

Page 38: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

38 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

công nghệ xanh sẽ châm ngòi cho một cơ hội việc làm rất lớn, đó là toàn điều vô nghĩa, bởi vì Obama thiếu cứng rắn và can đảm để đánh đổ Trung Quốc về nạn trộm hàng loạt các bí mật công nghệ và thương mại của Hoa Kỳ.

Và còn có thể dễ dàng nhận điều tồi tệ hơn, nó không chỉ đe dọa nền kinh tế của chúng ta, nhưng cả an ninh quốc gia của chúng ta. Trung Quốc là một kẻ xâm lược chính trong lĩnh vực hoạt động gián điệp không gian mạng và chiến tranh mạng. Họ có khả năng không chỉ để ăn cắp bí mật công nghệ quân sự cao của Hoa Kỳ, nhưng họ còn tung ra các virus máy tính làm tê liệt mạng của chúng ta. Khoảng mười hai năm trước, tôi đã viết một cuốn sách mang tên “The America We Deserve” (Nước Mỹ mà chúng ta xứng đáng). Như ai đó đã từng viết nhiều cuốn sách bán chạy, trong đó có nhiều cuốn sách bán chạy hạng # 1, có lẽ nó là cuốn sách thành công nhất của tôi. Thật ra, người ta không muốn nghe Donald Trump nói về chính trị nhưng lại thích nghe Donald Trump về kinh doanh. Đó là lý do tại sao khi tôi viết cuốn “The Art of the Deal” (Nghệ thuật Giao Dịch) và nhiều cuốn sách khác, chúng đã thành công to lớn. Thực tế, “The Art of the Deal” được cho là cuốn sách kinh doanh bán chạy nhất mọi thời đại. Tuy nhiên, tôi rất tự hào về cuốn “The America We Deserve” vì một số lý do. Đầu tiên, tôi mạnh mẽ dự đoán khủng bố ở nước này, một cái gì đó không may đã xảy ra, và việc đó đã có thể tránh được hoặc giảm thiểu. Tôi thậm chí còn gọi Osama bin Laden bằng tên trong sách. Thứ hai, tôi dự đoán sự sụp đổ của nền kinh tế. Có quá nhiều dấu hiệu, quá nhiều tín hiệu, quá nhiều yếu tố mà tôi nghĩ sự sụp đổ sắp tới là rõ ràng. Vì vậy, trong khi cuốn sách đó có lẽ là cuốn sách ít thành công nhất của tôi vì nó đã không có những thảo luận về kinh doanh, nhưng tôi đã đánh giá cao cho những dự đoán mạnh mẽ và chính xác của cuốn sách. Trong cuốn sách này, tôi đã không tìm cách để đưa ra những dự đoán, tôi đã tìm cách tạo ra sự khác biệt và cảnh báo về mối đe dọa tiềm năng khác.

Tôi lo sợ rằng có một mối đe dọa lâu dài tương tự nhưng khác chủng loại với việc mở rộng phát triển nhanh chóng công nghệ quân sự của Trung Quốc. Theo Lầu Năm Góc, quân sự của Trung Quốc đã có những "tiến bộ vững chắc" trong việc phát triển các chiến thuật chiến tranh mạng. [32]

Page 39: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

39 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Đối với một quốc gia như Trung Quốc, có thể ăn cắp những nghiên cứu quân sự của chúng ta để họ tiết kiệm được hàng trăm tỉ về chi phí nghiên cứu và phát triển. Dầu sao, tại sao lại phải tiêu tốn hàng nghìn tỉ để chế tao và thử nghiệm các hệ thống vũ khí phức tạp khi mà bạn có thể lấy các bản thiết kế miễn phí chỉ với một cú nhấp chuột?

Chỉ cần nhìn vào những gì đã xảy ra ngay lúc này. Năm 2009, tờ Wall Street Journal báo cáo rằng gián điệp mạng đã xâm nhập thành công và sao chép nhiều terabyte dữ liệu cao cấp của dự án 300 tỉ đô la Joint Strike Fighter của chúng ta, việc sẽ làm dễ dàng hơn cho việc đánh bại các máy bay chiến đấu mới, F-35 Lightning II. [33] Không ngạc nhiên, các quan chức cao cấp Hoa Kỳ đã kết luận với một "sự chắc chắn ở mức độ cao" rằng cuộc tấn công [mạng] đến từ - bạn đoán xem - Trung Quốc. [34]

Chúng ta bây giờ cũng biết rằng Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) đã thông qua một học thuyết mới gọi là Chiến tranh Mạng điện tử Tích hợp (INEW). Kế hoạch mới của chính phủ Cộng sản liên quan đến "đào tạo và trang bị cho lực lượng của mình để sử dụng nhiều công cụ Chiến tranh Mạng để thu thập thông tin tình báo và thiết lập sự thống trị thông tin của các đối thủ của mình trong một cuộc xung đột." [35] Trước một ủy ban của Quốc hội, Tướng James Cartwright đã làm chứng rằng Trung Quốc đang tích cực tham gia vào "trinh sát mạng" và đang thâm nhập vào các mạng máy tính của các cơ quan chính phủ Mỹ cũng như các công ty tư nhân. [36] Những người bênh Trung Quốc đã tuyên bố rằng các cuộc tấn công mạng có thể đã được thực hiện bởi các tin tặc Trung Quốc hoạt động độc lập với chính quyền cộng sản, nghiên cứu mở rộng của RAND đã chứng minh hoàn toàn ngược lại:

Một đánh giá về quy mô, sự tập trung, và độ phức tạp của toàn bộ chiến dịch nhằm chống lại Hoa Kỳ và, ngày càng tăng, một loạt các nước khác trên thế giới cho thấy rằng các hoạt động này là do nhà nước tài trợ hoặc hỗ trợ. Những kẻ xâm nhập dường như có thể truy cập vào các nguồn dữ liệu về tài chánh, về nhân sự, và về phân tích đã vượt quá những gì mà các tổ chức tội phạm ảo hoặc nhiều nhóm hacker hoạt động độc lập là khả năng có thể truy cập liên tục trong nhiều năm. Hơn nữa, các loại dữ liệu bị

Page 40: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

40 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

đánh cắp không có giá trị tiền tệ vốn có như số thẻ tín dụng hoặc thông tin về tài khoản ngân hàng thường là trọng tâm của các tổ chức tội phạm ảo. Những thông tin về kỹ thuật cao quốc phòng, những thông tin quân sự liên quan, hoặc các tài liệu về phân tích chính sách của chính quyền không dễ dàng biến thành tiền của tội phạm mạng, trừ khi họ có một khách hàng nhà nước tầm quốc gia. [37]

Các mối đe dọa quân sự từ Trung Quốc là khổng lồ - và không gì ngạc nhiên khi chính phủ Cộng sản Trung Quốc dối trá về ngân sách quân sự lớn lao của họ. Người Trung Quốc đưa con số ra là 553 tỉ [nhân dân tệ] một năm, là khoảng một phần năm kích thước của chúng ta. Nhưng các chuyên gia an ninh khu vực tin rằng ngân sách quốc phòng thực sự của Trung Quốc cao hơn nhiều. Một cách người Trung Quốc dấu chi tiêu quân sự của họ là bằng cách chia nó ra cho các phòng ban khác của chính phủ. Bằng cách đó việc mở rộng quân sự nhanh chóng của họ có thể được giữ bí mật với các quốc gia khác, chuyện đó, nếu biết ngân sách quốc phòng thực sự của Trung Quốc, họ có thể cảm thấy đủ lo sợ để tăng chi tiêu của chính họ. [38] Như các công điện bị rò rỉ năm 2009 tiết lộ, chiến thuật của sự lừa dối của Bắc Kinh với lời khuyên của người ông hiện đại Đặng Tiểu Bình của Trung Quốc là của Trung Quốc nên giấu khả năng của mình trong khi chờ thời (giấu mình chờ thời). [39]

Hãy nhìn xem, tới phiên Trung Quốc, [họ bảo] tốt hơn Mỹ nên dừng lại, không được đi làm rối tung các nơi. Trung Quốc coi chúng ta như một kẻ thù ngây thơ, cả tin, ngu ngốc. Và mỗi ngày Obama vẫn còn nắm quyền thì họ sẽ có những bước tiến rất lớn để vượt qua chúng ta về kinh tế. Họ vận dụng tiền tệ của họ để đánh cắp một triệu việc làm của Mỹ và làm phồng lên một sự mất cân bằng thương mại hoàn toàn không công bằng với 300 tỉ đô. Họ bóc tách bí mật thương mại kinh doanh của chúng ta để họ có thể tiết kiệm hàng tỉ USD chi phí nghiên cứu và phát triển và tước giảm đi thời gian cần thiết để có được một sản phẩm mới ra thị trường. Và trên hết, Trung Quốc đang dẫn đầu trong việc phát triển các kỹ thuật chiến tranh mạng tiên tiến mới để làm tăng gấp bộ sức mạnh cho quân đội đã lớn của họ, hiện đang ở mức 2.285.000 quân hiện dịch với 800.000 quân dự bị. Nhưng hãy nhớ một điều khi chúng ta đi đến bàn đàm phán với Trung Quốc: Nhật Bản, một quốc gia nhỏ hơn nhiều với số dân và lính còn ít hơn nữa, đã đá đít

Page 41: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

41 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Trung Quốc trong chiến tranh - không phải là một chỉ dấu tốt với lớp chiến binh tương lai của Trung Quốc.

Chúng ta cần một Tổng Thống sẽ ký luật lưỡng đảng để buộc Trung Quốc có một định giá tiền tệ của Trung Quốc thích hợp. Chúng ta cần một Tổng Thống sẽ áp Trung Quốc với thuế suất 25 phần trăm trên tất cả các sản phẩm của họ vào Mỹ nếu họ không chấm dứt việc đánh giá thấp đồng nhân dân tệ. Chúng ta cần một Tổng Thống sẽ trấn áp hành vi trộm cắp tài sản trí tuệ rõ ràng và trắng trợn của Trung Quốc, điều đã cho phép Trung Quốc cướp các sản phẩm của chúng ta (có lẽ nếu Obama không xem các nhà doanh nghiệp và doanh nhân như là kẻ thù thì ông ấy sẽ tích cực hơn về điều này). Trên tất cả, chúng ta cần một Tổng Thống thông minh và đủ cứng rắn để nhận ra các mối đe dọa an ninh quốc gia mà Trung Quốc gây ra trong biên giới mới của chiến tranh mạng.

Có thể như có vẻ tôi nói nhiều chuyện rất xấu về Trung Quốc và các đại diện của nó. Sự thật là tôi có sự tôn trọng rất lớn đối với người dân Trung Quốc. Tôi cũng có sự tôn trọng tuyệt vời dành cho những người đại diện cho Trung Quốc. Những gì tôi không tôn trọng là cách mà chúng ta thương lượng và đối phó với Trung Quốc. Qua nhiều năm, tôi đã thực hiện nhiều thương lượng và giao dịch với người Trung Quốc. Tôi đã kiếm được một lượng lớn tiền. Tôi đã bán căn hộ giá 53 triệu đô la, 33 triệu đô la, và nhiều căn khác có giá ít hơn. Tôi đã xây dựng một trong những công việc lớn nhất ở Manhattan với các đối tác Trung Quốc và kiếm được một lượng lớn tiền. Vì vậy, tôi biết, hiểu và tôn trọng người Trung Quốc.

Bất cứ khi nào tôi nói một cách tệ hại về những gì họ đang làm cho chúng ta, tôi không đổ lỗi cho họ - tôi đang đổ lỗi cho các nhà lãnh đạo và đại diện của chúng ta. Nếu chúng ta có thể chống lại họ để tránh nó được ngay, tôi mạnh mẽ khuyến khích chúng ta nên làm liền. Thật không may, họ quá thông minh và các nhà lãnh đạo của chúng ta lại không đủ thông minh.

Tôi có nhiều bạn bè ở Trung Quốc là những người không thể tin rằng các nhà lãnh đạo của họ có thể đạt được những giao dịch không ngờ thuận lợi như vậy. Tôi có thể hiểu được vấn đề một cách dễ dàng hơn họ có thể. Đúng hơn là các nhà lãnh đạo của chúng ta đàm phán nó một cách ngắn gọn, ngu ngốc. Điều đáng ngạc nhiên là, mặc dù với tất cả những lời lẽ cứng rắn và mạnh mẽ mà tôi sử dụng để

Page 42: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

42 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

chống lại Trung Quốc, Bloomberg Businessweek gần đây đã có một bài viết về điều mà Trung Quốc muốn nhất. Đáng chú ý là một trích dẫn bởi chủ tịch bất động sản Asher Alcobi về các khách hàng “ưu đãi” Trung Quốc của mình: “Bất cứ việc gì mà có tên Trump là tốt"[40]

Vì vậy, tôi nói xấu về Trung Quốc, nhưng tôi nói sự thật và về điều mà người tiêu dùng ở Trung Quốc muốn? Họ muốn Trump. Bạn có biết điều đó có nghĩa gì không? Điều đó có nghĩa rằng họ tôn trọng những người nói cái gì ra cái đó và nói đúng sự thật, thậm chí ngay cả sự thật đó có thể không được tốt đẹp đối với họ. Trên thực tế, sự tôn trọng của tôi đối với người Trung Quốc đã dẫn dắt tôi nói với các nhà lãnh đạo của chúng ta là phải cẩn thận. Người Trung Quốc sẽ chiếm và chiếm và chiếm cho đến khi chúng ta không còn gì và ai có thể đổ lỗi cho họ nếu họ không bị gì cả? Trung Quốc là kẻ thù của chúng ta. Đó là thời gian chúng ta bắt đầu hành động như nó là kẻ thù... và nếu chúng ta làm công việc của chúng ta một cách chính xác, Trung Quốc sẽ có một sự tôn trọng hoàn toàn mới đối với Hoa Kỳ, và sau đó chúng ta có thể vui vẻ đi du lịch trên đường cao tốc tới tương lai với Trung Quốc như một người bạn của chúng ta.

CHƯƠNG BỐN

ĐÓ LÀ TIỀN BẠC - BẠN PHẢI GIỮ THÊM NÓ

Sự thật nghịch lý là các mức thuế quá cao như hiện nay và các khoản thuế thu lại quá thấp và cách hay nhất để tăng nguồn thu trong dài hạn là cắt giảm thuế suất hiện nay. [1]

-President John F. Kennedy

Mười sáu giờ đầu của bốn mươi giờ làm việc trong một tuần của bạn, bạn làm việc miễn phí. Nói cách khác, bốn tháng rưỡi đầu của cả năm, bạn làm việc, hoàn toàn không được hưởng gì cả - chính phủ tịch thu từng đồng xu cuối cùng của đồng tiền khó kiếm của bạn dưới các hình thức thuế.

Đó là điều khủng khiếp. Tước đoạt kinh tế tất cả đã là quá sĩ nhục rồi, nhưng cũng không kém phần phẩn nộ là khá nhiều tự do và thời gian của bạn cũng bị chính phủ ăn cắp. Hãy tưởng tượng có mười sáu giờ mỗi tuần dành cho gia đình, hoặc

Page 43: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

43 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

làm tình nguyện chỗ từ thiện yêu thích của bạn, hoặc bỏ ra thêm mười sáu giờ mỗi tuần cho việc kinh doanh hoặc kinh doanh mạo hiểm tiếp theo của bạn. Hãy tưởng tượng tiền lương của bạn là cao hơn 40 phần trăm so với hiện nay. Những gì bạn có thể làm với sự giàu có với 40 phần trăm nhiều hơn? Bao nhiêu việc làm và cơ hội mà bạn có thể tạo ra cho những người khác? Bao lâu mà các bạn còn thực sự nghĩ về nó, bấy lâu điên khùng mà bạn sẽ nhận lãnh, đặc biệt là khi bạn xem xét các phí phạm, gian lận và lạm dụng của chính phủ liên bang đang đưa những chính sách tự đánh bại mình vào cho những người làm việc cật lực Mỹ.

Nhưng liệu điều đó có dừng được Obama và những người bạn "tiến bộ" của mình không? Không. Trong thực tế, họ nghĩ rằng vấn đề thực sự không phải là thuế của bạn quá cao, nhưng là quá thấp. Chính quyền lý luận rằng nếu khi những người làm công ăn đồng lương keo kiệt ho ra tiền mặt nhiều hơn thì các quan chức chính phủ nhân từ có thể phân phát nó lại một cách công bằng và khôn ngoan.

Hãy nhìn xem, nộp thuế là một phần của cuộc sống, và chúng ta cần nó để tài trợ cho những điều mà cá nhân không thể tự làm cho mình, như quốc phòng và cơ sở hạ tầng, và vâng, an sinh xã hội, Medicare, và Medicaid. "Trả lại cho Caesar những gì thuộc về Caesar, và trả lại cho Đức Chúa Trời vật gì của Thiên Chúa", Tin Mừng Matthieu nhắc nhở chúng ta như thế. Nhưng như một tín hữu Kitô giáo nói với tôi, "Thiên Chúa chỉ yêu cầu tôi dành mười 10 phần trăm để làm việc lành của Ngài. Obama muốn nhiều, nhiều hơn. "

Đánh giá các hành động của họ, ngay cả các thành phần cấp tiến cũng không tin cường điệu của chính họ. Bất cứ ai nghĩ rằng họ nên trả thuế cao hơn, họ có tự do gửi thêm tiền cho chính phủ liên bang. Không có luật nào nói rằng bạn không thể trả thêm thuế. Năm 1843 Bộ Tài chính đã thành lập một quỹ đặc biệt mà vẫn còn cho đến ngày nay, được gọi là "Quà tặng cho Quỹ Chính phủ Hoa Kỳ" dành cho "các cá nhân có nhu cầu thể hiện lòng yêu nước của họ với Hoa Kỳ." [2] Công dân có thể gửi séc bất cứ lúc nào. Nhưng khi người Mỹ trung bình đã chi nhiều tiền thuế hơn trên thực phẩm, chỗ ở và quần áo tính chung, không khó để hiểu tại sao lại có rất ít người làm điều đó. Làm ra núi tiền và tạo ra hàng triệu việc làm sẽ là một cử chỉ "yêu nước" nhiều hơn so với việc vỗ béo thêm một chính phủ liên bang đã bị béo phì.

Page 44: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

44 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Năm 2002, ở cấp tiểu bang, một đại biểu dám làm thuộc đảng Cộng Hòa là Kirkland Cox, đã thiết lập một "Quỹ đánh thuế tôi thêm" ở Virginia để xem những người hét to nhất về việc muốn tăng thuế sẽ gửi bao nhiêu tiền của họ vào nơi mà chính miệng họ hô hào. Cho đến nay, trong tám năm qua, quỹ đã ghi được một con số nực cười là 12.887 đô la, một số tiền quá nhỏ bé nó thậm chí không thể tài trợ tiền lương của chỉ một công chức bán thời gian. [3] Nói cho cùng:

Nếu các tay cấp tiến thực sự nghĩ rằng gửi thêm tiền khó kiếm được của họ cho chính phủ là một ý tưởng tuyệt vời, thì họ cứ làm điều đó. Nhưng họ đã không làm. Không có nghi ngờ gì là bạn phải làm việc cật lực mới có tiền - tôi biết tôi cũng vậy - và bạn phải được phép giữ nó nhiều hơn. Bất cứ điều gì ít hơn sẽ không khuyến khích cho một nền đạo đức quốc gia mạnh về công việc. Tổng Thống Ronald Reagan, cũng đã thấy nó cùng một cách:

Chính phủ càng đánh thuế nhiều hơn, người dân càng ít được khuyến khích làm việc. Làm sao mà những người thợ mỏ than hoặc công nhân dây chuyền lắp ráp lại muốn nhảy vào đề nghị làm thêm giờ khi họ biết Chú Sam là sẽ lấy đi sáu mươi phần trăm hoặc nhiều hơn trên tiền lương trả phụ trội của mình?... Bất kỳ hệ thống nào gây bất lợi cho sự thành công và thành quả là sai. Bất kỳ hệ thống nào mà không khuyến khích làm việc, khuyến khích năng suất, khuyến khích phát triển kinh tế, là sai. Nếu, mặt khác, bạn có thể giảm mức thuế suất và cho phép mọi người chi tiêu hoặc tiết kiệm nhiều hơn với những gì họ kiếm được, họ sẽ siêng hơn; họ sẽ có thêm động lực để làm việc cật lực, và số tiền kiếm được họ sẽ đổ thêm dầu vào guồng máy kinh tế to lớn tiếp sinh lực cho việc phát triển quốc gia của chúng ta. Kết quả: sự thịnh vượng lớn hơn cho tất cả - mức thu nhiều hơn nữa cho chính phủ. [4]

Như với hầu hết mọi thứ, Tổng Thống Reagan đã đúng. Nhưng Reagan không phải là Tổng Thống duy nhất hiểu rằng thuế thấp mang lại doanh thu cao hơn bằng cách tháo xích cho tăng trưởng kinh tế và tạo việc làm. Trước sự đau buồn của nhiều đảng viên Dân Chủ, Reagan chỉ đơn thuần lặp lại tư tưởng kinh tế của Tổng Thống John F. Kennedy, người đã cho biết, trong năm 1962, "Sự thật nghịch lý là các mức thuế suất quá cao như hiện nay và các khoản thu về thuế lại quá thấp và

Page 45: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

45 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

cách tốt nhất để tăng thu [ngân sách] trong lâu dài là phải cắt giảm lãi suất hiện nay."[5]

Quan điểm của Reagan và Kennedy chứng minh rằng một chính sách thuế thông minh không phải là một vấn đề đảng phái. Nó phải hợp lẽ thường. Nếu bạn đánh thuế một cái gì đó thì bạn sẽ thu được ít hơn của nó. Đơn giản như vậy thôi. Bạn càng đánh thuế trên việc làm, thì người ta sẽ ít sẵn sàng làm việc. Bạn càng đánh thuế trên đầu tư, bạn sẽ nhận được các khoản đầu tư ít hơn. Đây không phải là khoa học tên lửa. Nhưng Obama không quan tâm đến lẽ thường. Ông ta quá bận rộn sử dụng tài hùng biện kiểu chiến tranh để cố gắng làm cho bạn quên đi những thảm họa trong nhiệm kỳ đầu tiên của mình và cho phép ông ta đắc cử lần thứ hai. Lấy ví dụ, sự huênh hoang và tính khí thịnh nộ của về việc buộc các chủ sở hữu ác ôn của các máy bay phản lực riêng phải trả thuế cao hơn. Nếu tôi suy nghĩ một phút rằng đây là giải pháp cho món nợ 18 nghìn tỉ của chúng ta, tôi sẽ ủng hộ nó. Nhưng kêu gọi tăng thuế đối với các chủ máy bay phản lực tư nhân là một trò đùa chính trị. Trong thực tế, như Washington Post chỉ ra, thật là đó một ý tưởng đáng xấu hổ rằng Nhà Trắng đã không thể đưa ra một ước tính cho số thuế thu được mà một đề nghị như vậy sẽ tạo ra. Tuy nhiên, những người khác ước tính số thuế thu được trong hơn mười năm sẽ là 3 tỉ đô la. [6] Đó là 0,0002 phần trăm của nợ quốc gia. Thuế đánh trên máy bay riêng hoàn toàn không làm giảm chút xíu nào trên nợ nần, nhưng nó sẽ có tác động kinh tế tiêu cực trên những người lao động sản xuất và duy trì những máy bay. Đừng quên là trong tất cả các công việc, có nhiều việc được tạo ra bởi ngành công nghiệp máy bay tư nhân... kể cả các công việc sản xuất rất cần thiết.

Đó là những lời hùng biện trống rỗng và không nghiêm túc mà chúng ta nghe được từ Tổng Thống này. Obama đánh thuế mạnh lên người giàu và sau đó đi nghỉ với họ tại Martha Vineyard trước khi lên máy bay đi khắp đất nước làm chiến dịch gây quỹ triệu USD với các ông bà cấp tiến giầu có. Tất cả điều này là từ một anh chàng dạy bảo người Mỹ về nhà thắt lưng buộc bụng, “ăn đậu Hà Lan” (eat their peas), và không đi nghỉ mát đánh bạc tại

Page 46: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

46 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

các casino ở Vegas. (Tôi không thể tin rằng ông đã có thể giành chiến thắng ở bang Nevada với tuyên bố của ông và tỉ lệ thất nghiệp ở đó là rất cao.)

Obama chả manh mối gì về Thuế

Obama cần phải tỉnh dậy, ngưng lấy rất nhiều kỳ nghỉ (Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như vậy), và thôi làm lộn xộn các nơi. Ông cũng cần phải học để biết cách mà thế giới thực của doanh nghiệp hoạt động. Mọi người đều biết rằng điều tồi tệ nhất để làm trong một cuộc đại suy thoái hoặc một cuộc suy thoái kinh tế là tăng thuế với bất cứ ai. Có thể nó là một sự thật bất tiện cho Tổng Thống và đội ngũ kinh tế kinh khiếp của ông, nhưng chủ doanh nghiệp là những người tạo ra công ăn việc làm. Hai phần ba của tất cả các công ăn việc làm được tạo ra ở Mỹ là do các chủ doanh nghiệp nhỏ. Với tỉ lệ thất nghiệp tăng cao dưới thời Tổng Thống này, bạn có nghĩ rằng ông ta sẽ muốn làm tất cả mọi thứ có thể để đưa tỉ lệ thất nghiệp xuống và việc thuê người lên. Nhưng ông ta không làm. Thay vào đó, ông và các cố vấn chính trị của ông nghĩ rằng chà đạp những người làm ra của cải và các công ty sẽ giúp ông ghi điểm chính trị và bằng cách nào đó tránh cho ông ta khỏi thất bại vào năm 2012.

Ông ấy sai. Mọi người thì thông minh hơn. Họ biết Obama không "vì" việc làm và chống lại những người tạo ra chúng. Chuyện đó không thành đâu. Tất cả việc tăng thuế trên doanh nghiệp làm được là ép buộc các chủ doanh nghiệp sa thải nhân viên vì không còn đủ khả năng chi trả. Nó cũng đẩy giá lên cao, khuyến khích các doanh nhân nam nữ di chuyển các doanh nghiệp (và công việc) của họ sang các nước khác có mức thuế suất và chi phí quản lý thấp hơn, và đẩy mọi người đua nhau chen vào chỗ trốn thuế. Những đứa trẻ ở đứng bên đường phố với ly nước chanh đều biết chuyện đó, nhưng anh chàng này thì không. Anh ta chưa bao giờ làm việc trong khu vực tư hoặc trả lương cho ai. Và với một Tổng Thống thích được giới thiệu như một người hiểu biết rộng rãi và đáng hoan hô về công nghệ như ông, Obama cũng tỏ ra đáng ngạc nhiên khi chẳng biết gì là sự dễ dàng cho bất cứ ai muốn chuyễn việc làm ra cho lao động ở nước ngoài chỉ với một cái nhấp chuột. Trong không gian mạng rộng lớn của chúng ta, thế giới với

Page 47: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

47 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Internet tốc độ cao, các hàng rào bằng gạch và vữa cũ của doanh nghiệp đã biến mất. Điều đó có nghĩa là hiện tại số vốn có thể chuyển ngay lập tức để tránh các quy định và thuế ngày càng tăng của chính phủ.

Obama không phải là người duy nhất có đôi mắt mờ về thực tế các loại thuế ở Mỹ. Trong thực tế, rất nhiều người đã nghe theo những lời dối trá của phe cấp tiến mà chúng ta đã nghe trong nhiều thập kỷ. Lời dối trá đầu tiên là tầng lớp trung lưu và tầng lớp thấp hơn đã phải trả phần lớn áp đảo cho gánh nặng thuế, cho phép những người giàu tránh khỏi phải trả thuế. Nếu mọi người chịu dừng suy nghĩ về công thức điên rồ đó, họ sẽ nhìn thấy cả khái niệm này bất chấp các luật lệ của toán học. Cho những kẻ mới khởi sự [tìm hiểu], thậm chí có một nửa nước Mỹ không trả một xu thuế thu nhập nào cho liên bang. [7] Điều đó có thể gây sốc cho bạn, đó là sự thực. Đó là một trong những lý do rất nguy hiểm làm tăng vọt chi tiêu liên bang: một nửa nước nhún vai và nói, "Ai quan tâm? Đó không phải là tiền của tôi mà họ đang chi tiêu. " Vì vậy, ý tưởng giai cấp nghèo vác gánh nặng thuế là nhiều hơn sự vô lý, vì nửa dưới của người Mỹ không hoàn toàn phải trả xu thuế thu nhập liên bang nào. Hơn nữa. Tốp 1 phần trăm người làm công ăn lương ở Mỹ trả cho thuế chiếm toàn bộ 95% của tầng thấp dồn lại. Và tốp 10 phần trăm hàng đầu của những người có thu nhập [do kinh doanh] cung cấp 71 phần trăm cho luật thuế thu nhập liên bang. [8] "Để đặt điều này trong triễn vọng tương lai," Scott Hodge tại Quỹ Thuế cho biết, "tốp 1 phần trăm chỉ gồm 1.400.000 người nộp thuế và hiện nay họ phải trả một phần lớn hơn của gánh nặng về thuế thu nhập so với tầng đáy gồm 134 triệu người nộp thuế. "[9] Kẻ luôn luôn có hiểu biết thông thái về kinh doanh là Neil Cavuto của Fox News diễn tả nó theo cách này:

Giống như đi ra ngoài ăn tối với bạn bè. Thằng bạn thân gọi tính tiền hóa đơn, và vài đứa bất lịch sự cả gan nói, "Joe, bạn phải để lại một số tiền boa lớn hơn." Bây giờ, một số đảng viên Dân Chủ lại thúc đẩy một cuộc chiến giai cấp đang nói: "Tốt, đó là cách phải như thế. Và vâng, Joe, bạn phải để lại một số tiền boa lớn hơn. " Nhưng khi bạn nhận ra kẻ giàu nhất giữa chúng ta đang phải trả tiền thưởng cho chính phủ dùm cho chúng ta.... Chúng ta ít nhất, lúc này và lúc nọ, nên cám ơn họ. [10]

Page 48: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

48 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Tôi không cần thư cảm ơn từ bất cứ ai. Tôi làm rất nhiều tiền và trả rất nhiều loại thuế. Cũng được thôi. Nhưng những thông tin sai lạc và dối trá nằm trong cái gọi là "tiến bộ" được nôn ra là nực cười. Tại sao phỉ báng người giàu có? Ai không muốn làm giàu? Mấy người đó làm thế nào để hiểu rằng ai đã tài trợ các tổ chức từ thiện? Họ có biết ai là người đã tạo ra công ăn việc làm? Đó là những người giàu, doanh nhân, những người làm việc rất, rất cật lực!

Nhưng đây mới là phần hấp dẫn thực sự, phần mà bọn cấp tiến lại không biết gì về nó: nếu chính phủ liên bang thực sự muốn "cài nó" vào đám nhà giàu và lấy đi nhiều tiền cực khổ mới kiếm được của họ để tài trợ những chi tiêu điên rồ của mình cho các chương trình phản tác dụng xã hội rồi sau đó họ lại phải hạ thấp, không phải là tăng, thuế suất. Như bạn tôi, Steve Forbes giải thích, trước khi Tổng Thống Reagan đưa ra kế hoạch giảm thuế Reagan, 1 phần trăm người giàu của Mỹ trả 18 phần trăm của tất cả các loại thuế thu nhập liên bang. Biên độ thuế cao nhất đã giảm từ con số nghẹt thở 70 phần trăm xuống còn 28 phần trăm. Và kết quả là gì? Phần đóng góp của họ theo luật thuế quốc gia thực tế đã tăng gấp đôi- Họ trả 36 phần trăm thu nhập thuế của liên bang và làm tăng 23 phần trăm lợi tức của quốc gia. [11] Như Tổng Thống Reagan giải thích, "Một vài nhà kinh tế gọi đây là nguyên tắc “phía cung của kinh tế” (supply-side economics). Tôi chỉ gọi nó là lẽ thường. "[12]

Lý do đất nước này hiện nay đang gặp một thảm họa kinh tế là vì Barack Obama không hiểu cách làm sao để làm ra của cải - và chính phủ liên bang làm cách nào để có thể tiêu diệt nó. Ông ấy cũng không hiểu ngày nay của cải nó chuyễn dịch như thế nào. Con người bây giờ có nhiều chọn lựa. Các cá nhân và doanh nghiệp có thể chơi bóng ở bất cứ ở đâu trên thế giới. Ví dụ, tỉ lệ thuế doanh nghiệp của Ireland là 12,5 phần trăm. Ở Mỹ? Chúng ta là người trả thuế cao nhất nhì thế giới, chỉ đứng sau Nhật Bản với con số vô lý 39 phần trăm. Điều đó có nghĩa là các doanh nghiệp đã có thể tiết kiệm đến 26,5 phần trăm thuế chỉ bằng cách chuyển nơi kinh doanh của họ ra nước ngoài. Và họ đã lũ lượt chuyển đi. Trên thực tế, tỉ lệ thuế doanh nghiệp trung bình quốc tế là 26 phần trăm. [13] Ngay cả các nền kinh tế xã hội chủ nghĩa cũng hiểu rằng thuế doanh nghiệp cao là hồi chuông báo tử cho công ăn việc làm và tăng trưởng kinh tế. Thuế suất cao thẳng thừng là đem

Page 49: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

49 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

của cải và việc làm chuyển ra nước ngoài, việc đó chỉ làm giảm phần thu của chính phủ liên bang còn thu được.

Nhận xét khác về thuế suất thuế doanh nghiệp cao là, cuối cùng, các công ty không phải là những những người nộp thuế, mà chính là người tiêu dùng. Quỹ Thuế tính toán các con số và tìm thấy vào năm 2007, thuế thu nhập trong nước liên bang thu được 370 tỉ đô la. Họ kết luận sau đó là mỗi hộ gia đình người Mỹ trung bình trong nước trả 3,190 đô lathuế thu nhập doanh nghiệp mỗi năm. [14] Một lần nữa, Barack Obama không hiểu những gì như Ronald Reagan hiểu. Dưới đây là cách mà Tổng Thống Reagan giải thích về ảnh hưởng ăn mòn của các loại thuế của doanh nghiệp vào một người Mỹ trung bình:

Một số người nói chuyển gánh nặng thuế cho doanh nghiệp và công nghiệp, nhưng xí nghiệp không phải trả thuế. Ô, không nên có những ý tưởng sai lầm như vậy. Kinh doanh là tính thuế, bao nhiêu, làm sao để chúng ta đưa giá được ra thị trường thế giới. Mục tiêu của kinh doanh là phải vượt qua giá thành của sản phẩm - trong đó bao gồm cả các loại thuế - để đưa đến khách hàng là giá bán sản phẩm cho khách hàng. Chỉ có dân chúng là những người nộp thuế, tất cả các loại thuế. Chính phủ chỉ sử dụng các xí nghiệp như một cách lén lút để giúp thu các loại thuế. Họ dấu thuế [doanh nghiệp] trong giá; chúng ta không biết bao nhiêu thuế mà chúng ta thực tế đã phải trả. [15]

Reagan đã đúng. Nếu người Mỹ hiểu làm thế nào mà chính phủ đã ẩn dấu nhiều thứ phí và các loại thuế vào giá các hàng hóa và dịch vụ mà họ mua, họ sẽ giận dữ. Lấy thực tế là mỗi gallon xăng bạn đổ vào xe của bạn, bạn phải trả 45,8 xu gồm thuế Tiểu bang, địa phương, và liên bang. Vì vậy, nếu bạn đổ đầy bình xăng và bơm hai mươi gallon, bạn đã tốn 9,16 đô la về thuế. Lệ phí ẩn ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ, và thậm chí những sinh hoạt giải trí và thư giản. Ví dụ, một người đi câu trả 10 phần trăm của giá bán thiết bị câu cá thể thao là thuế ẩn, và cung thủ nộp vào thuế liên bang 45 cent cho mũi tên và thêm 11 phần trăm cho bao đựng tên. Nếu bạn mua một chỗ ngồi trên chuyến bay nội địa, bạn phải trả một khoản thuế 7,5 phần trăm. Bạn sẽ bị đánh thêm 3.60 đô la về thuế khác, cộng thêm 2,50 đô la thuế an ninh cho mỗi chặng bay của bạn. Nếu bạn đi du lịch ở nước ngoài,

Page 50: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

50 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

có một thuế quốc tế 16,10 đô la cho mỗi lượt đi/đến, cũng như một khoản phí 4,50 đô la "phí cơ sở hành khách." Đây là lý do tại sao giá bạn đang hỏi mua một vé máy bay đột nhiên nhảy lên khi bạn trả tiền hóa đơn. [16]

Một số người có ít vấn đề với cái gọi là "thuế tội lỗi" trên các mặt hàng mà chính phủ không muốn khuyến khích bạn sử dụng. Thuế liên bang trên thuốc lá là 1,01 đô la một gói, sáu lon bia là 33 xu. Một số người nói, "Vâng, dù sao đi nữa đó là những thứ không tốt cho bạn, vì vậy chúng ta nên đánh thuế chúng cao hơn." Tương tự, giá dầu sưởi, thứ để đảm bảo các người ở phía Bắc có thể giữ ấm ngôi nhà của họ trong suốt mùa đông, đa số các tiểu bang đều đánh tính thuế trên đó. Vấn đề là tất cả các loại thuế lén lút đó sẽ bóc lột người Mỹ đến chết. Tệ hơn nữa, họ che dấu chi phí thực của chính phủ lớn [big government]. Nếu người Mỹ trung bình biết được bao nhiêu tiền của họ đã bị chính phủ lấy trộm từ túi của mình mỗi năm – một ước tính khoảng 40 phần trăm phiếu lương của họ - sẽ có một cuộc nổi dậy chống thuế. Điều đó sẽ làm cho đảng Trà [Tea Party] ở Boston trông giống như những kẻ nghiệp dư. [17]

Việc đó là không công bằng và sai. Nó cũng là một chính sách kinh tế xấu. Khi thuế tăng lên, người ta sẽ làm gì? Nhiều người thông minh chuyển tiền vào trái phiếu đô thị miễn thuế [tax-free municipal bonds]. Và đoán xem? Chính phủ sẽ không có số tiền mà họ nghĩ rằng họ sẽ nhận được. Nếu Obama biết thêm về kinh tế, ông nên biết về một cái gì đó gọi là Luật Hauser, được đặt với tên của W. Kurt Hauser, Chủ tịch danh dự của Viện Hoover tại Đại học Stanford. Như Hauser giải thích, mức thuế cá nhân trong lớp biên hàng đầu trong sáu mươi năm qua đã bùng lên dữ dội, từ mức cao đến 92 phần trăm trong 1952 - 1953 đã một mạch giảm còn xuống 28 phần trăm trong năm 1988- 1990. Tuy nhiên, bất kể mức thuế suất, thuế doanh thu chỉ chiếm một tỉ lệ phần trăm của GDP nói chung gần như không thay đổi, trung bình chỉ dưới 19 phần trăm. [18] Đó là vì khi các khoản thuế trở nên quá đau đớn, mọi người đơn giản chỉ chuyển tiền của mình ra khỏi bàn tay tham lam của chính phủ liên bang và đẩy chúng vào các thiên đường trốn thuế. Thuế suất cao không làm tăng phần thu của chính phủ, tất cả việc chúng làm là rút tiền ra khỏi các nền kinh tế sản xuất tạo ra công ăn việc làm và khóa chúng vào các khoản đầu tư kém năng động như trái phiếu. Chỉ có kẻ ngốc mới ủng hộ một kế

Page 51: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

51 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

hoạch tai hại như vậy. Nhưng đó lại chính là con đường mà Barack Obama đã theo đuổi.

Không một trong số việc này có thể gây ra một sự ngạc nhiên cho bất cứ ai đã chú ý trong năm 2008. Nhớ chuyện anh chàng Joe thợ sửa ống nước không? Lúc ấy, ứng cử viên Barack Obama đưa ra ý định trong suốt như thủy tinh của mình: "Tôi tin rằng khi bạn lan truyền sự giàu có ra xung quanh, điều đó sẽ tốt cho tất cả mọi người." Vì vậy, chúng ta biết ý này cuối cùng sẽ đi về đâu, vì công việc của chính phủ không phải là để phát tán tiền của bạn xung quanh. Bạn phát tán tiền bạc xung quanh là do bạn quyết định cách mà bạn muốn chi tiêu, đầu tư, hoặc đem tặng nó. Obama ủng hộ thuế bởi vì ông tin rằng chính phủ nên quyết định nhiều hơn và bạn nên quyết định ít hơn.

Căn cứ vào lời nói và các chính sách của mình, Michelle và Barack Obama dường như tin rằng chủ nghĩa tư bản và kinh doanh là xấu. Theo cách mà họ nhìn nó, tăng thuế là một cách để trừng phạt những người có gan làm việc cật lực và để làm giàu. Đệ nhất phu nhân Michelle Obama đã đưa nó vào một bài phát biểu tại Ohio trước một nhóm phụ nữ: "Đừng đi vào các công ty Mỹ. Bạn biết đấy, hãy trở thành giáo viên. Làm việc cho cộng đồng. Hãy là nhân viên xã hội. Hãy là một y tá.... Hãy lấy những lựa chọn đó, như chúng ta đã làm, để ra khỏi ngành công nghiệp làm tiền để vào ngành công nghiệp hỗ trợ. "[19] Nguyên câu này là “Don’t go into corporate America. You know, become teachers. Work for the community. Be social workers. Be a nurse. Those are the careers that we need, and we’re encouraging our young people to do that. But if you make that choice, as we did, to move out of the money-making industry into the helping industry, then your salaries respond.” Faced with that reality, she adds, “many of our bright stars are going into corporate law or hedge-fund management.” Read more at: http://www.nationalreview.com/corner/159678/michelle-obama-dont-go-corporate-

america-byron-york” Nghề giáo viên và y tá là rất lớn, nhưng nói với mọi người rằng làm việc trong ngành kinh doanh là theo nghĩa nào đó là bất hợp pháp và nếu không nằm trong "ngành công nghiệp hổ trợ" là một thông điệp kinh khủng gửi đến mọi người. Đặc biệt là những người trẻ có quan tâm trong kinh doanh và làm chủ xí nghiệp. Theo logic của Michelle (nếu bạn có thể gọi nó như thế), gầy dựng một công ty tạo ra hàng chục nghìn việc làm và cung cấp cho nhân viên một cách trung chính để nuôi sống gia đình và cho con cái đi học đại học là bằng cách nào đó đã tham gia vào các hoạt động dường như không phải là một phần của "ngành

Page 52: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

52 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

công nghiệp hổ trợ." Nhưng một lần nữa, gia đình Obama đã gửi thông điệp chống sự giàu có cho tất cả mọi người. Như Tổng Thống Obama thú nhận, "Tôi nghĩ rằng ở một thời điểm nào đó bạn đã làm có đủ tiền", làm như thể đó là nhờ ông hoặc nhờ chính phủ của ông đã quyết định bạn phải làm việc cật lực thế nào và bao nhiêu của cải và cơ hội mà bạn được quyền tạo ra. Điều đó là đáng xấu hổ và buồn bã. Không có gì ngạc nhiên khi ông ấy đang đưa nước Mỹ vào một sự sụp đổ kinh hoàng.

Tới lúc phải thông minh về Thuế

Chúng ta cần một hệ thống thuế công bằng và thông minh - khuyến khích tăng trưởng, tiết kiệm và đầu tư. Đây là lúc phải dừng lại việc trừng phạt sự làm việc cần cù và các xí nghiệp. Cụ thể, chúng ta cần làm năm điều. Thứ nhất, thuế đánh trên người chết cần phải chết. Thật là vô đạo đức khi chính phủ đánh thuế bạn sau khi bạn chết, để lấy đi một phần tiền và tài sản của bạn mà bạn đã xây dựng lên trong cuộc sống, và trên đó bạn đã nộp thuế. Con cái của bạn xứng đáng thừa hưởng di sản của của bạn, chứ không phải là chính phủ liên bang. Tổng Thống George W. Bush đã loại bỏ thuế chết (đôi khi được gọi là thuế bất động sản) trong một năm. Nhưng sau năm 2010, dưới thời Obama, nó đã sống lại từ đáy mộ. Bây giờ bất động sản, sau một mức độ miễn, sẽ được đánh thuế ở mức lên đến 35 phần trăm. "Dường như không quan trọng là phần lớn số tiền trong tài sản đó đã bị đánh thuế lúc tiền kiếm được," Wall Street Journal báo cáo. "Việc này đã quên đi rằng có rất nhiều khoản tiết kiệm dài hạn và những đầu tư kinh doanh nhỏ tại Mỹ được thúc đẩy bởi khả năng có thể chuyển tài sản lại cho thế hệ sau.... Tất cả những điều đó có nghĩa là thuế thừa kế tài sản càng cao, thì động cơ tái đầu tư vào các doanh nghiệp của gia đình lại thấp đi. "[20]

Một nghiên cứu của cựu giám đốc Văn phòng Ngân sách Quốc hội Douglas Holtz-Eakin thấy rằng việc đưa thuế di sản từ 0 phần trăm đến 45 phần trăm (số lượng Obama muốn) là một việc triệt tiêu công việc đã được chứng minh, bởi vì nó sẽ loại bỏ 1,6 nghìn tỉ vốn kinh doanh nhỏ ra khỏi tay những người sáng tạo ra công việc. Theo Holtz-Eakin, điều đó có nghĩa là mất 1,5 triệu việc làm mới. Làm thế nào chúng ta có thể ngồi yên và để cho điều đó xảy ra ở một thời điểm mà 25

Page 53: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

53 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

triệu người Mỹ không thể tìm đủ việc làm để chăm sóc gia đình của họ? [21] Thuế chết chỉ tăng rất ít, 1 phần trăm của tất cả phần thu liên bang. [22] Thêm vào đó, những người thừa kế phải trả thuế trên phần lãi phát sinh trên trên tài sản [capital gain] mà họ có được từ bất kỳ tài sản được thừa kế nào. Tổng Thống này sẵn sàng hy sinh 1,5 triệu việc làm chỉ cho những niềm vui của "cài cắm nó vào những người giàu có." Điều đó chỉ đơn giản là sai.

Obama nói rằng "khi nghĩ về cải cách thuế chúng ta nên suy nghĩ về sự công bằng. Cái gì là công bằng "[23] Vâng, tôi sẽ nói cho ông biết điều gì là không công bằng, ông Tổng Thống: là giết chết 1,5 triệu việc làm và kìm hãm tăng trưởng kinh tế chỉ để cho ông cảm thấy ấm áp và mờ mắt lấy tiền từ các doanh nghiệp gia đình và phân phát nó ra xung quanh như ông và các quan chức của ông thấy đó là phù hợp. Nếu chúng ta bãi bỏ thuế chết, chúng ta có được 1,5 triệu việc làm, tăng nguồn vốn kinh doanh các xí nghiệp nhỏ hơn 1,6 nghìn tỉ đô la, tăng khối tiền lương 2,6 phần trăm, cải thiện khả năng tuyển dụng nhân viên mới của các doanh nghiệp bằng 8,6 phần trăm, và mở rộng đầu tư thêm 3 phần trăm. [24] Việc đó là không có trí tuệ. Đây là lúc phải bỏ thuế chết một lần và mãi mãi. Hơn một triệu việc làm phụ thuộc vào nó.

Thứ hai, chúng ta cần phải hạ thấp mức thuế suất trên lợi phát sinh trên vốn tài sản [capital gain] và cổ tức (tiền lời được chi trên cổ phiếu) - thêm hai loại thuế đã được chứng minh là kẻ giết việc làm và đầu tư. Đương nhiên, Tổng Thống Obama muốn làm ngược lại. Ông muốn tăng mức thuế suất “capital gain” từ 15 phần trăm đến 20 phần trăm. [25] Ông cũng muốn cắm thuế lên cổ tức giống như thế. Một lần nữa, trong thế giới của ông Obama, đó chỉ là sự trừng phạt trên sự thành công và phân phối lại của cải. Như nhà kinh tế JD Foster chỉ ra, "ông Obama đã rất rõ ràng trong cuộc tranh luận trong chiến dịch của mình lúc đó với Thượng nghị sĩ Clinton rằng tăng thu không phải là lý do chính cho đề nghị tăng thuế “capital gain”. " Ngay cả con số ngân sách của Tổng Thống cho thấy nó là một tỉ lệ sút giảm rất nhỏ bằng 0,01 phần trăm của tăng trưởng kinh tế hàng năm - không thể tránh khỏi nếu các chính sách thuế của ông Obama được áp dụng - sẽ hoàn toàn quét sạch số tiền mà ông hy vọng sẽ gặt hái với việc tăng thuế “capital gain”của mình. JD Foster kết luận, "Tổng Thống nên để qua một bên chọn lựa tư tưởng của ông và đòi hỏi Quôc Hội duy trì mức thuế suất 15 phần trăm hiện tại trên “capital

Page 54: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

54 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

gain” và trên cổ tức cho đến khi nền kinh tế đạt mức toàn dụng." [26] Để tăng các mức thuế này lúc này (hoặc sau đó) là thiển cận và ngu ngốc về mặt kinh tế.

Chủ nghĩa tư bản đòi hỏi vốn. Khi chính phủ cướp vốn các nhà đầu tư, họ đã lấy đi số tiền để tạo ra công ăn việc làm – những việc làm thực sự ở khu vực tư, đóng góp vào sức khỏe của nền kinh tế của chúng ta. Đối với một anh chàng đã tuyên bố rằng việc tạo công ăn việc làm là điều đầu tiên anh nghĩ khi anh thức dậy và là điều cuối cùng anh nghĩ đến trước khi đi ngủ, bạn sẽ nghĩ rằng anh ta sẽ biết rõ hơn. Nhưng không, anh ta chẳng biết gì rõ hơn. Đó là lý do tại sao chúng ta cần một Tổng Thống mới, một trong những người sẽ giữ lãi suất “capital gain” thấp.

Điều thứ ba, chúng ta cần làm là giảm thuế doanh nghiệp Hoa Kỳ từ 39 phần trăm đến số không. Như tôi đã nói, mức thuế doanh nghiệp của Mỹ là cao thứ hai trên hành tinh. Trung bình quốc tế là 26 phần trăm. Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi các công ty thuê công nhân Mỹ và xây dựng doanh nghiệp của họ ở Mỹ khi chính phủ của chúng ta đánh thuế họ ở mức cắt cổ? Thật điên rồ. Tôi muốn khuyến khích các công ty Mỹ ở lại đây và thuê công nhân Mỹ, và tôi muốn các công ty nước ngoài chuyển các doanh nghiệp của họ đến Hoa Kỳ và tạo công ăn việc làm ở đây. Chúng ta là nước lớn nhất trên hành tinh - các công ty trên thế giới muốn gầy dựng ở đây. Thuế doanh nghiệp không phần trăm sẽ tạo ra một sự bùng nổ về việc làm chưa từng có. Hàng triệu công ăn việc làm sẽ thành hiện thực. Đây không phải là phẫu thuật não. Bạn cắt giảm thuế doanh nghiệp thì các công ty ở lại Mỹ hoặc chuyển sang Mỹ, và tạo ra công ăn việc làm. Có ai không hiểu điều đó không?

Vấn đề là chúng ta đang có một Tổng Thống là một người quan tâm theo đuổi nhiều hơn một số loại nhiệm vụ tư tưởng kỳ lạ đang bay trên khuôn mặt của thị trường có truyền thống tự do của Mỹ. Hãy nhìn xem, chúng ta không có thời gian để chơi trò chơi. Nhân dân ta đang bị tổn thương nặng. Đây là thông điệp của tôi cho Obama: Mỹ là một nước tư bản. Hãy ngưng nói và lo cho dân đi! Hãy cởi giây trói cho sáng tạo công việc và chúng ta sẽ đưa người Mỹ trở lại làm việc với số lượng lớn. Cắt giảm thuế doanh nghiệp và tạo ra hàng triệu việc làm mới cùng lúc kích thích nền kinh tế khập khiễng của chúng ta.

Page 55: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

55 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Thứ tư, đây là lúc phải cứng rắn đối với những ai đưa công việc ra nước ngoài [outsourcing] và thưởng những công ty trung thành với Mỹ. Nếu một công ty Mỹ thuê nước ngoài làm công việc của mình, họ sẽ bị áp một thuế suất 20 phần trăm. Đối với những công ty đã sai lầm khi đưa các doanh nghiệp của họ ra nước ngoài nhưng nay đã thấy ánh sáng và sẵn sàng để trở về nhà và mang lại công ăn việc làm ở Mỹ, họ trả thuế bằng không. Tóm lại: thuê công nhân Mỹ và bạn giành chiến thắng. Gửi việc làm ở nước ngoài, và bạn có thể không sao, nhưng bạn sẽ phải trả một khoản thuế. Ngoài ra, tôi muốn các nước ngoài cuối cùng cũng phải bắt đầu sùy tiền để được quyền truy cập vào các thị trường của chúng ta. Vì vậy, đây là điều thỏa thuận: bất kỳ nước ngoài nào muốn đưa hàng hóa của họ vào Hoa Kỳ đều phải trả một khoản thuế 20 phần trăm. Nếu họ muốn có một mảng thị trường Mỹ, họ sẽ phải trả tiền cho nó. Không còn chuyện tự do vào cửa để xem các sô diễn hoành tráng dưới phố - và đặc biệt tính cả Trung Quốc.

Phần thứ năm và cuối cùng của kế hoạch thuế của tôi liên quan đến việc cải cách thuế thu nhập. Các chính phủ lấy đi quá nhiều tiền lương của bạn. Các mã số thuế cũng là một hệ thống rất phức tạp buộc người Mỹ phải lãng phí 6,1 tỉ giờ một năm để cố gắng hiểu nó. [27] Người Mỹ cũng lãng phí hàng tỉ đô la để thuê các người làm kế toán để thử và hiểu được các mã số thuế. Bạn có thể thuê 100 kế toán viên để khai thuế cho bạn và tất cả họ sẽ đưa ra các con số khác nhau. Điều đó cho bạn những gì? Nó nói với tôi rằng đây là lúc mà chúng ta nên khôi phục sự đơn giản và sự rõ ràng của thuế thu nhập. Dưới đây là kế hoạch thuế thu nhập của tôi:

• Cho đến 30,000$, bạn trả 1 phần trăm

• Từ 30,000$ đến 100,000$, bạn trả 5 phần trăm

• Từ 100.000$ đến 1 triệu $, bạn trả 10 phần trăm

• Trên 1.000.000$ hoặc cao hơn, bạn phải trả 15 phần trăm

Rõ ràng và công bằng. Điều hay nhất, việc khai thuế có thể chỉ cần điền vào mặt sau của tấm bưu thiếp và sẽ tiết kiệm cho người Mỹ cả đống tiền thuê kế toán và một lượng lớn thời gian lãng phí để cố gắng để giải mã các mã số thuế.

Page 56: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

56 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Đất nước chúng ta đang đói về cải cách thuế thực sự. Đó là lý do tại sao chúng ta nên thực hiện các kế hoạch thuế thu nhập 1-5-10-15. Hãy để Trung Quốc, OPEC, và những người khác nộp thuế, không phải chúng ta. Đó là vấn đề thời gian... và họ có tất cả tiền bạc.

**

Tôi tin rằng chính phủ đã lấy đủ tiền khó kiếm của bạn. Obama thì nghĩ ngược lại. Nếu chúng ta muốn có việc làm ở Mỹ, chúng ta cần phải ban hành chính sách năm phần thuế của tôi: giết thuế “chết”, hạ thấp thuế suất trên “capital gain” và cổ tức, loại bỏ thuế doanh nghiệp để tạo ra nhiều công ăn việc làm ở Mỹ, áp đặt một thuế suất 15 phần trăm cho việc làm gia công ra nước ngoài và một mức thuế 20 phần trăm trên hàng hoá nhập khẩu, và ban hành kế hoạch thuế thu nhập 1-5-10-15.

Chính phủ cần phải dừng móc túi cái ví của bạn. Mỗi lần làm vậy, nó sẽ làm chậm lại tăng trưởng và giết chết công việc. Việc đó cũng là vô đạo đức. Chúng ta cần phải lấy lại thế để làm những gì mà chúng ta biết rằng nó sẽ thành công. Tổng Thống Reagan đã đúng: hạ thấp thuế sẽ cho nhiều tự do và cơ hội hơn cho tất cả. Mọi người đều biết điều đó – ngoại trừ ở Washington. Đây là lúc mà chúng ta phải gửi cho các chính trị gia lời nhắn to lớn và rõ ràng. Như Thượng nghị sĩ Everett Dirksen đã từng nói: "Khi họ cảm thấy hơi nóng, họ sẽ nhìn thấy ánh sáng." Đây là lúc chúng ta mở nhiệt.

CHƯƠNG NĂM MỘT CHÍNH PHỦ MÀ CHÚNG TA CẦN

Một chính phủ đủ lớn để cung cấp cho bạn tất cả mọi thứ bạn cần là một chính

phủ đủ lớn để có thể lấy tất cả mọi thứ mà bạn có. [1]

-President Gerald Ford

Mỗi ngày, chính phủ của bạn thu vào 6 tỉ và chi ra 10 tỉ đô la. Điều đó có nghĩa là mỗi ngày của chính phủ liên bang có vay thêm 4 tỉ nhiều hơn số tiền mà họ có. [2]

Page 57: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

57 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Để nhấn mạnh sự hiển nhiên, nếu bất kỳ doanh nghiệp nào hoạt động theo cách mà chính phủ thực hiện, nó sẽ phá sản. Nhưng trong thế giới vô lý của Washington, các chính trị gia chỉ cần các giải pháp ngắn hạn và nhún vai. Chỉ có một vấn đề: giải pháp cuối cùng đã đụng vào bức tường nợ 15 nghìn tỉ đô la. Lần đầu tiên kể từ khi thành lập nước Cộng Hòa, chúng ta đã bị mất xếp hạng tín dụng AAA, và bây giờ ngay cả kẻ thù của chúng ta Trung Quốc đang phải suy nghĩ đến hai lần khi cho chúng ta vay tiền để tài trợ cho việc mua sắm bất tận của Barack Obama.

Dân Mỹ hiểu rằng Hoa Kỳ có vấn đề về chi tiêu, không phải là một vấn đề thu ngân sách. Tháng 9 năm 2011, Gallup hỏi người Mỹ là chính phủ liên bang đã phung phí hết bao nhiêu tiền. Trung bình, người dân đã đưa ra con số là 51 cent trên mỗi đô la tiêu ra. Có lẽ câu trả lời là quá tốt bụng.

Chúng ta cần thêm người trưởng thành ở Washington, những người sẽ đối mặt và cùng với dân Mỹ san bằng các cái kỳ lạ hàng đầu về ngân sách của đất nước chúng ta. Các lát lớn nhất của chiếc bánh ngân sách được An sinh Xã hội (Social Security) , Medicare, và Medicaid ăn hết. An sinh Xã hội chiếm 20 phần trăm ngân sách (707 tỷ đô la). Medicare và Medicaid Liên bang chiếm 22 phần trăm ngân sách (724 tỉ đô la). Như mọi người đều biết, chi phí chăm sóc y tế đang tăng vọt, và Medicaid đã ồ ạt mở rộng vai trò của nó trong hệ thống chăm sóc sức khỏe. Khi Medicaid được tạo ra vào năm 1965, chỉ có một trong năm mươi công dân sử dụng chương trình này. Ngày nay, con số là một trong sáu người Mỹ.

Hãy Cứu An Sinh Xã Hội và Medicaid

An sinh xã hội cũng đối mặt với một vấn đề tương tự. Sẽ có nhiều người bên trong giỏ hàng hơn nhưng kẻ phải kéo giỏ hàng. Ngay bây giờ, 53 triệu người nhận trợ cấp an sinh xã hội mà trung bình là 1,067 một tháng. Trong bảy mươi lăm năm, con số này sẽ tăng lên 122 triệu người, khoảng một phần tư dân số. [3] Đó là lý do tại sao, với 77 triệu kẻ sinh ra trong thời kỳ bùng nổ sinh đẻ (baby boomer – sinh ra trong thời gian từ 1946 đến 1964) nay đến tuổi nghỉ hưu và bắt đầu nhận lợi ích, hai chương trình này - một kết hợp 42 phần trăm của ngân sách Hoa Kỳ - đang có nguy cơ vỡ nợ. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra.

Page 58: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

58 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Bây giờ tôi biết có một số đảng viên Cộng Hòa, những người sẽ không phản đối nếu chúng ta cho phép các chương trình này tự khô héo và chết đi. Theo họ, An Sinh Xã Hội và Medicare là những "chương trình trợ cấp" lãng phí. Nhưng những người nghĩ như vậy cần phải suy nghĩ lại về vị trí của họ. Điều này là không hợp lý cho những người đã nộp vào một hệ thống trong nhiều thập kỷ để mong có được một giá trị bằng tiền mà đó không phải là một "quyền", mà đó là sự tôn trọng một thỏa thuận. Là một xã hội chúng ta cũng phải có một cam kết bọc thép để cung cấp một mạng lưới an toàn cho những ai không thể góp được phần mình cho quỹ An Sinh Xã Hội. Ít nhất đó là lập trường của Tổng Thống Reagan. Ngày 20 tháng Tư, 1983, Reagan đã ký một dự luật để lưu giữ An sinh Xã hội. Lúc ký Luật đó, Tổng Thống nói rằng từ mỗi đảng viên Cộng Hòa nên chú ý:

Dự luật này chứng tỏ rằng trong tất cả các thời kỳ đây là cam kết bọc thép của dân tộc chúng ta về An sinh Xã hội. Nó đảm bảo cho người già rằng Mỹ sẽ luôn giữ lời hứa đã được đưa ra trong thời điểm khó khăn nửa thế kỷ trước. Nó đảm bảo với những người vẫn còn đang làm việc rằng họ cũng có một khế ước với tương lai. Từ hôm nay trở đi, họ có một cam kết rằng họ sẽ nhận được phần lợi ích được chia sẻ công bằng khi họ nghỉ hưu. [4]

Tổng Thống Reagan đã đúng: An sinh Xã hội phải tồn tại ở đây. Để chắc chắn, chúng ta phải cải cách nó, triệt bỏ gian lận, làm cho nó hiệu quả hơn, và đảm bảo cho chương trình đầy đủ khả năng thanh toán vượt ra ngoài thế hệ Baby Boomers. Tuy nhiên, nghe một số đảng viên Cộng Hòa phỉ báng một hệ thống đã có mặt khoảng hơn bảy mươi sáu năm nay và người đóng thuế đã nộp vào đó trong nhiều thập kỷ làm cho tôi nghĩ rằng họ nên suy nghĩ lại và xem lại bài phát biểu của Tổng Thống Reagan. Chuyện cũng thế với Medicare. Một lần nữa, mọi người đã sống đến phút cuối cùng của họ với thỏa thuận và đã nộp vào chương trình với một niềm tin tốt. Tất nhiên họ tin rằng họ đang "có quyền hưởng" để nhận được những lợi ích mà họ đã đóng góp – Vâng họ có quyền đó! Câu hỏi đặt ra là, làm thế nào chúng ta trả cho Medicare, Medicaid và An sinh Xã hội trong khi chi phí đang phình to và thâm hụt đang tăng vọt? Ở đây một lần nữa, cả hai [đảng] đang chuyền bóng một cách lóng ngóng nặng. Đảng Dân Chủ cho rằng câu trả lời là tăng thuế. Nhưng bất cứ ai có một bộ não đều biết rằng tất cả những chuyện làm đó là giết chết tăng trưởng kinh tế. Đó là điều trái ngược với những gì

Page 59: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

59 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

cần phải xảy ra. Tăng trưởng kinh tế là bí quyết để làm cho toàn bộ chiếc bánh phát triển lớn hơn. Khi điều đó xảy ra, hàng triệu công nhân mới sẽ trở thành người nộp thuế mới và phần thu ngân sách sẽ tăng lên. Khi Thượng nghị sĩ Marco Rubio của Florida đã nói: "Hãy ngừng nói về các loại thuế mới và bắt đầu nói về việc tạo ra người nộp thuế mới, mà về cơ bản có nghĩa là công việc." [5] Và đó là những gì mà tăng trưởng kinh tế sẽ làm.

Tuy nhiên, nhiều đại biểu Cộng Hòa cũng bị trật chìa. Họ cho rằng chúng ta có thể gặm quanh rìa là loại bỏ được những phí phạm, gian lận và lạm dụng và bằng cách kỳ diệu nào đó sẽ làm cho các chương trình đủ khả năng thanh toán và trả hết món nợ to lớn 15 nghìn tỷ của chúng ta. Cả hai đảng đều không hoàn toàn trung thực.

Đất nước chúng ta không cần sự hèn nhát, nó cần sự can đảm. Dưới đây là phần đầu của giải pháp: các nhà lãnh đạo của chúng ta cần phải cứng rắn với các đối thủ lớn như Trung Quốc và OPEC là kẻ đang xâu xé chúng ta, nhờ vậy chúng ta có thể lấy lại hàng trăm tỷ USD để trả cho các hóa đơn của chúng ta, chăm sóc cho nhân dân ta, và dẫn chúng ta đến một lộ trình giảm nợ nghiêm túc. Chúng ta phải lo cho người của chúng ta - chúng ta phải làm cho đất nước của chúng ta mạnh mẽ và thịnh vượng lên một lần nữa để An sinh Xã hội, Medicare, và Medicaid sẽ không còn là một vấn đề. Chúng ta phải cứu các chương trình này thông qua sức mạnh, quyền lực, và sự giàu có.

Như tôi đã giải thích trước đây, Trung Quốc lấy đi của chúng ta 300 tỷ USD mỗi năm, và OPEC thậm chí còn tồi tệ hơn. Washington rất bận để cãi nhau trên những chuyện nhỏ nhặt và họ hoàn toàn không thấy núi tiền đang chằm chằm trước mặt. Obama và đảng Cộng Hòa đã trải qua hàng tuần cãi nhau để cắt giảm chi tiêu hơn 60 tỷ trên ngân sách của Tổng Thống. Xin lỗi, chúng ta đang có một món nợ 15 nghìn tỷ đô la. Chúng ta cần phải nghiêm túc và cứng rắn với các nghệ sĩ lớn về xâu xé đang thường xuyên lợi dụng đất nước này. Nếu chúng ta làm việc đó đầu tiên, các vụ cắt giảm và cải cách ngân sách còn lại sẽ nhỏ hơn nhiều, dễ quản lý hơn, và ít chịu đau đớn hơn.

Hãy dừng lại và suy nghĩ về nó: ngay việc chỉ làm phẳng mặt bằng sân chơi với Trung Quốc trong một thập kỷ sẽ tương đương với một phần năm số nợ quốc gia

Page 60: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

60 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

của chúng ta (và sẽ là một phần ba số nợ của chúng ta nêu chúng ta không tính đến các tổ chức cộng đồng). Bạn thêm vào vài trăm tỷ USD mỗi năm từ việc đưa OPEC vào nếp, hàng trăm tỷ khác từ việc đàm phán phù hợp với nhiều quốc gia khác đang rút rỉa chúng ra, gạt bỏ hàng trăm tỷ gian lận khó tin đang xảy ra mỗi năm (càng nhiều hơn về sau) , và lúc ấy vấn đề nợ của Mỹ đã có thể chế ngự được - món nợ mà chúng ta tấn công vào lãng phí và lạm dụng và gọt đẽo kho nợ còn lại để ngôi nhà thuế của chúng ta trở nên trật tự. Vì vậy, đó là bước đầu tiên: mang về nhà hàng trăm tỷ đô la mà những tên côn đồ dầu tại OPEC và kẻ thù của chúng ta là Trung Quốc ăn cắp của chúng ta mỗi năm - duy nhất và sau đó rượt theo tất cả những kẻ [trộm] khác.

Tiếp theo, chúng ta cần một Tổng Thống là người phải biết rằng tiền của bạn thuộc về bạn, không phải của ông ta. Một Tổng Thống thực sự phải biết tự hào khi biết tiết kiệm và chi tiêu đồng tiền của bạn một cách khôn ngoan, không chuyển nó đến tay chân của mình và những người ủng hộ chính trị trong các hình thức của cái gọi là "kích thích". Nhưng thật không may, đó không phải là loại Tổng Thống mà chúng ta hiện có trong phòng Bầu dục. Anh chàng này sẽ không tiết kiệm cho người nộp thuế Mỹ 100 triệu nếu số tiền này đáp xuống trước cửa nhà phía trước của mình. Tôi biết điều đó. Tôi đã cố gắng gửi một món quà 100 triệu đến cho chính phủ Hoa Kỳ, nhưng Barack Obama đã thậm chí không trả lời cuộc gọi điện thoại của tôi.

Quà tặng 100 triệu của tôi cho Hoa Kỳ đã không được nhận

Nếu bạn muốn có một ví dụ nhỏ về việc chính phủ của bạn không quan tâm đến việc tiết kiệm và chi tiêu tiền của bạn một cách khôn ngoan như thế nào, hãy đọc tiếp. Một ngày, tôi xem truyền hình và thấy Tổng Thống Obama tổ chức một bữa ăn tối đãi các nhà lãnh đạo các nơi tại Nhà Trắng. Nhưng mỗi khi họ tổ chức sự kiện này là mỗi khi họ đều dùng cùng cái lều mục nát hư hỏng trên sân vườn của Nhà Trắng như thể rằng họ đã trả một số tiền cả một gia tài cho tay nào đó ở địa phương [để thuê] mỗi khi họ cần nó. Đó là không phải cách mà nước Mỹ tổ chức các cuộc gặp gỡ quan trọng và các bữa ăn tối với các nhà lãnh đạo thế giới và các chức sắc quan trọng. Chúng ta nên phô trương sức mạnh và vẻ đẹp của đất nước chúng ta với một cơ sở đàng hoàng và có phòng khiêu vũ. Nếu có một thứ mà tôi

Page 61: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

61 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

biết là làm thế nào để xây dựng, đó là một phòng khiêu vũ lớn. Tại Câu lạc bộ Tư nhân Mar-a-Lago Club của tôi ở Palm Beach, Florida, tôi đã xây dựng phòng khiêu vũ mà nhiều người coi đây là phòng khiêu vũ lớn nhất trên thế giới hiện nay... nhưng tôi sở hữu nhiều phòng khiêu vũ đẹp và rất thành công.

Vì vậy, tôi gọi Nhà Trắng và họ nối máy với chiến lược gia cao cấp của Tổng Thống Obama là David Axelrod. Chúng ta đã có một cuộc trò chuyện rất tốt đẹp, và tôi đã nói với David rằng: "Tôi sẽ xây dựng cho bạn, miễn phí, một trong những phòng khiêu vũ lớn trên thế giới để Tổng Thống và tất cả các Tổng Thống Mỹ trong tương lai có thể tổ chức các sự kiện tại Nhà Trắng một cách thích hợp. Để làm điều đó với các tiêu chuẩn cao nhất, nó sẽ có giá từ 50 đến 100 triệu. Tôi sẽ trả hết các khoản chi phí và trao phòng khiêu vũ cho chính phủ Hoa Kỳ như một món quà. Những gì tôi sẽ làm là tôi sẽ thuê mười kiến trúc sư giỏi hàng đầu trên thế giới - Tôi hy vọng họ sẽ là các kiến trúc sư người Mỹ, nhưng tôi sẽ thuê những người giỏi nhất, bất kể họ là ai. Sau đó chúng ta sẽ lập ra một ủy ban để duyệt xét. Chúng ta sẽ chọn các kiến trúc sư mà mọi người đều đồng ý, bởi vì đó có chút tế nhị ở chỗ nó liên quan đến Nhà Trắng mà chúng ta đang nói tới. Và tôi sẽ xây dựng phòng khiêu vũ lớn nhất, thậm chí còn tốt hơn so với phòng khiêu vũ ở Mar-a-Lago, để người Mỹ có thể tự hào khi Tổng Thống của chúng ta tổ chức đón tiếp các nhà lãnh đạo thế giới trên sân vườn Nhà Trắng ".

"Ồ...", Axelrod nói. "Điều đó rất thú vị." Sau đó, ông nói rằng ông sẽ lo chuyện đó và sẽ gọi lại cho tôi. Không bao giờ có cuộc gọi đó. Và đó là những gì đã xảy ra với đất nước này. Khi Rush Limbaugh mời tôi kể lại câu chuyện đó trong chương trình của ông, và Rush đã nói rằng họ đã không gọi lại tôi có lẽ vì tôi là một đảng viên suốt đời của Cộng Hòa. Rush có lẽ đúng, nhưng tôi chắc chắn rằng nó chỉ là cách làm việc được thực hiện ở Washington, hàng tỷ USD đang lãng phí và không ai quan tâm. Tôi thực sự nghĩ rằng David sẽ bàn bạc về đề nghị của tôi, việc không phải là quá muộn, đề nghị của tôi vẫn còn đó. Nếu ai đó muốn cống hiến cho nước Mỹ - một quốc gia đang bị cháy túi - một món quà tốt đẹp, bạn sẽ gọi lại họ, bất kể họ thuộc bên nào. Đây chỉ là một ví dụ nhỏ về cách thức làm việc không khôn ngoan về tài chính của chính quyền Obama và chắc chắn là họ không quan tâm lợi dụng những cách để đem đến cho người Mỹ nhiều lợi ích nhất nhưng ít tốn kém nhất. Đối với chính quyền Obama, tiết kiệm tiền không phải là điểm

Page 62: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

62 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

chính - mở rộng chính phủ và chi tiêu nhiều đô la của người nộp thuế mới là điểm chính. Đôi khi, họ gọi đó là "đầu tư" hay "kích cầu", nhưng rất nhiều trong số đó là phí phạm hoàn toàn không giả mạo.

Chúng ta cần một kẻ đàm phán trong Nhà Trắng, người có hiểu biết làm thế nào để suy nghĩ một cách sáng tạo và thực hiện những giao dịch thông minh.

Lấy một ví dụ, trong tài liệu khá đầy đủ về một thỏa thuận khá công bằng ở Florida gần đây, tôi đã mua một ngôi nhà ở Palm Beach tại một bán đấu giá phá sản (thật đáng buồn, một ông chủ nhà rất giàu nay mất tất cả mọi thứ) với giá 41 triệu và tất cả mọi người đều là nghĩ tôi điên. Nhưng tôi biết rõ hơn. Đó là một khoảnh đất lớn nhìn ra biển - và một thời gian ngắn sau đó, tôi đã bán nó cho một người Nga với giá gần 100 triệu đô la. Nếu tôi nghe theo tất cả những thiên tài, tôi đã không làm giao dịch đó. Mọi chuyện chỉ là nhìn thấy được những thứ vô hình. Đây là loại tư duy mà chúng ta cần để xoay chuyển đất nước này - và nhanh chóng.

Chúng ta cũng cần một người biết tiết kiệm tiền theo lẽ thường (common sens). Khi tôi mở Câu lạc bộ gôn quốc gia Trump tại Rancho Palos Verdes ở Los Angeles, tôi đã ngay lập tức nói rằng tôi sẽ cần phải xây dựng một phòng khiêu vũ mới và tốn kém. Phòng khiêu vũ hiện tại là tuyệt đẹp, nhưng nó chỉ chứa được 200 người và chúng ta đã mất nhiều hợp đồng thuê vì nhiều nơi cần một không gian lớn hơn cho các sự kiện của họ. Xây dựng một phòng khiêu vũ mới sẽ mất nhiều năm để được phê duyệt và có giấy phép (vì nó trên Thái Bình Dương), và chi phí khoảng 5 triệu đô la. Tôi lấy một cái nhìn lại phòng khiêu vũ và lập tức thấy ngay những gì cần phải làm. Vấn đề không phải là kích thước của căn phòng, nó là kích thước của ghế. Chúng rất lớn, nặng và cồng kềnh. Chúng ta không cần một phòng khiêu vũ lớn hơn, chúng ta cần ghế nhỏ! Vì vậy, tôi đã thay thế bằng ghế cao cấp, nhỏ hơn. Sau đó tôi đã cho người của tôi bán các ghế cũ và họ đã bán chúng đi và thu được nhiều tiền, số tiền còn cao hơn so với chi phí mua những chiếc ghế mới. Cuối cùng, phòng khiêu vũ đã đổi từ 200 thành 320 chỗ ngồi. Khách của chúng tôi nay có không gian mà họ mong muốn, và tôi dã tránh cho mọi người tất cả mọi rắc rối nhiều năm để xây dựng và 5 triệu đô la chi phí. Thật ngạc nhiên là những gì bạn có thể thực hiện với một lẽ thường.

Page 63: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

63 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Washington phung phí tiền của bạn

Để có một chính phủ mà chúng ta có thể chấp nhận chúng ta cần phải loại bỏ các phí phạm rất lớn đang làm tắc nghẽn hệ thống. Hầu như mỗi tuần đều có một câu chuyện mới xuất hiện báo cáo của một ví dụ sờ sờ về phí phạm của chính phủ. GAO báo cáo rằng mỗi năm chính phủ liên bang dành hàng tỷ đô la vào hàng chục chương trình chồng chéo gây lãng phí. Chỉ đơn giản một việc là hợp lý hóa và củng cố 2.100 trung tâm dữ liệu sẽ tiết kiệm được 200 tỷ trong thập kỷ tới. [6]

Một ví dụ khác của sự bất lực của chính phủ liên bang với tiền của bạn là trong vòng năm năm qua, Văn phòng Quản lý Nhân sự gửi 601 triệu tiền phúc lợi hưu trí cho những người đã chết! [7] Danh sách các khoản chi tiêu điên rồ của liên bang là gần như vô tận: trong năm 2010, 700 ngàn đô la tiền thuế của bạn đã chi cho việc nghiên cứu ợ bò, 600.000 được chi vào việc tạo ra một trò chơi video sói, và 250.000 được dành để nghiên cứu về sự lãng mạn trên Internet. [8] Và tất nhiên ai có thể quên được 1.442.515 đô la mà Viện Y tế quốc gia đã phân bổ để chi trong các năm 2008-2012 cho một nghiên cứu mại dâm nam ở Việt Nam. [9] Như thế và cứ như thế. Đồng tiền khó kiếm của bạn đã bị thổi vào những phí phạm vô lý xa đến chỗ mà mắt còn có thể nhìn thấy.

Obama không tôn trọng thực tế là số tiền ông phí phạm là thuộc về chúng ta. Ông cho rằng sự thịnh vượng mà bạn tạo ra thuộc về chính phủ. Đó là lý do tại sao ông ta không quan tâm đến cho dù tiền bị lãng phí hoặc quản lý yếu kém. Tôi, mặt khác, suy nghĩ lãng phí tiền bạc là xúc phạm và ngu ngốc. Đó là lý do tại sao tôi làm được rất nhiều tiền - tôi quản lý dự án chặt chẽ và đặt một tiền thưởng trên hiệu quả.

Một trường hợp điển hình: Sân trượt băng Wollman tại Central Park. Căn hộ của tôi ở Trump Tower nhìn ra sân trượt băng, kích thước khoảng hơn một mẫu, làm cho nó là sân trượt băng nhân tạo lớn nhất tại Hoa Kỳ. Trong bảy năm liên tiếp, sân bị đóng cửa vì sự quản lý thất bại của thành phố New York. Thành phố New York đã lãng phí bảy năm và 21 triệu đô la và sân trượt vẫn không thể mở cửa được - đó là một cơn ác mộng chính trị và một sự xấu hổ lớn cho thành phố.

Page 64: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

64 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Về cơ bản, tất cả các bộ máy quan liêu làm lãng phí tiền của người nộp thuế thực sự làm tôi nản, vì vậy tôi đã đề nghị nhận làm dự án và thậm chí chính tôi sẽ chi trả tiền xây dựng nó với tiền riêng của mình. Hơn nữa, tôi cho rằng, nếu dự án vượt quá ngân sách, cá nhân tôi sẽ trả luôn phần sai biệt đó. Tôi đã nói với thành phố là tôi sẽ hoàn thành Wollman Rink trong sáu tháng. Tôi đã sai. Tôi đã làm nó trong bốn tháng. Và tôi chỉ tiêu tốn có 1.8 triệu và phần lớn trong đó đã được dùng để dỡ bỏ tất cả những gì mà các công trim kém năng lực đã được thực hiện trước khi tôi bắt tay vào dự án. Có phải tôi là chuyên gia trong việc xây dựng sân trượt băng? Không, tôi chuyên xây dựng tòa tháp cao cấp, khách sạn, câu lạc bộ, v.v… Nhưng tôi đã không bao giờ quên những gì cha tôi thường nói với tôi. Ông nói, "hãy biết rành tất cả mọi thứ mà bạn có thể về những gì bạn đang làm." Vì vậy, tôi đã ra ngoài và đi tìm những người xây dựng sân trượt băng tốt nhất tại Mỹ và sau đó quản lý các chi tiết để hoàn tất thành công. Cho đến ngày nay, nó vẫn còn là một trường hợp điển cứu trong rất nhiều trường kinh doanh hàng đầu về các dự án tư nhân so với các dự án của chính phủ. Vẫn còn tốt hơn nữa, sân trượt Wollman Rink cho phép hàng ngàn trẻ em, gia đình và du khách đến thành phố vĩ đại của chúng ta hưởng một kinh nghiệm sống tuyệt vời, kinh nghiệm đã đem lại rất nhiều nụ cười và những kỷ niệm tuyệt vời. Đó là những gì có thể xảy ra khi bạn thực sự làm việc để tiết kiệm, chứ không lãng phí tiền bạc.

Đánh sụm sự gian lận ồ ạt

Ngoài việc loại bỏ những chi tiêu lãng phí, chúng ta cần phải cứng rắn trong việc đánh sụm sư gian lận ồ ạt trong các chương trình của chính phủ làm mất của chúng ta hàng trăm tỷ đô la mỗi năm. FBI ước tính rằng chỉ riêng một mình gian lận Medicare đã tốn cho bạn là người nộp thuế từ 70 tỷ đến 234 tỉ mỗi năm! [10] Thông thường, gian lận này liên quan đến việc lừa đảo thanh toán giả. Ví dụ, vào tháng Chín năm 2011, các quan chức phát hiện ra một vụ gian lận Medicare gồm 91 cá nhân bị buộc nộp lại 295 triệu tiền hóa đơn giả mạo. [11] Trong năm 2010, Medicare chi trả hơn 35 triệu cho 118 phòng khám y tế "ma" bị cáo buộc là đã được tạo ra bởi các băng nhóm tội phạm như là một phần của một thủ đoạn hoàn tiền lại. Chương trình “60 Minutes” tiết lộ rằng Nam Florida đã trở thành vùng đất mầu mỡ ("ground zero") cho gian lận Medicare vì rất nhiều người cao tuổi sống ở đó. Việc trở nên tồi tệ khi nhà chức trách ở đó cho biết tội phạm Medicare hiện

Page 65: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

65 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nay đã thay thế bạch phiến như là doanh nghiệp tội phạm số một ở Nam Florida. [12] Bây giờ ta dừng lại và làm toán.

Nếu ước tính hàng đầu của FBI là chính xác, đó là $ 2,340,000,000 đô la (con số này

viết thiếu 2 số zero) gian lận Medicare trong một thập niên – tức 16 phần trăm của toàn bộ khoản nợ quốc gia của Mỹ! Và mà này, thậm chí chúng ta vẫn chưa bắt đầu với Obamacare - một việc làm vô tích sự tốn hàng nghìn tỷ đô la chắc chắn sẽ tạo ra một tham nhũng và tội phạm không thể tin được cho người nộp thuế Mỹ.

Sau đó là các thủ đoạn người khuyết tật. Bạn có biết rằng bây giờ cứ một trong hai mươi người ở Mỹ khai tình trạng bị khuyết tật? Điều đó cộng thêm 170 tỷ USD mỗi năm cho chi phiếu khuyết tật. Giữa năm 2005 và 2009, người ta ước tính rằng 25 tỷ gian lận đã ăn trong hồ sơ bảo hiểm xã hội Bảo hiểm Khuyết Tật. [13] Sau đó là 116 triệu gian lận trong Chương trình Hỗ trợ Home Energy cho người có thu nhập thấp. [14] 112 triệu mà Internal Revenue Service đã lục tung ra trong tiền hoàn thuế cho các tù nhân đã nộp tờ khai thuế gian lận. Cứ như thế, lừa đảo tiếp lừa đảo... như từ trước đến giờ, người nộp thuế là những người bị lường gạt.

Phải đàm phán thông minh hơn

Rất nhiều đảng viên Cộng Hòa mà tôi biết đã thấy tất cả các phí phạm, gian lận và lạm dụng này và tự hỏi tại sao đảng Cộng Hòa đã không chọn cải cách hệ thống và đưa nền tài chính của Mỹ vào trật tự. Vâng, sự thật đáng buồn là có một số đảng viên Cộng Hòa trong Quốc hội cũng chẳng có hiểu biết gì khi đến lúc phải bàn cãi. Bây giờ tôi biết nói ra chuyện này sẽ gây xáo trộn cho một số ông bảo thủ chỉ lo cho mình, nhưng đằng nào tôi cũng phải nói đến nó. Tôi chắc chắn Dân biểu Paul Ryan là một chàng trai tốt, nhưng tôi có thể nói với bạn nhiều về điều này: ông là một người chơi poker tệ hại. Trong một nỗ lực để nói chuyện về việc cân bằng ngân sách và kiềm chế bệnh nghiện chi tiêu của Washington, Paul Ryan xuất hiện với kế hoạch xem xét lại toàn bộ Medicare. Đó là một sai lầm hoàn toàn không thể tin được... Tôi đang nói về sự thiếu hụt hoàn toàn các kỹ năng đàm phán của ông ấy.

Dân biểu Ryan và đảng Cộng Hòa phạm hai lỗi nghiêm trọng. Đầu tiên, bất cứ ai biết bất cứ điều gì về đàm phán phải biết rằng bạn luôn luôn để đối phương đi

Page 66: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

66 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

trước. Đảng Cộng Hòa nên đợi Tổng Thống ra mặt và buộc ông ấy phải đi đầu đưa ra tên những nơi sẽ cắt giảm và kế hoạch để kiểm soát được ngân sách và bảo vệ mức xếp hạng tín dụng của Mỹ. Nhưng ông đã không làm vậy. Thay vào đó, Nghị sĩ Ryan đã phạm phải một sai lầm lớn. Anh đi trước và đặt một mục tiêu rất lớn cho đảng Cộng Hòa trong khi Obama vẫn ngồi lại và để cho đảng Cộng Hòa tự sát chính trị. Sai lầm thứ hai của Ryan là ông sợ bẩy gài của người cao niên. Dù muốn hay không, đa số người cao niên đều yêu Medicare. Và tôi thích điều đó của họ. Khi bạn bắt đầu nói chuyện theo cách làm cho người già Mỹ lo lắng, đó là chính trị xấu.

Vậy, đảng Dân Chủ đã làm gì? Họ đã biến Paul Ryan và đề nghị Medicare của ông thành một túi đấm, và đảng Cộng Hòa đã thua cuộc bầu cử quốc hội đặc biệt vùng Bắc New York mà lẽ ra họ đã có thể thắng dễ dàng. Ứng cử viên của đảng Dân Chủ, Kathy Hochul, đã vùi dập đối thủ đảng Cộng Hòa là bà Jane Corwin với một chiến dịch “Mediscare” (scare: gây sợ hãi) qua quảng cáo truyền hình với hình ảnh đặc trưng là một bà già ngồi xe lăn được đẩy xuống một vách đá. Các quảng cáo giải thích rằng lý do mà bà già bị hất qua gờ là vì "Paul Ryan và bạn bè của mình trong Quốc hội." Không công bằng phải không? Bạn đặt cược như thế. Chính trị tốt? Chắc chắn rồi. Đảng Cộng Hòa cần phải học làm thế nào để đàm phán gay gắt và thắng Obama và các đồng minh chi tiêu lớn của ông ở Washington. Họ cũng cần phải tìm hiểu nghệ thuật sử dụng những giai điệu và ngôn ngữ đúng.

Đây là trường hợp khi tới lúc phải nói đến khi có các cuộc tranh luận xung quanh cách nào tốt nhất để sửa chữa và cứu An sinh Xã hội. Các người bảo thủ phải thông minh trong cách nói chuyện. Sử dụng ngôn ngữ điên để khủng bố người cao niên sẽ chẳng đi đến đâu. Nó chỉ đơn giản là giao cho đảng Dân Chủ một vũ khí khác để họ phỉ báng đảng Cộng Hòa là nhẫn tâm và keo kiệt. Một lần nữa, khi một ai đó đã từng làm việc trong bốn mươi năm và thấy chính phủ khấu trừ 6 phần trăm trên mỗi chi phiếu tiền lương trong 480 lần mà họ nhận được qua những năm đó, chỉ họ muốn hưởng số tiền đó của họ, đó là điều ta hoàn toàn có thể hiểu được. Đó chỉ là sự công bằng.

Vì vậy, điều đầu tiên chúng ta cần phải nhắc nhở cho người cao niên là an sinh xã hội của họ là an toàn, chắc chắn, và sẽ không bị đụng đến dù với bất kỳ cách nào.

Page 67: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

67 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Chấm hết. Chúng ta có tiền để trả cho họ số tiền khi đến hạn, và chúng ta sẽ trả. Sau đó, chúng ta cần phải nhìn vào bảy mươi lăm năm tiếp theo và lo giải quyết khoản thiếu hụt dự tính là năm ngàn ba trăm tỷ. Giải pháp của đảng Dân Chủ là cùng một giải pháp mà họ dành cho mọi thứ - thuế, thuế, và thuế. Chỉ có một vấn đề: nó không hửu hiệu! Tất cả rồi cũng kết thúc đến chỗ các kẻ chi tiêu lớn của chính phủ đột kích vào các quỹ tín thác an sinh xã hội và tiêu hết tiền vào các chương trình tạp nhạp mà chúng ta không cần. Tóm lại: tăng thuế để vực dậy các khoảng thâm hụt không phải là cách để xây dựng cho nước Mỹ một chính phủ có đủ khả năng, nhưng làm cho nền kinh tế mạnh lên một lần nữa sẽ làm được chuyện đó.

Giải pháp

Vậy chúng ta nên làm gì? Điều đầu tiên chúng ta cần phải nhận thức được rằng, nhờ những tiến bộ trong y học và sức khỏe, người Mỹ sống và làm việc lâu hơn những ngày khi an sinh xã hội bắt đầu. Trong thực tế, kể từ An sinh Xã hội được tạo ra vào năm 1935, tuổi thọ trung bình của người Mỹ đã tăng lên đến bảy mươi tám tuổi, tăng 26 phần trăm, trong khi độ tuổi nghỉ hưu để nhận được lợi ích đầy đủ chỉ tăng có 3 phần trăm, đến sáu mươi bảy. [15] Hôm nay mọi người còn làm việc tốt đến tuổi bảy mươi, điều đó là hoàn toàn tuyệt vời. Vì vậy, nếu chúng ta từ từ tăng tuổi nghỉ hưu đầy đủ để thậm chí chỉ cần ở tuổi bảy mươi, một phần ba của sự thiếu hụt 5,3 ngàn tỉ sẽ được loại bỏ ngay lập tức. Và đừng làm chuyện đó bây giờ, hãy làm điều đó trong tương lai. [16]

Cách nhanh nhất chúng ta có thể bắt đầu tiết kiệm an sinh xã hội là có được người Mỹ trở lại làm việc. Nhiều người dân hưởng lương có nghĩa là nhiều người lao động trả tiền vào hệ thống. Nó cũng có nghĩa là chúng ta sẽ tiết kiệm được trên sự bùng nổ của trợ cấp thất nghiệp, chúng ta đã nhìn thấy dưới Barack Obama. Ví dụ, trợ cấp thất nghiệp kéo dài chỉ trong hai năm tới sẽ tiêu tốn của dân Mỹ 34 tỷ đô la tiền thuế. [17] Nếu mục tiêu là đưa thâm hụt ngân sách và nợ của chúng ta vào kiểm soát, con đường nhanh nhất để đạt được điều đó là châm ngòi cho sự tăng trưởng kinh tế và để cho người sáng tạo ra công việc làm những gì họ thấy làm tốt nhất để tạo ra công ăn việc làm.

Page 68: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

68 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Phần cuối cùng của việc khôi phục sự lành mạnh của tài chính Mỹ là phần rõ ràng nhất, và đó là việc kiểm soát phong cách chi tiêu kiểu ngựa hoang của Obama. Thật khó cho hầu hết mọi người để hiểu về cái cách chi tiêu trật khớp và triệt để của Tổng Thống này. Dưới đây là cách mà Wall Street Journal cố gắng để vẽ lên bức tranh:

Như phần còn thiếu, CBO [Văn phòng Ngân sách Quốc hội] cho thấy trong ba năm đầu tiên của Tổng Thống Obama, 2009-2011, chính phủ liên bang vay được khoảng 3.7 ngàn tỷ đô la. Số tiền đó nhiều hơn toàn bộ số nợ quốc gia tích lũy trong 225 năm đầu tiên của lịch sử Hoa Kỳ. Bởi năm 2019, các khoản thanh toán lãi suất trên khoản nợ này sẽ lớn hơn ngân sách cho giáo dục, đường giao thông và tất cả các chi tiêu tùy ý (discretionary (*)) không phải là quốc phòng khác. [18]

(*) In public finance, discretionary spending is government spending implemented through an appropriations bill. This spending is an optional part of fiscal policy, in contrast to entitlement programs for which funding is mandatory

Sự ngu ngốc kinh tế của Tổng Thống này thực sự đáng kinh ngạc. Và đó là lý do tại sao Mỹ đang rất cần một Tổng Thống là người hiểu và đánh giá cao các doanh nghiệp và doanh nhân để tạo ra cơ hội và việc làm. Nhưng Obama đã nhổ vào mặt người sáng tạo công việc mỗi cơ hội mà ông ta được. Chỉ cần nhìn vào những chiến thuật vô lý của chính quyền Obama đã tấn công Gibson Guitars. Họ lục soát các nhà máy công ty làm đàn guitar để xem liệu họ đã sử dụng một số loại gỗ mà Obama không muốn họ sử dụng. Đó có phải là cách nghiêm nghiêm túc mà chúng ta muốn nước Mỹ làm việc không? Cho phép chính phủ liên bang cư xử các doanh nghiệp như loại buôn bán ma túy vì một người nào đó có thể đưa ra một mệnh lệnh đúng là vô lý. Đó cũng là một sự lạm dụng khủng khiếp của nguồn lực hạn chế. Thực tế là chỉ mất ba năm mà anh chàng này đã phung phí một phần trong khoản nợ quốc gia tương đương với các khoản nợ tích lũy trong 225 năm lịch sử của nước Mỹ cho thấy Barack Obama đã triệt để và đi ra xu thế chính thống như thế nào.

Nói như thế, hãy để tôi được rõ ràng: Tôi đã rất, rất phê phán Tổng Thống George W. Bush. Tôi nghĩ ông đã phản bội các nguyên tắc của ông về chủ nghĩa bảo thủ

Page 69: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

69 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

tài chính bằng cách chi tiêu quá mức. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng quản lý yếu kém của ông trong cơn bão Katrina là khủng khiếp, và tôi đặt câu hỏi về phán đoán của ông trong việc tung ra cuộc chiến tranh ở Iraq, việc đã tốn của chúng ta hàng nghìn tỷ đô la, và tệ hơn, hàng ngàn mạng sống. Nhưng chi tiêu thái quá của Tổng Thống Bush là gì so với Obama? Chỉ trong ba năm, ông Obama đã bùng nổ nợ để chúng ta phải vay 4 tỷ mỗi ngày. Bằng cách so sánh, dưới thời Tổng Thống George W. Bush, trong cả tám năm cầm quyền, con số này là 1,6 tỷ một ngày. [19] Không lớn, nhưng tốt hơn rất nhiều.

Tất nhiên, bất cứ ai đã chú ý trong năm 2008 nên biết rằng ông Obama đã không quan tâm đến nợ và giảm thâm hụt. Nhưng thực tế là ông hoàn toàn bỏ qua những phát hiện của Ủy ban Nợ của chính mình trong Báo cáo Bowles-Simpson đã chứng minh rằng vị Tổng Thống này không có sự xấu hổ và không có ý định làm chậm lại việc vung tay chi tiêu của mình. Mọi người Mỹ, bất kể phe phái, cần phải suy nghĩ lâu dài và cứng rắn về bốn năm nữa của ông Barack Obama là có ý nghĩa cho nợ quốc gia và khả năng thanh toán của An sinh Xã hội, Medicare và Medicaid. Nếu ông không có sự xấu hổ khi bổ sung thêm vào nợ quốc gia trong ba năm nhiều hơn so với tổng số nợ dồn chung của hầu như tất cả các Tổng Thống Hoa Kỳ khác, bạn có thể tưởng tượng những thiệt hại mà ông sẽ làm nếu được thêm bốn năm mà không lo lắng về việc Obama được bầu lại lần nữa? Đó là một ý nghĩ kinh khủng cho những ai yêu đất nước của chúng ta và muốn nhìn thấy nước mình sống và phát triển trở lại.

***

Hãy nhìn, đây là thỏa thuận: Barack Obama là một thảm họa hoàn toàn. Ông đã san bằng đất nước này và đã phá hủy công ăn việc làm và tăng trưởng kinh tế. Nếu một cái gì đó không được thực hiện sớm, các chương trình người Mỹ phụ thuộc vào như Medicare, Medicaid và An sinh Xã hội, ta sẽ như bước trên ngọn lửa. Đất nước không thể theo cách này. Chúng ta có thể làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại như ngày xưa nếu chúng ta có được sự cứng rắn và hành động thông minh.

Thứ nhất, hãy bắt đầu với Trung Quốc và OPEC. Hàng trăm tỷ đô la mà họ ăn cắp của chúng ta mỗi năm phải chấm dứt ngay lập tức. Chúng ta cần một Tổng Thống có một cột sống cứng như titan, là người sẽ đứng lên chống lại các nghệ sĩ tống

Page 70: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

70 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

tiền và yêu cầu họ có lập tức rút ngay bàn tay tham lam của họ ra khỏi túi của chúng ta. Chỉ một mình hành động đó sẽ cho kết quả bất ngờ là giúp chúng ta trả bớt hàng trăm tỷ đô la nợ và đáp ứng các cam kết của chúng ta. Tiếp theo, thứ hai, chúng ta thực thi một chính sách không khoan nhượng đối với các loại phí phạm không có đầu óc của chính phủ mà tất cả chúng ta quá quen với Washington. Điều đó có nghĩa là chúng ta sắp xếp lại hệ thống của chúng ta và kết thúc lãng phí. Thứ ba, chúng ta truy bắt những tên tội phạm và các nghệ sĩ gian lận đang lừa gạt người nộp thuế 243 tỷ mỗi năm trong Medicare và hàng tỷ khác trong các loại gian lận, chẳng hạn như trợ cấp khuyết tật. Ngồi yên trong khi những kẻ gian đang đánh cắp từ những người làm việc cật lực và xứng đáng, đang cướp của người Mỹ những lợi ích mà họ phải trả để hưởng là thấp hèn. Chúng ta phải truy tố những tên côn đồ đến mức tối đa của pháp luật và buộc họ bồi thường hàng trăm tỷ mà họ tước đoạt của chúng ta năm này qua năm khác. Thứ tư, chúng ta phải tiết kiệm An sinh Xã hội thông qua sự thành công kinh tế. Thứ năm, chúng ta cần phải đưa người Mỹ trở lại làm việc và tống các người tổ chức cộng đồng ra khỏi văn phòng nhờ đó chúng ta có thể thiết kế lại một nền tài chính lành mạnh ở Washington.

Chúng ta thực hiên năm điều đó và chúng ta không chỉ trao lại con cháu của chúng ta một chính phủ mà chúng ta có thể chịu được, mà còn là một chính phủ mà chúng ta có thể tự hào.

CHƯƠNG SÁU

TĂNG CƯỜNG CƠ BẮP CỦA NƯỚC MỸ

Có một thứ hạng dành cho Hoa Kỳ trong số các quốc gia phải được chiếm giữ, nếu không sẽ bị mất một cách tuyệt đối, bởi tiếng tăm của sự yếu đuối. Nếu chúng ta muốn tránh bị sỉ nhục, chúng ta phải có khả năng đẩy lùi nó; nếu chúng ta muốn đảm bảo hoà bình, một trong những công cụ mạnh mẽ nhất của sự phồn vinh đang tăng trưởng của chúng ta, phải biết rằng chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng cho chiến tranh. [1]

-President George Washington

Page 71: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

71 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Các quyền tự do dân sự của bạn có ý nghĩa gì nếu bạn chết đi. Đấy là lý do tại sao một mình chức năng quan trọng nhất của chính phủ liên bang là bảo vệ Tổ quốc.

Các Cha Lập quốc của chúng ta đã nắm bắt điều đó. Họ hiểu rằng không có gì tốt trong cuộc đời – từ tự do tôn giáo đến tính mạng, tự do kinh tế, tự do ngôn luận - có thể được hưởng nếu mọi người đều lo sợ cho sự an toàn thể chất của mình. Nhưng thật không may, chúng ta đang sống trong một thế giới ngày nay ngày càng nguy hiểm. Trung Quốc đang nữa chừng tích tụ quân sự lớn và tạo ra các loại vũ khí chiến tranh mạng có khả năng đưa Mỹ đến lúc phải quỳ gối chịu thua. Nga đang mạnh lên. Iran, kẻ tài trợ kinh phí cho khủng bố trên khắp thế giới, đang tiến gần hơn việc tạo ra một vũ khí hạt nhân tác chiến. Pakistan đã được xem là quốc gia đã nuôi dưỡng Osama bin Laden bên cạnh một trường huấn luyện quân sự tương đương West Point, và cơ quan tình báo của họ hỗ trợ cho mạng lưới Haqqani, một nhóm khủng bố nguy hiểm hơn al Qaeda. Afghanistan vẫn là một mớ hỗn độn và một lò khủng bố. Syria đang trên bờ vực của cuộc nội chiến, và Libya đã tham gia vào một cuộc nội chiến. Và tất nhiên, luôn có những kẻ độc tài điên được chứng nhận ở Venezuela, Cuba và Bắc Triều Tiên.

Tóm lại, mối đe dọa an ninh quốc gia ở khắp nơi và ngày càng tăng. Đó là lý do tại sao tôi có rất nhiều sự ngưỡng mộ và tôn trọng dành cho 2,4 triệu nam nữ đang trong các Lực lượng vũ trang của chúng ta. Mỗi ngày, những người lính, các thủy thủ, phi công và lính thủy đánh bộ của chúng ta thức dậy, mặc bộ quân phục, và đặt danh dự của mình vào lời cam kết long trọng là bảo vệ Mỹ chống lại kẻ thù của chúng ta. Họ biết sự sống của họ được đặt trước phòng tuyến, nhưng họ yêu nước Mỹ rất nhiều và họ sẵn sàng chết vì nước Mỹ. Đó là cam kết ở một mức độ mà hầu hết dân thường sẽ không bao giờ có kinh nghiệm - hầu hết chúng ta không có phận sự để đòi hỏi họ sẵn sàng chết cho đồng bào của chúng ta. Trong thực tế, tôi tin rằng chúng ta nợ các cựu chiến binh của chúng ta hơn chúng ta có thể trả nợ được cho họ. Đó là lý do tại sao tôi đã vinh dự được đóng một vai trò quan trọng trong Ủy ban tưởng niệm Cựu chiến binh Việt Nam New York để vinh danh các chiến binh của chúng ta với một đài tưởng niệm nghiêm trang và giúp họ kiếm được việc làm. Tôi đã góp trên một triệu đô la để nhìn vào đó mà biết rằng nỗ lực đã thành công. Tôi đã rất xúc động và tự hào được liên kết với dự án, bởi vì anh hùng của chúng ta xứng đáng được hưởng những gi tốt nhất.

Page 72: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

72 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Nước Mỹ phải có một tổng tư lệnh là người tôn trọng những thách thức và những thực tế mà lực lượng vũ trang của chúng ta đang phải đối mặt với một thế giới đầy nguy hiểm. Cụ thể, quân đội của chúng ta phải xứng đáng được cung cấp những trang thiết bị tốt nhất, đào tạo tốt nhất, và các loại vũ khí tốt nhất. Họ cũng xứng đáng được trả lương cao cho các công việc nguy hiểm và anh hùng mà họ làm. Họ mang về nhiều hơn họ lãnh được.

Nếu lịch sử có dạy chúng ta điều gì, thì chính là các quốc gia mạnh mẽ yêu cầu các nhà lãnh đạo mạnh mẽ với các nguyên tắc về an ninh quốc gia phải được xác định rõ ràng. Thực tế cuộc sống đang thay đổi với tốc độ các vì sao; sự kiện quốc tế có thể thay đổi như lật một đồng xu. Cuộc tấn công khủng bố 11/9, các cuộc chiến tranh ở Iraq, Afghanistan, Libya, Mùa Xuân Ả Rập - tất cả những việc đó đã xảy ra trong chớp mắt. Một Tổng Thống có thể không luôn luôn dự đoán được nơi mà “lò lửa” an ninh quốc gia tiếp theo sẽ nổ ra, nhưng ông có thể và phải có một chiếc la bàn ổn định và đáng tin cậy để dẫn dắt các quyết định của mình. Công dân cần biết các giá trị và các nguyên tắc mà Tổng Thống của họ sẽ dựa vào để đưa Mỹ đi qua bất cứ mối đe dọa đang nằm phía chân trời. Tôi tin rằng bất kỳ học thuyết chính sách ngoại giao đáng tin cậy nào của Mỹ phải được xác định bởi ít nhất là bảy nguyên tắc cốt lõi:

1. lợi ích của Mỹ là trước nhất. Luôn luôn. Không né tránh.

2. hỏa lực tối đa và sự chuẩn bị quân sự.

3. Chỉ làm chiến tranh để giành chiến thắng.

4. Trung thành với bạn bè và nghi ngờ kẻ thù của bạn.

5. Giữ cho thanh gươm công nghệ luôn sắc bén.

6. Nhìn ra những thứ vô hình. Chuẩn bị để đối phó với các mối đe dọa trước khi chúng trở thành hiện thực.

7. Tôn trọng và hỗ trợ các chiến binh đang tại ngũ và cựu chiến binh của chúng ta.

Page 73: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

73 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Đáng buồn thay, Tổng Thống Obama đã làm xói mòn mỗi nguyên tắc cốt lõi. Thứ nhất, không lâu sau ông tuyên thệ nhậm chức ông đã đi một tour xin lỗi với thế giới Ả Rập. Bạn có biết rằng cuộc phỏng vấn đầu tiên Obama khi trở thành Tổng Thống với kênh tin tức tiếng Ả Rập Al Arabiya? [2] Tôi đã gửi tin cho Tổng Thống Obama: Mỹ không phải là những gì sai lạc gây ra cho thế giới. Tôi không tin rằng chúng ta cần phải xin lỗi vì chúng ta bị ghét bởi những kẻ khủng bố Hồi giáo cực đoan ghét tôn giáo của chúng ta, ghét sự tự do của chúng ta, và ghét việc chúng ta mở rộng nhân quyền cho phụ nữ. Thứ hai, thậm chí bên cạnh hàng nghìn tỷ tiền thuế của chúng ta mà Obama đã thổi vào các chương trình "kích cầu" của ông ta, ông lại đề xuất cắt giảm 400 tỷ khỏi ngân sách quốc phòng của chúng ta. Thứ ba, bằng cách thông báo thời gian và ngày rút ở Afghanistan và không xác định rõ mục tiêu của chúng ta trong cuộc nội chiến ở Libya, Obama đã hoàn toàn làm tung nó ra, làm cho nó hầu như không thể cho phép chúng ta xác định những gì là chiến thắng và làm sao đạt được nó. Thứ tư, Tổng Thống đã bán người bạn thân yêu và đồng minh của chúng ta là Israel. Ông cũng phản bội một cách ích kỷ các đồng minh khác, như Ba Lan và Cộng Hòa Séc, bằng cách cúi mình trước đòi hỏi của Nga là chúng ta không được xây dựng phòng thủ tên lửa để bảo vệ bạn bè của chúng ta. Thứ năm, bằng cách cắt giảm ngân sách quân sự Obama đã đe dọa khả năng giữ thế mạnh công nghệ của chúng ta trong các hệ thống vũ khí. Thứ sáu, Obama đã bị bắt quả tang (bị hố) bởi sự phát triển những máy bay chiến đấu J-20 của Trung Quốc, chuyện mà chính quyền của ông đã không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra trong nhiều năm tới. Và cuối cùng, bởi việc cướp ngân sách quốc phòng để chi trả cho các chương trình xã hội thất bại của mình, Obama tiếp tục làm suy yếu khả năng để vinh danh các chiến binh đang tại ngũ và cựu chiến binh của chúng ta.

Khi quân đội và nhân viên tình báo của chúng ta tìm ra chỗ ở của Osama bin Laden, ngay giữa Pakistan, họ đã thông báo cho Tổng Thống và hỏi ông là nên xử dụng tên lửa hoặc một cuộc đột kích (giải pháp nào cũng được) để loại tên này. Giải pháp khác là để yên nó. Vâng, Obama phải quyết định chọn một giải pháp. Chúng ta đã tìm ra Bin Laden - chúng ta để yên anh ta một mình? Tôi không thể tin rằng có ai đó ngồi trong Phòng Bầu dục đã nói, "Chúng ta không làm gì cả." Vì vậy, ông thực sự chỉ có một sự lựa chọn để làm: giết anh ta với một tên lửa hoặc

Page 74: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

74 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

giết nó trong một cuộc đột kích. Obama đã quyết định, một trong hai giải pháp đó đều tốt, và Osama bin Laden đã chết.

Chúng ta đã giết được anh ta, điều đó là tuyệt vời, nhưng liệu người lành mạnh sẽ có quyết định khác? Tại sao Obama nhận được nhiều uy tín như vậy? Tôi biết đó không phải là chính trị nói một cách chính xác, nhưng nếu ai đó có thể giải thích điều đó với tôi, tôi sẽ rất biết ơn. Quân đội của chúng ta xứng đáng hưởng tất cả các vinh quang, chứ không phải là Obama. Vi phạm bảy nguyên tắc của Obama đã là đủ xấu, nhưng nó còn tồi tệ hơn nhiều khi bạn xem lại những thất bại về chính sách đối ngoại mà Obama đã làm trong ba năm đầu tiên nhiệm kỳ của mình. Hầu hết người Mỹ đã quá tập trung vào tất cả những thất bại kinh tế của Tổng Thống Barack Obama và những ảnh hưởng tai hại của nền kinh tế Obama nên họ không có thời gian để chú ý bao nhiêu đến chuyện Obama đã làm hại thế nào cho an ninh quốc gia của Mỹ. Nhưng một cái nhìn gần hơn sẽ phát hiện ra một số thực trạng đáng báo động.

***

Một tổng tư lệnh quân đội phải có những bản năng đúng đắn. Đó là một trong những vấn đề lớn nhất với Obama: bản năng an ninh quốc gia của ông hầu như luôn luôn sai. Trong chiến dịch tranh cử năm 2008, ông Obama đã hứa sẽ đóng cửa trại giam khủng bố ở Vịnh Guantanamo, Cuba. Sau đó, sau khi đắc cử Tổng Thống ông đã gặp những người đã trưởng thành trong quân đội và tình báo thế giới, và Obama buộc phải hiểu thấu thực tế rằng Guantanamo là để phục vụ một mục đích, đúng như Tổng Thống George W. Bush và Phó Tổng Thống Dick Cheney lâu nay giữ ý kiến.

Kế tiếp là bản năng ngu ngốc của Obama là coi những kẻ khủng bố là tội phạm (thay vì như là các chiến binh thù địch), cho phép họ được xử ở Tòa Án dân sự chứ không phải là tòa án quân sự. Như mọi người đều biết, Tòa án dân sự không cung cấp cho các công tố viên các biên độ mà họ cần để loại bỏ các tên khủng bố nguy hiểm và giữ cho đất nước được an toàn. Nhưng Obama và tổng chưởng lý của mình, Eric Holder, lại nghĩ khác. Đó là, cho đến khi thực tế tát vào mặt họ một lần nữa. Trường hợp điển hình là bài học đau đớn mà Obama nhận được khi Ahmed Ghailani được tha bổng hơn 224 tội danh giết người trong một tòa án dân

Page 75: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

75 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

sự cho phần tham gia của hắn trong các vụ đánh bom các đại sứ quán Hoa Kỳ ở Châu Phi. "Đó gần như là một thảm họa", Dân biểu Texas Cộng Hòa Lamar Smith nói. "Nếu Ghailani chỉ được tha bổng thêm một tội nữ, ông ta sẽ được coi là vô tội đối với những tội ác ghê tởm này." [3]

Những sai lầm ngớ ngẩn của Obama và Holder đã ngu xuẩn lê chân kéo việc tổ chức phiên tòa xử kẻ chủ mưu Khalid Sheikh Mohammed vụ khủng bố 9-11 ở tất cả mọi nơi trong thành phố New York. Tại sao Obama và Eric Holder muốn một trong những kẻ thù lớn nhất của Mỹ có được mối quan hệ quần chúng và các loa truyền thông lớn nhất thế giới ngay chỗ đã xảy ra cuộc tấn công khủng bố Twin Tower là vượt quá sự hiểu biết. Nhưng sau một năm vụng về và hàng tấn nhục quốc tế, Tổng Thống Obama và Holder cuối cùng đã quyết định nơi xử mà những người Mỹ đã rõ ràng đã nghĩ đến trước nhất, đó là Guantanamo phải là nơi xử Khalid Sheikh Mohammed.

Sau đó, quyết định mới đây của ông Obama là moi ruột quân đội Hoa Kỳ bằng cách cắt giảm 400 tỷ ngân sách quốc phòng, một con số cao hơn gấp đôi con số mà Bộ trưởng Quốc phòng Robert Gates trước đó đã xác định là thận trọng. Giờ đây là Obama, một anh chàng chưa bao giờ thỏa mãn với một dự luật chi tiêu mà anh ta không thích và một người đã gây thâm hụt chi tiêu nhiều hơn tất cả các Tổng Thống trong 225 năm cộng lại. Nhưng khi nói đến tài trợ cho quân đội của chúng ta và tạo cho họ các thiết bị, đào tạo và hỗ trợ mà họ cần, Obama là MIA (Missing In Action: mất tích trên chiến trường). Như cựu Bộ trưởng Quốc phòng Gates cho biết, ông đã nghe về một quyết định không đầu óc của ông chủ của mình, một động thái như vậy sẽ làm suy giảm "cơ cấu và khả năng quân sự của quân đội." [4]

Đây là vấn đề: khi Bộ trưởng Quốc phòng của bạn nói với bạn rằng đề xuất cắt giảm của bạn sẽ làm xói mòn khả năng quân sự của Mỹ, bạn phải quan tâm đến. Nhưng Obama thì không. Obama nghĩ rằng ông ấy biết làm thế nào để lãnh đạo quân đội tốt hơn so với các khẩu súng trong cuộc chiến. Ông ấy sai. Lý do mà những người bảo thủ hỗ trợ một quân đội mạnh mẽ và được tài trợ tốt là bởi vì họ hiểu rằng tất cả các quyền tự do đều đến từ an ninh quốc gia. Đó là lý do tại sao chúng ta phải cần một Tổng Thống mới. Đó cũng là lý do tại sao chúng ta cần

Page 76: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

76 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

phải cứng rắn trong chính sách ngoại giao để đối phó với các đe dọa và thách thức mà nước Mỹ đang đối mặt với các quốc gia đối thủ và thù địch.

TRUNG QUỐC

Ngay cả khi Obama đang bận làm giảm sức mạnh quân sự của chúng ta bằng cách cắt giảm 400 tỷ thuộc ngân sách quốc phòng, thì Cộng sản Trung Quốc đang cười ngặt nghẽo và sử dụng tiền tỷ mà họ rút tỉa của chúng ta để gia tăng chi tiêu quân sự của họ 13 phần trăm mỗi năm trong hai mươi năm qua! [5]

Tất nhiên, vì giới lãnh đạo Trung Quốc là lén lút và dối trá, họ khai ít đi một cách đáng kể ngân sách quốc phòng thực sự và tiến bộ công nghệ của họ. Thực sự đó là một phần của nền văn hóa của họ. Như tôi đã đề cập trước đó, họ làm theo những lời của Thủ tướng Đặng Tiểu Bình đã nói rằng Trung Quốc phải "giấu mình và chờ thời cơ." Vì vậy, họ đã nói dối về chi tiêu quân sự của họ và hạ thấp độ phức tạp về quân sự của họ mỗi khi họ có cơ hội. Ví dụ, Trung Quốc tuyên bố ngân sách quốc phòng của họ chỉ là 78.6 tỷ đô la một năm. Lầu Năm Góc, tuy nhiên, tin rằng con số thực tế là hơn 150 tỷ đô la. Và khi bạn tính theo tỷ giá sức mua tương đương, ngân sách quân sự của Trung Quốc thực sự là gần 300 tỷ (lớn thứ hai trên thế giới) - một số tiền giống hệt như số tiền mà họ đã rút rỉa chúng ta mỗi năm. [6]

Trung Quốc cũng là một bậc thầy trong việc đánh lừa chúng ta khi nói đến phát triển vũ khí của họ. Sau khi người đứng đầu đoàn đại biểu nhân dân Quân đội Giải phóng Trung Quốc (PLA), Tổng Tư Lệnh Trần Bỉnh Đức, đến thăm Đại học Quốc phòng của Mỹ, ông nói, "Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất buồn sau cuộc viếng thăm, bởi vì tôi cảm thấy, và tôi biết rằng thiết bị của chúng tôi nghèo nàn đến thế nào và chúng tôi vẫn còn kém phát triển như thế nào. "[7] Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào những lời rác rến như vậy. Như Wall Street Journal đưa tin, "Bắc Kinh có các chương trình tên lửa tham vọng nhất trên thế giới - bao gồm loại tên lửa đạn đạo chống tàu đe dọa tàu sân bay Mỹ." [8] Chúng ta cũng biết rằng Trung Quốc đang bận rộn xây dựng một hạm đội tàu ngầm hạt nhân quá lớn nên họ sẽ sớm vượt qua của chúng ta về kích thước, họ đang có kế hoạch xây dựng nhiều tàu sân bay, và đã tăng cường đáng kể chương trình chiến tranh mạng và vũ khí chống vệ tinh.

Page 77: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

77 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

"Nếu Hoa Kỳ có thể đốt lửa ở sân sau của Trung Quốc", đại tá Dai Xu của PLA cho biết, "chúng tôi cũng có thể thắp sáng một ngọn lửa trong sân sau của họ." [9]

Sau đó, vào năm 2011, chỉ một tuần trước khi Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đến thăm Mỹ, quân đội Trung Quốc đã thử nghiệm thành công máy bay chiến đấu tàng hình mới J-20 của họ, một máy bay đánh bom tầm trung tối tân mà chính quyền Obama nghĩ rằng Trung Quốc vẫn còn nhiều năm nữa mới bay được. [10] Như một chuyên gia quốc phòng nói, "Đó là một cái chào với ngón tay giữa đón Bộ trưởng Quốc phòng Robert Gates" [11], khi ông ấy đang ở Trung Quốc trong một chuyến thăm chính thức. Và Obama đã làm những gì? Không muốn gây xáo trộn sợ mất đi cơ hội để cúi mình trước một nhà lãnh đạo nước ngoài khác, Tổng Thống đã làm những gì mà ông đã luôn luôn làm khi kẻ thù sĩ nhục chúng ta. Thay vào đó, ông đã để cho Hồ Cẩm Đào dung dăng bước vào nước chúng ta ngay tuần sau đó và làm chúng ta thành trò đùa và tủ kiếng chứa sự yếu kém của Barack Obama. Tệ hơn nữa, Obama đã khom lưng uốn gối dưới chân của Cộng sản mà ông phụ thuộc vào để vay tiền nhằm tài trợ cho các chương trình chi tiêu tai hại của Tổng Thống. Như Hillary Clinton nói ở chỗ riêng, "Làm thế nào mà bạn [dám] đối phó mạnh bạo với ngân hàng của bạn?" [12]

Đây là câu trả lời của tôi: bạn thức dậy và nhận ra rằng tiền tự nó là một thứ vũ khí. Hồ Cẩm Đào hiểu điều đó. Hầu hết người Mỹ hiểu điều đó. Nhưng đám không biết gì trong Nhà Trắng dường như không hiểu điều đó, hoặc có thể họ không quan tâm. Dù bằng cách nào, người Trung Quốc Cộng sản biết rằng việc thu nợ cho phép họ giữ chúng ta làm con tin với đe dọa rằng họ sẽ bán tống tháo nợ của chúng ta và đẩy lãi suất tăng vọt. Đó cũng là lý do tại sao Trung Quốc đang thâu tóm các khoáng sản, dầu mỏ và lương thực ở châu Phi, Nam Mỹ và Trung Đông. [13] Khi bạn kết hợp "vũ khí" kinh tế này với sự tích tụ quân sự hung hăng của Trung Quốc, thật rõ ràng như pha lê là nước Mỹ cần phải tăng cường sức mạnh quân sự, chứ không làm suy yếu nó. Cụ thể, các chuyên gia quốc phòng cho rằng để đáp ứng thách thức quân sự của Trung Quốc chúng ta phải triển khai thêm tàu ngầm, máy bay thế hệ thứ 5 giống như F-22 Raptor và F-35 Lightning, tăng cường khả năng chống tàu ngầm và tầu chống mìn của chúng ta, thêm tên lửa và hệ thống phòng thủ chống tên lửa hành trình, tăng cường công nghệ chiến tranh mạng của chúng ta, làm sắc nét các cơ sở tình báo của chúng ta, và thêm vũ khí

Page 78: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

78 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

tấn công chính xác-tầm xa. [14] Liệu Barack Obama có làm những việc này không? Sự không may là Obama không làm. Chúng ta cần một Tổng Thống có ý chí để làm những việc đó.

Nga

Sự nổi tiếng của Obama ở Mỹ có thể ở mức đáy, nhưng tôi biết một nơi mà ông ấy dường như được xếp hạng trên trời: điện Kremlin. Các nhà lãnh đạo Nga khó có thể tin vào may mắn của họ. Chưa bao giờ trong hàng triệu năm mà họ nghĩ rằng Mỹ sẽ bầu ra một anh chàng vô tích sự như thế này. Nền ngoại giao “dễ thương để xin xỏ” của Obama và các tua vô tận đi xin lỗi của Mỹ đã phục vụ rất tốt cho lợi ích của Nga. Thủ tướng Nga Vladimir Putin, người mà tôi thường ca tụng trí thông minh và cách làm không vô nghĩa của ông, là một cựu sĩ quan KGB. Không bao lâu sau khi dọn vào số 1600 Pennsylvania Avenue [Tòa Bạch Ốc] Obama đã bắt đầu nhượng bộ và hy sinh sức mạnh của Mỹ trên bàn thờ của sự "cải thiện quan hệ" với Nga.

Theo tờ báo yêu thích của Barack Obama, tờ New York Times, trong vòng vài tuần sau khi tuyên thệ nhậm chức Tổng Thống Hoa Kỳ, Obama đã gửi một quan chức hàng đầu của Hoa Kỳ đến Moscow để bàn chuyển một lá thư bí mật cho Tổng Thống Nga lúc ấy là Dmitry Medvedev. Theo Times, lá thư bí mật nói rằng ông Obama "sẽ rút lại việc triển khai một hệ thống phòng thủ tên lửa mới ở Đông Âu nếu Moscow giúp ngăn chặn Iran phát triển vũ khí tầm xa." Thật kỳ quặc, tôi hầu như không tin điều đó cho đến khi đích thân tôi đọc nó. Obama vừa mới dọn đồ đạc của mình vào Nhà Trắng thì anh chàng đã ngứa tay bắt đầu làm giảm sức mạnh của Mỹ và phá hoại các đồng minh của chúng ta.

Không ngạc nhiên khi thấy ông Putin ngây ngất: "Quyết định mới nhất của Tổng Thống Obama... có tác động tích cực ", ông Putin nói, "Tôi rất hy vọng rằng quyết định rất đúng đắn và dũng cảm này sẽ được nhiều người khác theo sau." [15]

Nhưng việc thậm chí còn tồi tệ hơn. Thật kinh ngạc, chính quyền Obama đã quyết định ném bạn bè của chúng ta ở Ba Lan và Cộng Hòa Séc vào trong xe buýt và để họ trần truồng trước các cuộc tấn công bằng tên lửa "mặc dù không có đảm bảo nào" rằng Moscow sẽ giúp Mỹ phá bỏ các chương trình tên lửa của Iran. [16]

Page 79: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

79 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Nhiều người trong thế giới tình báo bị bối rối bởi động thái liều lĩnh và dại dột của ông Obama. Nhiều Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ cũng xen vào. "Điều này có thể được xem như là một sự đầu hàng trước người Nga, những người không có cơ sở thực tế nào để phản đối những gì chúng ta đã làm", cảnh báo một thượng nghị sĩ đảng Cộng Hòa. "Và vào cuối ngày, bạn ủy quyền cho người Nga, bạn đã làm cho Iran hạnh phúc và bạn làm cho người dân ở Đông Âu tự hỏi những người Mỹ chúng ta là ai." [17] Phản ứng của Barack Obama là gì? "Nếu sản phẩm phụ của nó là người Nga cảm thấy một chút ít hoang tưởng và giờ đây sẵn sàng làm việc hiệu quả hơn với chúng ta để đối phó với các mối đe dọa như tên lửa đạn đạo từ Iran hoặc việc phát triển hạt nhân ở Iran, bạn biết đấy, đó là một thứ tiền thưởng."

Các kết quả của ông Obama làm thỏa mãn Nga là một thảm họa hoàn toàn. Năm 2010, người Nga láu cá hứa sẽ chơi đẹp với Obama và sẽ không bán tên lửa chống máy bay cho Iran. Chính quyền tự hào ca ngợi công bố như là một thành công lớn và ca ngợi Medvedev cho việc "thể hiện vai trò lãnh đạo trong việc kết buộc Iran phải có trách nhiệm cho hành động của mình, từ đầu đến cuối." Sau đó, ngay cả lúc Obama đang bận rộn cổ vũ hành động của Nga, Los Angeles Times đưa tin rằng "ngoại giao Nga đã lặng lẽ mời tuyển các quốc gia khác.... để cắt bớt đi những trừng phạt cứng rắn hơn với nước Cộng Hòa Hồi giáo "[18] Đó là một hành động phi thường không thể tin được cho nước Nga: họ đã được Obama từ bỏ phòng thủ tên lửa, vàhọ hoàn toàn không trả lại được gì cho Mỹ mà còn đâm vào lưng Mỹ bằng cách bí mật thuyết phục các quốc gia khác ủng hộ Iran.

Putin có kế hoạch lớn cho Nga. Ông muốn len lõi vào các nước láng giềng để Nga có thể chiếm ưu thế về nguồn cung cấp dầu cho tất cả Châu Âu. [19] Tổng Thống Putin cũng đã công bố tầm nhìn lớn của ông: tạo ra một "Liên minh Á-Âu" cấu thành từ các quốc gia thuộc Liên Xô cũ để có thể thống trị khu vực. Tôi tôn trọng Putin và người Nga, nhưng không thể tin rằng lãnh đạo của chúng ta cho phép họ thoát đi với rất nhiều thứ - Tôi chắc chắn rằng Vladimir Putin thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả tôi. Ngã mũ trước người Nga.

IRAN

Page 80: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

80 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Kế hoạch của Obama nhờ Nga đứng lên chống Iran là một thất bại khủng khiếp đã biến nước Mỹ thành một trò cười. Thật không may, chính sách đối ngoại hiện nay của chúng ta đối với Iran chỉ là xấu hổ và tai hại.

Đầu tiên là sự thất bại sử thi và không thể giải thích được của Tổng Thống Obama khi ông lên tiếng mạnh mẽ ủng hộ tự do trong lúc đang xảy ra cái gọi là "Cách Mạng Xanh" ở Iran. Như thế giới theo dõi, sinh viên đại học và bất đồng chính kiến Iran đã xuống đường một cách ôn hòa đòi hỏi cải cách Dân Chủ và nhân quyền, chỉ để bị đàn áp dữ dội bởi những tên côn đồ của chế độ. Obama đã làm gì? Là lạ thường và thái quá, anh ta đã ngồi yên. Chúng ta đang nói về chế độ Iran do Mahmoud Ahmadinejad, một tay đã tuyên bố mong muốn của Iran là được thấy một trong những đồng minh lớn nhất của chúng ta là Israel bị "xóa sổ khỏi bản đồ [thế giới]." Tuy nhiên, hỏi xem Obama đã có đứng lên vì tiếng nói của tự do và chống lại lực lượng chống Israel của vệ binh Cách mạng Hồi giáo Iran? Không có một cơ hội nào. Nếu Obama bước ra sớm giúp những người biểu tình, chế độ này có thể đã bị lật đổ dễ dàng và chúng ta sẽ không có vấn đề lớn nhất như chúng ta ngày có hôm nay. Khi nói đến việc bảo vệ quyền con người trong thế giới Hồi giáo, Obama đã tránh né vì ông nghĩ rằng Mỹ nên nói lời xin lỗi đến các nước Hồi giáo hơn là lên tiếng nọ kia. Đó là một sự sỉ nhục.

Sự phẫn nộ lớn nhất, tuy nhiên, là sự không sẵn sàng của Obama đứng lên đối mặt với những tham vọng vũ khí hạt nhân của Tổng Thống Ahmadinejad. Iran là thành viên bị xử phạt nhiều nhất của Liên Hợp Quốc. Kể từ năm 2006, Iran đã bị nhắm đến bởi năm nghị quyết của Hội đồng Bảo an yêu cầu họ dừng làm giàu uranium. [20] Tuy nhiên, tuy biết tất cả điều này, Obama vẫn tiếp tục pha chế những "giải pháp" kiểu lớp mẫu giáo để đối phó với các mối đe dọa của Iran. Ví dụ, ngay trong khi những người có kinh nghiệm trong thế giới tình báo đang vắt óc để kiếm cách làm thế nào để ngăn chặn Iran phát triển vũ khí hạt nhân, Barack Obama đã đề xuất một cái gì đó rất trẻ con mà tôi gần như xấu hổ để viết về nó. Obama muốn tạo ra một đường dây điện thoại nóng giữa Mỹ và Iran. Tôi cá là bạn sẽ không làm vậy. Giải pháp của Obama để ngăn cản một Iran hạt nhân là thiết lập một đường dây điện thoại nhỏ mà quân đội của chúng ta có thể sử dụng để nói chuyện tử tế với chế độ khủng bố Iran đang đe dọa tiêu diệt Mỹ.

Page 81: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

81 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Tuy đã thảm hại và vô lý như thế, đây mới là phần nhục nhã nhất: Iran cười vào mặt Obama và thẳng thừng từ chối kế hoạch đó. Tệ hơn nữa, một khi họ đã nghe đề nghị của Tổng Thống Obama và nhận ra anh chàng chỉ là một trò đùa, họ đã được khuyến khích trở nên cứng rắn. "Ngoài việc từ chối đường dây nóng," Wall Street Journal báo cáo: "sĩ quan quân đội Iran đe dọa sẽ triển khai lực lượng hải quân Iran ở Tây bán cầu, khả năng bao gồm cả Vịnh Mexico" [21] (nhấn mạnh là của tôi).

Nhà Trắng đã trả lời thế nào? Obama gửi thư ký báo chí của ông ra với thông báo của sức mạnh này: "Chúng tôi không cho rằng các tuyên bố này là nghiêm túc, với ý rằng nó không phản ánh tất cả khả năng hải quân của Iran." [22] Thiệt là yên tâm!

Vấn đề không phải là hải quân của Iran không có khả năng neo đậu tàu của họ ngoài khơi bờ biển Florida. Vấn đề là chính phủ Iran có quá ít sợ hãi, rất ít sự tôn trọng đối với sự lãnh đạo của Mỹ, để họ cảm thấy được tự do đưa ra các đe dọa. Iran biết Tổng Thống của chúng ta sẽ ngồi đó và không làm gì cả, giống như ông đã làm trong cuộc Cách Mạng Xanh của Iran. Họ biết bản năng của Obama là để xin lỗi, uốn lưng quỳ gối, và rút lui. Như tờ Wall Street Journal đã viết, "dường như Tehran có một tư thế hung hăng hơn trong vùng Vịnh Ba Tư, một phần như một phản ứng với kế hoạch giảm quân của quân đội Mỹ tại Iraq và Afghanistan." [23] Nói cách khác, bởi vì Obama đã làm quyết định khủng khiếp khi công bố ngày rút quân, Iran bây giờ cảm thấy được khích lệ để tung sức mạnh của họ ra xung quanh. Bằng cách này, năm 2011, các quan chức quốc phòng Hoa Kỳ báo cáo rằng đã có một số lần gần như đụng vào nhau giữa tầu cao tốc của Quân đoàn Vệ binh Cách mạng Hồi giáo (IRGC) thách thức các tàu chiến của Hoa Kỳ và đồng minh. [24] Còn lâu, thưa ngài Tổng Thống.

Mục tiêu hàng đầu của Mỹ với Iran là để tiêu diệt tham vọng hạt nhân của họ. Hãy để tôi nói rõ ràng như tôi đã biết phải làm thế nào: chương trình hạt nhân của Iran phải được chấm dứt – với bất kỳ và tất cả các phương tiện nào cần thiết. Chấm hết. Chúng tôi không thể cho phép chế độ cực đoan này có được một vũ khí hạt nhân mà họ sẽ dùng hoặc giao tay cho những kẻ khủng bố. Tốt hơn là làm ngay bây giờ hơn là sau này!

Page 82: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

82 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Vào cuối nhiệm kỳ thứ hai của ông, Tổng Thống George W. Bush đã cho phép một chương trình bí mật để "làm suy yếu hệ thống điện và máy tính" tại Natanz, cơ sở làm giàu uranium của Iran. [25] Những gì xuất hiện của sáng kiến đó là sự ra đời loại vũ khí-mạng tiên tiến nhất của thế giới chưa bao giờ có. Với sự hỗ trợ kỹ thuật từ Israel, cũng như công nghệ của các đồng minh khác, con sâu máy tính Stuxnet đã được tung ra để chống máy ly tâm hạt nhân của Iran và khiến chúng quay quá nhanh đến tự hủy. Chiến dịch này đã rất thành công và phá hủy khoảng một phần năm máy ly tâm của Iran. Không ai biết chắc chắn rằng bao nhiêu tháng hoặc năm nhưng chúng ta đã cài lại đồng hồ thời gian của hạt nhân Iran. Một số nhà phân tích nói sáu tháng, những người khác một hoặc hai năm. Nhưng vấn đề vẫn còn đó: chiếc đồng hồ vẫn còn nhịp tích tắc.

Nhiều chuyên gia tin rằng cách duy nhất để loại bỏ mối đe dọa hạt nhân của Iran là đánh bom các cơ sở của họ. Israel đã sử dụng các cuộc không kích để đánh sụm các cơ sở hạt nhân hai lần: một lần vào năm 1981 trên một khu hạt nhân của Iraq, và một lần nữa vào năm 2007 để phá hủy một nhà máy bom hạt nhân ở Syria. Rõ ràng Iran đang chuẩn bị cho khả năng này. Tháng 9 năm 2011, Iran đã chuyển cơ sở sản xuất nhiên liệu hạt nhân quan trọng nhất của mình vào một "căn cứ quân sự ngầm được bảo vệ chặc chẽ" để bảo vệ nguồn cung cấp của mình chống lại một cuộc không kích có thể hay một cuộc tấn công mạng. Phát ngôn viên Nhà Trắng cho Hội đồng An ninh Quốc gia cho biết động thái này là một vi phạm trực tiếp các yêu cầu an ninh của Liên Hiệp Quốc và là "một hành động khiêu khích". [26] Tuy nhiên, như thường lệ, Obama sẽ không làm gì cả. Anh ta quá bận rộn cố gắng để được tái đắc cử, lo gây quỹ, và nghỉ ngơi.

Tệ hơn nữa, chúng ta biết bản năng của Obama về Iran là khủng khiếp. Vào ngày 18 tháng năm 2008, trong một bài phát biểu chiến dịch sau đó, ứng cử viên Obama đã đưa ra tuyên bố ngu dốt tuyệt đẹp này: "Tôi muốn nói là, hãy suy nghĩ về nó. Iran, Cuba, Venezuela - các nước này là rất nhỏ, so với Liên Xô. Họ không đặt ra một mối đe dọa nghiêm trọng nào cho chúng ta như cách mà Liên Xô đang đe dọa chúng ta.... Bạn biết đấy, Iran, họ dành chỉ bằng một của một trăm của những gì mà chúng ta chi tiêu vào quân đội. Bất cứ khi nào Iran muốn gây ra một đe dọa nghiêm trọng cho chúng ta, họ sẽ không có cơ hội. Và chúng ta nên sử dụng vị trí của sức mạnh mà chúng ta có, có đủ dũng cảm đi bước trước và lắng

Page 83: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

83 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nghe". Sau đó, sau khi các cố vấn nói với ông ta những gì về tuyên bố khờ dại mà ông đã thực hiện, Obama hai ngày sau đó đã xuất hiện và lật ngược lập trường của mình: "Iran là một mối đe dọa nghiêm trọng. Họ có một chương trình hạt nhân bất hợp pháp, họ hỗ trợ chủ nghĩa khủng bố trên toàn khu vực và lực lượng dân quân ở Iraq, họ đe dọa sự tồn tại của Israel, họ phủ nhận các lò thiêu [dân Do Thái]. "[27] Một lần nữa, bản năng ban đầu của chàng này là luôn luôn sai. Và trong trường hợp này, chúng [những bản năng của Obama] đe dọa Mỹ và đồng minh Israel của chúng ta.

Rõ ràng là chúng ta phải lắng nghe các chuyên gia tình báo của chúng ta để quyết định cách tốt nhất để ngăn chặn tham vọng hạt nhân của Iran. Nhưng thực tế ở đây là: vì thời gian không còn bao lâu, Tổng Thống Mỹ kế tiếp được bầu trong mọi khả năng hoặc sẽ là một Tổng Thống ngăn cản Iran sở hữu một vũ khí hạt nhân hoặc là người sẽ ngồi yên và cho phép chuyên đó xảy ra. Vì rằng hồ sơ thành tích của Obama đã ghi nhận nhiều sự yếu đuối, đó là một nguy cơ mà Mỹ không đủ khả năng để chịu được.

Obama đã đàm phán một thỏa thuận thảm hại và yếu với Iran. Ông đã thưởng Iran với hàng trăm tỷ đô la và thậm chí còn cung cấp cho các giáo sĩ Hồi giáo các thiết bị hạt nhân và lời hứa rằng Mỹ sẽ bảo vệ Iran chống lại một cuộc tấn công của Israel. Điều này sẽ đặt ra một cuộc chạy đua vũ khí hạt nhân ở Trung Đông, và nhà tài trợ hàng đầu thế giới của chủ nghĩa khủng bố sẽ thành một sức mạnh hạt nhân. Obama đã để lại bốn tù nhân Mỹ ở phía sau. Iran sẽ phát triển vũ khí hạt nhân trong khi nền kinh tế của họ phát triển mạnh hơn.

Obama đã đàm phán với sự yếu đuối. Đó là nghiệp dư. Ông đã nên tăng gấp đôi mức xử phạt ngay trong buổi đầu các cuộc đàm phán, không buông chúng. Ông đã nên yêu cầu thả bốn con tin Mỹ như một cử chỉ thiện chí trong lúc đầu. Và đảng Cộng Hòa đã một lần nữa đầu hàng Obama bằng cách cho phép anh ta đưa thỏa thuận nguy hiểm của mình thông qua Thượng viện mà không qua một đa số tuyệt đối phiếu.

Obama đã từ chối cuộc gọi thỏa thuận hạt nhân của mình với Iran là một hiệp ước. Điều này có nghĩa rằng không chính quyền tương lai nào phải tuân theo thỏa

Page 84: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

84 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

thuận. Nếu tôi đắc cử Tổng Thống, hãy yên tâm rằng tôi sẽ không bị ràng buộc bởi điều này. Tôi không làm việc dưới thỏa thuận xấu.

PAKISTAN

Khi lưc lượng oai dũng Navy SEALS của chúng ta đi tìm Osama bin Laden, họ đã không tìm thấy anh ta trong mấy cái lỗ tối tăm trong lòng đất hay trong một hang núi xa xôi nào đó. Không, họ tìm thấy anh ở Pakistan ngay bên cạnh một trong những học viện quân sự có uy tín nhất của Pakistan. Điều đó cho bạn những gì? Nó nói với tôi rằng Pakistan lâu nay đã biết nơi ở của Osama.

Nói thẳng: Pakistan không phải là bạn của chúng ta. Chúng ta đã cho họ hàng tỷ và hàng tỷ đô la, và chúng ta đã có được gì? Sự phản bội và khinh thường - và còn tồi tệ hơn nhiều. Khi một trong những máy bay trực thăng của chúng ta bị bắn rơi trong cuộc đột kích giết Osama bin Laden, Pakistan bàn giao nó cho Trung Quốc vì vậy mà các kỹ sư Trung Quốc có thể nghiên cứu nó và ăn cắp công nghệ mà chúng ta đã dành hàng tỷ đô la phát triển. Pakistan nghĩ rằng chúng ta là đám đần độn. Họ không tôn trọng chúng ta và họ sẽ không bao giờ tôn trọng nếu Obama còn là tổng chỉ huy của chúng ta. Và còn nhiều tồi tệ hơn nữa chứ không chỉ ở chỗ thiếu tôn trọng. Trong tháng 5 năm 2011, Pakistan thực sự bắn vào phi hành đoàn trực thăng Apache của Mỹ. Một quan chức quân sự cho biết, "Chúng tôi không được phép bắn trở lại bên trong biên giới Pakistan. Chúng tôi biết đó là quân đội Pakistan trong nhiều trường hợp. Pakistan đã điều tra sự việc. "[28]

Thực tế mà các quy định cam kết của chúng ta (ROE) là không cho phép quân đội của chúng ta quyền được tự bảo vệ bản thân và bắn trả lại là hành động điên rồ tuyệt đối. Chúng ta cần phải loại bỏ các còng tay và hành xử cứng rắn. Bạn bắn vào quân đội của chúng tôi, quân tôi sẽ bắn vào bạn. Hết chuyên. Nhưng có một mối đe dọa nghiêm trọng hơn xuất hiện từ Pakistan. Tôi đang nói về sự trỗi dậy của cái gọi là mạng Haqqani, một mạng lưới khủng bố ước tính có sức mạnh với 15.000 chiến binh. Mạng Haqquani liên minh chặt chẽ với al-Qaeda. Các Haqqanis có nguồn gốc ở Afghanistan nhưng bây giờ đã ẩn náu ở Pakistan. Chúng được coi là lớn hơn và được tài trợ tốt hơn so với al Qaeda. Dưới đây là phần tồi tệ nhất: Tình báo của Pakistan (ISI) đã giúp Haqqanis. Cựu chủ tịch tham mưu trưởng liên quân Michael Mullen đã làm việc chặt chẽ nhiều nhất với Pakistan. Ông nói rằng

Page 85: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

85 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mạng lưới Haqqani đã trở thành "một cánh tay chiến lược" của cơ quan tình báo Pakistan và chịu trách nhiệm về các vụ tấn công vào đại sứ quán Mỹ ở Kabul, Khách sạn Inter-Continental ở Kabul, và các vụ đánh bom bằng xe tải làm bị thương bảy mươi bảy người lính Mỹ. [29]

Và hãy xem điều này: theo các chuyên gia tình báo “Pakistan đang chuẩn bị để thay thế cho hàng tỷ đô la viện trợ quân sự quan trọng mà họ đã nhận được từ Hoa Kỳ bằng cách tán tỉnh Trung Quốc và thu hút sự giúp đỡ từ đồng minh Hồi giáo Ả Rập Saudi" [30]

Khi nào chúng ta thức tỉnh và nhận ra rằng chúng ta đang tài trợ cho kẻ thù của chúng ta? Và khi nào chúng ta cho phép quân đội của chúng ta được quyền đánh trả? Hiện giờ, chúng ta cấm các lực lượng của chúng ta sử dụng máy bay do thám Predator bên trong thành phố Miram nơi Haqqanis đặt trụ sở chính. Lý do? Obama không muốn "xúc phạm" người Pakistan. Đó là chuyện lố bịch - họ đang giết chết binh sĩ của chúng ta! Chúng ta cần phải cứng rắn, cho phép quân đội của chúng ta đánh lại, và nói với Pakistan rằng chúng ta sẽ cắt đứt tất cả các hoạt động kinh tế với họ cho đến khi nào họ cắt đứt quan hệ với mạng lưới Haqqani. Nếu tình báo Pakistan làm việc với những kẻ khủng bố, chúng ta nên tuyên bố quân đội của họ là một tổ chức khủng bố. [31]

Libya

Obama tranh cử Tổng Thống trên một nền tảng mà ông sẽ không xử dụng "chiến tranh bất hợp pháp" nữa. Đoán đó là gì? Ông khởi sự một "cuộc chiến bất hợp pháp" Ông không bao giờ ra trước Quốc hội để yêu cầu một tuyên bố chiến tranh với Libya. Thay vào đó, ông Obama chính mình đưa nó ra và đẩy nước Mỹ vào một cuộc nội chiến đẫm máu. Mà đó có phải chính là những gì mà Obama đưa ra để vùi dập George W. Bush, dù rằng ông Bush đã loại bỏ Saddam Hussein?

Bây giờ Qaddafi đã chết và xong rồi. Vậy gì nữa? Chúng ta đã bỏ ra hơn 1 tỷ đô la về hoạt động ở Libya. Và chúng ta nhận được trở lại những gì? Một hóa đơn rất lớn, đó là những gì mà chúng ta nhận được. Thật khó tin chính quyền Obama ngu ngốc như thế nào. Libya có trữ lượng dầu mỏ khổng lồ. Khi cái gọi là "đám nổi dậy" đến nhờ NATO (mà thực sự là Hoa Kỳ) giúp đỡ để đánh bại Qaddafi, chúng ta

Page 86: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

86 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nên nói, "Chắc chắn, chúng tôi cũng không thích anh chàng đó. Chúng tôi sẽ giúp bạn loại Qaddafi. Nhưng đổi lại, bạn cung cấp cho chúng tôi 50 phần trăm dầu của bạn cho hai mươi lăm năm tiếp theo để trả tiền cho hỗ trợ quân sự của chúng tôi và để nói lời cảm ơn với Hoa Kỳ vì đã làm dùm những gì mà bạn không bao giờ có thể tự mình làm được." Các "lực lượng nổi dậy" sẽ nhảy chụp ngay đề nghị và trả lời đồng ý. Nói cho cùng, họ đã không chút cơ may nào - họ đã bị đánh bại – họ đã hết thời. Nhưng chúng ta có làm điều đó không? Các nhà lãnh đạo của chúng ta đã quá khờ dại để đàm phán một thỏa thuận như thế.

Hãy tưởng tượng số lượng dầu mà chúng ta có thể bảo đảm được cho nước Mỹ. Hãy suy nghĩ về bao nhiêu hổ trợ kinh tế mà chúng ta sẽ có để bảo đảm cho người dân và các doanh nghiệp của chúng ta. Một thỏa thuận như thế là dễ dàng để môi giới. Nhưng các nhà ngoại giao của chúng ta là những kẻ ẻo lả. Họ không muốn "xúc phạm" bất cứ ai. Đoán coi? Người dân Mỹ đang bị xúc phạm! chính sách của chúng ta phải là: không có dầu, không có hỗ trợ quân sự. Không có ngoại lệ.

Ngay cả bây giờ Qaddafi đã không còn, nhưng không may, chúng ta sẽ phải trả giá cho chính sách Libya ngu ngốc của chúng ta cuối cùng còn tốn kém hơn nhiều và nghiêm trọng hơn so với hàng tỷ USD mà chúng ta đã bung ra ở đó. Tháng 9 năm 2011, có đến 20.000 tên lửa chống máy bay vác vai đã mất tích ở Libya. Theo các nhóm tả khuynh Human Rights Watch, lý do chuyện này xảy ra là vì Barack Obama đã từ chối cung cấp các bảo vệ thích hợp để giữ an toàn cho kho vũ khí. [32] Khi vũ khí bị mất tích tại Iraq, các phương tiện truyền thông cấp tiến làm lớn chuyện và sử dụng vấn đề này để cố gắng làm thất bại George W. Bush. Nhưng bây giờ, dưới thời của Obama, 20.000 tên lửa vác vai - loại có thể bắn hạ các máy bay thương mại – đã bị mất tích không tìm thấy, thì cũng chính truyền thông chính thống lại ngáp dài.

Không ai nói giá bao nhiêu những tên lửa này sẽ được bán cho trên thị trường chợ đen. Nhưng có một điều mà bạn có thể đặt cược tới đồng đô la chót của mình, và đó là tất cả các tổ chức khủng bố sẽ đứng xếp hàng để mua chúng. Chúng ta biết rằng al Qaeda đã có mặt ở Libya. Cựu cố vấn chống khủng bố của Nhà Trắng Richard Clark nói rằng xác suất mà al Qaeda buôn lậu tên lửa thành công ra khỏi Libya là "khá cao." [33] Khi câu chuyện nổi lên, như thường lệ, Nhà Trắng lại nhún

Page 87: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

87 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

vai. "Chúng ta... đã làm việc chặt chẽ với các [lãnh đạo phiến quân Libya] cũng như với NATO trong việc điều tra và xử lý các vấn đề về vũ khí quy ước ở Libya ", Thư ký báo chí Jay Carney cho biết. "Chúng tôi đang nghiên cứu các phương án để mở rộng hỗ trợ của chúng ta." [34]

Tốt đẹp! Bây giờ đây là chuyện tồi tệ nhất của nó: đoán xem người "bí mật" đã cung cấp "viện trợ nhân đạo" cho quân nổi dậy Libya trước khi thủ đô Tripoli của Libya bị sụp đổ? Đúng: Iran. Khi phiến quân chiếm giữ thủ đô [Lybia], Iran đã "chúc mừng những người Hồi giáo của Libya." [35]

Cũng giống như mọi người khác, tôi vui mừng là Qaddafi đã biến mất. Nhưng nếu chúng ta thông minh và đàm phán sắc sảo, chúng ta đã có thể lấy 50 phần trăm lượng dầu của Libya trong hai mươi lăm năm trước khi chúng ta phải xài hàng núi tiền của Mỹ. Một lần nữa, ông Obama đã tỏ ra là một nhà đàm phán kinh hoàng và một chuyên gia làm mất những cơ hội rất lớn cho nước Mỹ. Và đoán xem ai là kẻ hưởng được nhiều dầu từ Libya - đúng, đó là Trung Quốc, chứ không phải Hoa Kỳ

***

Người Mỹ đã quá bận rộn lo vật lộn với nền kinh tế đang bị tàn phá của Obama để lưu ý đến một thảm họa khổng lồ do người tổ chức cộng đồng là tổng chỉ huy của chúng ta. Các thiệt hại mà Obama đã làm cho quân đội và vị thế của chúng ta trên thế giới chỉ có thể sửa chữa được bằng cách chọn một Tổng Thống mới, một người biết tôn trọng những quân nhân nam nữ của chúng ta và theo đuổi một học thuyết an ninh quốc gia mà Mỹ là trước tiên.

CHƯƠNG BẢY

MỘT TẤM LƯỚI AN TOÀN, CHỨ KHÔNG PHẢI CHIẾC VÕNG ĐU ĐƯA

Tiếp tục phụ thuộc vào cứu trợ sẽ gây ra một sự tan rã về tinh thần và đạo đức, cơ bản sẽ phá hoại đến cấu trúc quốc gia. Chia cứu trợ theo cách này là cho thuốc

phiện, hủy diệt một cách tinh tế tinh thần của con người. Nó đối nghịch với những

Page 88: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

88 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mệnh lệnh của một chính sách đúng đắn. Đó là sự vi phạm đến truyền thống của Mỹ.

-President Franklin Delano Roosevelt, 1935 Thông Điệp Liên Bang

Năm 1964, Tổng Thống Lyndon Baines Johnson tuyên bố "chiến tranh chống nghèo đói." Đoán xem? Nghèo đói đã chiến thắng. Thời điểm trọng đại.

Từ khi Johnson đưa ra yêu cầu huyền thoại một chính phủ của một xã hội không tưởng thì chi tiêu phúc lợi đã tăng vọt 13 lần số tiền đã chi ra trong năm 1964 (với đồng đô la đã được điều chỉnh lạm phát). Vào thời đó, chi tiêu phúc lợi chiếm 1,2 phần trăm GDP. Ngày nay, nó gần 6 phần trăm. [1] Điều đó có nghĩa là người nộp thuế đã phải nghiến rang trả - bạn đã sẵn sàng nghe điều này chưa - một con số làm há hốc mồm là 16 nghìn tỷ đô la dành cho các chương trình trợ cấp. [2] Đó là một con số hoàn toàn thái quá cho đến khi mà bạn nhận ra những gì mà Obama muốn chi ra trong thập kỷ tới.

Năm 2011, Obama đã đẩy chi tiêu phúc lợi tăng 42 phần trăm so với năm 2008. Sự gia tăng khổng lồ này có nghĩa là Mỹ đang phải trả 953 tỷ một năm về phúc lợi. [3] Mỹ đang sạt nghiệp. Chúng ta không thể đủ khả năng để dành ra 10 nghìn tỷ cho thập niên kế tiếp để tạo ra một hình thái xã hội sống dựa vào phúc lợi xã hội tạo ra một tầng lớp nghèo, làm nó mất tinh thần, và làm khánh kiệt người nộp thuế đang trả tiền cho các chương trình chẳng những làm cho nghèo đói tồi tệ hơn mà còn có tiếng là đầy rẫy những gian lận và lạm dụng.

Bạn muốn một ví dụ? Trong năm 2010, Los Angeles Times báo cáo rằng người nhận phúc lợi ở California đã sử dụng thẻ phúc lợi của họ để lấy tiền mặt từ máy ATM tại câu lạc bộ thoát y. Người nộp thuế không thể bi buộc phải trả tiền xem múa ở truồng cho một số chàng trai! [4] Và ở Virginia, người nộp thuế đã bị xúc phạm khi họ được tiết lộ cho biết rằng tiền thuế của họ đã được dùng để trợ cấp cho người nhận phúc lợi sống trong căn hộ sang trọng, đầy đủ với "hồ bơi kiểu khu nghỉ mát với đài phun nước và hồ nước nóng, phòng bi da, đá granit loại tốt nhất, có sân bóng rổ trong nhà, và các thiết bị nhà bếp bằng thép không gỉ." " Đây là những tiện nghi mang phong cách nghỉ dưỡng mà đa số các người phải trả thuế

Page 89: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

89 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

để trợ cấp cho các đối tượng đó không có được trong [nhà] riêng của họ ", ông giám sát Pat Herrity cho biết. "Sự sang trọng không có chỗ trong các nhà ở được trợ cấp." [5]

Hãy nhìn xem, tôi tin tưởng sâu sắc rằng nước Mỹ phải duy trì một mạng lưới an sinh mạnh mẽ. Chúng ta có nghĩa vụ phải chăm sóc của những người không thể tự mình chăm sóc bản thân, dù là do tuổi tác hay bệnh tật. Nước ta có một trái tim lớn. Và đó là niềm tự hào quốc gia khi chúng ta chăm sóc cho nhau. Đó là một trong những điều đã làm cho chúng ta tuyệt vời như vậy. Và chắc chắn người dân chúng ta cần rất nhiều sự giúp đỡ dù rằng Tổng Thống Obama là một thảm họa hoàn toàn như vậy. Hôm nay, dưới chính quyền này, đã có nhiều người nghèo hơn bao giờ hết trong lịch sử nước Mỹ, với con số đáng kinh ngạc là 46,2 triệu, đang sống dưới mức nghèo theo chuẩn của liên bang. Nhiều người trong số đó là những cá nhân không có việc làm. Họ cần trợ giúp tạm thời trong khi đi tìm vài công việc còn lại trong nền kinh tế Obama. Chúng ta nên giúp đỡ những người này và con cái của họ, mà không cần bàn cãi gì thêm. Nhưng chuyện giúp đỡ đó sẽ trở nên phản tác dụng và độc ác nếu ta cho phép mạng lưới an sinh của Mỹ biến dạng thành một chiếc võng. Nó đơn giản chỉ là sự vô đạo đức của chính phủ khi khuyến khích người Mỹ có sức lực để làm việc nghĩ rằng một cuộc sống dựa vào phúc lợi xã hội, được hỗ trợ bởi người nộp thuế, là một cách sống chấp nhận được.

Những người Cha Lập quốc của chúng ta hiểu rằng tự lực là cái trục để tự do quay quanh. Đạo lý làm việc của Mỹ là những gì đã dẫn dắt nhiều thế hệ người Mỹ đã tạo ra một thời thịnh vượng cho nước của chúng ta. Ý tưởng cho rằng làm việc chăm chỉ là một hành động thiêng liêng như một người làm việc "như Chúa" đã thúc đẩy chúng ta cống hiến một ngày tốt nhất của chúng ta ngày này qua ngày khác. Và bởi vì chúng ta tin rằng công việc là một đức hạnh, nên chúng ta đã tạo ra hàng đống của cải, việc làm phong phú, và một xã hội tự cung tự cấp.

Đó là vì sao tôi cho rằng phụ thuộc vào phúc lợi là vi phạm đạo đức: nó cướp mất cơ hội để cải thiện của mỗi người. Làm việc mỗi ngày cho ta ý thức về mục đích. Một công việc hoàn tất thành công cũng cho ta một cảm giác tự hào và thành tựu. Tôi thích làm việc. Trong thực tế, tôi thích làm việc rất nhiều mà tôi hiếm khi đi

Page 90: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

90 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nghỉ hè. Bởi vì tôi làm việc cật lực, tôi đã vinh dự đã tạo ra việc làm cho hàng chục ngàn người. Và trong chương trình truyền hình The Apprentice, tôi đã nhận vào làm việc những người từ tất cả các tầng lớp xã hội. Tôi được biết đến với câu nói nổi tiếng của tôi, "Bạn bị sa thải!" Nhưng sự thật là, tôi không thích đuổi người. Đôi khi bạn phải làm điều đó, nhưng nó không bao giờ là điều vui vẻ và dễ dàng. Một trong những phần yêu thích của tôi về kinh doanh là nhìn thấy sự làm việc nó biến con người thành những cá nhân tốt hơn, tự tin hơn, có khả năng hơn. Nó gây cảm hứng và là điều đẹp đẽ để xem.

Nước Mỹ trở thành một cường quốc vì chúng ta có niềm tin sâu sắc vào đức tính tự lực tự cường. Như Thomas Jefferson nói, "Tôi dự đoán rằng tương lai của người Mỹ sẽ có hạnh phúc nếu họ có thể ngăn được các chính phủ lãng phí lao động của nhân dân dưới sự giả vờ lo chăm sóc họ." Chính phủ không được tạo ra để lo chúng ta. Nhiều thế hệ người Mỹ tin rằng mỗi người nên chịu trách nhiệm cho bản thân. Khi gặp lúc khó khăn, nhà thờ và láng giềng dốc vào và kéo nhau đến giúp đỡ. Nhưng cuối cùng, những người Cha Lập Quốc tin rằng chính phủ chỉ nên làm những điều mà cá nhân không thể làm được cho bản thân. Chúng ta đang nhanh chóng mất đi tinh thần tự lực, tinh thần đã làm nước Mỹ trở nên vĩ đại.

Viễn cảnh chính thực về Nghèo đói

Có những nỗi đau kinh tế thực sự đang tồn tại ở Mỹ. Không nghi ngờ gì về điều đó. Và chúng ta cần ủng hộ tăng trưởng, ủng hộ chính sách hỗ trợ việc làm. Nhưng nó cũng quan trọng đối với chúng ta là không đánh mất tầm nhìn về phía một bức tranh lớn hơn. Obama cố gắng biện minh chương trình chi tiêu khổng lồ của mình một phần dựa trên ý tưởng rằng họ đang cần để xóa đói giảm nghèo tại Mỹ, nhưng là Dinesh D'Souza, tác giả của cuốn sách bán chạy nhất gì “Cái gì là vĩ đại về nước Mỹ” (What’s So Great about America), đã chỉ ra rằng Mỹ là một trong vài nơi trên thế giới là nơi mà một người "nghèo" vẫn có thể bị béo phì. [6] "nghèo" là một thuật ngữ tương đối. Theo các tiêu chuẩn toàn cầu, người nghèo ở Mỹ rất giàu. Và thậm chí theo tiêu chuẩn của Mỹ, người nghèo ngày hôm nay là tốt hơn so với người bình thường ở thế hệ cha mẹ của chúng ta. Theo một nghiên cứu của Heritage Foundation, "Hôm nay, chàng trai nghèo ở lứa tuổi 18 và 19

Page 91: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

91 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

thực sự là cao và nặng hơn so với chàng trai cùng độ tuổi trong dân số Hoa Kỳ nói chung trong những năm cuối thập niên 1950. Họ đo một “inch” (2,6 phân) cao hơn và khoảng 10 pound nặng hơn lính ở tuổi tương tự trong Thế chiến II " [7] người nghèo ở Mỹ có tiện nghi mà đa số người nghèo trên Thế giới đã không bao giờ nhìn thấy, theo như báo cáo của Heritage Foundation:

• 80 phần trăm các hộ gia đình nghèo có điều hòa không khí. Năm 1970, chỉ có 36

• 92 phần trăm các hộ gia đình nghèo có lò vi sóng.

• Gần ba phần tư có một chiếc xe hơi hoặc xe tải, và 31 phần trăm có hai hoặc nhiều ô tô hoặc xe tải.

• Gần hai phần ba có cáp hay truyền hình vệ tinh.

• Hai phần ba có ít nhất một đầu DVD, và 70 phần trăm có VCR.

• Một nửa có một máy tính cá nhân, và một trong bảy có hai hoặc nhiều máy tính.

• Hơn một nửa các gia đình nghèo có trẻ có một hệ thống trò chơi video, chẳng hạn như một máy Xbox hay PlayStation.

• 43 phần trăm có thể truy cập Internet.

• Một phần ba có một màn hình plasma rộng hay TV LCD.

• Một phần tư có một hệ thống ghi video kỹ thuật số, chẳng hạn như một TiVo. [8]

Điều này có nghĩa rằng người nghèo Mỹ không cần sự giúp đỡ, đa số đặc biệt là một việc làm? Tất nhiên là không rồi. Nhưng nó không có nghĩa rằng người Mỹ không bao giờ nên bỏ qua thực tế rằng chúng ta vô cùng hạnh phúc khi sống trong một đất nước mà 97 phần trăm những người được xem là nghèo sở hữu một chiếc tivi màu và có điện để dùng nó. [9]

Trẻ em nghèo có phải là một bi kịch

Page 92: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

92 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Những người nghèo Mỹ vô tội trên đường phố là những đứa trẻ. Tuy nhiên, hai phần ba số trẻ em nghèo ở Mỹ là hoàn toàn có thể được ngăn ngừa nếu cá nhân đã làm được một điều: phải kết hôn trước khi có con. Khi một ai đó từng nói, "Hôn nhân là chương trình 'chống nghèo đói ' lớn nhất mà Chúa đã từng được tạo ra."

Một đứa con ngoài giá thú có sáu lần khả năng sống trong nghèo đói nhiều hơn một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình với hai cha mẹ. Lý do đau đớn cho điều này là rõ ràng: tiền lương hai người này cao gấp đôi một người. Đây không phải là phẫu thuật não. Hai người làm việc toàn thời gian tại Walmart của một gia đình cận nghèo theo chuẩn của liên bang (được định nghĩa là một gia đình bốn người có thu nhập dưới 22.314 đô la, không bao gồm lợi ích bằng hiện vật). Điều quan trọng là người cha phải bám trụ xung quanh những gì tạo nên ý nghĩa của hôn nhân để đảm bảo [khỏi thiếu thốn]. Cả hai cha mẹ không nhất thiết cả hai phải làm việc. Một đầu lương từ người cha đi làm việc, với người mẹ ở nhà chăm sóc con cái, là điều tốt hơn so với một người mẹ độc thân sống dựa vào phúc lợi.

Sự bùng nổ của trẻ sinh ngoài giá thú ở Mỹ là đáng kinh ngạc. Đây hoàn toàn là một sự chệch hướng trong Lịch Sử nước Mỹ - một chệch hướng định hình lại đất nước của chúng ta, và nó không làm cho tốt hơn. Nhìn lại khi LBJ bắt đầu chương trình "Great Society" và tuyên bố "chiến tranh chống đói nghèo" của ông, chỉ có 7 phần trăm trẻ em là sinh ngoài giá thú. Hôm nay, 40 phần trăm của tất cả các trẻ sinh ra ở Mỹ là từ các bà mẹ độc thân. Chính phủ hiện nay là "cha" của quá nhiều gia đình. Nhưng đây là câu chuyện: trẻ em không chỉ cần một ví tiền - chúng cần một người cha để dạy dỗ những bé trai làm thế nào để thành người đàn ông có trách nhiệm và dạy những bé gái về những gì có ý nghĩa để được tôn trọng và bảo vệ.

Tỷ lệ sinh ngoài giá thú không chỉ là một trong những chiếc máy lớn nhất sản xuất ra nghèo đói mà còn sinh ra bất bình đẳng ở Mỹ. Hai mươi chín phần trăm trẻ em da trắng được sinh ra có mẹ đơn thân (một con số quá cao), nhưng có đến 72 phần trăm trẻ em sinh ra ngoài giá thú là da đen. Ngoài những hậu quả về kinh tế, chúng ta biết rằng những đứa trẻ không cha có khả năng tăng theo cấp số nhân về lạm dụng ma túy, bỏ học, phạm pháp, và bị bỏ tù. [10] Những trẻ lớn lên trong

Page 93: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

93 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

những gia đình chờ một tấm chi phiếu đầy ma thuật của chính phủ xuất hiện mỗi tháng và tin rằng không có gì sai trái với việc ngồi ở nhà không làm gì trong khi người nộp thuế còng lưng làm việc để tài trợ cho họ. Đối với cả một thế hệ, các chương trình phúc lợi của chính phủ đang tiêu diệt các đạo đức về trách nhiệm, công việc cần cù, và tự chủ là những điều đã xây dựng nên nước Mỹ.

Luis Lopez là một thành viên đảng Dân Chủ và cố vấn cho thanh niên ở Florida. Ông kể về câu chuyện về dịp ông trao đổi với một cô gái mang thai lúc 13 tuổi, mà ông đã gặp trong một dự án nhà ở cho người có thu nhập thấp trong thành phố. Ông hỏi ai sẽ trả tiền cho cô bé. Mỉm cười, cô nói, "Medicaid và An sinh Xã hội sẽ trả tiền cho em." "Còn người cha?" "Chúng tôi đã chia tay," cô nói. Cô gái tiếp tục giải thích rằng bà ngoại của cô sẽ nuôi con của cô. Sau đó, Lopez hỏi cô gái tuổi teen mang thai rằng mẹ cô nghĩ gì về chuyện cô ấy còn quá trẻ và đã mang thai. "Mẹ tôi đã sinh tôi lúc 14 tuổi," cô gái trả lời. "Vậy, vấn đề là sao?" [11]

Không phải luôn luôn như vậy. Rất nhiều người trong chúng ta còn nhớ là có một thời gian đã có một sự kỳ thị xã hội và cảm giác xấu hổ với việc sống dựa trên bố thí công cộng. Có một cảnh tuyệt vời trong bộ phim Cinderella Man với Russell Crowe minh họa việc nền văn hóa của chúng ta đã thay đổi triệt để nước Mỹ như thế nào. Bộ phim dựa trên câu chuyện có thật của võ sĩ quyền Anh James J. Braddock, một võ sĩ đã trở thành nhà vô địch hạng nặng thế giới trong thời kỳ Đại suy thoái. Khi Braddock khởi sự tranh đấu để xây dựng sự nghiệp quyền anh của mình, ông đã phải sống nhờ bằng trợ cấp xã hội để nuôi vợ con mình. Ông ấy cực kỳ bối rối và xấu hổ, nhưng ông không có lựa chọn khác, đành phải chấp nhận tiền [xã hội]. Về sau, khi sự nghiệp đấm bốc của mình cất cánh và các giải thưởng bằng tiền bắt đầu lăn vào, Braddock quay lại cơ quan phúc lợi và kiên nhẫn đứng chờ trong hàng. Khi đến phiên mình, Braddock trao cho nhân viên phúc lợi một chồng tiền mặt để trả lại cho chính quyền số tiền ông đã nhận được để nuôi con trước đây. Chuyện đó đã thực sự xảy ra. Nhưng ngày nay, với văn hóa “được quyền” của chúng ta, chúng ta khó có thể tưởng tượng ra một chuyện gì đó tương tự, ngoại trừ trong các bộ phim.

Chúng ta phải chiến đấu với tâm lý phúc lợi cho rằng cá nhân có quyền sống nhờ người nộp thuế. Chúng ta cần phải khẳng định lại rằng cha mẹ phải có trách

Page 94: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

94 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nhiệm với con cái của họ và rằng nó bắt đầu với việc kết hôn trước khi họ có con. Nhưng tiếc là hệ thống phúc lợi xã hội của chúng ta đã tạo ra động lực tiền tệ để tránh kết hôn và có thêm con ngoài giá thú để hưởng lợi ích phúc lợi lớn hơn. Mỗi năm, người nộp thuế xùy ra 300 đô la tỷ cho cha mẹ chưa kết hôn. [12] Đó là gần một phần ba của một nghìn tỷ đô la mà ta có thể dễ dàng tiết kiệm được nếu chúng ta có thể khôi phục lại được trách nhiệm cá nhân và tầm quan trọng của hôn nhân trước khi sinh con. Tiền thuế của bạn trong hình thức Medicaid cũng gánh các chi phí cho 40 phần trăm của tất cả trẻ em sinh ra ở Mỹ mà hầu hết là những đứa trẻ được sinh ra bởi các bà mẹ đơn thân. [13]

Đối với quá nhiều các bà mẹ và con cái của họ này, sống nhờ phúc lợi trở thành một cách sống. Hãy xem xét những con số: kể từ khi trở thành tổng thống, ông Obama đã bổ sung thêm hơn 8 triệu người Mỹ vào danh sách trả tiền [phúc lợi], [14] và chi tiêu về tem phiếu thực phẩm đã tăng hơn gấp đôi kể từ năm 2007, từ 33 đến 77 tỷ đô la. [15] Nhưng thậm chí còn gây sốc hơn những con số này là một nửa của tem phiếu thực phẩm đến những người đã hưởng trợ cấp xã hội từ năm năm đến tám năm rưỡi hoặc hơn. [16] Chỉ có một điều tốt về việc này với Obama, và ông biết điều đó... tất cả họ sẽ bỏ phiếu cho ông.

Làn sóng phạm tội về tem phiếu thực phẩm của Obama

Chương trình tem phiếu thực phẩm ban đầu được tạo ra như là một hỗ trợ tạm thời cho các gia đình trong những lúc khó khăn tạm thời. Và không phải là những khó khăn cần giúp thường xuyên. Rất may, 96 phần trăm các cha mẹ nghèo ở Mỹ nói rằng con cái của họ không bao giờ phải chịu đựng ngay cả một ngày bị đói. [17] Nhưng khi một nửa số người nhận tem thực phẩm đã nhận nó trong gần một thập kỷ, thì rõ ràng là có một cái gì đó sai, và một số trong họ đã gian lận.

The Wall Street Journal đã đưa tin rằng chính sách tem thực phẩm của ông Obama đang mở ra một loạt "làn sóng tội phạm về tem phiếu thực phẩm." [18] Trong khi việc truy tố các giao dịch dùng tem thực phẩm để đối rượu hoặc các mặt hàng không đủ điều kiện khác một cách bất hợp pháp lại quá ít. [19] Và "triệu phú hiện nay lại có quyền hợp pháp để nhận tem phiếu thực phẩm miễn là họ có ít hoặc không có thu nhập hàng tháng." [20] Như trên tờ Wall Street Journal ghi nhận, "Chính quyền Obama rất nhiều nhiệt tình đẩy mạnh tuyển người xin trợ

Page 95: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

95 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

cấm tem thực phẩm hơn là lo việc phòng chống gian lận." Dưới sự mở rộng nhanh chóng tem thực phẩm của Obama, người nhận thụ hưởng đang bán thẻ phúc lợi trên Facebook và Craigslist và sử dụng tiền đó để mua ma túy, [21] tem thực phẩm cũng phát cho các tù nhân, [22] một tù nhân trúng vé số 2 triệu đô la hợp lệ để nhận tem phiếu thực phẩm (và phàn nàn rằng ông vẫn xứng đáng được nhận tem phiếu thực phẩm vì chính phủ đã lấy mất một nửa tiền trúng số của ông dưới các loại thuế), [23] và chương trình đầy rẫy những trò gian lận vô cùng tốn kém trong đó có một kẻ gian tầm cở đã gây ra hơn 1.000 vụ gian lận tem phiếu thực phẩm và bỏ túi 8 triệu đô la. [24] Và đó chỉ là vết trầy xước trên bề mặt của phí phạm, gian lận và lạm dụng của chương trình. Điều thực sự phẩn nộ là chính quyền Obama dường như không quan tâm về cách người nộp thuế đang bị tống tiền nặng bởi một chương trình mà sự quản lý là trắng trợn yếu kém này của chính phủ.

Sự phí phạm trắng trợn đồng đô la của người nộp thuế không làm phiền Obama, bởi vì nó là một phần trong chương trình nghị sự nhà nước kiểu bảo mẫu rộng lớn của ông. Có vẻ như Obama tin rằng ông cho càng nhiều cử tri nhiều kẹo phúc lợi, thì sẽ càng có nhiều phiếu bầu cho ông được tái cử. Có lẽ đó là lý do tại sao chính quyền của ông không dám đưa ra một kiểm soát gian lận hoặc giám sát quy trách nhiệm - ông đang mua phiếu! Và cũng giống như bất kỳ cánh tả tốt nào đều biết, bạn càng phát triển nhà nước phúc lợi càng lớn, bạn càng bành trướng đội quân bầu cử của bạn. Đây là một sự phản bội thái quá đối với người nộp thuế Mỹ và với hai cột trụ làm việc cần cù và tự chủ là hai trụ cột hỗ trợ cho Giấc Mơ Mỹ của tự do, tiến bộ và cải thiện cho bản thân và gia đình mình.

Chúng ta nhận thấy xu hướng tương tự trong chương trình nhà ở công cộng, từ khi Barack Obama đắc cử, đám đông khổng lồ đã xếp hàng để xin nhà ở theo diện Section 8. Ở Atlanta, ví dụ, 30.000 người đã đến với hy vọng nhận được các mẫu đơn hay các chứng từ xin nhà ở công cộng của chính phủ. [25] Không nghi ngờ rằng một số trong những cá nhân đó là thực sự có nhu cầu, hoặc do tuổi tác hoặc vì khuyết tật, nhưng thực tế chúng ta biết rằng, nhiều cá nhân còn mạnh khỏe, không già không con thường xuyên tham gia chương trình và sống trung bình gần tám năm trong nhà ở công cộng. [26] Chuyện đó là thái quá.

Page 96: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

96 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Những người có khả năng làm việc phải làm việc. Nhưng với một chính phủ vui vẻ gửi chi phiếu, quá nhiều người trong số họ đã không đi làm. Tính trung bình, người nhận phúc lợi mạnh khỏe chỉ làm việc mười sáu giờ một tuần. Làm sao một người có thể mong leo lên thoát nghèo mà chỉ làm việc có hơn ba giờ một ngày năm ngày một tuần? [27] Thêm nhiều giờ làm việc nghĩa là có thêm thu nhập. Nhưng cái bẫy phúc lợi của chính phủ chúng ta đã xây nên một hệ thống không khuyến khích cho công việc. Càng nhiều giờ bạn làm việc bạn càng ít nhận kẹo phúc lợi, vậy bạn nghĩ rằng mọi người sẽ làm gì? Họ giữ cho số giờ làm việc của họ thấp giả tạo để giữ tấm chi phiếu phúc lợi cao một cách giả tạo. Và một lần nữa, cặp đức hạnh làm việc chăm chỉ và tự chủ của Mỹ đã bị xâm hại nặng nề.

Khi bạn thấy rằng cứ một trên bảy người mà bạn thấy đi trên vỉa hè hiện nay đang nhận phiếu thực phẩm, và rằng ông Obama đã tăng mức chi tiêu phúc lợi suýt soát 1 nghìn tỷ đô la một năm, thì nó trở nên rõ ràng đau đớn rằng việc mở rộng nhanh chóng ngành công nghiệp phúc lợi của vị tổng thống này là một phần của một nỗ lực rộng lớn hơn nhiều để "thay đổi nước Mỹ một cách cơ bản ", như ông Obama đã đưa ra sớm vào đầu nhiệm kỳ tổng thống của ông.

Tôi đã có một tin ngắn cho ông, ngài tổng thống: nước Mỹ phải là nước Mỹ giống như các Cha Lập Quốc đã sáng lập nó - như một quốc gia yêu sâu sắc sự làm việc cần cù và sự tự chủ. Các tổng thống kế tiếp của Mỹ được bầu lên phải cam kết cải cách nghiêm túc để đại tu lại hệ thống phúc lợi và bỏ đi chính sách trợ cấp xã hội tai hại của Obama.

Chúng ta biết làm thế nào để cải cách phúc lợi vì chúng ta đã thực hiện nó trước đây. Năm 1996, Chủ tịch Hạ Viện lúc đó là Newt Gingrich và các đại biểu Quốc hội Cộng hòa đã thông qua và thúc đẩy Tổng thống Clinton ký Luật “1996 Cải cách Phúc Lợi” (1996 Welfare Reform Act). Ngay sau khi Luật này được biểu quyết, tờ báo cấp tiến New York Times đã đưa một bài quan điểm ban biên tập nghẹt thở với tiêu đề: "Một ngày buồn cho trẻ em nghèo." "Đây không phải là cải cách, đó là sự trừng phạt", bài đọc viết. "Tác động vào các thành phố là tàn phá." [28] Như thường lệ, tờ New York Times không thể không sai lầm hơn. Kết quả thật là kịch tính như họ hy vọng: khối lượng xin trợ cấp xã hội giảm 60 phần trăm, 2.8 triệu

Page 97: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

97 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

gia đình chuyển từ phúc lợi ra làm việc, và 1.6 triệu trẻ em leo lên thoát nghèo. [29]

Từ phúc lợi đến làm việc

Bí quyết để thành công của Đạo luật 1996 Cải cách Phúc lợi là nó gắn liền phúc lợi với làm việc. Để kiểm tra, bạn phải chứng minh rằng bạn được nhận vào dạy nghề hoặc cố gắng để tìm được việc làm. Nhưng đây là điều khó khăn: luật 1996 Cải cách Phúc lợi chỉ xử lý một chương trình là “Trợ giúp các Gia đình có con phải nuôi” (Aid to Families with Dependent Children (AFDC)) chứ không phải là cho bảy mươi sáu chương trình phúc lợi khác mà hiện nay, mỗi năm tốn hơn đô la 900 tỉ tiền của người nộp thuế. [30] Chúng ta cần theo gương từ cuộc cải cách năm 1996 và áp dụng tương tự cho các chương trình phúc lợi khác. Lợi ích nên có sự ràng buộc nào đó đối với họ. Nói cho cùng, đó là tiền của chúng ta mà các người hưởng phúc lợi nhận, người dân chúng ta phải có tiếng nói tiền đó được xài cách nào.

Con đường phía trước là làm những gì như chúng ta đã làm với AFDC và gắn lợi ích phúc lợi với làm việc. Đạo luật Cải cách Phúc lợi của 2011 (The Welfare Reform

Act of 2011) - bởi các Dân Biểu đảng Cộng hòa Jim Jordan Ohio, Tim Scott của Nam Carolina, và Scott Garrett New Jersey- đề xuất chỉ để làm chuyện đó. [31] Dự luật của họ, nếu được ban hành, sẽ đảm bảo rằng các chương trình phúc lợi chỉ sẽ phục vụ những người thật sự cần giúp đỡ, đóng một cái nắp trên các khoản chi phúc lợi để ngăn chặn các quan chức không còn mở rộng không ngừng các chương trình, trao cho các Tiểu Bang nhiều quyền trên những chi tiêu phúc lợi, ngăn chặn tài trợ liên bang cho việc nạo phá thai thông qua các chương trình phúc lợi xã hội, và thực thi các yêu cầu làm việc, trong số các cải cách khác. [32] Đó là một kế hoạch nghiêm túc và xứng đáng để được thông qua và ký thành Luật.

Tất nhiên, cũng giống như Đạo luật “1996 Cải cách Phúc lợi”, phe cấp tiến sẽ khóc, đấm đá, la hét và bùng cơn giận. Nhưng hãy để cho họ làm. Điều quan trọng hơn là chúng ta giúp đỡ người nghèo để họ trở thành những cá nhân tự túc độc lập là những người đạt được những lợi ích của công việc. Hãy thực hiện nó.

Page 98: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

98 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Tiếp theo, tôi tin rằng tiểu bang Florida đã làm một quyết định thông minh vào năm 2011 để trở thành tiểu bang duy nhất yêu cầu tất cả những người nhận các phúc lợi xã hội trong chương trình “Hỗ trợ tạm thời cho những gia đình nghèo (TANF)” đều phải qua xét nghiệm ma túy. Như Thống đốc Florida Rick Scott nói, " Chắc chắn trong khi có những người có nhu cầu chính đáng để được hỗ trợ công cộng, thì thật không công bằng cho người nộp thuế Florida phải trợ cấp cho kẻ nghiện ma túy. Luật mới này sẽ khuyến khích trách nhiệm cá nhân và sẽ giúp ngăn chặn việc lạm dụng tiền thuế ". [33] Ông thống đốc đúng. Đó là lẽ thường. Bằng cách này, Rick Scott đã làm một việc tuyệt vời và ông lại không nhận được tin tưởng mà ông xứng đáng.

Hãy nhìn xem, hàng triệu người lao động phải qua xét nhiệm ma túy cho công việc của họ. Liệu họ đã có những phàn nàn lớn về chuyện đó? Không. Đó chỉ là sự thông minh. Nhưng chuyện này lại làm cho các kẻ-chả-biết-gì trong “Liên Minh Các Quyền Tự Do Dân Sự của Mỹ” (American Civil Liberties Union (ACLU)” rên rỉ và khóc than về một yêu cầu mà hàng triệu người nộp thuế làm việc bền bỉ thực hiện năm này sang năm khác." Chương trình lãng phí tạo ra bởi Luật này đã đặt những người Florida đang bị ảnh hưởng bởi suy thoái kinh tế, cũng như gia đình của họ, vào sự nhục nhã bị lấy nước tiểu và các chất dịch cơ thể của họ", tay Howard Simon ngu ngốc, giám đốc điều hành của ACLU Florida cho biết. [34] làm nhục? Xin lỗi? Thế nào là "nhục nhã" khi việc đó là để đảm bảo rằng người nộp thuế không tài trợ lần chích choác tiếp theo của một người nghiện ma túy? Và làm thế nào gọi là "nhục nhã" khi việc đó là để thanh lọc ma túy mà hàng triệu người làm việc đều phải qua xét nghiệm lại không là vấn đề? Nó không phải là vấn đề. Nó chỉ là một trong nhiều ví dụ của những kẻ cấp tiến đang "cố gắng làm xói mòn trách nhiệm cá nhân và phí phạm tiền của người nộp thuế.

Dự luật đòi hỏi những người nhận trợ cấp TANF phải vượt qua xét nghiệm ma túy [không dương tính]. Nếu đó là một gia đình có hai phụ huynh, cả hai cá nhân đều phải được xét nghiệm. Bất cứ ai kiểm tra dương tính với ma túy là không đủ điều kiện nhận trợ giúp trong một năm. Nếu thất bại lần thứ hai họ không đủ điều kiện trong ba năm. Người xin trợ cấp phải trả các chi phí về việc sàng lọc, sau này họ sẽ thu lại trong số tiền trợ cấp được nhận. [35] Nếu cha mẹ không qua xét nghiệm ma túy, tiền trợ cấp cho trẻ em có thể được trao cho một người nhận của bên thứ

Page 99: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

99 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

ba hoạt động như người giám hộ miễn là anh hoặc cô ấy đã vượt qua một xét nghiệm ma túy. [36]

Cách tiếp cận thông thường này là không cần phải suy nghĩ nhiều. Phải là điên mới đến kêu gọi người nộp thuế đến thanh toán các hóa đơn ma túy của một số người nghiện trong khi nước Mỹ đã bị 15 nghìn tỷ đô la thiếu hụt và nhiều người Mỹ đang chiến đấu để tồn tại trong nền kinh tế Obama. Tóm lại: bạn xài ma túy, không có chi phiếu phúc lợi. Hết chuyện.

Cuối cùng, đây là lúc phải kiên quyết đối với những kẻ gian lận và lừa gạt người nộp thuế. Loại phúc lợi làm phát sinh "làn sóng tội phạm" của Obama phải được kết thúc nhanh chóng. Nếu không, nó sẽ tiếp tục lan truyền những suy nghĩ cho rằng "Ai mà quan tâm nếu tôi lừa nhà nước, vì đó không phải là tiền của tôi. Tôi xứng đáng được hưởng nó miễn phí." Và điều đó có nghĩa là phải trừng phạt những kẻ vi phạm, chứ không làm ngơ như chính quyền Obama đã làm. Và cũng phải bao gồm việc trừng phạt các quan chức tham nhũng, những người lừa đảo làm người nộp thuế phải chi trả hóa đơn. Ngoài ra, không còn có chuyện triệu phú lại được nhận chi phiếu phúc lợi. Điều đó là thái quá và phải được dừng lại ngay lập tức.

***

Nước Mỹ có một trái tim lớn. Chúng ta tin tưởng rằng trong việc giúp đỡ đồng bào của chúng ta khi họ gặp cảnh không may, trở thành tàn tật nặng, hoặc đến tuổi mà họ không thể tự chăm sóc cho bản thân. Đối với những người đó, mạng lưới an sinh là cần thiết và hoàn toàn phù hợp. Tuy nhiên đối với quá nhiều người, phúc lợi xã hội đã trở thành một cách sống. Không có gì là "từ bi" khi cho phép sự phụ thuộc vào phúc lợi được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Trẻ em xứng đáng được đãi ngộ tốt hơn. Nước Mỹ xứng đáng được đãi ngộ tốt hơn. Tổng thống Reagan nói rõ một cách tốt nhất về nó: "mục đích của phúc lợi là nên loại bỏ, bỏ được càng lâu càng tốt, cái nhu cầu [nhân] cho sự tồn tại [quả] của chính nó."

CHƯƠNG TÁM

Page 100: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

100 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Bãi bỏ OBAMACARE

Chúng ta phải biểu quyết Dự luật để bạn có thể tìm biết những gì có trong đó.

-Bà cựu Chủ Tịch Hạ Viện Nancy Pelosi, 09 tháng ba 2010

Cựu Chủ Tịch Hạ Viện Nancy Pelosi cho biết Quốc hội đã phải biểu quyết Obamacare để chúng ta có thể tìm biết những gì trong đó. Bây giờ chúng ta đã có nó. Và những gì bên trong 2733 trang đó là giết hại công việc, tiêu diệt chăm sóc sức khỏe một cách kinh hoàng. Nó không thể cải cách được, không cho phép tiết kiệm, hoặc sửa chữa được. Nó rất tệ. Obamacare phải bị giết chết ngay bây giờ trước khi nó phát triển thành một mớ hỗn độn thậm chí lớn hơn, vì nó sẽ không tránh khỏi trở thành như thế. Obamacare có hiệu lực đầy đủ vào năm 2014. Nếu không bỏ nó trước đó, nó sẽ chẳng là gì nhiều hơn là một chương trình trợ cấp thất bại khác của chính phủ - nó mang trọng lượng nghìn tỷ tấn mà cuối cùng sẽ kéo chìm nền kinh tế của chúng ta mãi mãi.

Thăm dò ý kiến cho thấy hơn 80 phần trăm người Mỹ hài lòng một cách hợp lý với chương trình bảo hiểm sức khỏe hiện tại của họ. [1] Đó là một con số ấn tượng. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều đồng ý là chúng ta cần phải thực hiện các bước để giảm chi phí đang gia tăng của dịch vụ chăm sóc sức khỏe và làm cho bảo hiểm có giá cả phải chăng hơn. Nhưng y học xã hội hóa không phải là giải pháp. Đó là lý do tại sao đa số người Mỹ chống lại Obamacare. Họ biết rằng vi sự đần độn của chúng ta, sự kiểm soát vụng về của chính phủ liên bang về chăm sóc sức khỏe là một lời mời gọi thảm họa đến. Obamacare là một thứ tên lửa tầm nhiệt tiêu diệt những việc làm và doanh nghiệp nhỏ; nó làm bùng phát chi phí chăm sóc sức khỏe; và nó sẽ dẫn đến việc chăm sóc sức khỏe trở nên ít sáng tạo hơn so với hiện nay. Mỗi lý lẽ mà bạn muốn đưa ra để chống lại chủ nghĩa xã hội, bạn có thể đưa ra đối với y tế xã hội hóa, và bất kỳ ứng cử viên nào không cam kết 100 phần trăm là tháo dỡ Obamacare không phải là người mà nước Mỹ nên bầu làm tổng thống. Bãi bỏ Obamacare có thể là một trong những hành động quan trọng và có hậu quả nhất mà tổng thống tiếp theo của chúng ta phải làm.

Obamacare đặt các doanh nghiệp nhỏ trên giường cấp cứu

Page 101: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

101 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Thật buồn để xem có bao nhiêu công dân - một số người thông minh trong họ - bị lừa tin vào mồi chài và bán hàng của Obama về Obamacare. Lấy ví dụ, Giám đốc điều hành Starbucks Howard Schultz. Schultz đã làm một công việc tuyệt vời là đã xây dựng Starbucks khắp nơi. Nhưng khi Obamacare đến, ông cắn lưỡi câu, dây cước, và cục chì.

"Khi tôi được mời tới Nhà Trắng trước khi chăm sóc sức khỏe được cải cách, tôi đã rất ủng hộ kế hoạch của tổng thống", Schultz nói. Tuy nhiên, sau khi Schultz và nhóm của ông nghiên cứu dự luật dày cộm chặt chẽ hơn, Schultz đã thay đổi giai điệu của mình. "Theo như dự thảo được viết như hiện nay và nếu nó hạ cánh vào năm 2014 như theo hướng dẫn hiện nay sẽ gây áp lực lên các doanh nghiệp nhỏ bởi vì quy định [cá nhân] là quá nặng nề." [2]

Nói như thế là nhẹ. Một báo cáo vào tháng 9 năm 2011 của UBS, một công ty tài chính có uy tín cao, nói: "Có thể cho rằng trở ngại lớn nhất đối với việc thuê lao động (đặc biệt là lao động ít kỹ năng) là cải cách y tế, nó góp phần gia tăng căng thẳng cho ngân sách đã trì trệ của các Tiểu bang và liên bang." [3] Bản báo cáo đã giải thích bằng ngôn ngữ đơn giản hơn là tại sao Obamacare là một kẻ giết việc làm:

Luật mới yêu cầu hầu hết các doanh nghiệp cung cấp rộng lượng một gói phúc lợi "cần thiết", điều vượt ra ngoài những gì mà nhiều doanh nghiệp nhỏ đang cung cấp ngày hôm nay. Nó đặt ra cho các doanh nghiệp những quy định rất phức tạp, chúng sẽ làm tăng chi phí, rủi ro, và "yếu tố phức tạp" thêm để chi trả lương. Những công ty nào cung cấp bảo hiểm có thể bị phạt nếu người lao động có thu nhập thấp lại nhận trợ cấp từ một chương trình trợ cấp của chính phủ. Tất cả các công ty có hơn 50 công nhân phải cung cấp những phúc lợi [y tế], điều sẽ tạo ra một động lực cho các công ty nhỏ giữ mình ở lại "dưới giới hạn" bằng cách mở rộng ra ở nước ngoài, gia công phần mềm, hoặc chia thành hai công ty. [4]

Và phe cấp tiến lại gãi đầu và tự hỏi tại sao các doanh nghiệp không muốn thuê người?

Page 102: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

102 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Đơn giản thôi: các công ty biết là Obama là chống-kinh doanh, và chương trình chăm sóc sức khỏe do chính phủ điều hành của ông đã không tạo ra một khuyến khích lớn để thuê nhân công mới. Vì vậy, các nhà lãnh đạo kinh doanh không thuê người. Thay vào đó, họ sẽ chỉ xuất thêm nhiều việc làm ra nước ngoài hoặc tự động hóa hệ thống của họ với máy móc. Chỉ cần làm một số bài toán đơn giản. Nếu bạn có một doanh nghiệp có từ năm mươi nhân viên, liệu bạn sẽ thuê thứ nhân viên 51 chết người đó và ngay lập tức chịu phạt hơn 100,000 đô la (2,000 cho mỗi nhân viên trong công ty của bạn) để có gan để tạo thêm việc làm, mở rộng kinh doanh của bạn, và kích thích nền kinh tế? Không. Bạn hoặc là sẽ đóng băng việc thuê người (với hy vọng Obamacare sẽ bị bãi bỏ hoặc bị lật ngược bởi Tòa án Tối cao), xuất việc làm sang các quốc gia khác, hoặc tạo ra một công ty thứ hai (chúng sẽ tăng trưởng chậm hơn nếu bạn tập trung nguồn lực của bạn [vào một công ty]) để tránh hình phạt. Đó là tình cảnh mà chúng ta đang có ngày hôm nay, và đó là lý do tại sao chúng ta có tỷ lệ thất nghiệp kỷ lục. Đây không phải là khoa học về tên lửa.

Obamacare còn đập cả những công ty đã bảo hiểm nhân viên của mình với 3,000 đô la tiền phạt cho mỗi nhân viên nếu các phúc lợi chăm sóc sức khỏe mà họ cung cấp không đạt tiêu chuẩn của Obama. Chuỗi nhà hàng hamburger White Castle tính toán những con số và phát hiện ra rằng những quy định mới sẽ ăn lên đến 55 phần trăm thu nhập ròng sau năm 2014. [5] Làm thế nào mà bất cứ ai trong cả thế giới này lại có thể mong đợi các doanh nghiệp thuê công nhân mới dưới các loại yêu cầu điên rồ đó?

Không ngạc nhiên, ngay lúc các doanh nghiệp bắt đầu gặm nhắm các con số, hàng ngàn doanh nghiệp và các Tiểu Bang đã bắt đầu yêu cầu cho "miễn trừ" khỏi Obamacare. Cho đến nay chỉ dưới 1.500 miễn trừ đã được cấp. [6] Và đoán xem ai là người chiến thắng lớn đã? Những người ủng hộ lớn nhất đấu tranh cho Obamacare của Tổng thống Obama! Hơn 50 phần trăm của các miễn trừ được chấp thuận cho các thành viên công đoàn. Và trong vòng miễn trừ mới gần đây, 20 phần trăm trong số đó đã cấp cho vùng bầu cử của Nancy Pelosi. [7] Bạn không thể để công cụ này được thi hành. Làm thế nào gọi là công bằng khi những người bạn thân của ông Obama ra khỏi móc câu và họ được miễn trừ nhưng lại buộc các

Page 103: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

103 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

phần còn lại của nước Mỹ lại bị mắc kẹt với Obamacare? Ngài Tổng thống, ông cần phải cung cấp miễn trừ cho tất cả người Mỹ!

Obamacare được biểu quyết thông qua, phí bảo hiểm tăng vọt

Điều quá lạ thường là Obamacare thậm chí đã chưa đi vào áp dụng mà nó đã gây ra thiệt hại to lớn. Trong cuộc tranh luận y tế, Obama thề rằng Obamacare sẽ "làm giảm chi phí chăm sóc sức khỏe cho gia đình, cho các doanh nghiệp và chính phủ liên bang." Ông cũng cho biết rằng với kế hoạch của ông "phí bảo hiểm cho gia đình sẽ thấp hơn điển hình là 2,500 đô la một năm."[8] Vào tháng 9 năm 2011, tổ chức phi lợi nhuận Kaiser Family Foundation, theo dõi bảo hiểm y tế lao động được sử dụng hàng năm, đưa ra một nghiên cứu tiết lộ rằng bảo hiểm y tế sẽ nhảy 9 phần trăm trong năm 2011. Thượng nghị sĩ Orrin Hatch nói "Lời hứa của Tổng thống rằng Luật về y tế do đảng của ông sẽ làm giảm chi phí chỉ là lời hùng biện trống rỗng". [9]

Phe cấp tiến cũng khó mà tin nó - họ không thể hiểu làm thế nào mà chi phí chăm sóc sức khỏe đã tăng lên rất nhiều trong khi anh hùng của họ là Barack Obama đã hứa rằng sẽ không có chuyện tăng đó. Obama tuyên bố kế hoạch y tế xã hội của ông sẽ ngay lập tức "bẻ đường biểu đồ chi phí cong xuống." Ông cho biết các yêu cầu trước năm 2014 của dự luật, chẳng hạn như buộc chủ lao động phải gánh luôn cho hàng triệu người lớn "trẻ em" đến hai mươi sáu tuổi vào chương trình bảo hiểm sức khỏe của cha mẹ, sẽ đẩy chi phí xuống. Vâng, báo cáo Kaiser cho thấy rằng 2.3 triệu người lớn "trẻ em" đã được thêm vào cho đến nay ngay sau khi dự luật Obamacare được biểu quyết. Và đoán xem những gì đã xảy ra? Dưới thời Obama, phí bảo hiểm sức khỏe gia đình trung bình đã tăng thêm 2.393 đô la. Nó gần như trái ngược với những gì mà tổng thống đã hứa. Làm thế nào mà chuyện đó có thể là "hy vọng và thay đổi"? [10]

Khi Robert Samuelson nhà bình luận chuyên mục kinh doanh và kinh tế kết luận, "Nghiên cứu này nhắc nhở chúng ta rằng trốn bỏ chi phí là vấn đề cốt lõi của hệ thống y tế; [Obamacare] không có gì để giải quyết nó - và thực sự sẽ làm cho nó còn tồi tệ hơn... Nếu khoảng 30 triệu người Mỹ hoặc nhiều hơn được bảo hiểm và không có những thay đổi cơ bản được thực hiện trong hệ thống chăm sóc y tế, rồi những nhu cầu mới thêm vào sẽ dẫn đến chi phí cao hơn, thời gian chờ đợi dài

Page 104: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

104 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

hơn, hoặc cả hai.... [Obamacare] cũng buộc phải tăng chi phí để thuê công nhân bằng cách buộc các chủ lao động cung cấp những dịch vụ bảo hiểm y tế đắt tiền. Viễn tượng đó không thể giúp tạo ra công ăn việc làm. "[11]

Nhìn lại, thật không thể tin rằng bất cứ ai đã tin lời nói hoang dã của Obama và Nancy Pelosi. Hãy nhớ khi Pelosi hứa với chúng ta rằng Obamacare được thông qua sẽ kỳ diệu tạo ra việc làm? Câu nói chính xác của bà ấy thậm chí còn táo bạo hơn. Pelosi nói: "Đó là về việc làm. Trong đời sống của nó, nó [Obamacare] sẽ tạo ra bốn triệu việc làm - 400.000 việc làm gần như ngay lập tức. "[12] 400.000 việc làm gần như ngay lập tức... không thể tin được, phải không? Phe cấp tiến đã ngu ngốc tin vào tin rác rến như vậy, đặc biệt là khi có rất nhiều chủ doanh nghiệp nhỏ đã cầu xin với chính phủ là không đè bẹp khả năng tạo ra công ăn việc làm của họ.

Obamacare giết công ăn việc làm

Thay vì tạo ra công ăn việc làm mới, Obamacare đang phá hoại việc làm. Và phần tệ nhất vẫn chưa đến, vì các quy định thực sự đau đớn chưa được kích hoạt cho đến năm 2014. Các doanh nghiệp như Boeing, Caterpillar, và Deere & Company đã tính toán các chi phí liên quan đế việc giết việc làm của Obamacare. Các con số là xấu xí. Những công ty này sẽ phải tìm 150 triệu, 100 triệu, và 150 triệu đô la theo thứ tự, và đó chỉ là chi phí để đáp ứng cho một điều khoản trong luật mới. [13] Obama nghĩ rằng số tiền này sẽ từ đâu ra? Ông ta không hiểu rằng các doanh nghiệp tồn tại là để tạo ra lợi nhuận? Mỗi khi chính phủ thêm một chi phí cho doanh nghiệp, thì công ty có thể hoặc chuyển các chi phí đó qua người tiêu dùng, hoặc đuổi người hoặc ngừng tuyển dụng công nhân, hoặc cả hai. Ba công ty này đủ lớn để hấp thụ cú đòn Obamacare vào cơ thể và vẫn tồn tại. Nhưng về những doanh nghiệp nhỏ đang gặp khó khăn để phát triển và mong muốn thuê thêm lao động thì sao? Đó là những công ty sẽ gánh chịu nhiều nhất dưới Obamacare. Và đừng quên, các doanh nghiệp nhỏ là người sáng tạo công ăn việc làm lớn nhất của chúng ta. Trong thực tế, trong mười lăm năm qua, các doanh nghiệp nhỏ đã chịu trách nhiệm cho 64 phần trăm việc làm mới. [14]

Page 105: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

105 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Obamacare sẽ giết bao nhiêu việc làm? Một nghiên cứu từ Liên đoàn Quốc gia Doanh nghiệp Độc lập cho thấy rằng Obamacare có nghĩa là 1,6 triệu việc làm bị mất, 66 phần trăm trong số đó là từ các doanh nghiệp nhỏ. [15] Tổng thống Obama có thể sẽ chối bỏ nghiên cứu đó vì nó đến từ một tổ chức có từ "kinh doanh" trong tên của mình. Tốt. Sau đó, có lẽ ông nên lắng nghe giám đốc của Văn phòng Ngân sách Quốc hội phi đảng phái, người đã có lời khai trước Quốc hội rằng dự luật sẽ giết 800.000 việc làm toàn thời gian chỉ trong thập kỷ đầu tiên. [16] Điều cơ bản: như Dân biểu John Kline của Minnesota nói, "Nói rằng [Obamacare] không làm suy yếu việc tạo ra việc làm là phủ nhận thực tế." [17]

Obamacare sẽ hủy diệt quyền chọn lựa của bệnh nhân và làm bùng nổ chi tiêu

Ngoài chuyện giết công việc, Obamacare cũng tiêu diệt quyền lựa chọn bảo hiểm và bác sĩ của bệnh nhân mà họ muốn. Nhiều cuốn sách đã được viết về những gì sai với Obamacare và làm thế nào chúng ta có thể cải thiện chăm sóc sức khỏe mà không phá hoại nền kinh tế của chúng ta, như cuốn “The Truth về Obamacare” của Chủ tịch Viện Nghiên cứu Pacific Sally C. Pipe. Nhưng ngay cả một quan sát ngẫu nhiên có thể thấy rằng lời lẽ của ông Obama không phù hợp với thực tế. Hãy nhớ khi Obama hứa với chúng ta rằng "nếu bạn đã có bảo hiểm sức khỏe, bạn thích bác sĩ của bạn, bạn thích kế hoạch của bạn, bạn có thể giữ bác sĩ của bạn, bạn có thể giữ kế hoạch của bạn. Không ai nói về việc lấy chúng ra khỏi bạn "? [18] Vâng, đó cũng là một lời nói dối thẳng băng. Đây là lý do: một khi luật có hiệu lực đầy đủ vào năm 2014, một trong ba chủ nhân dự định bỏ hoàn toàn phúc lợi sức khỏe cho người lao động và chỉ cần trả tiền phạt cho chính phủ. [19] Điều đó có nghĩa là những người lao động sẽ bị đẩy vào thế phải chọn công ty bảo hiểm nào có nhận trợ cấp của chính phủ. Và không có gì sẽ làm cho những kẻ cấp tiến hạnh phúc hơn.

Khi những kẻ cấp tiến nhìn nó, thúc đẩy các doanh nghiệp trút bỏ kế hoạch chăm sóc sức khỏe hiện tại của họ và đẩy công nhân của họ vào kế hoạch chăm sóc y tế do chính phủ điều hành là một cách mở cửa sau để kéo người Mỹ về gần hơn với một cái gọi là "hệ thống trả tiền duy nhất," nếu không gọi là chăm sóc sức khỏe hoàn toàn do chính phủ điều hành. Như Howard Dean vui vẻ nói: "Hầu hết các doanh nghiệp nhỏ sẽ không còn dính tới ngành kinh doanh bảo hiểm y tế nữa, sau

Page 106: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

106 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

khi điều này có hiệu lực."[20] Vì vậy, chuyện mà Obama đang thuyết phục cho cả nước là ai cũng có thể giữ các kế hoạch [bảo hiểm] của mình là chuyện lừa bịp. Như Tổng thống đã biết từ lâu, hàng triệu các kế hoạch bảo hiểm hiện tại của người lao động sẽ bị loại bỏ hoàn toàn. Obamacare chẳng là gì khác hơn là một bước đi lảo đảo về hướng một chương trình chăm sóc sức khỏe hoàn toàn do chính phủ kiểm soát.

Thật điên rồ khi một kế hoạch như vậy thậm chí còn được đề xuất - Mỹ là một quốc gia con nợ. Làm thế nào trên thế giới này lại có chuyện làm ra một chương trình gây hao tốn ngân sách của chính phủ như Obamacare khi mà Hoa Kỳ đã nợ 15 nghìn tỷ đô la? Đó là tự sát tài chính.

Cái giá phí phải tốn đầu tiên mà Obama và những người ủng hộ cấp tiến của ông đưa ra cho chúng ta cũng là hoàn toàn giả tạo. Không muốn trích dẫn một mức giá có sử dụng từ "nghìn tỷ", ông Obama và bà Pelosi bảo đảm làm nhập nhằng các con số để ông có thể khẳng định rằng Obamacare sẽ có chi phí là 940 tỷ đô la trong thập kỷ tới. Thế nhưng như Tiến sĩ Jeffrey H. Anderson chỉ ra, "Ngay cả con số tính toán khổng lồ này nó cũng giống như giá giới thiệu được trích dẫn bởi một nhà cung cấp điện thoại di động. Đó là mức giá trước khi bạn phải trả cho phút, lệ phí, và chi phí phụ trội - và trước khi giá phình ra sau khi giá chào hàng hết hạn. " Sử dụng các con số của CBO, Anderson tính toán rằng chi phí thực tế của Obamacare từ năm 2014 (khi chương trình được áp dụng đầy đủ) đến năm 2023 sẽ là hai nghìn tỷ đô la, tăng hơn gấp đôi so với những gì mà Obama và Pelosi tuyên bố, để đảm bảo cho 30 triệu người Mỹ mà Obama nói là không có bảo hiểm. [21] Như thường lệ, phe cấp tiến chơi một trò chơi vỏ sò [như trò chơi bài ba lá] với bao nhiêu [tiền] mà họ đang lập kế hoạch để trấn lột người nộp thuế. Chính quyền Obama nói rằng họ sẽ trả cho chương trình bằng cách cắt giảm 575 tỷ đô la từ Medicare và bù phần còn lại bằng tăng thuế. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể dựa trên nhiều lần tăng thuế - rất nhiều lần tăng thuế.

Bây giờ hãy xem xét kỹ hơn con số người Mỹ không có bảo hiểm [y tế] - 30 triệu. Trong suốt cuộc tranh luận y tế, Obama kinh niên nói về "46 triệu người Mỹ không có bảo hiểm." Nói đi nói lại nhiều lần và chúng ta đã có con số đóng vào chúng ta như một cái đinh. Sau đó, bỗng nhiên một cách đột ngột, ông Obama đã quyết

Page 107: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

107 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

định rằng, không, thực tế số lượng người không có bảo hiểm y tế là 30 triệu. Đó đúng là một sự sụt giá! Nhưng tất nhiên ông đã sử dụng số lượng nhỏ hơn sau khi đã thổi phồng con số phóng đại.

Nhưng giả vờ cho rằng ở một thời điểm nào đó con số 46 triệu là có thật. Theo tờ báo siêu cực hữu New York Times, đây là cách mà các con số được phân tích "với sự báo trước rằng có sự chồng chéo trong những con số" (đó là lý do tại sao họ không tính chính xác ra con số lên đến 46 triệu người). Một trong năm người mà ông tuyên bố là không có bảo hiểm thậm chí không phải công dân Hoa Kỳ! Một con số 13.7 triệu người khác có đủ nhiều tiền để mua bảo hiểm sức khỏe (họ có lợi tức hơn đô la 75,000 một năm) nhưng chọn không mua nó. Mười một triệu người nghèo Mỹ có đủ điều kiện để được hưởng Medicaid hoặc SCHIP nhưng chưa được ghi danh. Điều này khiến 13 triệu người trẻ (tuổi từ 19-29), những người vừa mới tốt nghiệp đại học, có thể đủ khả năng mua bảo hiểm, nhưng tự nghĩ rằng họ là bất khả chiến bại [không bị bệnh], đang ở giữa công việc, hoặc những người đang tìm kiếm việc làm [cũng chưa được ghi danh]. [22] Không nghi ngờ là có một số trong những người này cần một mạng lưới an sinh giúp họ cho đến khi họ bắt đầu sự nghiệp của mình. Câu hỏi đặt ra là, liệu nó có giá trị nó để gây nguy hiểm cho hệ thống chăm sóc sức khỏe lớn nhất thế giới và trói nước Mỹ với 2 nghìn tỷ đồng nợ thêm để đáp ứng nhu cầu chăm sóc sức khỏe tạm thời của 4 phần trăm số người của đất nước? Hoặc chúng ta có thể nghĩ ra một giải pháp thông minh hơn, hiệu quả hơn, ít tốn kém mà vẫn có thể hoàn thành được cùng mục tiêu giống nhau không? Chỉ có kẻ ngốc mới chọn giải pháp trước hơn là giải pháp sau này.

Chúng ta có thể may mắn [nếu] được Tòa án tối cao tuyên bố Obamacare là vi hiến. Sau mọi chuyện, không có nghi ngờ rằng chính phủ đang buộc mọi công dân phải mua một sản phẩm là một vi phạm trực tiếp đến điều khoản về Thương mại. Việc đó sẽ tạo nên một tiền lệ rất nguy hiểm. "Nếu Quốc hội có thể yêu cầu các cá nhân mua một hàng hóa hoặc dịch vụ cụ thể," Thượng nghị sĩ Orrin Hatch của Utah nói " [nếu] chúng ta đơn giản có thể yêu cầu người Mỹ mua vài loại xe nhất định.... Đối với vấn đề tương tự, chúng ta có thể tấn công vấn đề béo phì bằng cách yêu cầu người Mỹ mua trái cây và rau quả. "[23] Hatch nói đúng. Nhiệm vụ cá nhân (“individual mandate”) là một sự lừa dối lớn của liên bang và rõ ràng là vi

Page 108: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

108 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

hiến. Nhưng như mọi người bảo thủ biết, Tòa án Tối cao đã chà đạp Hiến pháp trong tất cả các thời gian. Vì vậy, bất kỳ ai cũng đoán được những gì họ sẽ làm.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng khi chúng ta đang có một cơ hội công bằng là Tòa án Tối cao có thể sẽ phán bỏ cái gọi là "nhiệm vụ cá nhân" của Obamacare buộc mua bảo hiểm y tế. Nếu điều đó xảy ra, thậm chí những người ủng hộ Tổng thống Obama sẽ phải thừa nhận rằng Obamacare sẽ bị giết, bởi vì toàn bộ mọi điều xoay quanh việc chính phủ buộc mọi người phải mua bảo hiểm cho dù họ có muốn hay không. Nhưng đó là chuyện cho bất kỳ ai đoán được nếu Toà án Tối cao có phán án đúng cách hay không.

Làm hạ chi phí thông qua cạnh tranh

Bất kể những gì sẽ xảy ra tại Tòa án Tối cao, và thậm chí nếu chúng ta bầu ra một tổng thống thực sự là người cứng rắn và muốn bãi bỏ Obamacare, chúng ta vẫn cần một kế hoạch để làm giảm chi phí chăm sóc sức khỏe và làm cho chi phí bảo hiểm y tế trở nên hợp lý cho tất cả mọi người. Bắt đầu với sự cạnh tranh giữa các công ty bảo hiểm. Cạnh tranh làm cho mọi thứ tốt hơn và giá cả phải chăng hơn. Khi tôi xây dựng một tòa nhà, tôi để cho các nhà xây dựng và các kiến trúc sư cạnh tranh dành các hợp đồng. Tại sao? Bởi vì họ phải sắc sảo trong trò chơi của họ, giúp họ đấu thầu cạnh tranh về giá cả, và khuyến khích họ cho tôi những sản phẩm chất lượng tốt nhất có thể. Đó là sự thật cho bất kỳ dịch vụ hoặc sản phẩm nào. Đó là lý do tại sao Mỹ cần thêm nhiều lựa chọn khi nói đến việc mua bảo hiểm y tế.

Một cách để truyền tải sự cạnh tranh nhiều hơn vào thị trường là để cho người dân mua các chương trình bảo hiểm y tế trên toàn Liên bang. Chi phí chăm sóc sức khỏe khác nhau đáng kể giữa các tiểu bang. Ví dụ, một người 25 tuổi ở California có thể mua một bảo hiểm HMO mà chi phí chỉ 260 đô la một tháng. Nhưng đối với một người ở New York muốn mua một kế hoạch tương tự với các lợi ích tương đương, người này sẽ phải trả 1,228 đô la một tháng. [24] Tại sao không cho phép người dân mua bảo hiểm y tế bất cứ ở Tiểu bang nào họ muốn và làm cho các công ty cạnh tranh với nhau để cung cấp các kế hoạch tốt nhất với giá tốt nhất?

Page 109: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

109 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Điều này có thể dễ dàng thực hiện nếu Quốc hội có một số can đảm và chịu làm đúng. Hiến pháp Hoa Kỳ cho phép Quốc hội quyền kiểm soát về thương mại liên bang. Nhưng [không biết] vì lý do gì, Quốc hội đã không bao giờ thực hiện quyền này liên quan đến bảo hiểm y tế. Các Dự luật được mua bảo hiểm [trên toàn] liên bang đã được đề xuất trong hơn sáu năm. Như thường lệ, mặc dù, các chính trị gia ở Washington đã không làm gì về nó. Họ cần phải làm. Như cựu Dân biểu Florida Thomas Feeney chỉ ra, tạo ra một thị trường toàn nước cho các kế hoạch chăm sóc sức khỏe sẽ giúp làm giảm chi phí cho người Mỹ có thu nhập thấp - như những người từ 19 - đến 29 tuổi đang không có bảo hiểm - và cho phép họ được lựa chọn hợp lý hơn. [25]

Lý do mà giá [bảo hiểm] khác nhau rất nhiều giữa các tiểu bang là vì giá các loại dịch vụ trong chương trình bảo hiểm ở các bang là khác nhau dữ dội. Như Devon Herrick, một thành viên cao cấp của Trung tâm Quốc gia về Phân tích Chính sách, đưa ra: "Nếu người tiêu dùng không muốn kế hoạch y tế loại 'Cadillac' đắt đỏ có cả châm cứu, chữa trị vô sinh hoặc rụng tóc, họ có thể mua ở các công ty bảo hiểm ở Tiểu bang nào mà không lo cho những nhu cầu như vậy. "[26] Tăng cạnh tranh là lẽ thường. Chúng ta cần biểu quyết luật để khuyến khích nó.

Thật sự cải cách những sai lầm ngay bây giờ

Một cách khác có thể làm giảm chi phí là nhìn nhận rằng các bác sĩ hiện nay đang thực hành "y khoa phòng thủ." Nói cách khác, các bác sĩ thường yêu cầu các xét nghiệm và thủ tục không cần thiết để tránh bị kiện. Hãng Pricewaterhouse Coopers đã làm một nghiên cứu để xem có bao y khoa phòng thủ được thêm vào trong tổng chi phí y tế. Họ phát hiện rằng hiện tượng này chiếm ít nhất 10 phần trăm của tất cả các chi phí y tế. [27] Đó là rất lớn.

Nó không khó để hiểu tại sao các bác sĩ tham gia trong y học phòng ngự. Chỉ cần nhìn vào John Edwards Phó ứng viên tổng thống không đắc cử của đảng Dân chủ. Trước đó, Edwards là luật sư chuyên rượt theo các vụ tai nạn xe để kiếm vụ kiện (ambulance chaser) thuộc đẳng cấp thế giới. Chỉ trong mười hai năm, Edwards đã kiếm được 175 triệu đô la trong các bản án vì sơ suất bằng cách kiện các bác sĩ, các công ty bảo hiểm, và các bệnh viện đã gây bại não cho trẻ sơ sinh. Mặc dù thực tế rằng tổ chức Hội Đồng Hoa Kỳ các Bác sĩ Sản Khoa và Phụ Khoa (“American

Page 110: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

110 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

College of Obstetricians and Gynecologists”) đã tuyên bố rằng "phần lớn" các trường hợp bại não không dính líu gì với cách một em bé được sinh ra. [28] Đó chỉ là một ví dụ thêm về một con người đáng xấu hổ là John Edwards.

"Tòa án đang bị tắc với những trường hợp này", tiến sĩ Cecil Wilson của Hiệp hội Y khoa Mỹ nói. "Bác sĩ sợ bị lôi ra tòa và đưa đến việc họ đã không yêu cầu làm các xét nghiệm mà họ thường sẽ yêu cầu". [29] Với các nhân vật nhếch nhác như Edwards ẩn xung quanh mỗi góc bệnh viện, không ngạc nhiên khi các bác sĩ cảm thấy mình bị buộc phải thêm tất cả những xét nghiệm đắt tiền để bảo vệ bản thân. Làm như vậy, tuy nhiên, sẽ làm tăng chi phí chăm sóc y tế của chúng ta ít nhất là 10 phần trăm. Đó là lý do tại sao chúng ta cần cải cách những sai lầm nghiêm trọng. Cụ thể, chúng ta cần phải đóng khung thiệt hại cho cái gọi là "đau khổ" ở mức 100.000 đô la. Chúng ta cũng cần ra luật "thua phải trả tiền" buộc những kẻ thua cuộc phải trả hóa đơn chi phí pháp lý của người chiến thắng nếu những tiền đòi bồi thường được coi là vô căn cứ - một hệ thống được áp dụng ở hầu hết các nền dân chủ phương Tây khác. Điều này sẽ giúp cắt giảm phù hợp với các vụ kiện phù phiếm, thứ đã làm nâng cao một cách nhân tạo các chi phí y tế và làm tắc nghẽn các tòa án của chúng ta. Chính quyền bang Texas vừa thông qua Luật kẻ thua phải trả chi phí pháp lý. Các tiểu bang khác cũng nên làm như vậy.

***

Có một lý do hầu hết người Mỹ phản đối Obamacare: đó là một thảm họa hoàn toàn. Barack Obama đã đưa chúng ta rất sâu vào trong lỗ nợ mà Mỹ đã không thể có đủ khả năng để có thêm một chương trình chi tiêu khác tốn 2 nghìn tỷ đô la của mình. Obamacare đã làm cho chi phí chăm sóc sức khỏe tăng lên, và thậm chí việc đó vẫn chưa đi vào hiệu lực đầy đủ. Tệ hơn nữa, nó tuyệt đối là giết công việc. Không có doanh nhân có một bộ não sẽ nghiêm túc xem xét việc mở rộng công ty khi qui định đầy ác mộng này treo trên đầu họ. Cho dù bằng một phán quyết của Tòa án Tối cao, hay một cuộc bầu cử tổng thống, nước Mỹ phải bãi bỏ Obamacare một lần và tất cả.

Phá bỏ hệ thống chăm sóc y tế tốt nhất thế giới [hiện nay] để Obama có thể đưa chương trình y tế xã hội hóa của mình vào là liều lĩnh và dại dột. Cách thích hợp để mang chi phí chăm sóc sức khỏe xuống là làm cho các công ty bảo hiểm cạnh

Page 111: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

111 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

tranh với nhau trên toàn quốc và đưa thói y khoa phòng thủ vào vòng kiểm soát thông qua các cải cách nghiêm túc trong đó có việc buộc kẻ thua kiện phải trả chi phí pháp lý.

Chúng ta cần một tổng thống mới cứng rắn và bãi bỏ Obamacare ngay từ ngày đầu nhậm chức. Khi họ làm, họ sẽ hoàn thành với một nét bút được nhiều điều hơn là những gì mà Obama đã thực hiện trong nhiệm kỳ tổng thống không đáy của ông. Năm 2012 [năm bầu cử TT Mỹ] không đến kịp.

CHƯƠNG CHÍN

GỌI TÊN NHẬP CƯ BẤT HỢP PHÁP LÀ CÓ LÝ DO

Chúng ta đã bị tràn ngập bởi các hoạt động tội phạm. Đó chỉ là - Đó là thái quá. [1]

Thống đốc bang Arizona Jan Brewer

Nhập cư bất hợp pháp là một quả cầu phá nhà [wrecking ball] nhằm vào các đối tượng nộp thuế của Hoa Kỳ. Washington cần phải kiên quyết và chiến đấu cho “Chúng ta là Nhân dân” ("We the People"), không phải vì lợi ích đặc biệt của những người muốn lao động giá rẻ và quyền bỏ phiếu của khối dân thiểu số. Mỗi năm người nộp thuế bị mắc kẹt với một hóa đơn 113 tỷ để trả cho các chi phí liên quan đến việc nhập cư bất hợp pháp. [2] Đó là một Luật mà chúng ta không thể đủ khả năng để chi trả và sẽ không phải trả tiền nếu mọi người ở Washington làm tốt công việc của họ và tôn trọng pháp luật quốc gia của chúng ta.

Quá nhiều dân biểu Cộng hòa ở Washington đã nhắm mắt làm ngơ cho dân nhập cư bất hợp pháp bởi vì có một số doanh gia ủng hộ họ muốn có lao động giá rẻ một cách giả tạo. Các dân biểu cấp tiến Dân chủ, mặt khác, nhìn vào những người nhập cư bất hợp pháp như là một khối cử tri tiềm năng bỏ phiếu cho đảng Dân chủ vì họ háo hức với chương trình nghị sự của một chính phủ bao cấp về phân phát phúc lợi, đấu tranh giai cấp, và "hành động khẳng định" (“affirmative action” là

Page 112: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

112 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

phong trào khẳng định quyền của dân da mầu). Đối tượng nộp thuế sẽ nhận được gì? Họ nhận được sự lợi dụng.

Bọn tội phạm bất hợp pháp phải đi ra

Cả hai đảng cần phải trưởng thành lên và đặt lợi ích của Mỹ là trước tiên và điều đó có nghĩa là phải làm những gì phù hợp với nền kinh tế, an ninh quốc gia, và an sinh công cộng của chúng ta. Theo báo cáo năm 2011 của Văn phòng Trách nhiệm Chính phủ (GAO), các nhà tù của Mỹ chứa 351.000 di dân lậu phạm tội hình sự sau khi đã vi phạm pháp luật khi bất hợp pháp nhập vào Mỹ. Buộc người nộp thuế phải chi trả cho 351.000 tên tội phạm, những người không bao giờ được có mặt ở đây, là điều vô lý. GAO nói rằng chi phí hàng năm để giam những tên côn đồ là 1.1 tỷ đô la. Và xem điều này: các di dân lậu phạm pháp trung bình bị bắt giữ bảy lần [3] Nghĩa là ít nhất là bảy tội ác chống lại công dân Mỹ bởi mỗi một trong số các tội phạm đó, chúng không bao giờ được phép đi qua biên giới [vào nước] của chúng ta.

Theo tờ New York Times, một trong ba tù nhân bên trong nhà tù liên bang là một người gốc Latino (nam Mỹ), và ba phần tư trong số này là di dân bất hợp pháp. [4] Một luật sư hổ trợ pháp lý của liên bang ở Phoenix, Arizona, nói "Tôi có các khách hàng là người Mỹ gốc nói tiếng Anh và người Mỹ bản địa, họ cho tôi biết là chỉ có tù nhân không nói tiếng Tây Ban Nha trong khu của họ. Mười năm trước đây thôi, [bây giờ] nó không phải là như vậy.... Rất nhiều khi, các vệ sĩ không nói được ngôn ngữ [Tây Ban Nha]. Làm thế nào để bạn canh gác một cách an toàn những người mà họ không hiểu được lệnh của bạn? "[5] Một câu hỏi hay ho hơn là lý do tại sao chúng ta lại cần phải bảo vệ họ? chúng ta đã bất ngờ trở thành một phụ lục cho hệ thống nhà tù của Mexico? Nếu vậy, Mexico phải trả tiền cho nó. Tôi thực sự có một lý thuyết cho rằng Mexico đang gửi những kẻ tuyệt đối tồi tệ nhất, có thể bao gồm cả các tù nhân của họ, để cho chúng ta phải chịu chi phí, cả về tài chính và xã hội. Điều này đang tạo một thực tế là có rất nhiều tội phạm và bạo lực.

Chúng ta không muốn những kẻ phạm pháp thành công dân - và những người nhập cư bất hợp pháp đã được định nghĩa: họ là kẻ phạm pháp. Vâng, Mỹ là một quốc gia của những người nhập cư, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải cung cấp quyền công dân cho tất cả mọi người vượt qua biên giới của chúng

Page 113: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

113 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

ta. Tôi đoán rằng tất cả người nghèo trên thế giới đều muốn đến đây. Ai lại không muốn đến quốc gia vĩ đại nhất trên trái đất? Nhưng rõ ràng đó là chuyện điên. Điều không điên là phải có một chính sách nhập cư, với nó chúng ta quyết định người nhập cư tiềm năng nào được hưởng quyền công dân, với nó chúng ta chọn những người tốt nhất và hiệu quả nhất trong những người muốn đến đây để được hưởng vinh dự. Chúng ta không nên để cho mình trở thành bãi rác mà nước khác trút vào đó những người mà họ không muốn có ở nước họ. Thay vào đó chúng ta chỉ nên trải thảm chào đón những ai có thể làm cho nước Mỹ tốt hơn và tội phạm nhập cư bất hợp pháp của chúng ta thì không làm điều đó.

Vấn đề tội phạm nhập cư bất hợp pháp còn nghiêm trọng và đe dọa hơn rất nhiều như theo hầu hết mọi người hiểu. Dọc theo biên giới phía Nam của chúng ta, công dân, cảnh sát, và các nhân viên tuần tra biên giới của chúng ta đang bị tấn công với sự tàn bạo ngày càng tăng và đều đặn. Bạn có biết rằng có ba nhân viên tuần tra biên giới bị tấn công mỗi ngày dọc biên giới phía Nam nước Mỹ? Và ngày càng tệ hơn. Theo Bộ Tư pháp, tấn công chống lại các toán tuần tra biên giới Hoa Kỳ đã tăng vọt 46 phần trăm. [6]

Sau đó, còn có các "băng đảng nguy hiểm nhất trên thế giới", Mara Salvatrucha, thường được gọi là băng đảng MS-13. Các băng đảng, gồm hầu hết là những người nhập cư từ Trung Mỹ, được biết đến với sự vô cùng khắc nghiệt của chúng. Ngoài việc đưa lậu (và lạm dụng) người nhập cư bất hợp pháp vào Hoa Kỳ, MS-13 còn có thể lập âm mưu với bọn khủng bố. Al Qaeda luôn luôn tìm cách để đưa lậu khủng bố vào nước ta, và các quan chức Mỹ biết có một phụ tá chỉ huy cấp cao của al Qaeda (người này cũng đã có mặt tại Canada để tìm vật liệu hạt nhân cho một cái gọi là "bom bẩn") đã gặp gỡ các nhà lãnh đạo của MS -13 để tìm hiểu về cách để thâm nhập vào Mỹ qua biên giới của chúng ta với Mexico. [7] các cơ quan tình báo cũng đã phát hiện một số thành viên được biết đến của các nhóm khủng bố Al Shabaab Hồi giáo của Somalia - trụ sở tại Mexico và đã cảnh báo rằng chúng đang có kế hoạch thâm nhập vào Hoa Kỳ. [số 8]

MS-13 đại diện cho một mối đe dọa nguy hiểm cho tất cả các công dân và những người nhập cư bất hợp pháp của chúng ta. Các băng đảng khoe rằng họ là "thợ săn người nhập cư." Họ nằm phục ở những điểm kiểm soát nhập cư bất hợp pháp

Page 114: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

114 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

khi biết rằng những kẻ này sẽ nhảy ra khỏi tàu hỏa ở chỗ đó. MS-13 sẽ bắt giữ di dân bất hợp pháp bị mắc kẹt để đòi tiền chuộc. Với 22.000 vụ bắt cóc người nhập cư trái phép xảy ra mỗi năm, ước tính các băng nhóm như MS-13 có thể thu được lên tới 50 triệu đô la mỗi năm. [9]

Rõ ràng là không phải tất cả những người nhập cư bất hợp pháp đều là những thành viên của các băng nhóm bạo lực. Nhiều di dân bất hợp pháp chỉ muốn đi tìm một cuộc sống tốt hơn cho gia đình của họ. Ai có thể bắt lỗi của họ? Nhưng một lần nữa, chúng ta không thể trở thành một kho lưu trữ chứa tất cả những người nghèo và tuyệt vọng của thế giới. Ép nước Mỹ thay đổi văn hóa và cách sống của mình, ép nước Mỹ cho đi việc làm tại một thời điểm mà thất nghiệp cao cho những người không phải là công dân, những người đã vi phạm pháp luật khi đến đây, là tự sát kinh tế và văn hóa.

Và việc không thực thi pháp luật của chúng ta đã trực tiếp dẫn đến cái chết của công dân Mỹ. Dưới đây là một ví dụ sâu sắc. Năm 2010, Carlos Montano, một người nhập cư bất hợp pháp, giết chết một nữ tu sĩ 66 tuổi, Chị Denise Mosier, và làm bị thương nặng hai người khác khi Montano lái xe say xỉn ở một vùng ngoại ô Virginia. Thật kinh ngạc, Carlos Montano đã bị bắt không chỉ một mà hai lần trước khi bị bắt về tội say rượu lái xe và nhiều vụ bị bắt giữ liên quan đến giao thông khác. Nhưng khi Montano được trao cho Cục Thi Hành Di Trú và Hải quan (Immigration and Customs Enforcement (ICE)) để trục xuất, điều không thể giải thích là tại sao Bộ An ninh Nội địa đã thả Montano. "Chúng tôi giao anh ta cho nhân viên Liên Bang với giả định rằng ông ta sẽ bị trục xuất," Corey Steward, Chủ tịch Ban kiểm soát quận Prince William cho biết. "Nhưng thay vì đó [trục xuất] chính quyền liên bang đã trả ông này trở lại khu phố và ông ta đã giết chết một nữ tu.... Máu đã nằm trên tay của Quốc hội vì đã không tài trợ đúng cách cho việc thực thi di trú. "[10]

Cái chết không cần thiết của Chị Denise Mosier hầu như không phải là một trường hợp cá biệt. Có vô số những câu chuyện chết và thương tích nghiêm trọng vì xe lái bởi những người mà lẽ ra họ không được quyền có mặt trên đường phố ở Mỹ là điều trước nhất. Khi kẻ cấp tiến như Barack Obama nghe những câu chuyện bi thảm như của Chị Mosier, thì họ trở lại nói "Vâng, và đó là lý do tại sao chúng ta

Page 115: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

115 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nên cấp cho những “công nhân không giấy tờ” – điều bất hợp pháp cho bạn và cho tôi - giấy phép lái xe và dạy cho họ các quy tắc giao thông trên đường của chúng ta! " đó là một thứ không đâu vào đâu cận kề ảo tưởng

Hãy nhìn xem, vợ tôi là một di dân- một người nhập cư hợp pháp. Cô ấy đã phải nhảy qua bao nhiêu là khó khăn pháp lý? Tất nhiên. Cô ấy đã phàn nàn về chuyện đó? Không, cô ấy không phàn nàn. Cô biết ơn được có cơ hội để sống ở Mỹ. Vì vậy, cô tuân thủ pháp luật của đất nước. Cô làm việc chăm chỉ để trở thành một công dân Hoa Kỳ và Hoa Kỳ đã có một công dân tốt nhất.

Di dân bất hợp pháp đang trộm cắp Ngân hàng của chúng ta

Tuy nhiên, trong điều kiện kinh tế thuần tuý, một trong những chi phí lớn nhất của người nộp thuế cho nhập cư bất hợp pháp liên quan đến các khoản tiền trả cho giáo dục con cái của di dân bất hợp pháp. Trẻ em nhập cư bất hợp pháp thường đòi hỏi các lớp học đặc biệt và chuyên gia ngôn ngữ, và mất thời gian và lấy bớt nguồn lực ra khỏi các sinh viên của chúng ta. Về điểm này, tôi không đồng ý với Thống đốc Rick Perry. Liên đoàn Cải cách Nhập cư Mỹ (FAIR) báo cáo rằng người nộp thuế ở Hoa Kỳ phải chi ra 52 tỷ đô la mỗi năm để giáo dục di dân bất hợp pháp. Phe cấp tiến nói rằng di dân bất hợp pháp có nộp thuế trong hình thức thuế bán hàng và các khoản phí và thuế được tính vào chi phí của những thứ như xăng. Nhưng lập luận này là thất bại. Theo FAIR, trung bình, chỉ ít hơn 5 phần trăm các chi phí liên quan đến di dân bất hợp pháp là được lấy lại thông qua tiền thuế trả bởi di dân bất hợp pháp. [11]

Thực tế là khi nói đến các dịch vụ và phúc lợi xã hội mà người nộp thuế phải trả, di dân bất hợp pháp đã nối khuỷu tay nhau tiến lên xếp hàng đứng trước. Năm 2011, tờ báo Houston Chronicle báo cáo rằng 70 phần trăm các gia đình nhập cư bất hợp pháp sống ở Texas nhận hỗ trợ phúc lợi. Con số là quá cao so với 39 phần trăm người Mỹ bản địa nhận phúc lợi. [12] Đó là chuyện không bình thường. Những người đột nhập vào nước ta sử dụng mạng lưới an sinh xã hội của chúng ta quy củ nhiều hơn so với công dân của chúng ta! Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi lúc nào đó có một ngày xử lý được cuộc khủng hoảng nhập cư bất hợp pháp khi mà chúng ta khuyến khích và khen thưởng họ với chi phiếu phúc lợi và chăm sóc sức khỏe miễn phí?

Page 116: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

116 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

"Chúng ta không còn đủ khả năng để thành HMO (Health Maintenance

Organization) cho thế giới", Giám sát viên Michael Antonovich của Los Angeles County nói. Ông nói rằng tổng chi phí của người nộp thuế dành cho những người nhập cư bất hợp pháp ở Quận Los Angeles là 1.6 tỷ đô la ", chưa kể hàng trăm triệu đô la cho giáo dục." [13]

Nguyên nhân gốc rễ của tất cả các khoản thanh toán phúc lợi cho người nước ngoài bất hợp pháp là cái gọi là hiện tượng "bé neo" (baby anchor), đó là khi bà mẹ người nhập cư bất hợp pháp sinh một em bé trên đất Mỹ. Đứa trẻ sẽ tự động trở thành một công dân Mỹ, mặc dù điều này là không bao giờ có ý định bổ sung sửa đổi Tu Chính Án thứ Mười bốn Hiến Pháp, trong đó ghi rằng, "Tất cả các công dân sinh ra hoặc thành công dân ở Hoa Kỳ, và thuộc thẩm quyền của Hoa Kỳ, là công dân của Hoa Kỳ và tiểu bang nơi họ cư trú." Mục đích rõ ràng của Tu chính án thứ Mười Bốn, phê chuẩn năm 1868, ba năm sau khi kết thúc cuộc nội chiến, là để đảm bảo quyền công dân đầy đủ cho người nô lệ đã được giải phóng. Nó không được thiết kế để đảm bảo việc nhập cư vào Hoa Kỳ mà không bị ngăn cản.

Khoảng 4 triệu trẻ “neo” bây giờ chính thức là công dân Hoa Kỳ. Điều này phải được dừng lại. Chỉ có một nước lớn khác trên thế giới mà vấn đề công dân của đứa nhỏ được dựa trên nơi mà người mẹ sinh nó ra là Canada. Phần còn lại của thế giới căn cứ vào tình trạng công dân của cha mẹ của đứa trẻ, qui định đó tất nhiên là tiêu chuẩn lành mạnh duy nhất. [14] Nếu một người mẹ Mỹ mang thai trong đi kinh doanh ở Ai Cập và sinh con ở đó, liệu chúng ta ngay lập tức tuyên bố rằng đứa con là một người Ai Cập? Tất nhiên là không. Nhưng đó là chính xác những gì diễn ra hàng ngày ở Mỹ: nhiều người phụ nữ chẳng liên hệ gì với Hoa Kỳ vượt biên giới, sinh một em bé, và một cách kỳ diệu đứa trẻ của họ trở thành một công dân Mỹ đủ điều kiện để nhận được tất cả các quyền và lợi ích như những người đã sống, làm việc, và nộp thuế ở nước ta.

Thượng nghị sĩ Cộng hòa John Kyl của bang Arizona và Lindsey Graham của South Carolina đã thảo luận giới thiệu một sửa đổi hiến pháp để làm rõ và khôi phục lại ý định ban đầu của Tu chính án thứ Mười Bốn. Đó là một quá khứ dài mà Mỹ tham gia với các phần còn lại của thế giới trong việc cấp quyền công dân dựa theo các con đường hợp lý.

Page 117: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

117 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Huyền thoại cấp tiến

Nhưng trong việc khôi phục sự tỉnh táo đến việc giải thích và thực thi pháp luật của chúng ta, chúng ta sẽ phải chiến đấu huyền thoại tự do trên mỗi bước của con đường. Tất cả chúng ta đã nghe một triệu lần: " Chúng ta cần những người nhập cư bất hợp pháp bởi vì họ sẵn sàng làm công việc mà người Mỹ không muốn làm" Để có một tôi nói, "Ai nói?" Chúng ta có 25 triệu dân, những người cần việc làm, và 7 triệu người nhập cư bất hợp pháp chiếm việc làm tại Mỹ. Cứ làm toán. Nếu người nhập cư bất hợp pháp không được chiếm các công việc, các công dân Mỹ sẽ làm, bởi vì các công việc này cần phải được lấp đầy, và đoán những gì? Những công việc sẽ được trả thêm tiền hơn bây giờ, vì công nhân lương thấp bất hợp pháp đã kéo mức lương xuống. Ngay cả tờ Washington Post đã thừa nhận rằng “dòng người nhập cư đã giúp làm giảm thu nhập của người lao động có tay nghề thấp trong những thập kỷ gần đây, nhiều nhà kinh tế đồng ý." [15] Như nghiên cứu của nhà kinh tế George J. Borjas Đại học Harvard đã chỉ ra, " kẻ thua chính ở đất nước này là những người lao động không có bằng trung học, đặc biệt là người da đen và người bản xứ Tây Ban Nha. " Borjas thấy rằng trong thời gian 1980-2000, những người nhập cư bất hợp pháp đã cắt giảm 7,4 phần trăm lương trung bình cả nước của 10 triệu người Mỹ bản địa - sinh ra ở Mỹ không có bằng tốt nghiệp trung học. [16] Liệu bạn có nghĩ rằng ông Obama, người nói rất hay về chăm sóc người nghèo, sẽ cố gắng giúp tăng lương cho những người ở dưới cùng của bậc thang kinh tế? Nhưng với tình trạng thất nghiệp của các thiếu niên da đen với con số đáng kinh ngạc là 46.5 phần trăm, và tỷ lệ thiếu việc làm [underemployment] tổng thể cho người da đen là 18.8 phần trăm, thật là thái quá khi tổng thống vẫn tiếp tục chế nhạo những nỗ lực của đảng Cộng hòa để giảm nhập cư bất hợp pháp và tăng lương. [17]

"Tất cả những thứ họ [Đảng Cộng hòa] yêu cầu, chúng ta đã làm", ông Obama phát biểu tại một cuộc biểu tình năm 2011 về nhập cư ở El Paso, Texas. "Có thể họ sẽ cần một mương hào sâu [moat]", ông Obama nói với tiếng cười. "Có lẽ họ muốn có cả cá sấu trong con hào! Họ sẽ không bao giờ được thỏa mãn. "[18]

Ngài Tổng thống, ngài có thể nghĩ rằng những cái chết ở biên giới, những kẻ khủng bố buôn ma túy, và làn sóng tội phạm bất hợp pháp bạo lực vào Mỹ là một

Page 118: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

118 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

trò đùa, nhưng những người sống dọc theo biên giới và các cộng đồng bị bao vây thì không. Chúng ta cần một tổng thống cứng rắn, thực thi pháp luật của chúng ta, bảo vệ người dân của chúng ta, và kéo lương lên.

Một trong những huyền thoại lớn nhất chúng ta đã được cho biết là những người nhập cư bất hợp pháp thực sự tạo ra một lợi ích ròng kinh tế. Đây là một lập luận dễ thương, nhưng đó là một trò đùa đầy đủ. Nó giả định, như trong số những thứ khác, những người lao động bất hợp pháp giữ tiền của họ ở Mỹ. Nhưng họ không làm thế. Năm 2006, 73 phần trăm những người nhập cư Latino thường xuyên gửi tiền về nước của họ, lên đến 45 tỷ đô. Đối với các nước như Mexico, những người nhập cư bất hợp pháp tại Hoa Kỳ là một con bò sữa về tiền mặt. Trong thực tế, nguồn thu nhập nước ngoài lớn thứ hai của Mexico, chỉ đứng sau xuất khẩu dầu lửa, đến từ - bạn đoán xem - kiều hối từ người nhập cư bất hợp pháp. Trong năm 2008, Mexico đã nhận 25.1 tỷ đô la tiền gửi về nhà. Kiều hối đã tăng vọt trong thập kỷ qua. Nó đã từ 9 tỷ USD trong năm 2001 lên đến 26 tỷ năm 2007. [19] Đó là số tiền mà người lao động Mỹ có thể kiếm được, tiết kiệm và chi tiêu ở đây tại Hoa Kỳ.

Vậy phải làm gi?

Cải cách hệ thống di trú bất hợp pháp của chúng ta

Trước khi tôi đưa ra những gì cần phải được thực hiện để giải quyết mớ hỗn độn về nhập cư bất hợp pháp, việc đáng tiền là nên thảo luận về những gì nước Mỹ cần làm với hệ thống nhập cư hợp pháp của chúng ta. Ngoài ra cần phải xem tới xem lui và cần một đại tu toàn diện. Rất may, hàng xóm của chúng ta ở phía Bắc, Canada, đang có một kế hoạch thông minh dựa trên điểm xứng đáng [merit] mà Mỹ nên áp dụng.

Kế hoạch nhập cư hợp pháp của Canada bắt đầu với một câu hỏi đơn giản và thông minh: Người nước ngoài nạp đơn xin thành công dân sẽ làm gì để "hỗ trợ cho sự phát triển cho một nền kinh tế Canada giàu mạnh"? Lợi ích kinh tế nên là mục tiêu chính của chúng ta. Mỹ không cần kẻ ăn bám đến đây để sống dựa vào hệ thống phúc lợi xã hội của chúng ta. Chúng ta cần những người nhập cư hợp pháp là những người mang lại các kỹ năng, sự thịnh vượng, và vốn trí tuệ. Tại

Page 119: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

119 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Canada, người nước ngoài xin thường trú được tính trên thang điểm dựa vào kỹ năng của họ và làm thế nào họ sẽ mang lại lợi ích cho nền kinh tế của Canada. Chỉ có 40 phần trăm của toàn bộ việc cấp hộ khẩu thường trú là tùy thuộc vào mối quan hệ gia đình hoặc qui chế tị nạn. Còn lại 60 phần trăm các quyết định là xuay quanh cách mà người nhập cư đóng góp thêm giá trị cho nền kinh tế của Canada. Hệ thống của chúng ta là gần như hoàn toàn ngược lại. Trong thực tế, nó tồi tệ hơn. Bảy mươi phần trăm của một triệu thẻ thường trú Hoa Kỳ được cấp mỗi năm là dựa trên các mối quan hệ gia đình. Chỉ có 13 phần trăm phụ thuộc vào việc làm (phần còn lại là dành cho những người tị nạn và các loại thị thực khác nhau). [20] Điều này là không có ý nghĩa gì.

Đối với người xin vào thường trú tại Canada, họ phải đạt điểm tối thiểu là 67 điểm trên tổng số 100. Người đó cũng phải có ít nhất một năm kinh nghiệm làm việc toàn thời gian trong một khu vực kỹ năng [mà Canada] mong muốn trong vòng mười năm qua. Các thuộc tính của người nhập cư càng tốt, điểm số càng cao hơn. Nếu người nước ngoài nào không đạt được 67 điểm và quyết tâm với ý muốn sống ở Canada, người đó có thể làm việc để phát triển kỹ năng của mình mà thị trường [Canada] còn cần cho đến khi người đó đủ điều kiện [để xin thường trú lần tới]. Ví dụ, nếu người nộp đơn không phải là một người tốt nghiệp đại học, họ có thể về nhà, lấy được một tấm bằng đại học, và thêm 25 điểm vào tổng số điểm của mình và nộp đơn xin lại. Kết quả là, khoảng một nửa số người nhập cư của Canada có bằng cử nhân. [21]

Hệ thống pháp lý về di trú của Canada cũng đòi hỏi rằng trước khi một người nhập cư có đủ điều kiện để hưởng phúc lợi xã hội của Canada tương đương như An Sinh Xã Hội của Mỹ, người đó phải thường trú ở Canada ít nhất là mười năm ở tuổi trưởng thành của mình. Ở Mỹ, chúng ta chỉ cần năm năm. [22]

Visa làm việc

Các nhà lãnh đạo của nước ta chỉ đơn giản là quá ngu ngốc. Lấy một ví dụ, sinh viên nước ngoài qua đây học ở các trường đại học của chúng ta, học mọi thứ để tìm hiểu về vật lý, tài chính, toán học, và máy tính, và tốt nghiệp với bằng danh dự. Họ rất thích ở lại đất nước này, nhưng chúng ta không cho phép. Chúng ta ngay lập tức gửi họ trở lại đất nước của họ để sử dụng tất cả các kiến thức mà họ

Page 120: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

120 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

đã học tại các trường đại học tốt nhất tại Hoa Kỳ trở lại trên đất nước của họ hơn là giữ họ ở đây với chúng ta.

Khi chúng ta có những tài năng đến đất nước này chúng ta nên trân trọng họ và cho họ ở lại. Nhưng thay vào đó, chúng ta đã mở rộng vòng tay cho bọn hạ cấp, bọn tội phạm, những người không có ý định đóng góp cho đất nước của chúng ta. Chúng ta bỏ ra hàng tỉ đô la để chăm sóc họ trong khi họ, trong nhiều trường hợp, chạy tràn lan trên các đường phố của chúng ta, làm nhiều điều mà họ không nên làm. Nhưng những người ưu tú, chúng ta trục xuất họ ngay lập tức.

Chả lẽ không tốt hơn sao nếu chúng ta mời các sinh viên nước ngoài tốt nghiệp từ các trường đại học của chúng ta ở lại để xây dựng công ty của Mỹ, thay vì [để họ ra làm ở] các công ty nước ngoài, rồi chúng sẽ tàn phá Boeing, Caterpillar, và nhiều công ty Mỹ lớn khác của chúng ta trong tương lai?

Nếu chúng ta áp dụng phương pháp tiếp cận dựa trên thang điểm hữu lý này, chính sách nhập cư của chúng ta sẽ được hướng dẫn bởi những lợi ích Mỹ. Đó là cách nên làm. Nếu các doanh nghiệp Mỹ cần những người nhập cư có kỹ năng đặc biệt, bằng mọi cách, hãy thuê họ. Các đặc quyền trở thành công dân Mỹ nên được dựa trên giá trị mà người nhập cư có thể mang lại cho đất nước của chúng ta, không phải là một cánh cửa mở cho bất cứ ai và tất cả những ai muốn đến đây.

Tóm lại: sống ở Mỹ là phước lành lớn nhất mà một người chưa bao giờ nhận được. Nếu mọi người muốn sống và làm việc ở đây, họ cần mang theo cái gì để đặt trên bàn, chứ không đến chỉ để ăn thức ăn có sẵn.

Kế hoạch 5 điểm của Trump

Bây giờ, đối với những việc cần làm về nhập cư bất hợp pháp, chúng ta nên bãi bỏ các quy định “neo em bé” (baby anchor) với một chương trình năm điểm để tạo ra một kế hoạch thông minh và nhân đạo để đưa vấn đề nhập cư bất hợp pháp vào vòng kiểm soát. [Thứ nhất] Nó bắt đầu với việc đảm bảo biên giới của chúng ta. Hãy nhìn xem, nếu một quốc gia không thể bảo vệ biên giới của riêng mình, nó không còn là một quốc gia. Chúng ta không chỉ là một số vùng đất rộng mà bất cứ ai muốn có thể chà đạp lên tùy thích. Tôi tin rằng nước Mỹ là một quốc gia đặc biệt xứng đáng được bảo vệ. Điều đó đòi hỏi phải kiên quyết về việc canh giữ biên

Page 121: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

121 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

giới. Chúng ta có thể và cần phải có một cuộc tranh luận mạnh mẽ hơn cho dù đó có nghĩa là việc tiếp tục xây dựng hàng rào biên giới vật lý hoặc sử dụng "hàng rào ảo" sử dụng tia laser thay cho dây kẽm gai để giám sát những vụ vượt biên bất hợp pháp.

Từ các nghiên cứu mà người của tôi đã cho tôi thấy, tôi không ấn tượng với tỷ lệ thành công tầm thường của thành quả hiện tại với hàng rào ảo đã được phát triển và thử nghiệm. Tôi, tuy nhiên, ấn tượng với sự thành công của các hàng rào đôi và ba hàng ở những nơi như Yuma, Arizona. Các bức tường ở đó nghiêm túc cao 20 bộ [6.09 mét]. Nó có ba dãy tường cách nhau bởi "vùng đất không người" rộng 75-yard [68.58 mét] cho phép các nhân viên tuần tra biên giới có thể quan sát dọc hai phía từ trong xe. Ở đó cũng có camera, hệ thống radio, radar, và đèn rọi. [23] "bức tường hửu hiệu," nhân viên tuần tra biên giới Hoa Kỳ Michael Bernacke nói. "Rất nhiều người có quan niệm sai lầm cho rằng đó là một sự lãng phí thời gian và tiền bạc, nhưng con số những lần bắt giữ cho thấy nó chạy tốt." Sau khi các hàng rào ba hàng được cài đặt, kéo dài 120 dặm ở biên giới Mỹ-Mexico được biết đến như vùng Yuma đã thấy giảm đi đến 72 phần trăm số người nhập cư bất hợp pháp bị bắt. Trước khi các hàng rào được cài đặt, 800 người cố gắng để vào Mỹ mỗi ngày đã bị bắt giữ. Sau khi hàng rào được xây dựng, con số này còn 50 hoặc ít hơn. [24]

Một số người nói địa hình bằng phẳng Yuma làm cho nó là một trường hợp đặc biệt và các nơi biên giới khác lại là không có lợi cho loại hàng rào như thế. Trong trường hợp đó, chúng ta chỉ cần sẵn sàng xây dựng các loại hàng rào kiểu khác. Vấn đề là phải xây dựng những bức tường đúng cách và hữu hiệu. Chúng ta chỉ cần ý chí chính trị để hoàn thành công việc. Và bằng cách này, để hoàn thành công việc nhiều công nhân xây dựng sẽ được sử dụng. Hơn nữa, tôi kêu gọi Quốc hội và tổng thống thuê thêm 25.000 tuần cảnh biên giới và cung cấp cho họ các thiết bị trên không cần thiết, chẳng hạn như máy bay không người lái Predator, cung cấp trinh sát thông tin từ trên không trực tuyến với các tuần cảnh bảo vệ bức tường biên giới.

Thứ hai, chúng ta cần một tổng thống có quyết tâm thực thi pháp luật của chúng ta. Ngay bây giờ, trong một nỗ lực lén lút nhằm xoa dịu tổ chức ủng hộ ân xá là

Page 122: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

122 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nhóm vận động hậu trường [lobby] mạnh và có tổ chức tốt, Bộ An ninh Nội địa đã, theo lệnh của Tổng thống Obama, đóng băng lệnh trục xuất 300.000 người nhập cư bất hợp pháp. Chính quyền nói rằng họ muốn xem xét từng trường hợp riêng biệt và sẽ chỉ trục xuất người nước ngoài bất hợp pháp có hồ sơ hình sự, và rằng "không có nguồn lực thực thi để chi tiêu vào những người không đặt ra một mối đe dọa đến an toàn công cộng." [25]

Đây là sư thoái vị to lớn trước nhiệm vụ hiến định của tổng thống gây sốc vì nó là sự ngu ngốc. Đó là sự thỏa mãn chính trị tồi tệ nhất. Tệ hơn nữa, Obama đã nói rằng những di dân bất hợp pháp nằm trong dự tính sẽ bị trục xuất có thể có được giấy phép lao động! [26] Vì vậy, với Obama, chúng ta có một vị tổng thống không chỉ không thi hành luật pháp, mà ông còn giúp đỡ người nhập cư bất hợp pháp để phá vỡ luật pháp hơn nữa! Obama muốn thưởng cho những người nhập cư bất hợp pháp bằng cách cho họ cơ hội để có lấy đi một công việc của Mỹ. "Bài học cho người nước ngoài bất hợp pháp", James R. Edwards Jr., đồng tác giả của tài liệu “Chính trị của Quốc hội về Cải cách Nhập cư” (The Congressional Politics of

Immigration Reform), là nếu họ "bị bắt, họ có thể thoát khỏi rắc rối về nhập cư, chiến thắng tình trạng pháp lý và kiếm được một giấy phép lao động." [ 27]

Làm thế nào chúng ta có thể yêu cầu các tuần cảnh biên giới Hoa Kỳ dũng cảm của chúng ta mạo hiểm sinh mạng của họ khi Tổng tư lệnh quân đội chỉ nhún vai và để cho 300.000 kẻ bất hợp pháp vào là một sự nhạo báng đối với luật pháp của chúng ta? Đó là một sự nhục nhã hoàn toàn. Obama nên xấu hổ khi chơi trò chính trị trên một vấn đề có tầm quan trọng quốc gia như vậy. Nhưng ông ấy không xấu hổ. Ông ta nghĩ rằng nó dễ thương và đã nói đùa về nó, và ông nghĩ rằng nó sẽ giúp cho ông giành chiến thắng trên lá phiếu với giả định gây xúc phạm rằng người Mỹ La tinh không quan tâm đến pháp luật của Mỹ. Bằng chứng rõ ràng là Tổng thống Obama chắc chắn đã không quan tâm đến luật nhập cư của Mỹ. Sau tất cả, hai ngươi bà con - chú của ông là Omar Onyango Obama (bị bắt vì lái xe say rượu ở Massachusetts) và người dì của ông là Zeituni Onyango - là người ngoài nước ngoài bất hợp pháp đã kỳ diệu tránh bị trục xuất, và dì của ông cuối cùng được trao qui chế tị nạn. Dân biểu Cộng hòa Steve King of Iowa đã mở phiên điều trần quốc hội để xem Nhà Trắng có can thiệp thay mặt cho người thân của Tổng thống Obama hay không? Nhưng tất nhiên vụ bê bối lớn hơn là chính quyền

Page 123: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

123 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Obama đã cung cấp đối xử đặc biệt cho tất cả các di dân bất hợp như thể họ là người hợp pháp.

Bạn không thể để thứ này lớn lên được. Bạn có thể tưởng tượng rằng các phương tiện truyền thông cấp tiến trên toàn quốc sẽ bùng lên cơn bão lửa đánh tổng thống George W. Bush [nếu ông] đã dành cho không chỉ một mà hai gia đình nhập cư bất hợp pháp được đối xử đặc biệt và được phép ở lại Mỹ? [28] Hoặc nếu Tổng thống Bush thất bại trong việc thực thi luật môi trường và đã ra lệnh cho các cơ quan liên bang giúp các doanh nghiệp vi phạm pháp luật như vậy? Đảng Dân chủ như đã muốn luận tội Tổng thống Bush. Nhưng với tổng thống này thì không. Các phương tiện truyền thông tự do bảo vệ Obama bằng mọi cách có thể. Điều thứ ba, chúng ta cần làm là lật đổ đề nghị ICE điên khùng mới của Obama về các cơ sở giam giữ người nhập cư bất hợp pháp. Trong một nỗ lực để chiều chuộng người nhập cư bất hợp pháp, các quan chức tại chín cơ sở giam giữ hiện nay đã được hướng dẫn để thực hiện các thay đổi sau:

• Làm cho nhẹ nhàng cái nhìn của các cơ sở với những chậu cây treo, giỏ hoa, màu sơn mới... có đồ họa và hình ảnh đóng khung trên tường, và nâng cao tính thẩm mỹ của khu vực sinh sống....

• Mở rộng chương trình cho các tù nhân bao gồm các đêm chiếu phim, chơi lô tô, thủ công mỹ nghệ, khiêu vũ, đi bộ và các lớp tập thể dục, các lớp học sức khỏe và phúc lợi xã hội, các lớp học nấu ăn cơ bản, dạy kèm và các lớp tự đào tạo về máy tính trên máy tính xách tay....

• Tổ chức những lễ lộc vào các dịp đặc biệt và [cho phép] tù nhân được nhận được thực phẩm đóng gói từ bên ngoài cho dịp lễ....

• Cung cấp cà rốt tươi và cần tây hoặc các rau khác mà nguồn gốc đã được xác định....

• Cung cấp các quầy đồ uống tự phục vụ....

• Cung cấp nước và trà trong các khu nhà trong mọi lúc.

Page 124: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

124 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

• Cung cấp một đơn vị quản lý để tù nhân luôn có mặt một người nào đó để nói chuyện và để giải quyết các vấn đề trong các cơ sở chứ không phải là nhân viên coi tù cận kề ...

• Khảo sát các đề xuất từ các nhóm vận động cộng đồng ủng hộ nhập cư và các luật sư di trú để có thể cải thiện thông tin liên lạc và dễ dàng liên lạc....

• Tăng sự sẵn sàng của các nguồn tiếp liệu và thư tín pháp lý... cho các thông tín viên pháp luật.

• Thêm nguồn lực nghiên cứu tại thư viện pháp luật....

• [Cung cấp] quần áo phi hình sự [không phải áo tù] cho người bị tạm giam mặc.

• Loại bỏ việc nhốt xà lim và không có đèn....

• Giảm tần suất và... tiến tới hoàn toàn loại việc xét người [sờ bóp quanh người]....

• Cung cấp bốn hoặc nhiều giờ hơn được vui chơi giải trí trong một khung cảnh thiên nhiên....

• Cung cấp dịch vụ điện thoại miễn phí qua internet.

• Cho phép tù nhân được truy cập email.... [29]

Đúng vậy, chính phủ của bạn bây giờ đòi hỏi tiện nghi như khu nghỉ mát mà bạn, những người Mỹ trả thuế, phải trả tiền để thưởng cho lũ di dân bất hợp pháp đi vào nước ta. Obama đã biến nước Mỹ thành một trò cười. Tổng thống tiếp theo của chúng ta phải dừng cái điên rồ này.

Các phần tiếp theo của kế hoạch của tôi liên quan đến việc phản đối cái gọi là DREAM Act, trong đó cấp quyền được hưởng học phí của Tiểu bang để học sinh nhập cư bất hợp pháp theo học tại các trường cao đẳng và các trường đại học công lập. Đề xuất “Phát triển, Cứu trợ, và Giáo dục cho Trẻ vị thành niên Người nước ngoài” (Development, Relief, and Education for Alien Minors (DREAM)) dành cho người nước ngoài chưa thành niên là một nỗ lực của Tổng thống Obama và những

Page 125: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

125 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

người bạn ủng hộ ân xá của mình để tạo ra “mỏ neo” và phần thưởng mới cho những người coi thường pháp luật của chúng ta.

Vì vậy, hãy nắm điều này: theo Đạo Luật DREAM, nếu bạn không phải là công dân nhưng là con cái của những người nhập cư bất hợp pháp, thì bạn sẽ được hưởng lợi ích học trong tiểu bang, nhưng nếu bạn là một công dân hợp pháp sống ngoài tiểu bang, bạn phải trả tiền học phí cao hơn. Vì vậy, một sinh viên Mỹ ở Texas, người muốn đi học đại học tại Arizona sẽ phải trả thêm tiền học phí so với một sinh viên không là công dân và sống bất hợp pháp ở Arizona. Làm thế nào có thể gọi đó là công bằng? Thực tế là pháp luật như Luật DREAM đã rõ như ánh sáng ban ngày cho bạn thấy như thế nào về một chính sách nhập cư lộn ngược của chúng ta đã thành hình - và cho thấy cách mà các chính trị gia cho đến nay là sẵn sàng nối giáo với những gì họ thấy đấy là một khối bỏ phiếu Latino. Hy sinh luật pháp của Mỹ trên bàn thờ của những thủ đoạn chính trị là vô đạo đức. Nếu Quốc hội mà đủ ngu ngốc thông qua đạo luật cấp học phí miễn phí cho di dân bất hợp pháp, tổng thống sắp tới của nước Mỹ phải có can đảm chính trị và niềm tin hiến pháp để phủ quyết nó.

***

Đảng Dân chủ cần phải tôn trọng luật pháp của chúng ta, tôn trọng thực tế là những người [Châu] Mỹ La tinh cũng phải quan tâm đến các quy tắc của luật pháp như bất cứ ai khác, phải tôn trọng những người xin nhập cư khác đang kiên nhẫn và hợp pháp đứng xếp hàng để thành công dân hợp pháp, và hầu hết tất cả họ đều tôn trọng công dân chúng ta là những người không muốn thấy các quy định của pháp luật, việc làm, ngay cả cuộc sống của mình và tương lai của đất nước họ bị đặt vào nguy hiểm bởi các chính trị gia vô trách nhiệm ở Washington. Đó là loại "hy vọng và thay đổi" mà chúng ta cần, không phải như một tổng tư lệnh là người đang nghĩ rằng an ninh biên giới và các quy định của pháp luật là một trò đùa.

CHƯƠNG MƯỜI

MỘT NƯỚC MỸ XỨNG ĐÁNG CHO CON CÁI CỦA CHÚNG TA

Page 126: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

126 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Tự do bị tuyệt chủng trong vòng không bao giờ nhiều hơn một thế hệ. Chúng ta không thể truyền nó cho con cháu chúng ta qua dòng máu. Nó phải được chiến đấu để có, được bảo vệ và được truyền lại cho con cháu để chúng cũng phải làm như thế.

-President Ronald Reagan

Barack Obama đã làm được một việc đáng kinh ngạc đã làm hoen bẩn tương lai con em chúng ta. Ông đã bắt con cái chúng ta gánh món nợ nhiều hơn nợ mà chúng ta tích lũy trong 230 năm ở Mỹ. Ông quy phục Trung Quốc và cho phép họ ăn cắp tương lai kinh tế của chúng ta thông qua thao túng tiền tệ và xé toạc bí mật công nghệ và quân sự của chúng ta. Ông ấy đã không thể đứng lên chống lại các tên cướp dầu Trung Đông được gọi là OPEC là những người nghĩ rằng họ có thể giữ bắt chúng ta làm con tin qua việc giữ giá cao hơn tại các trạm bơm. Ông tung Obamacare vào các doanh nghiệp nhỏ của chúng ta và đã làm cho việc kiến tạo việc làm và tuyển dụng phải thất thanh dừng lại.

Và ông ấy đã tạo ra một môi trường kinh tế mà thanh niên ra trường phải đối mặt với sự bất định đáng kinh ngạc. Trong năm 2008, 90 phần trăm sinh viên tốt nghiệp đại học đã nhận một công việc không đúng ngành học. Hôm nay, dưới nhà tổ chức cộng đồng, 83 phần trăm học sinh tốt nghiệp cho biết họ không có một công việc để xin vào tháng tư năm 2014, mặc dù báo cáo 72,7 phần trăm trong họ đã tích cực tìm kiếm. [1]

Tôi yêu nước Mỹ. Tôi buồn vì những gì tôi nhìn thấy xảy ra với đất nước của chúng ta. Chúng ta đang bị làm nhục, không được tôn trọng, và bị lạm dụng. Obama là một thử nghiệm cánh tả đã thất bại và sai lầm khủng khiếp, và mọi người đều biết điều đó. Ngay cả bạn bè của tôi là những người đã bầu cho Obama, ở chốn riêng đã thừa nhận rằng ông ấy là một thất vọng lớn. Chúng ta không thể có đủ khả năng bốn năm nữa chịu đựng mớ hỗn độn này. Tương lai con em chúng ta đang bị hại và chúng ta phải vượt qua vì chúng. Chúng ta phải kiên quyết để đất nước chúng ta có thể trở nên tuyệt vời một lần nữa.

Page 127: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

127 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Chúng ta phải kiên quyết với OPEC. Những tên côn đồ dầu đã tước đoạt của chúng ta năm này sang năm khác. Chúng ta đã không có lãnh đạo nào ở Washington sẵn sàng đứng lên ngăn họ và chấm dứt chuyện đó. Chúng ta đã dành hàng trăm tỷ đô la và hàng ngàn sinh mạng ở Iraq, và bây giờ là Libya, và không nhận được gì trở lại ngoài việc không tôn trọng và vô ơn. Điều đó phải chấm dứt. Ngay bây giờ. Tôi nói chúng ta sẽ lấy dầu. Không có hỗ trợ quân sự miễn phí nữa. Hoặc bạn phải trả tiền cho chúng tôi để chúng tôi bảo vệ bạn hoặc chúng tôi sẽ lấy dầu. Đó là công bằng và thông minh, mà có lẽ đó là lý do tại sao mà các chính trị gia ở Washington đã không thực hiện nó.

Chúng ta phải kiên quyết với Trung Quốc. Cứ một người Mỹ là có bốn người Trung Quốc. Trung Quốc ra ngoài ăn cắp công việc của con cái chúng ta, và cho đến nay họ đang làm công việc to lớn đó. Họ đã thao túng tiền tệ của họ tới một mức độ không thể tin được đến nỗi họ đã phá hủy lĩnh vực sản xuất của chúng ta. Đây là lúc phải làm sản xuất Mỹ sống trở lại. Điều khuyến khích là cuối cùng Hoa Kỳ đã làm như tôi đã nói trong hơn một năm nay và đã kiên quyết về việc thao túng tiền tệ của Trung Quốc. Tổng thống nên đưa biện pháp đó vào pháp luật và có hiệu lực ngay lập tức. Thương mại không lành mạnh không phải là thương mại tự do. Trung Quốc lừa và thắng với nhịp điệu của hơn 300 đô la tỷ đồng một năm. Không hơn. Hoặc họ là phải chơi theo luật hoặc họ phải trả giá. Hết chuyện.

Đây là lúc mà các nhà lãnh đạo của chúng ta ở Washington phải mở mắt và nhận ra rằng sự tích tụ quân sự lớn của Trung Quốc đang sản xuất vũ khí với tên của chúng ta được ghi trên chúng. Con cái của chúng ta là những người sẽ phải đối mặt với Trung Quốc trong những năm tới. Nếu chúng ta không kiên quyết và không chấm dứt hành vi trộm cắp tràn lan các bí mật quân sự và công nghệ của chúng ta, chúng ta sẽ làm thất bại các thế hệ của Mỹ tiếp theo một cách thảm hại. Những người cho rằng Trung Quốc là bạn của chúng ta là người hoặc là ngây thơ, hoặc không đủ năng lực, hoặc cả hai. Có thể kiểm soát dễ dàng Trung Quốc vì chúng ta là khách hàng lớn nhất của họ. Tất cả những gì chúng ta cần là một tổng thống sẵn sàng đứng lên, chứ không khom lưng xuống trước Trung Quốc.

Tôi tin rằng chúng ta đang đứng ở một ngã ba lạ thường trên con đường đi tới của Mỹ. Tôi luôn luôn nói rằng cuộc bầu cử sắp tới là "cuộc bầu cử quan trọng nhất"

Page 128: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

128 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

trong cuộc đời của chúng ta. Nợ quốc gia của chúng ta là 18 nghìn tỷ đô la. Như tôi đã cảnh báo, ông Obama sẽ tiếp tục liều lĩnh đưa chúng ta vào phá sản. Chỉ cần tưởng tượng nếu chúng ta tiếp tục có những nhà lãnh đạo không hiểu khu vực tư nhân và chưa bao giờ tạo ra công ăn việc làm.

Mỹ là ngoại lệ

Nhưng có lẽ phàn nàn lớn nhất của tôi với Obama là quan điểm của ông không có gì đặc biệt hoặc hiếm có về Hoa Kỳ - rằng chúng ta không có gì khác biệt so với bất kỳ nước nào khác cả. Nếu một anh chàng chưa biết gì về tính cách của người Mỹ, thì anh chàng này không có dính dáng gì tới việc lãnh đạo của Mỹ. Đất nước của chúng ta là lực lượng tự do lớn nhất mà thế giới đã từng biết đến. Chúng ta có trái tim lớn, bộ não lớn, và quyết tâm lớn và chúng ta sử dụng cả ba. Trong quá khứ hệ thống thị trường tư bản tự do của chúng ta đã tạo ra nhiều của cải hơn và thịnh vượng hơn so với bất kỳ nền kinh tế nào mà các chính phủ có nền kinh tế chỉ huy đã từng mơ ước làm. Bởi vì sự giàu có, chúng ta cung cấp tình bác ái nhiều hơn hơn bất kỳ nước nào khác, và gấp đôi so với quốc gia hào phóng nhất kế hạng thứ hai. [2]

Obama cho rằng Mỹ sẽ tốt hơn nếu chúng ta hành động giống như mấy nước xã hội chủ nghĩa Châu Âu mà trong đó có nhiều nước có nền kinh tế thiếu hụt và đang rơi tự do. Tôi nghĩ Mỹ sẽ tốt hơn nếu chúng ta khơi rãnh kinh nghiệm cho kẻ tổ chức cộng đồng và trở lại với nước Mỹ mà chúng ta đã biết từ thời mà các Người Cha Lập Quốc đã mạo hiểm mạng sống của họ để tạo dựng nên đất nước của chúng ta.

Năm 2012, đất nước chúng ta cần gửi Barack Obama một tin nhắn. Chúng ta cần phải nói to và rõ ràng: “Thưa ngài Tổng thống, chúng tôi không quan tâm đến tầm nhìn "chuyển đổi nước Mỹ một cách cơ bản" không tưởng của ông. Chúng tôi thích tầm nhìn của các Người Cha Lập Quốc của chúng ta và Hiến pháp đã được xây dựng là đã tốt rồi. Nếu đó là những gì mà ông hiểu về "hy vọng và thay đổi", thì ông có thể giữ sự thay đổi cho ông. Chúng tôi không quan tâm.

Chúng ta cần một nhà lãnh đạo kiên quyết, thông minh, và làm cho Mỹ chạy tốt một lần nữa. Tôi tin rằng nước Mỹ là xứng đáng để mình chiến đấu vì nó. Tôi tin

Page 129: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

129 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

rằng nước Mỹ chẳng có gì để xin lỗi. Tôi tin rằng nước Mỹ có thể lấy lại sự vĩ đại của mình. Nhưng chúng ta cần một nhà lãnh đạo cứng rắn trong một thời kỳ khó khăn – một người không sợ làm những việc khó khăn. Chúng ta phải tìm và bầu lãnh đạo nào mà con cháu chúng ta sẽ thừa hưởng một nước Mỹ tự do và an toàn như chúng ta đã sống và lớn lên. Giá của sự thất bại là quá lớn - chúng ta phải thành công. Số phận của Tự Do dựa trên nó.

Chúng ta phải kiên quyết chống lại quan điểm cho rằng chính phủ là giải pháp cho mọi vấn đề. Nó không phải. Như Tổng thống Reagan nói: "Chính phủ không phải là giải pháp cho vấn đề của chúng ta. Chính phủ là vấn đề." Barack Obama là tổng thống cấp tiến nhất mà Hoa Kỳ đã dám bầu từ trước đến giờ. Khi lên nắm quyền, Obama đã cảnh báo các nước rằng mục tiêu của ông là "chuyển đổi nước Mỹ một cách cơ bản " và rằng ông tin vào việc "truyền bá sự giàu có ra xung quanh." Bây giờ, với ba năm dưới quyền của ông, nước Mỹ trông như một khu đất hoang kinh tế. Cứ năm người bạn thấy trên đường đi của bạn, một người là không có việc làm. Cứ mỗi người thứ bảy đi ngang qua bạn trên vỉa hè lúc này là đang nhận tem phiếu thực phẩm. Bốn mươi sáu triệu người Mỹ - hơn bất cứ lúc nào trong lịch sử quốc gia này đang sống dưới mức nghèo khổ. Các doanh nghiệp đang bị đóng cửa. Tỷ lệ nhà bị tịch thu đang ở mức cao kỷ lục. Lần đầu tiên trong lịch sử nước Mỹ, Hoa Kỳ đã mất điểm hạng tín dụng ba chữ A của nó. Giá xăng đã tăng gấp đôi. nợ quốc gia của chúng tôi đã phát nổ. Việc làm và tăng trưởng kinh tế là số không trong tầm nhìn.

Làm thế nào chúng ta có thể cảm thấy tốt khi giao lại mớ hỗn độn này cho con cháu chúng ta? Làm thế nào chúng ta có thể suy nghĩ về hàng trăm ngàn binh sĩ, thủy thủ, phi công, và Thủy quân lục chiến đã chết cho tự do và cách sống của chúng ta mà không biết hổ thẹn thế nào, chúng ta đã cho phép món quà hy sinh của họ bị đưa vào thùng rác và bị lạm dụng? Đó là một sư nhục nhã hoàn toàn. Nếu chúng ta phải thay đổi điều này, chúng ta phải làm cho nó nhanh.

Đây là lúc phải kiên quyết. Đây là lúc.

CHƯƠNG SAU CÙNG

Page 130: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

130 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

LỜI CHO BÁO CHÍ VÀ TỔNG THỐNG

Mùa xuân năm 2011, Lally Weymouth, con gái của Katharine Graham, nhà xuất bản vĩ đại đã quá cố của tờ Washington Post, mời tôi đi ăn tối ở Phòng Ăn Các Phóng viên Nhà Trắng. Tôi đã từ chối rất nhiều lời mời của Lally trong quá khứ, tôi nghĩ chấp nhận lời cô mời là điều phải làm. Tôi biết là có thể tôi đã bị cài độ bởi giới truyền thông, nhưng không sao miễn là bạn phải sẵn sàng cho nó.

Khi tôi đến dự sự kiện ở Washington, hàng ngàn người đã có mặt đông đảo trong phòng khiêu vũ lớn nhất của DC. Buổi tiệc tối “Các phóng viên Nhà Trắng” là giải Oscar về chính trị. Phóng viên tin tức, các khuôn mặt chính trị, những người nỗi tiếng - bạn đặt tên và tất cả họ đều đang có ở đó. Khi tôi bước vào, các tay săn ảnh và báo chí đã phát điên. "Ông Trump, Trump ", họ hét lên,"Trump, bạn có nghĩ rằng tổng thống sẽ đề cập đến tên bạn trong bài phát biểu của mình không? Tôi nói:" Tôi hoàn toàn không có ý tưởng. Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó, tôi xin chân thành nghi ngờ nó, và tại sao ông ta lại đề cập đến tôi? " Tôi nói điều này một cách trung thực mặc dù thực tế rằng tôi đã ở phía trên cùng của các cuộc thăm dò mà không cần vận động. Sự thật là, nếu tôi ở vị trí của Obama, có lẽ tôi sẽ không đề cập đến tên Donald Trump, đặc biệt là từ khi tôi đã đánh ông ta mạnh về giấy khai sinh của ông ấy và hỏi anh ta tại sao không đưa nó ra cho xong và lo đối phó với những vấn đề nghiêm trọng mà nước ta phải đối mặt ngày hôm nay trên vấn đề nợ, thất nghiệp, và Trung quốc, trong số nhiều vấn đề khác.

Trong bất kỳ sự kiện nào, khi lễ hội bắt đầu, mọi người đi đến bục và phát biểu, và cuối cùng là một diễn viên hài hạng ba tên là Seth Meyers (một người nào đó theo ý kiến của tôi đã hoàn toàn không có tài năng) đứng dậy và nói. Ông này đã rất lo lắng, run rẩy, và có vẻ như ông đã có đá trong miệng. Ông đã thực hiện một màn diễu với việc ứng cử của Donald Trump là một trò đùa hoặc một cái gì đó kiểu như thế. Nó là khá khó chịu nhưng tôi đã có những lời nói về tôi còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Sau đó, Tổng Thống đứng dậy. Như một phần của thói quen của mình họ đã đưa hình của cái gọi là giấy khai sinh chiếu lên một màn hình lớn. Và trong khi Tổng

Page 131: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

131 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

thống đang mỉm cười, tôi biết bên trong ông ấy không cười được. Sau đó, họ đã cho thấy một hình ảnh của Nhà Trắng với "Trump Nhà Trắng" được viết trên đầu trang của nó giống như một dấu hiệu của một khách sạn, mà dễ thương. Tổng thống đã dành rất nhiều thời gian nói đùa về tôi. Tôi hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Tôi có nên cười? Mỉm cười? Cau mày? Tôi không chắc chắn phải làm gì nên tôi quyết định giữ khuôn mặt thẳng, với một vài nụ cười mỗi lần khi tôi biết là các máy ảnh đang nhắm vào tôi. Thực tế là, tôi yêu buổi tối đó và yêu những gì tổng thống đã nói mặc dù chỉ là chuyện đùa nhưng ông đã nói với họ một cách tốt đẹp và tôn trọng và ông đã làm một công việc tốt khi nói với họ. Và trong khi tôi không nên thừa nhận điều này, tôi chẳng để ý việc tôi đã là trung tâm của một sự chú ý, đặc biệt vào một buổi tối như vậy.

Ngồi ở bàn khác là một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, hóa ra là siêu mẫu Brooklyn Decker, vợ của Andy Roddick (một chàng trai tuyệt vời và một người chơi quần vợt tuyệt vời, người đã không bao giờ nhận được sự công bằng phải có). Brooklyn không vui. Lally Weymouth đã cúi đầu cười và những người khác thì cười như điên. Họ nghĩ rằng đó là điều vui nhộn khi tôi bị thui nướng, nhưng Brooklyn Decker đã thực sự có vẻ giận dữ. Nhiều tháng sau đó, Brooklyn và tôi gặp nhau tại bữa ăn tối tuyệt vời ở Anna Wintour tại Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan. Tôi cảm ơn Brooklyn đã có thái độ sang trọng hôm đó và cô biết chính xác những gì tôi muốn nói. Cô ấy là một người tuyệt vời và sẽ tiếp tục tiến xa.

Trong mọi trường hợp, khi tổng thống cứ nói đùa rồi lại nói đùa, tôi nghe lén người vợ tuyệt vời của tôi, Melania, trên đầu gối và nói trong hơi thở của tôi, "Em yêu, em có tin chuyện này không? Thật đáng kinh ngạc. Tổng thống Hoa Kỳ chẳng làm gì, nhưng lại nói về tôi". Tôi yêu thích chuyện đó! Tôi đã có một thời gian tuyệt vời! Trong thực tế, khi rời phòng khiêu vũ, mọi người đã thân mật đập tay tôi. Họ không thể tin những gì họ vừa được chứng kiến. Đó là một đêm tuyệt vời như ánh sao.

Sáng hôm sau, tôi nhặt tờ báo. Báo chí thật là tàn bạo. Họ nói rằng tôi đã bị nhạo báng, từ chối mỉm cười, và vô cùng xấu hổ. Sau đó tôi nhận ra rằng đời sống chính trị ở đó không phải là cuộc sống thực. Các phương tiện truyền thông có thể bóp

Page 132: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

132 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

méo sự thật, và mọi người đều nghĩ đó là những gì thực sự đã xảy ra. Tôi đã có một thời gian tuyệt vời, nhưng báo chí đã làm cho nó có vẻ ngược lại. Vì vậy, cho tiếng tăm của tôi, buổi dạ tiệc White House Correspondents’ Dinner " thực sự là một điểm nhấn cho tôi, và tôi yêu nó vô cùng.

Báo chí

Những gì mà tôi không ưa về những "nhà báo" muốn làm khác người là những kẻ bị ám ảnh với việc bảo vệ Obama, và những "phóng viên" cố gắng ăn ké với tôi để được có chút tiếng tăm và được thưởng cho sự bất tài của họ. Lấy ví dụ, MSNBC. Họ có anh chàng tên là Lawrence O'Donnell mà tôi ít khi xem (và cũng như bất cứ ai khác). Xếp hạng của chàng đó là khủng khiếp. Tệ quá, trên thực tế, họ mới đưa anh chàng vào thời gian [phát hình] lúc 8 giờ tối bởi vì Bill O'Reilly đã hoàn toàn giết chết anh ta.

Lòng hận thù đối với tôi của O'Donnell là hoàn toàn đáng cười. Ông ta huênh hoang và nói sảng về tôi như một thằng điên hoàn toàn. Tôi không nghĩ rằng ông ta có một sự nghiệp rất lớn trong làng truyền hình – [nếu có] ít nhất là tôi sẽ rất ngạc nhiên. Một năm trước đây, ông này đã mạnh mẽ ủng hộ Tim Pawlenty để giành sự đề cử của đảng Cộng hòa. Rõ ràng, việc đó đã hóa ra là sai. Những người chuyên tìm những khách chính hay cho chương trình TV của họ, những người rất tử tế, tiếp tục gọi vào văn phòng của tôi cầu xin tôi làm chương trình của ông ấy. Phản ứng của chúng tôi rất đơn giản: tôi chỉ làm show khi nó được xếp hạng tốt. Tôi không muốn lãng phí thời gian của tôi.

Một điểm sáng trên MSNBC là Joe Scarborough và Mika Brzezinski của một chương trình được gọi là “Morning Joe”. Tôi không luôn luôn đồng ý với những gì họ nói, nhưng đó là một chương trình giải trí sôi động. Họ có một tương lai tốt đẹp trong truyền hình hoặc ở bất cứ điều gì họ muốn làm. Đề nghị duy nhất của tôi cho Joe và Mika là sắp tới họ nên mạnh dạn nhiều hơn, bởi vì thường vào cuối năm Mika và Joe sẽ gọi cho tôi để nói rằng họ sẽ thực hiện một buổi phát biểu trước một lượng khán giả lớn và muốn biết sẽ không có vấn đề gì nếu họ có thể gọi tôi qua điện thoại di động của tôi để tôi có thể nói một vài lời trong buổi phát biểu của họ. Bất cứ khi nào có thể, tôi đồng ý với họ. Thường là Mika sẽ là người gọi và tôi có thể nói chuyện bằng điện thoại di động với hàng trăm hoặc hàng

Page 133: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

133 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

ngàn người. Mika đã nói với tôi, và tôi chắc chắn rằng cô sẽ không chối chuyện đó, là mỗi khi họ thực hiện một bài phát biểu thì tất cả mọi người đều hỏi về Donald Trump. Họ muốn nghe Donald Trump, họ muốn biết những gì mà Donald Trump nghĩ. Vấn đề duy nhất là họ không nói ra. Thực tế, thời gian gần đây, đã có một hình ảnh đẹp của Mika đang phát biểu đưa tay cầm điện thoại di động của mình lên và Joe được ám chỉ, "Oh, nhìn vào điện thoại di động... Tôi tự hỏi có điều gì đang xảy ra ở đó. " Mika, biết chính xác những gì Joe ám chỉ, nói: "Uh, cũng một cái gì đó..." Và chuyện kết thúc và họ đã đi vào chủ đề tiếp theo. Điều đó không thay đổi gì tình cảm của tôi đối với Joe và Mika. Họ là những người tuyệt vời và họ rất tài năng, nhưng họ cần phải có một chút cởi mở hơn về cách mà tôi giúp họ.

Một anh chàng mà tôi thấy hơi khó chịu, nhưng đã thực sự trở nên được người xem yêu thích, là Bob Beckel, một người cư dân cấp tiến của Fox News. Tôi không biết anh chàng này, nhưng trong quá khứ mỗi lần khi tên tôi được đề cập, Beckel sẽ nói, "Vâng, những gì anh biết không? Ông ta đã bị phá sản. "

Khi tôi nghe điều này, tôi bảo một trong những người của tôi gọi Fox và giải thích rằng tôi không bao giờ bị phá sản. Trong những năm qua, tôi, Carl Icahn, Henry Kravis, Cerberus, Apollo, và rất nhiều các tên tuổi lớn nhất trong kinh doanh đã sử dụng pháp luật của quốc gia để hoạt động và quay chuyển những giao dịch lớn. Tôi đã sử dụng pháp luật để giúp vài công ty của tôi được giảm nợ và hoạt động lại. Tôi cũng đã mua nhiều công ty và ngay lập tức ném chúng vào Chương 11 để đàm phán lại với các ngân hàng, và thực hiện giao dịch tuyệt vời vì chúng - Tôi theo pháp luật, và có gì sai với điều đó? Bây giờ, nếu họ thay đổi luật pháp, tôi sẽ tìm một cách khác để đạt được lợi thế tối đa. Nhưng mấu chốt là tôi không bao giờ bị phá sản. Dù sao, tôi phải cho Beckel uy tín, bởi vì sau khi chúng tôi chỉnh anh, anh đã ngừng sai lầm của mình và bây giờ tôi thích anh ấy nhiều hơn.

Người tôi không thích là chú hề tên Bryant Gumbel. Ông đã không thành công trên rất nhiều chương trình tôi đã nhớ con số. Ở bất cứ thang điểm nào, Gumbel đã qua HBO làm phóng sự về câu chuyện tuyệt vời về sân golf mà tôi đang xây dựng ở Scotland. Trump International Golf Links đang được xây dựng trên những cồn cát lớn nhất thế giới. Khi hoàn thành, sẽ không có bất cứ điều gì giống như nó. Trong thực tế, tôi và những người khác dự đoán nó sẽ là sân golf lớn nhất so

Page 134: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

134 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

bất cứ nơi nào trên thế giới. Đó là một dự án ngoạn mục, nhưng nó gây nhiều tranh cãi bởi vì một số nhóm môi trường phản đối việc phát triển dự án trên các đụn cát lớn của Scotland, mà sở hữu chủ là tôi. Vì vậy, Bryant thông qua HBO làm một câu chuyện trên sân golf tuyệt vời và huênh hoang về tôi và ông Obama và cố gắng để mô tả tôi như một loài phân biệt chủng tộc như chưa bao giờ có. Tại đây ông được biết câu chuyện lớn này là gần 2.000 mẫu đất dọc theo Biển Bắc ở Scotland được chuyển thành sân golf vĩ đại nhất của thế giới, và những gì ông làm? Ông bùng ra một cơn giận nóng nảy về Donald Trump. Thật là một thằng ngốc! Về điều duy nhất mà tôi ngưỡng mộ anh chàng là hương vị của anh về bất động sản - anh chàng đã mua một vài căn hộ trong một trong nhiều tòa nhà của tôi.

Tốt hơn nhiều so Bryant Gumbel là Piers Morgan. Sau khi chiến thắng chương trình Celebrity Apprentice, Piers Morgan đã trở thành một ngôi sao và chiếm chỗ Larry King trên CNN. Chương trình của Morgan là tuyệt vời. Một ngày Piers gọi tôi và hỏi xem nếu tôi có thể gọi điện đến chương trình của ông, một đặc ân mà tôi nhận được so với vài người khác vì họ chỉ điện thoại muốn có tôi có mặt trong chương trình của họ còn không thì không có gì cả. Vì vậy, tôi nói với ông tôi sẽ gọi.

Hóa ra trong đêm đó ông có một người khách, cho tất cả mọi người, lúc đó là Dân biểu Anthony Weiner. Điều thú vị là, đây là một thời gian ngắn trước khi ông ấy bị nổ tung với những mong muốn trò hề chết người là gửi ảnh khỏa thân của mình cho các phụ nữ ông ấy chưa bao giờ gặp. Hãy nghĩ về điều này: một chính trị gia nổi tiếng như thế mà làm một điều tương tự. Thật là một kẻ thua cuộc!

Khoảng một tháng trước khi thực hiện chương trình, Anthony gọi tôi. Tôi biết ông ấy một chút. Ông yêu cầu tôi hỗ trợ ông ứng cử thị trưởng thành phố New York. Tôi nói với anh ta mạnh mẽ rằng tôi thích Mike Bloomberg, người sẽ không tranh cử lần nữa, và hơi sớm để bắt đầu nghĩ về nó, nhưng chắc chắn, anh có thể đến gặp tôi nếu anh muốn. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất thú vị. Thực ra, nó không thể dễ thương hơn.

Vì vậy, khi tôi gọi Piers vào khoảng chín mười giờ, tôi biết được rằng Anthony đang ở trong studio và sẽ tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. Họ hỏi tôi được không và tôi đã nói được.

Page 135: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

135 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Piers bắt đầu bằng cách hỏi tôi một câu hỏi và sau đó tất cả những bất ngờ không biết từ đâu ra mà tôi nghe tay Weiner tủn mủn huênh hoang và điên khùng, với sự giận dữ lớn, nói về đủ thứ chuyện. Ông nói rằng tôi sẽ không bao giờ trở thành tổng thống. Tôi tự nhủ, ồ, đây cùng là anh chàng vừa mới gọi tôi xin đóng góp cho chiến dịch [ứng cử]? Sau đó, tôi tấn công anh ta, bởi vì tôi luôn tin rằng khi mình bị tấn công, phải nhấn lại đối thủ của mình mạnh bạo hơn và với bất cứ giá nào và lý tưởng là thật bất ngờ. Weiner nói bằng một giọng không thật rằng anh đang trên đà thành thị trưởng tiếp theo của thành phố New York, cho dù tôi có thích hay không. Tôi đã nói với ông ấy rằng chuyện đó sẽ không xảy ra, ít nhất là không theo các cuộc thăm dò và những gì mọi người trong thành phố đã nói về ông. Ông lan man một chút và sau đó tôi đã nói, "Rất nhiều người sẽ rời khỏi thành phố nếu bạn kết thúc chiến thắng."

Từ chút rồi tôi cũng biết một vài tuần sau đó kẻ dại khờ này sẽ bị nổ tung, và dự đoán của tôi rằng Anthony Weiner sẽ không là thị trưởng của thành phố New York như lời tiên tri và được chứng minh là đúng một cách nhanh chóng.

Như bạn đã biết, chương trình Celebrity Apprentice của tôi là một trong những chương trình thành công lớn nhất của NBC và làm ra tiền lớn trong mười một mùa. Tôi có rất nhiều bạn bè giàu, có người đã nói với tôi rằng họ dám làm mọi chuyện để có chương trình thực tế nóng bỏng riêng của họ. Không vì tiền, bạn lưu ý, vì nó tạo ra sự hiện diện của một thương hiệu mạnh và vì có rất nhiều niềm vui để làm. Tôi bảo họ cứ tiến tới làm đi, cho dù với bất cứ lý do gì - cá tính, dáng vẻ, sợ sân khấu, rất nhiều lý do khác - họ nói rằng họ không bao giờ có thể làm được điều đó. Nhưng họ đã tin tưởng tôi rất nhiều để có thể vượt qua nó.

Mùa giải trước, chương trình The Apprentice thường là số 1 trong giờ phát hình 10 giờ tối, đó là khoảng thời gian quan trọng nhất vì nó dẫn các tin tức địa phương. Đó là một chiến thắng ngay từ đầu. Ở đây, ví dụ, là loại biểu đồ xếp hạng Variety về mùa giải đầu tiên của mình.

--- Hình biểu đồ không copy ra được nhưng Variety Ratings là website đánh giá về phim, TV v.v… xem

http://variety.com/ ---

Page 136: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

136 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Ngay bây giờ chúng tôi đang quay hình mùa thứ mười hai, chương trình sẽ ra mắt ngay sau giải Super Bowl. Và hãy để tôi nói với bạn, NBC sẽ có hạnh phúc, bởi vì chúng tôi có các diễn viên tốt nhất mà tôi nghĩ rằng chúng tôi chưa bao giờ có.

Tuy nhiên, khi tôi tuyên bố là tôi đã nghĩ đến việc tranh cử tổng thống, một số thông tín viên của NBC quyết chí đập tôi. Một trong số đó là Chuck Todd. Tôi gọi anh ta là “thằng buồn ngủ” ("Sleepy Eyes") bởi vì ông trông giống như một anh chàng đang chìm vào giấc ngủ khi đang nói. Không có vấn đề gì về việc tôi đã làm hoặc tôi nóng thế nào trong các cuộc thăm dò, “thằng buồn ngủ” Eyes Chuck Todd từ chối nói về nó. Tôi muốn gọi cho anh chàng và nói, "Chuck, thật không công bằng về những gì bạn đang làm." Ông ta có lẽ sẽ nói, "Được rồi, tôi sẽ thay đổi nó", nhưng ông ấy sẽ không thay đổi. Điều tôi thấy xúc phạm nhất vì Chuck Todd là một sự thực rằng ông ta làm như mình là một nhà báo khách quan, trong khi thực tế anh chàng là một tay làm thuê đảng phái. Tôi đã rất thất vọng về Chuck Todd. Không cần phải nói, anh ta không phải là Tim Russert.

Hãy nhìn xem, tôi yêu NBC. Họ là những người thực sự hiểu là The Apprentice sẽ lớn đến thế nào. ABC cũng làm một cố gắng, nhưng NBC thì có tầm nhìn. Tôi có niềm tin to lớn vào Bob Wright và Jeff Zucker. Họ không để Mark Burnett hay tôi đi bất cứ nơi nào khác. Họ hoàn toàn như khóa cửa nhà ở số 30 Rock cho đến khi chúng tôi ký [thỏa thuận].

Tôi cũng nghĩ rằng Bob Greenblatt sẽ làm một công việc tuyệt vời giờ phát hình cao điểm, nhưng họ cần rất nhiều sự giúp đỡ. Steve Burke và Brian Roberts của Comcast sẽ là tuyệt vời. Tôi đã nhìn thấy một sự khác biệt lớn. Vì vậy, tôi yêu NBC. Họ rất đặc biệt với tôi và tôi muốn nhìn thấy họ thành công. Tôi chắc rằng họ sẽ thành công - mặc dù họ có những kẻ tầm thường như Lawrence O'Donnell, tên “buồn ngủ” Chuck Todd, và thằng ngu Ed Schultz đó. Tôi không nói mấy chuyện đó với xấu bụng. Chuyện chỉ là bọn mắt lờ đờ đã xúc phạm tôi. Những người như Matt Lauer và Jim Bell trong chương trình Today là giỏi. Tôi hy vọng NBC sẽ ký lại Lauer khi hợp đồng với anh ấy khi đến hạn để anh ấy sẽ tiếp tục trong nhiều năm tới. Tôi cũng nghĩ rằng David Gregory đang làm tốt một số vai trò lớn trong chương trình “Gặp gỡ báo chí” (Meet the Press). David là người khó tính nhưng công bằng - và đó là tất cả những gì mà các bạn có thể yêu cầu.

Page 137: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

137 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng NBC đã có hai sai lầm lớn gần đây. Một, họ để cho CNN cuỗm mất Erin Burnett. Tôi không nghĩ rằng Erin sẽ thành công với CNN, bởi vì rất khó để làm tốt trong nền văn hóa công ty nhất định. Để Erin đi là một mất mát lớn cho NBC. Thứ hai, họ đặt tên chương trình mới của Brian Williams là “Rock Center”, một tên khủng khiếp cho một chương trình - và tên của chương trình là thực sự quan trọng. Brian là người tuyệt vời. Nhưng tên “Rock Center” sẽ không bao giờ chạy, và nếu họ nhận được bốn hoặc năm triệu khán giả một đêm thì đó là đã rất nhiều. Tôi hy vọng nó chạy tốt, nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ là một con đường rất dài và khó khăn. Bây giờ, nếu họ thực hiện nó ở Tòa Tháp Trump (Trump Tower) và gọi tên nó là “Trump Tower”, tất nhiên nó sẽ rất nổi tiếng!

Một người đã chỉ trích tôi rất nhiều vào mùa xuân năm ngoái nhưng gần đây đã không lên tiếng là Karl Rove. Tôi không biết Rove, nhưng ông ấy đã yêu cầu gặp tôi khá lâu trước đây, trước khi tôi nói về chuyện ra cử tổng thống. Ông đã đến văn phòng của tôi và quyên tiền cho Ủy ban Vận Động Bầu Cử (PAC: Political Action

Committee) của mình. Tôi nghĩ rằng tôi đã cho 100,000 đô la hoặc có thể nhiều hơn. Khi tôi cho anh ta tiền, anh ta là một anh chàng rất tử tế. "Thiệt không ai như bạn, ông Trump," ông nói. Nhưng sau đó tôi quyết định - mà không tham khảo ý kiến ông, tôi đoán vậy – về việc tôi ứng cử tổng thống. Tôi đã nhanh chóng đạt số 1 trong các cuộc thăm dò, và Rove đã nói một cái gì đó mà hiệu lực là mô tả tôi như một chú hề ra ứng cử. Ông ấy đã có một ứng cử viên yêu thích, vì vậy ông cảm thấy mình phải tiêu diệt tôi vì tôi là một mối đe dọa. Tôi thực sự đã kiện Rove. Kể từ đó, ông ấy trở nên tử tế và đáng trân trọng. Nhưng tôi sẽ nói điều này: nếu anh ta tấn công tôi một lần nữa tôi sẽ kiện anh như bất cứ ai đã từng kiện anh ấy trước kia. Tôi không quan tâm tuyên bố của ông ấy về tôi, nhưng tôi nghĩ rằng nó là một hành động khủng khiếp sau khi tôi cho anh ta một món quà bằng tiền sáu con số. Cuộc đời không chạy theo cách đó – không có trong thế giới của tôi. Rất ngu ngốc, rất phản phúc.

Rất nhiều người trong giới truyền thông, như George Stephanopoulos, là người hâm mộ Obama lớn. Tôi rất thích George. Nhưng điều đáng kinh ngạc khi thấy cách mà họ bảo vệ quá mức dành cho Obama khi tôi đơn giản chỉ nói những gì mà tất cả mọi người ở Mỹ đã nghĩ: "giấy khai sinh đâu rồi?". Tôi thực sự không phải là người mang toàn bộ câu hỏi về giấy khai sinh đầu tiên – mà tôi muốn nói về cách

Page 138: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

138 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mà Trung Quốc và OPEC đang xé chúng ta ra và cần phải làm thế nào để chúng ta cứng rắn về vấn đề Iran, các loại thuế, chi tiêu thiếu thận trọng, và bãi bỏ Obamacare. Nhưng khi George đưa vấn đề [giấy khai sinh] lên trong một cuộc phỏng vấn trong chương trình “Good Morning America”, ông ấy gần như nhảy ra khỏi chiếc ghế của mình và bắt đầu la hét vào tôi thậm chí về việc tôi đặt câu hỏi về Obama. Thật là tuyệt. Nếu tổng thống là một đảng viên Cộng hòa, báo chí sẽ không bảo vệ được như vậy. Nhưng với Obama? Ông ấy phải được bảo vệ và được cư xử bằng đôi găng tay dành cho đứa trẻ.

Tôi không bao giờ hiểu tại sao Obama lại để cho câu hỏi [giấy khai sanh] bị treo khá lâu. Tại sao chỉ cần đưa giấy khai sinh ra và mọi chuyện sẽ sáng tỏ? Đưa nó ra và qua chuyện khác. Vì vậy, tôi rất tự hào rằng cuối cùng tôi đã làm cho anh ta phải làm một cái gì đó mà không ai khác đã có thể làm được [như tôi]. Để rõ hơn, tôi không nói rằng Obama không được sinh ra ở Hoa Kỳ. Tuy nhiên, nhiều câu hỏi vẫn bao quanh các hồ sơ bệnh viện, tuyên bố của bà nội rằng ông sinh ra ở nước ngoài, và báo cáo của các thành viên trong gia đình của ông rằng họ không chắc chắn về bệnh viện nơi ông đã được sinh ra. Về chuyện giấy khai sinh, tôi đòi ông phải đưa ra, nhưng một số người đã đặt câu hỏi liệu nó có phải là thật hay không. Có lẽ thật, và có thể nó cũng không phải là thật. Đó là việc hãy để cho các chuyên gia xác định. Nhưng nếu những người bạn thân cấp tiến trong giới truyền thông của ông Obama không thích câu trả lời của tôi, thì thôi hãy dừng câu hỏi.

Không có gì làm tôi khó chịu nhiều hơn một tiêu chuẩn kép, nhưng đó là những gì chúng ta thấy với các loại truyền thông cấp tiến. Lấy trường hợp Jon Stewart. Tôi thực sự thích anh chàng, nhưng khi anh chàng làm một đoạn chế giễu ứng cử viên tổng thống Herman Cain, và sử dụng một giai điệu rất phân biệt chủng tộc và đê hèn đó, việc đã xúc phạm đến cộng đồng người Mỹ gốc Phi, liệu anh ta đã bi đá bay giống như Don Imus? Không. Mục sư Jesse Jackson đang ở đâu? Mục sư Al Sharpton đang ở đâu? Tay “mắt buồn ngủ” Chuck Todd là tay đưa ra những "phân tích" báo chí đập mạnh mẽ nay đang ở đâu? Chả thấy đâu. Stewart phải bị loại khỏi nghề của mình ít nhất là tạm thời. Nhưng ông đã không bị đuổi và cũng sẽ không muốn bị đuổi vì những kẻ cấp tiến trong giới truyền thông luôn được giấy thông hành miễn phí, bất kể hành vi của họ xấu đến thế nào.

Page 139: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

139 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Hành vi đáng thất vọng của giới báo chí xảy ra ở phía cả hai đảng. Một nhà bình luận bảo thủ trên Fox News, Charles Krauthammer, đã thực sự đánh tôi nặng mùa xuân năm ngoái. Anh không thể tin rằng tôi đã là số 1 trong các cuộc thăm dò và tiếp tục đấm tôi. Bây giờ, bạn phải hiểu rằng anh ta không biết và chưa bao giờ gặp tôi. Nhưng một ngày trong chương trình Bill O'Reilly, Krauthammer đã đánh tôi mạnh như vậy thì thật là vô lý. Ông nói tôi là một ứng cử viên diễu chơi hoặc một cái gì có hiệu lực như thế. Vì vậy, O'Reilly gửi Jesse Watters đến New Hampshire để xem phản ứng của tôi. Tôi đã cho Krauthammer biết về nó. Tôi đã rất cứng rắn, một số sẽ nói đó là xấu xa, nhưng tôi rất cứng rắn vì Krauthammer đã hắc búa với tôi.

Ngày hôm sau tôi xem chương trình và họ đã không phát sóng phản ứng của tôi. Tôi gọi O'Reilly và nói: "Bill, chuyện gì đã xảy ra? Krauthammer có thể nói về tôi, nhưng tại sao tôi không thể nói về anh ta? " Bill đã cho tôi biết những lý do tại sao ông không cho phát hình phản ứng của tôi, những lý do mà tôi cho là yếu ớt và tôi đã bỏ chuyện ở đó. Tôi nghĩ rằng Bill O'Reilly là tuyệt vời, và tôi nghĩ rằng Greta Van Susteren, Sean Hannity, và Neil Cavuto là những người tốt. Đây là những người xuất sắc đã được xếp hạng cao và đã làm một công việc tuyệt vời. Nhưng trong trường hợp này tôi nghĩ rằng Bill đã sai. Tôi cần phải được cho phép để bác bỏ Krauthammer như một sự công bằng.

Trong mọi trường hợp, có một lý do mà Fox News đã có một chương trình chất lượng cao và có “rating” (số lượng khán giả theo dõi ) hoành tráng như vậy. Tên của ông là Roger Ailes. Cho dù một số người thích ông hay không, Roger Ailes, người sáng lập ra Fox News, làm việc cùng với Rupert Murdoch, là một trong những thiên tài vĩ đại trong lịch sử truyền hình. Roger có thể nhìn vào một người và ngay lập tức có thể nói cá nhân đó sẽ đạt “rating” ra sao. Ngoài O'Reilly, Van Susteren, Hannity, và Cavuto, Roger có rất nhiều những người khác làm công việc tuyệt vời. Những người như Bret Baier. Tôi cũng yêu đội ngũ của chương trình “Fox and Friend” với Gretchen Carlson, Steve Doocy, và Brian Kilmeade. Họ thông minh, nhanh, hài hước, và thực sự biết những gì đang xảy ra. Chương trình The Fox buổi sáng là một thành công to lớn do ba người dẫn chương trình tài năng và ông Roger Ailes tuyệt vời. Tôi thực sự thích được tham gia với họ.

Page 140: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

140 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Những kẻ như Ailes đều hiểu rằng “rating” là luật chơi. Khi tôi có những người bạn với những chương trình truyền hình mà không được làm tốt, họ không thể hiểu lý do tại sao chúng bị hủy bỏ. Tôi nói với họ điều này: Tôi đã học được rằng giải trí là một doanh nghiệp rất đơn giản. Bạn có thể là một con người khủng khiếp, bạn có thể là một người thực sự khủng khiếp, nhưng nếu bạn được “rating” tốt, bạn là vua. Nếu bạn không có “rating”, bạn sẽ ngay lập tức bị hủy bỏ và không có gì khác là quan trọng.

Tôi đã được từng được xếp hạng, và luôn luôn được xếp hạng [tốt]. Larry King từng nói với tôi, "Bạn sẽ có được xếp hạng cao nhất." Mọi người đều muốn tôi có mặt trong chương trình của họ, không phải vì họ thích tôi, không phải vì tôi đẹp trai và có mái tóc tuyệt vời, nhưng bởi vì tôi có xếp hạng tốt. Để cho bạn biết sự thật, tôi không chắc chắn chính xác lý do tại sao. Tôi không muốn là người khiêu khích, và trong nhiều trường hợp, tôi cố gắng để không khiêu khích. Nhưng tôi nghĩ lý do mà hàng triệu người theo quan điểm của tôi về những sự kiện thế giới là bởi vì họ biết tôi hiểu rằng đất nước của chúng ta đang bị lường gạt bởi OPEC, Trung Quốc, và các nước khác. Họ biết Mỹ đang gặp rắc rối lớn nếu chúng ta không đưa được Mỹ trở lại đúng hướng. Và họ biết tôi không sợ phải nói về nó như nó là. Không phải là chuyện họ thích hoặc yêu tôi – đây là chuyện họ phải tôn trọng những gì tôi phải nói, tin vào cùng một sự mà chính họ cũng tin vào, và biết rằng tôi là đúng.

Tôi cũng nói rằng có nhiều người cùng có những quan tâm về các chi tiết của cuộc sống của tôi và có những người cùng làm việc với tôi trong chương trình truyền hình, đặc biệt là từ khi họ nhìn thấy tất cả những tài năng tuyệt vời mà tôi có trong chương trình Celebrity Apprentice. Điều luôn luôn vui vẻ là xem những câu hỏi người ta hỏi trong các thư và emails mà văn phòng của tôi nhận được. Tôi thích làm việc với các sao và nhìn thấy sự nghiệp của mình phát triển.

Một trong những người thú vị và đặc biệt nhất mà tôi được quen biết là Lady Gaga. Khoảng năm năm trước đây, khi cô còn hoàn toàn vô danh, Lady Gaga là nghệ sĩ giải trí cho chương trình Miss Universe Pageant, được tổ chức năm đó tại Việt Nam. Tôi sở hữu Miss Universe Pageant và đã làm cho nó rất, rất thành công. Một ngày người của tôi đến gặp tôi và nói với tôi về một người phụ nữ trẻ mà họ

Page 141: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

141 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

gọi là Lady Gaga, người chưa từng được nghe nói tới. Chúng tôi đưa bà vào chương trình như nghệ sĩ giải trí cho thời gian nghĩ giữa của cuộc thi, được phát sóng quốc tế. Tôi nghĩ, "Wow, cô ấy thực sự, thực sự hay." Ngày hôm sau, chuyện trở nên như điên. Mọi người đang bàn tán sao mà Lady Gaga hát hay quá - "Cô ấy là ai, cô ấy đâu? Cô ấy sẽ là một người rất nổi tiếng, cô ấy thật tuyệt vời! " Vâng, cô đã trở thành một ngôi sao lớn và có lẽ cô ấy đã trở thành một ngôi sao vì tôi đã đưa cô vào Miss Universe Pageant. Rất có thể, ai mà biết được những gì sẽ xảy ra nếu không có chuyện đó, bởi vì cô ấy đã gây ra một xúc động mạnh.

Một vài năm sau đó, cô đến New York và đã trở nên nóng hơn bao giờ hết tại Radio City Music Hall. Tôi đã ở đó và được sắp xếp ngồi với một nhóm có nhiều nhân vật nổi tiếng chính. Tôi sẽ không đề cập đến tên của họ bởi vì tôi không muốn gây khó khăn cho bất cứ ai. Gaga đã có một buổi diễn tuyệt vời, và sau khi kết thúc, quản lý của cô đã đến và hét lên, "ông Trump, Gaga muốn gặp ông, nhưng chỉ có ông, và không ai khác." Giờ đây, có nhiều ca sĩ, nhạc sĩ, và các nhân vật truyền hình lớn và các nhà quản lý muốn hét lên với tôi "ông Trump, chỉ có ông và không ai khác. Tôi đi với vợ tôi, Melania, gặp và nói chuyện với Lady Gaga trong khoảng bốn mươi lăm phút. Cô ấy là một người tuyệt vời, rắn như đá, và tôi rất tự hào về thành công của mình bởi vì tôi thực sự tin rằng tôi đã có ít nhất một cái gì đó đã làm với nó.

Bất cứ vấn đề nào mà bạn nói về giới truyền thông từ thế giới giải trí hay tin tức đều cho thấy, các người dẫn dắt truyền thông tất cả đều cố gắng kéo tôi về các chương trình của họ để giúp tăng “rating” của họ. Bởi vì tôi hoạt động trong cả hai chương trình truyền hình giải trí và các sự kiện thời sự, tôi có một sự hiểu biết sâu sắc về cách tổ chức khác nhau làm ảnh hưởng đến “rating”. Ví dụ, tôi nói với Jeff Zucker, người trước đó đã quản lý NBC, "Jeff, đừng đổi chỗ Jay Leno. Ông ấy là số 1 vào buổi tối và khi bạn là số 1 thì bạn không đổi chỗ. Trong thực tế, không chỉ là ông số 1, ông là một số 1 mạnh mẽ. Đừng di chuyển Jay Leno - đó là một sai lầm khủng khiếp. "

Tôi đã cảnh báo họ rằng sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử nếu ai đó bị đưa ra khỏi vị trí số 1 và di chuyển đi chỗ khác và tôi đã nói với họ rằng nó sẽ biến Leno thành tương đương với một tổng thống vịt què. Trong mọi trường hợp, họ đã làm

Page 142: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

142 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

chuyện đó và Conan được thay vào. Quá sức tệ hại, nó không chạy. Jay trở lại với khung thời gian phát hình ban đầu của mình và chưa bao giờ được như xưa một lần nữa. “Rating” của chương trình phát hình của ông đi xuống trở lại chỗ ngày xưa của họ - Leno không bao giờ hồi phục hoàn toàn.

Tôi đã thực sự làm chương trình Jay Leno Show đêm mà ông nói rằng quyết định này sẽ được thực hiện và, mặc dù nó sẽ không diễn ra trong năm năm tới, tôi đã có thể thấy rằng ông đã bị tàn phá, bối rối, và không biết lý do tại sao họ đã làm việc đó. Tôi cũng không biết tại sao. Chuyện xảy ra có thể là một sai lầm lớn nhất trong lịch sử phát sóng.

Chính trị và truyền hình là các loại làm ăn bẩn thỉu. Khi hai thứ va chạm, chuyện trở nên thậm chí bẩn thỉu hơn. Lấy ví dụ như Jay Leno - ông chà đạp tôi thậm tệ trong các sô, nhưng lại luôn luôn muốn tôi có mặt ở đó. Điều thú vị là, ngay cả những người mà thực sự đã kiện tôi lại muốn tôi có mặt trong chương trình của họ vì một lý do và chỉ có một lý do: Tôi là một cỗ máy làm “rating”.

Tuy nhiên, dầu “rating” của bạn có tốt như thế nào, đôi khi bạn không thể ngăn được báo chí chạy những câu chuyện hoàn toàn sai, nhưng họ biết nó sẽ tăng số lượng người xem hoặc người đọc. Để bạn thấy báo chí không trung thực như thế nào, tôi vừa bán một căn nhà giá 7.150.000 đô la. Đó là một ngôi nhà mà tôi xây dựng tại Sân Gôn Quốc gia Trump đẹp đẽ của tôi ở Los Angeles. Cái nhà nằm ở vị trí đẹp trước mặt là biển Thái Bình Dương với cái nhìn về phía trường đua. Ngôi nhà này được xây dựng cho một người khác mà người này lại không thể nhận được tài trợ từ các ngân hàng tuyệt vời trong nước và bị vỡ nợ 1.5 triệu. Ngôi nhà, là một trong bảy mươi lăm lô đất mà tôi sở hữu nhìn về phía đại dương, tốn phí cho tôi chỉ rất ít thêm vào số tiền này, vì vậy tôi có căn nhà gần như cho không.

Tôi lên danh sách bán nhà với giá 12 triệu đô la dù biết rằng tôi không thể bán được giá nào gần mức đó, nhưng đó là một cách tuyệt vời để thương lượng. Người mua trả cho tôi 7.150.000 đô la, đó là một lợi nhuận đáng kể trên khu nhà riêng biệt đó.

Page 143: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

143 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Báo chí gian trá ngửi được mùi máu. Các tiêu đề báo chí nổ ra rằng tôi đã bán phá giá nhà của tôi, như thể tôi đã bán căn nhà của riêng cá nhân tôi, chứ không phải là một trong nhiều nhà đang xây. Thực tế, tôi đã chỉ được vào bên trong ngôi nhà đó trong một thời gian năm phút để kiểm tra xem nó ra sao. Nhưng không quan trọng. Chúng tôi đã cố gắng đính chính với các tờ báo, nhưng Los Angeles Times và những tờ báo khác có những câu chuyện hoàn toàn sai. Thực vậy, có một phóng viên đã nói với một trong những luật sư của tôi rằng ông biết chúng tôi đúng, rằng đó không phải là ngôi nhà của cá nhân tôi, và rằng ông biết việc bán hầu như tất cả là vì lợi nhuận. "Vậy tại sao bạn đã viết nó như vậy?", Luật sư của tôi hỏi. "Bởi vì nó không làm cho một câu chuyện hay," người phóng viên nói với ông. Đó là là sự gian manh mà báo chí có thể có được.

Chức Tổng Thống

Trong tất cả các năm trong kinh doanh và tham gia vào chính trị tôi chưa bao giờ thấy đất nước bị phân chia như lúc này và tôi đã nhìn thấy những thời khắc xấu. Hận thù giữa cử tri của cả hai đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa là vượt ra ngoài bất cứ điều gì tôi đã từng chứng kiến. Một nhà lãnh đạo tuyệt vời có thể mang người Mỹ gần lại với nhau. Nhưng không may cho chúng ta, Barack Obama không phải là một nhà lãnh đạo. Vì vậy, ai là người mà đất nước có thể chờ đợi?

Tôi đã nói trong một thời gian dài rằng rất khó khăn cho một người thực sự thành công để ứng cử vào văn phòng chính trị. Đối thủ của bạn và báo chí sẽ chụp lấy tất cả các thỏa thuận mà bạn đã từng làm, thậm chí những thỏa thuận tốt nhất, và biến chúng thành xấu. Bạn có thể xây dựng một tài sản hơn 7 tỷ đô la, nhưng nó không thể hiện bất kỳ sự khác biệt nào, bởi vì chúng nó sẽ làm cho bạn trông như ngu ngốc càng tốt. Một anh chàng như Obama mà có nó thì dễ dàng hơn nhiều. Ông chưa bao giờ được thực hiện được một thỏa thuận trước kia trừ việc mua nhà của mình mà, theo ý kiến của tôi, không phải là một giao dịch trung thực. Một phóng viên điều tra thông minh chắc chắn nên nhìn vào đó vì bất kỳ điều tra khách quan nào về các sự kiện chắc chắn là sẽ cho thấy có một cái gì đó có mùi tanh đã xảy ra. Nhưng đó là thỏa thuận duy nhất mà Obama đã làm được. Ông đã không thực hiện được hàng trăm giao dịch như [tôi,] người rất thành công đã làm,

Page 144: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

144 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

nơi chúng tôi sử dụng hàng ngàn người và phải quản lý nhiều doanh nghiệp phức tạp. Vì vậy, ông ấy đã có một đường đi dễ dàng hơn.

Mark Burnett, người bạn tốt và là đối tác của tôi, và là nhà sản xuất tốt nhất trong giới truyền hình, thực sự muốn tôi tiếp tục The Apprentice và không tranh cử tổng thống. Các chương trình lớn của Mark là The Apprentice, Survivor, và bây giờ là chương trình “hit show” The Voice. Ông nói, "Donald, tôi nghĩ rằng bạn sẽ là một tổng thống không thể tin được, nhưng bạn là quá thành công để làm Tổng Thống. Bạn đã thực hiện quá nhiều giao dịch và quá nhiều thứ. Họ sẽ truy từng giao dịch mà bạn đã làm, và thậm chí cả trên những giao dịch tốt nhất trong số đó, họ sẽ cố gắng làm cho bạn trông xấu. "

Vì vậy, về cơ bản, Mark đã bày tỏ những gì tôi đã nói trong hai năm - cuối cùng là một người rất thành công không thể ra ứng cử vào các văn phòng chính trị (đặc biệt là tổng thống) và không phải buồn đến thế, bởi vì đó là loại người và suy nghĩ mà chúng ta cần để đưa đất nước trở lại.

Dù bằng cách nào, khi tôi đang dẫn đầu trong các cuộc thăm dò, tôi đã phạm một lỗi không cố ý. Tôi được một người bạn yêu cầu cho một bài phát biểu tại Las Vegas trước một nhóm nhỏ. Tôi đã đồng ý. Một vài trăm người đã dự kiến, phụ nữ hầu hết là đảng Cộng hòa, và chẳng có việc gì lớn. Hoặc tôi nghĩ như vậy. Nhưng khi họ thông báo rằng tôi sẽ nói, hàng ngàn người đã tới nghe. Chủ sở hữu của khách sạn, một người đàn ông vĩ đại tên là Phil Ruffin, một trong những nhà đầu tư thông minh ở đó, đã nói với tôi rằng đó là số lượng người lớn nhất từ trước đến nay có mặt chật phòng khiêu vũ của khách sạn. Nơi này đã đầy đám đông. Mọi người đều rất vui vẻ. Họ hồi hộp, và trong phòng đã có rất nhiều người dân Las Vegas tốt và cứng rắn, những người mà tôi không thể tin là họ đã từng bỏ phiếu cho Obama, đặc biệt là sau khi ông ấy đã nói với mọi người là không đi Las Vegas.

Chúng tôi có hàng ngàn người dân ở đó, tưởng đâu là hoang dã, và tôi đã làm sai. Tôi phục vụ cho đám đông đó. Họ hoàn toàn yêu bài phát biểu và tôi đã sử dụng một số ngôn ngữ thô tục, với đám đông đó, chuyện đã trôi chảy thật quá tốt. Nhưng tiếc là họ đã có máy ảnh trong phòng, mà tôi đã không nhìn thấy, và chỉ

Page 145: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

145 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

những phần của bài diễn văn mà tôi sử dụng ngôn ngữ mạnh mẽ sau cùng bị đưa ra khắp đất nước của chúng ta.

Tôi ước gì tôi đã không làm chuyện đó. Có rất nhiều báo chí nhưng có một số người đã mất cảm tình vì nó. Tôi không phải là một kẻ bị nguyền rủa lớn nhưng nó đã xảy ra, và tôi nói rằng những người có mặt trong phòng hôm đó đã thích bài phát biểu bởi vì chúng ta không sống trong một thế giới của con nít. Đó là một thế giới thô lỗ, bạo lực mà trong đó tất cả mọi người đều có những đụng chạm đến mọi người khác và là nơi mà các quốc gia khác có đụng chạm vói Hoa Kỳ, và họ đang làm một khá tốt công việc đó. Vì vậy, tôi đã nóng máu lên và đám đông cũng vậy.

Tất nhiên, Joe Biden đã chửi thề trước toàn bộ giới truyền thông khi đứng cùng sân khấu với tổng thống. Nhưng Biden thì được bỏ qua bởi vì anh ta đang đứng với Obama, và như chúng ta đã biết, Obama có thể làm không sai trong mắt của giới truyền thông.

Trong quan điểm của tôi, tổng thống của chúng ta đã được đánh giá hoàn toàn quá cao cả như một con người và một nhà vận động [bầu cử]. Báo chí đã đưa ra một ấn tượng sai lầm về ông là một sinh viên xuất sắc (mà ông không là như thế), một nhà lãnh đạo xuất sắc (mà ông cũng không là như thế), và một nhà vận động mà chúng ta đã không được thấy trong nhiều năm nay. Tuy nhiên, hiện nay nhiều người theo đảng Dân chủ đang bị hối hận của người mua và ước gì họ đã bầu Hillary Clinton thay vào đó.

Bất kể, đảng Cộng hòa sẽ có một cuộc đua rất khó khăn. Obama sẽ thu hoạch lại tất cả các tiêu cực mà ông đã tạo ra và lật lại nó trên người dân - một chiến lược rất thông minh, nếu không phải là bất chấp đạo lý. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như vậy. Anh chàng này sẵn sàng xé đất nước làm hai để giành chiến thắng. Đáng buồn thay, nó có thể chứng minh đó là một chiến lược chiến thắng. Nếu tôi đang làm hư hại như anh ta đã làm, tôi sẽ nhận ra đó là con đường duy nhất dẫn đến chiến thắng của tôi.

Tôi yêu cuộc sống và kinh doanh, vì vậy tôi không muốn tranh cử tổng thống. Khi mọi người nói tôi nên ứng cử như là một ứng cử viên độc lập, tôi nhắc nhở họ

Page 146: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

146 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

rằng sẽ rất khó khăn cho một ứng cử viên độc lập để giành chiến thắng, mặc dù có lẽ dễ dàng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, nếu nền kinh tế tiếp tục xấu đi (mà tôi nghĩ rằng nó sẽ tiếp tục, vì lãnh đạo không đủ năng lực) và đảng Cộng hòa chọn sai ứng cử viên (mà tôi hy vọng họ sẽ không sai), tôi không hoàn toàn loại trừ việc tôi ra ứng cử. Hầu hết mọi người chưa bao giờ nghe nói về một luật rất ngu ngốc - gọi là “thời gian bằng nhau” ((in broadcasting) a principle of allowing equal air time to opposing

points of view, especially to political candidates for two or more parties.) - ngăn cản ai đó đang trách nhiệm một chương trình truyền hình lớn không được ra ứng cử vào một chức vụ chính trị. Vì vậy, ông Obama được phép có mặt trên truyền hình mỗi ngày và có thể bay vòng quanh đất nước bất cứ lúc nào ông muốn trả bằng tiền thuế của dân, nhưng tôi lại không được phép làm The Apprentice và cùng lúc ra ứng cử Tổng Thống. Bạn cho tôi biết, vậy có đúng không? Nếu không vì cái luật kỳ cục đó, có lẽ tôi sẽ ra ứng cử tổng thống ngay bây giờ và đúng lúc để làm chuyện đó - vì Mỹ có tiềm năng to lớn, tiềm năng không thể tin được, và nó đang bị lãng phí.

Tôi nhớ rõ khi tôi quyết định ký tên tôi thêm cho một mùa The Apprentice, ngưng lại việc ứng cử tổng thống. Đó là ngày thứ Sáu, khoảng 7 giờ tối, và Melania đang xem Entertainment Tonight, Access Hollywood, Extra, hoặc một trong những sô giải trí khác nhau mà bà ấy rất thích và thẳng thắn mà nói, tôi cũng vậy. Tôi ngồi xuống bàn ăn trong những ầm ĩ truyền hình và xem trong khi một số các nam nữ diễn viên lớn nhất ở Hollywood hy vọng rằng các hệ thống truyền hình của họ sẽ nhận chương trình của họ cho mùa tới. Bạn thấy đấy, ngày thứ Hai kế tiếp, NBC đã có chương trình lớn "Upfront", nơi mà họ và các mạng khác công bố lịch trình của mình trong năm nay. Vì vậy, đây là một thời gian khó khăn đối với các diễn viên bởi vì họ muốn biết liệu chương trình của họ sắp được gia hạn hay không.

Khi Melania và tôi xem, tôi nhìn những ngôi sao lớn nói: "Tôi hy vọng họ gia hạn chương trình của chúng tôi, chương trình của chúng tôi là tuyệt vời như vậy, dàn diễn viên của chúng tôi là tuyệt vời như vậy, “rating” là OK." Tất cả mọi thứ là, "Tôi hy vọng, tôi hy vọng, tôi hy vọng" và tôi đang xem những diễn viên chính gần như van lơn. Đó là khi tôi nói với vợ tôi, "Bạn biết đấy, em bé, thật là tuyệt vời. Anh có một chương trình là một thành công lớn và anh được chủ tịch của mạng gọi anh là cả ngày dài và bảo 'Donald, Donald, chúng tôi muốn bạn, chúng tôi

Page 147: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

147 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

thích bạn. " Thêm vào đó, có một chàng trai tuyệt tên là Steve Burke tại Comcast nói với tôi điều gì đó giống như, "Donald, chúng tôi muốn bạn ký lại hợp đồng, chúng tôi muốn có bạn để đi thêm một mùa hay bất cứ điều gì bạn muốn, hãy vui lòng ký lại hợp đồng" vì vậy, tôi nói với bản thân mình, ở đây giám đốc điều hành các mạng gọi tôi hàng giờ muốn tôi gia hạn hợp đồng cho một mùa sô trên TV phát hình hai giờ “hit show” ngày chủ nhật đúng vào giờ vàng, và tôi trả lời họ là không. Tuy thế tôi về nhà và xem các chương trình giải trí và tất cả những tên tuổi lớn diễn viên nam nữ đang hy vọng rất nhiều rằng họ sẽ được gia hạn. Chính xác vào thời điểm đó tôi nhận được một cuộc gọi từ Steve Burke nhắc lại sự thực là họ rất thích được tôi ký hợp đồng. Ngay lúc đó, tôi nói với vợ tôi, "Em yêu, em biết gì không? Chuyện này thật vớ vẩn. Anh sẽ ký hợp đồng với NBC. "

Vợ tôi, Melania, người được bởi nhiều người, kể cả tôi, xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế giới, có bản năng tuyệt vời. Trong nhiều năm, tôi đã hỏi bà ấy liệu tôi nên hay không nên ứng cử và giành chiến thắng. Và bà ấy nói, "Donald, mọi người yêu bạn, nhưng họ sẽ không bỏ phiếu cho bạn làm tổng thống." Khi tôi hỏi tại sao, bà ấy nói, "Bạn là một chút hoang dã và một chút quá nhiều tranh cãi. Họ tôn trọng bạn, họ nghĩ rằng bạn đang thực sự thông minh – người thông minh nhất trong tất cả - nhưng người vừa đủ [thông minh] sẽ không bỏ phiếu cho bạn."

Vì vậy, bà ấy đã nói với tôi điều này trong một thời gian dài và gần đây, khi bà đang xem tin tức chính trị trên truyền hình và nhìn thấy tất cả những điều đó là sai cho đất nước của chúng ta, bà ấy nhìn tôi và nói: "Anh yêu, anh biết là anh sẽ chiến thắng nếu anh ra ứng cử, phải không?". Tôi nói " Em nói gì vậy? Em luôn luôn nói là anh không thể giành chiến thắng." Bà ấy nói," Nhưng bây giờ anh có thể giành chiến thắng, và thậm chí có thể là dễ dàng. Mọi người thực sự muốn anh. Em nhìn thấy nó trên các đường phố. Mọi người muốn anh và họ thực sự cần anh."

Đây là một lời khen tuyệt vời đến từ một người phụ nữ rất thông minh.

Một số người vẫn chưa nhận ra là tôi đã nghiêm túc như thế nào về việc tôi chạy vào Nhà Trắng. Trong thực tế, tôi đã rất gần khi tôi đã chuẩn bị Báo cáo Công bố Tài chính (Public Financial Disclosure Report) cần thiết của một ứng cử viên tổng thống. Đó là một vấn đề lớn vì Tổ chức Trump là một công ty tư nhân, và mọi

Page 148: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

148 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

người không biết những gì về tài sản thực sự của tôi. Vì vậy, tôi đã thuê công ty độc lập Predictive, môt công ty được sử dụng bởi các cơ quan chính phủ và các công ty hàng đầu như GM, Visa, Pfizer, và những người khác, chuẩn bị định giá về thương hiệu, và chúng tôi điền vào cả một danh sách dài và phức tạp các chi tiết khác trong Báo cáo Công khai về Tài chính Tổng thống (presidential Public Financial

Disclosure Report). Vì vậy, các giấy tờ của tôi đã được hoàn tất khi tôi nói với NBC là tôi muốn gia hạn. Tôi đã sẵn sàng để ký tên và nộp các loại giấy tờ đã hoàn tất theo đúng hướng dẫn. Thay vì lãng phí các mẫu giấy tờ (và biết đâu, đôi khi sau này tôi có thể nộp đơn dùm họ), tôi nghĩ tôi sẽ chia sẻ với bạn ba trang quan trọng nhất trong cuốn sách này. Đây là ba trong số rất nhiều trang của hồ sơ để đệ trình đã hoàn tất. Trang tổng kết thứ ba có lẽ là quan trọng nhất.

Lý do chính khiến tôi ứng cử tổng thống là để giải quyết sự lộn xộn mà Obama đã làm cho nước ta. Tôi đã xây dựng một công ty thực sự vĩ đại, với một tài sản không thể tin được và những địa điểm mà tôi tin là những thành tích tốt mà tôi có được. Chúng tôi có tài sản, dòng tiền có giá trị lớn, và rất ít nợ. Tôi muốn người dân Mỹ thấy điều này, bởi vì cuối cùng ở nước ta, theo một cách nào đó, trái ngược với công ty của tôi. Và cho dù đó là tôi hay một người nào khác, chúng ta cần những loại tư duy mà chúng có thể tạo ra những loại thành công như thế. Đối với những tài chính gia tinh vi, những người đã biết tôi, những con số này không gây ngạc nhiên. Đối với những kẻ khốn khó, nhỏ mọn, con cóc muốn thành con bò ích kỷ cố tình chế tạo với những câu chuyện về tôi, có lẽ điều này sẽ đóng mõm chúng lại. *

(2 hình đầu trong cuốn sách không copy được nhưng có thể tham khảo ở https://www.usaid.gov/sites/default/files/documents/1869/OGE-278%20(Public%20Financial%20Disclosure%20Report).pdf )

Hình thứ 3: Bảng Tổng kết tài sản của Donald J. Trump (hơn 7 tỉ đô la)

Page 149: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

149 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Tiện đây, trong tinh thần minh bạch, các mẫu giấy tờ ứng cử đã được hoàn tất trước khi vụ mua rất công khai nhà máy rượu của của cố tỷ phú John Kluge, nhà máy và hàng chục triệu đô la nợ bị kéo vào tranh cãi [pháp lý] sau khi ly hôn. Bây

Page 150: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

150 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

giờ nó mang tên Vineyard Estates Trump, các nhà máy rượu nằm ở một trong những khu vực tốt nhất tại Hoa Kỳ, Charlottesville, Virginia. Trump Vineyard Estates rộng hơn 1.000 mẫu Anh và một số lượng lớn thông tin về nó đã được công khai trên báo chí ở Washington và Virginia và nó đã xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Town & Country. Ban đầu, nó có giá khoảng 150 triệu để xây dựng và lắp ráp. Tôi đã mua nó tại cuộc đấu giá với 6,2 triệu tiền mặt. Tôi tự hào về bản thân mình là có đủ thanh khoản trong khi vài người khác không được như vậy. Một trong những lý do mà tôi đã có thể mua được bất động Kluge với một giá tuyệt vời như vậy – tiền mặt. Có rất nhiều người có mặt tại phiên đấu giá nhà bị tịch thu là những người biết gì là một tài sản [bị đấu giá] tuyệt vời, nhưng họ không có tiền mặt hoặc sẽ cần nguồn tài chính ngân hàng với một số tiền cao hơn nhiều để chốt giao dịch. Luôn tiện, lý do mà tôi có rất nhiều tiền mặt là, trong số những thứ khác, tôi đã thực hiện một số các giao dịch xây dựng thương hiệu tốt nhất, đặc biệt là thời gian gần đây. Nếu chính phủ của chúng ta khôn ngoan với tiền mặt của dân tộc, chúng ta sẽ không có mớ hỗn độn lớn như chúng ta có hôm nay.

Một số người nghĩ rằng tổng thống từ lâu không còn là vấn đề, rằng Hoa Kỳ là hết thời. Nhưng hãy để tôi nói với bạn, tổng thống làm tất cả sự khác biệt trên thế giới. Nếu chúng ta có được một tổng thống đúng thì nước ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn và tốt hơn và thành công hơn bao giờ hết.

Đảng Cộng hòa có nhiều ứng cử viên tốt trong cuộc chạy đua – đa số mấy người đó đã đến gặp tôi tại văn phòng của tôi ở Trump Tower. Lý do họ đến gặp tôi không chỉ là bởi vì tôi là một người tử tế, nhưng vì có hàng triệu người lắng nghe những gì tôi nói và biết tôi "sẽ có được nó." Một số tạp chí đã nói rằng tôi là người duy nhất được tán thành quan trọng nhất mà một ứng cử viên tổng thống có thể có. Tôi không biết liệu đó là sự thật, nhưng nó sẽ không là điều ngạc nhiên. Tôi không nói rằng tôi kiêu căng, tôi chỉ nói về nó như nó là vậy.

Nó bắt đầu khi Sarah Palin đến Trump Tower. Bà là một phụ nữ tuyệt vời và đã bị các phương tiện truyền thông vùi dập một cách không lành mạnh. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời. Cô nói, "Này, chúng ta hãy đi ra ngoài ăn pizza." Chúng tôi đã đi ra và gặp sự ồn ào, với vô số người tràn ngập vây chúng tôi. Tôi bị

Page 151: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

151 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

chỉ trích vì tôi đã ăn bánh pizza với một cái nĩa. (Sự thật tôi biết làm thế nào để ăn pizza nhưng tôi đã cố gắng ăn càng ít càng tốt bởi vì tôi ghét tăng cân!) Nhưng tôi thật sự rất thích có thời gian với Sarah và gia đình cô. Chúng tôi đã gây ra sự huyên náo trên các đường phố New York và đặc biệt là ở phía trước tiệm bánh pizza. Đó là chuyện tự nhiên!

Michele Bachmann đã đến văn phòng của tôi nhiều lần. Cô là một con ong thợ. Cô bắt đầu từ thấp, nhắm vào đầu bảng các cuộc thăm dò, và sau đó kéo xuống một lần nữa, có lẽ vì Rick Perry đến và đã làm cô ấy hụt hẫng. Nhưng Michele là một người tuyệt vời và sẽ không có vấn đề gì xảy ra với cô nếu cô ứng cử vào Nhà Trắng, cô ấy có một tương lai chính trị rất lớn phía trước. Cô đam mê về nước Mỹ và một người bảo vệ mạnh mẽ các giá trị truyền thống.

Khi Rick Perry đến gặp tôi tại Trump Tower, chúng tôi đã có một cuộc thảo luận lớn, và sau đó đi đến nhà hàng Jean Georges, có lẽ là nhà hàng tốt nhất ở New York, nằm cùng đường với Trump International Hotel và Trump Tower tại One Central Park West. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện đáng kinh ngạc và tôi thấy ông ấy là một người tốt và có duyên, khác rất nhiều so với những gì bạn thấy trong các cuộc tranh luận. Kể từ đó, tôi đã nói chuyện với ông ấy nhiều lần, và mỗi lần, ông ấy đều rất thuyết phục và mạnh mẽ và tôi đã thực sự nói với anh ta: "Rick, tại sao bạn không thể hành động theo cách này trong các cuộc tranh luận" Ông nói, "Donald, các cuộc tranh luận chỉ không phải là của tôi." Vì vậy, tôi nói, "Tại sao bạn không giả vờ rằng bạn là nơi nào khác? Bạn phải hành động khác nhau. Bạn đang bị giết trong các cuộc tranh luận. " Nhưng ông ấy lặp đi lặp lại,"Donald, chúng là không phải chỉ cho tôi." Rất công bằng. Nhưng Rick đã bị thương tích nghiêm trọng bởi những gì đã diễn ra trong các cuộc tranh luận. Thật là buồn để xem. Các cuộc tranh luận trở nên quan trọng trong chu kỳ tổng thống này nhiều hơn trong vòng bầu cử sơ bộ trong quá khứ, và nếu bạn không làm tốt trong các cuộc tranh luận, bạn phải trèo rất lâu để mò lên vị trí cao nhất. Nhưng một lần nữa, Rick là một chàng trai tuyệt vời với một số ý tưởng vững chắc. Sẽ rất thú vị để xem liệu anh ta có thể lấy lại vị thế của mình.

Mitt Romney đã lên Trump Tower. Tôi chưa bao giờ gặp Mitt trước đó và, nếu không gặp anh ấy, có lẽ tôi đã có khuynh hướng không ngồi yên trong góc của

Page 152: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

152 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

mình. Sự thực là, khi chạm mặt, anh ấy là một anh chàng rất khác với anh ấy ở nơi công cộng. Anh là người ấm áp và hấp dẫn. Công chúng có lẽ nên biết anh ấy nhiều hơn. Anh bị chỉ trích vì việc thay đổi quan điểm của mình, hoặc "lật lọng", nhưng trong suốt cuộc đời tôi đã nhìn thấy nhiều người không thay đổi và họ luôn lẹt đẹt phía sau. Những người thông minh học hỏi những điều, vì vậy họ thay đổi tâm trí của họ.

Chỉ có những người ngu ngốc là không bao giờ thay đổi tâm trí của họ. Trong các cuộc tranh luận, Mitt thật ngoạn mục. Anh ấy sắc sảo, có học vấn cao, và trông giống như một tổng thống. Điều đáng ngạc nhiên là, bất cứ anh ấy làm giỏi như thế nào, bất kể ai ủng hộ anh, dường như anh vẫn nằm ở con số không thay đổi trong các cuộc thăm dò. Cho đến nay, mặc dù anh vẫn nằm ở phía trên hoặc gần đầu trong các cuộc thăm dò, dường như anh đóng băng vào khoảng 25 phần trăm cử tri. Trong khi các ứng cử viên khác bỏ cuộc, những con số [phiếu bầu] này được chia cho anh ấy. Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.

Herman Cain là một người thật sự lập dị. Ông đã đến văn phòng của tôi và ngay lập tức tôi thích anh ấy và tôi tin rằng anh ấy thích tôi. Anh ấy là một kẻ tuyệt vời với một tính cách thu hút (ngẫu nhiên ông cũng là một ca sĩ tuyệt vời). Khi Herman rời Trump Tower, báo chí đã tụ tập bên anh ta và tôi nghe nói là ông ấy đã cho biết một cái gì đó giống như, "Hãy nhìn xem, tôi không biết liệu tôi sẽ nhận được hỗ trợ hoặc sự tán thành của Donald nhưng tôi bắt đầu biết ông ấy và tôi muốn ông ấy thích tôi vì ông ấy có cái mồm nguy hiểm nhất đối với bất cứ ai mà ông không thích và tôi không muốn ông nói bậy về tôi". Tôi nghĩ rằng điều đó là vô cùng dễ thương và trung thực và quả thật tôi thích Herman Cain. Ông ấy đã điều khiển một chiến dịch tuyệt vời với một đội ngũ nhân viên rất ít. Điều đó có một số lợi thế. Có đầy những kẻ hút máu chính trị như đĩa hút máu các ứng cử viên và kiếm được hàng triệu đô la và chẳng làm gì, ngoài chuyện cung cấp cho các ứng viên những ý tưởng và lời khuyên xấu.

Một điều tôi nói với Herman là bất cứ có chuyện gì xảy ra, số cử tri của anh đã tăng rồi. Nếu anh ấy không giành được chiến thắng, đó là một khả năng rất khác biệt, anh có thể ứng cử một chức vụ dân cử khác và sẽ thắng. Cho dù đó là Thượng viện hoặc một Thống đốc hoặc thậm chí để điều hành một công ty,

Page 153: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

153 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Herman đã xây dựng được một tóm tắt lý lịch tuyệt vời và thực hiện nó với rất ít công sức. Anh ấy đã không lãng phí tiền bạc - và tôi thực sự ngưỡng mộ chuyện đó.

Khi cuốn sách này được gửi đến báo chí, có một số tin đồn xấu xa xoáy quanh Herman. Các giá phải trả này phải được dự kiến trong bất kỳ cuộc đua chính trị nào, nhưng chúng tôi xem liệu anh ấy có thể vượt qua chúng.

Một sai lầm tôi mà tôi đã làm là với Jon Huntsman người thực sự có vẻ giống như một kẻ tử tế. Ông ấy gọi cho tôi một số lần và tôi bi bận rộn quá sức để làm một giao dịch và tôi đã không gọi lại cho ông ấy. Sau đó, thời gian qua khá lâu nên tôi quyết định là có lẽ tôi không nên làm phiền ông ấy.

Jon Huntsman và gia đình ông đã làm một việc tuyệt vời cho trường Tài chính Wharton, đó là trường dạy về kinh doanh tốt nhất trên thế giới. Cả hai chúng tôi đã đến đó và tôi tôn trọng ông và việc mà gia đình ông đã làm. Tuy nhiên, khi tất cả các ứng cử viên nói rằng họ đi tới gần để gặp tôi, ông ấy nói điều ngược lại. Ông nói, " Tôi không cần phải gặp Donald Trump. Tôi không cần đến Donald Trump. Tôi không muốn thấy Donald Trump." Những gì ông đã không nói là ông ấy đã gọi cho tôi để có một cuộc gặp gỡ. Trong khi tôi thích Jon Huntsman, ông ấy không nên nói rằng ông đã không gọi cho tôi trong khi ông đã làm chuyện đó. Trong thực tế, ông đã để lại cho tôi số phôn của ông và tên của người gọi để thiết lập một cuộc họp. Nếu bạn muốn, tôi có thể cung cấp cho bạn cả hai. Tôi biết anh ấy sẽ không nói dối nếu được trực tiếp hỏi về việc này. Tôi đã nên gọi lại cho ông ấy – làm như vậy là không lịch sự và tôi xin lỗi anh ấy. Nếu anh từng gọi một lần nữa tôi hứa sẽ gọi lại cho anh ấy và tôi mong sẽ được gặp anh. Nói như thế, vì nhiều lý do khá khách quan, anh không thể và sẽ không giành được chức tổng thống vào năm 2012.

Một nhóm đã chiến thắng là Đảng Trà (Tea Party). Đảng Trà đã thực hiện một cống hiến tuyệt vời cho Hoa Kỳ. Họ đã làm cho tất cả các chính trị gia nghiêm túc phải nhìn vào những gì đang xảy ra cho đất nước của chúng ta, bao gồm cả 15 nghìn tỷ nợ của Mỹ.

Page 154: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

154 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Các phương tiện truyền thông liên tục đánh phá Đảng Trà. Không gì có thể là không công bằng hơn. Trong thực tế, khi Đảng Trà tổ chức một cuộc biểu tình gần đây tại Richmond, Virginia, họ bị buộc phải trả 10.000 đô la để lo cho bảo hiểm và các rào cản - và họ đã làm điều đó một cách vui vẻ. Khi phong trào “Chiếm Phố Wall” (Occupy Wall Street) tuần hành, sự tập trung của họ đã gây ra nhiều xáo trộn và đập phá nhưng họ không bị yêu cầu bất kỳ đòi hỏi tiền bạc nào. Báo chí liên tục vu khống, chế giễu, và chế nhạo các thành viên của Đảng Trà. Thực tế là Đảng Trà được tạo thành bởi những công dân tốt của đất nước này. Và cuối cùng, tôi nghĩ rằng những người yêu nước của Đảng Trà sẽ nhận được tiếng cười cuối cùng vì họ sẽ ra mặt để làm thay đổi đất nước nhiều hơn hơn bất kỳ nhóm nào khác. Họ là những người tuyệt vời, những người Mỹ vĩ đại, và tôi tự hào có một mối quan hệ tốt với họ.

Đối với những người biểu tình “Chiếm Phố Wall” (Occupy Wall Street), tôi chắc chắn không phản đối họ hay những quan ngại của họ, một số trong đó là hợp pháp. Họ tức giận đối với các ngân hàng và họ nên được quyền đó. Họ đổ tức giận vào chính phủ và họ có mọi quyền để được giận. Nhưng, như tôi đã nói với họ trong tất cả những lần mà họ gọi cho văn phòng của tôi là họ cần phải đưa cuộc biểu tình trên tới Nhà Trắng và đòi cho được kẻ tổ chức cộng đồng ra khỏi chiếc 747 của mình và vào [biểu tình] ở phòng Bầu dục để anh ta phải làm việc để có những giao dịch tốt với các nước khác và ngăn các quốc gia khác không được phá banh chúng ta. Nếu chúng ta có thể lấy lại việc làm và tiền bạc của chúng ta từ Trung Quốc, OPEC, và tất cả những nơi khác đang phá banh chúng ta ra, thì chúng ta sẽ không phải phá bỏ mạng lưới an sinh của chúng ta và làm cho những người thực sự cần giúp đỡ bị mắc kẹt. Đó là một nguyên nhân xứng đáng để chiến đấu.

Tất nhiên, trong khi có một số người biểu tình “Chiếm Phố Wall” là người dân nghiêm túc và chân thành, thì có rất nhiều người trong số họ là chỉ cần có nó để gặp gỡ mọi người và có một bữa tiệc. Và vẫn còn có những người khác là người xấu tham gia vì lý do xấu. Những gì bắt đầu như một cuộc biểu tình ngày càng trở nên nguy hiểm đối với những người biểu tình. Ai cũng phỏng đoán chứ không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.

Page 155: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

155 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Một điều mà người của Đảng Trà và “Chiếm Phố Wall” có thể và nên thống nhất với nhau để giải quyết các vấn đề tràn lan của nạn tư bản thân hữu trong chính quyền Obama. Chúng ta đã thấy với Solyndra và Fisker cách mà các bạn thân và các nhà tài trợ chiến dịch lớn của tổng thống có được tất cả các khoản vay và những giao dịch hai bên cùng có lợi và buộc người nộp thuế phải trả các hóa đơn. Tôi dự đoán, chúng ta sẽ không biết cuối cùng chúng đã ra sao và rằng chính quyền Obama đã tham gia vào nhiều trường hợp chuyển tiền cho các công ty có quan hệ với tổng thống và các nhà tài trợ của ông ấy. Hãy nhớ lời tôi.

Tôi yêu chủ nghĩa tư bản, đủ để bảo vệ nó. Cần phải có một sân chơi bình đẳng, nơi mà mọi người có thể cạnh tranh công bằng. Chàng trai lao động đập cái búa cả ngày không nên để chính phủ lấy tiền trong túi của mình và đưa thuế của mình cho các nhà tài trợ lớn của Obama. Đó là sai lầm và bất công. Các giáo viên, y tá, nhân viên cảnh sát, nhân viên cứu hỏa không việc gì phải giải cứu các ngân hàng ở phố Wall và các công ty tỷ đô la.

Tương tự, tôi nghĩ rằng những người trong “Chiếm Phố Wall” và Đảng Trà có thể đồng ý bỏ các phúc lợi công ty, những phúc lợi trợ cấp thuế cho các công ty dầu mỏ. Làm thế nào mà làm chuyện đó cho có ý nghĩa? Các công ty dầu làm ra hàng tỷ. Tại sao các người nộp thuế phải lấy tiền ra khỏi ngân phiếu tiền lương khó kiếm của họ để trao cho các công ty dầu, nhiều người trong số họ là những người có móc ngoặc với OPEC? Đó là điều ngu ngốc và không lành mạnh mà bất cứ ai đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

**

Tôi tin rằng nước Mỹ có thể khôi phục bản thân mình vĩ đại trở lại. Nhưng chúng ta cần các loại thay đổi đúng đắn để khai thác tiềm năng to lớn đang bị khóa bên trong đất nước tuyệt vời của chúng ta. Cái gọi là "giai cấp cầm quyền" tại Washington cần phải được thay thế bằng những người cam kết với Hiến pháp và các giá trị của công bằng, việc làm cần cù, và làm dấy lên sự đổi mới và tinh thần kinh doanh đã làm cho Mỹ thành vĩ đại.

Chúng tôi đã mất đi một bộ óc sáng tạo tuyệt vời và doanh nhân người Mỹ là Steve Jobs. Thích hay không thích chính trị của ông, Jobs đã thay đổi thế giới với

Page 156: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

156 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

đổi mới công nghệ của mình. Điều thú vị là, Jobs giữ tiền của Washington chủ yếu là ngoài Apple - ông muốn công ty của ông phải đứng và chiến đấu trên hai chân của mình. Jobs, một người ủng hộ Obama, đã có một ý tưởng tuyệt vời cho tổng thống. "Xếp cùng một nhóm gồm sáu hoặc bảy CEO, những người thực sự có thể giải thích những thách thức đổi mới của Mỹ". Tuy nhiên, theo tiểu sử của Jobs viết bởi Walter Isaacson, một khi các quan chức Nhà Trắng tham gia vào, họ đã quậy tung nó lên, cố gắng quản lý vi mô (micromanage) các thứ và biến nó thành một sự kiện lớn hơn nhiều, và Steve Jobs rút lui. [1]

Chúng ta cần nhiều nhà sáng tạo, các người có giấc mơ, và các doanh nhân. Nước Mỹ thường là số 1 có tất cả ba loại người đó. Chúng ta có thể khôi phục lại nước Mỹ và mở ra những tiềm năng đáng kinh ngạc của đất nước và nhân dân tuyệt vời của chúng ta. Tất cả những gì cần là sự khôn ngoan để trở lại các nguyên tắc cốt lõi của chúng ta, quyết tâm giữ vững niềm tin, và sẵn sàng để có sự kiên quyết và đổi mới.

Lấy ví dụ, X-PRIZE Foundation, nhóm kinh doanh này đã tổ chức các cuộc thi với giải thưởng tiền mặt cho các ý tưởng sáng tạo nhất trong các lãnh vực giáo dục, thăm dò, năng lượng, khoa học và cuộc sống. Lần thưởng đầu tiên 10.000.000 đô la được đưa ra vào năm 2004 để bất cứ nhóm nào có thể phóng tàu vũ trụ có người lái hai lần trong hai tuần. Phương châm X-PRIZE là hoàn toàn của Hoa Kỳ: "Cách mạng thông qua cạnh tranh." [2] Đó là cách mà người Mỹ thích suy nghĩ. Đó là giấc mơ Mỹ trong vận động. Chúng ta sẽ phải phát minh ra cách giúp chúng ta ra khỏi mớ hỗn độn của đất nước mà chúng ta đang ở trong đó. Nó bắt đầu với việc làm một cái gì đó tôi đã luôn luôn thực hiện, đó là suy nghĩ lớn.

Người Mỹ ước mơ lớn và làm những việc khó. Đó là chúng ta. Đó là những gì chúng ta làm. Khi nước ta không bị trói buộc, không ai có thể ngăn cản chúng ta. Nhưng chúng ta cần các nhà lãnh đạo thông minh, những người hiểu trên thế giới làm việc thế nào và có đủ can đảm để kiên quyết. Với sự lãnh đạo đúng đắn, chúng ta có thể xây dựng lại thành phố tỏa sáng trên một ngọn đồi mà chúng ta đã một lần ở đó. Khi chúng ta làm, chúng ta nên ăn mừng một cách mạnh dạn và tự hào về sức mạnh và sự thống trị của Mỹ trên thế giới. Cái cách mà tôi nhìn thấy nó là sự vĩ đại không cần phải xin lỗi cho chính nó. Không bao giờ.

Page 157: ]L QJ I ]L G FK &X QQ ViFK ³ 7LPH WR *HW 7RXJK 0DNH ... · î n E >h zE ~ Á Á Á X v o µ v X } P ÐQJ 7UXPS ÿ ~ F jS W [L QKL ~X Y bQ ÿ ~ O [Q SK `L QyL Oj U bW O [Q Pj Q

157 | D Â N L U Ậ N ( w w w . d a n l u a n . o r g )

Nếu chúng ta làm được điều đó, chúng ta có thể cùng nhau, làm cho Mỹ thành số 1 lần nữa.

LỜI CẢM ƠN

Nhóm nghiên cứu của nhà xuất bản Regnery đã làm việc tuyệt vời trong mọi thứ, và tôi muốn cảm ơn Wynton Hall, Peter Schweizer, Marji Ross, Jeff Carneal, và Harry Crocker cũng đã làm một công việc tuyệt vời như thế. Là một niềm vui khi làm việc với họ và tính chuyên nghiệp của họ là rõ ràng ngay từ đầu. Tại Trump Organization tôi muốn cảm ơn Rhona Graff, Meredith McIver, Michael Cohen, Kacey Kennedy, và Thủy Colayco cho sự nhiệt tình của họ và làm việc cẩn thận. Nhờ mọi người mà việc thực hiện [cuốn sách] đã tiến hành tốt.

**** Phần trích dẫn không được dịch,