Upload
others
View
0
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
PHẬT
CAKYAMUNI
SRI RAMAKRISHNA
Dịch Giả :
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
9
NHƯ THỊ NGÃ VĂN
PHẬT
Quy PHẬT Quy PHÁP Quy TĂNG
KỲ NGUYỆN
O Thou life supernal
O Thou death supreme
I take refuge in Thee,
Let me light my dark lamp at Thy fire !
May the print of The glory on my brow
Remove my shame for ever .
Thy feet are the transforming fire
That will transmute my dross to gold .
Let all that is dark within me burst into flame,
And the veil of error be torn away .
_ ( Rabindranath Tagore )
PHẬT CAKYAMUNI
10
Dịch :
Hỡi Thần Sống tối-linh !
Hỡi Thần Chết siêu-hình !
Tôi quy về Ngài !
Cho tôi nối đèn tối của tôi với ngọn lửa của
Ngài !
In dấu hào-quang của Ngài trên trán tôi,
Cất sạch cho tôi vết nhơ, đời đời .
Gót chân Người lửa thiêng,
Hãy biến hóa quặng-xỉ tôi thành hoàng kim
Tất cả tăm tối nơi tôi bừng ra tia sáng bình-
minh,
Và màn mê-lầm bị xé tan-tành .
_ ( Thi-Hào TAGORE )
***
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
11
ĐỨC PHẬT ( BUDDHA )
Đấng Thế-Tôn Phật sinh ra là con Vua
Tĩnh-Phạn ( Suddhodana ) và Hoàng-Hậu Ma-
Gia phu-nhân ( Mayadevi ) tại vườn Lam-Tì-Ni
( Lumbini ), kinh-đô Gia-Ti-La ( Kapila ). Ngài
mang tên Tất-Đạt-Đa ( Siddhartha ) có nghĩa là
" Người đã thành-tựu sứ-mệnh của mình " .
Vua cha Ngài mời một học-gia Bhraman
Rishi ( Tiên-tri ) đến xem tướng của Hoàng-tử,
và sau khi nhìn thấy Hoàng-tử, nhà Tiên-tri
đoán ngay : " Những tướng siêu-phàm chỉ-định
đứa bé ra đời này sẽ đem lại sự giải-thoát cho
cả thế-giới ". Dĩ-nhiên, ông đã báo-trước nhà
Vua là đứa trẻ một ngày kia sẽ xuất-gia, từ bỏ
thế-tục nếu gặp thấy cảnh bệnh, già và chết.
Nhà Vua rất hoảng-sợ khi nghe nói thế, muốn
Hoàng-tử sớm lấy vợ và hầu như giam ông
trong vườn thượng-uyển có đầy đủ mọi lạc-thú.
Nhưng điều không thể tránh đã xẩy đến. Khác
PHẬT CAKYAMUNI
12
nào con voi bị trói buộc lồng-lộn nhớ cảnh
rừng hoang, Hoàng-tử khao-khát được thấy
thế-giới bên ngoài. Đô-thành bèn được trang-
trí, đường phố kết hoa như cảnh đại-hội.
Hoàng-tử Tất-Đạt-Đa trên đường thăm thành-
thị ở ngoài cung-điện đã gặp một người già,
một người bệnh, một xác chết và sau cùng một
nhà-tu Sannyasin du-hành. Người ta nói cho
Hoàng-tử biết rằng ba cảnh-tượng trên là sự
thông-thường trên thế-gian và số-phận của
chúng-sinh là thế đấy. Hoàng-tử Tất-Đạt-Đa,
thầm-lặng, rất bối-rối và suy-tư .
Khi Hoàng-tử về cung, được tin vợ mình,
nàng Ya-So-Đa ( Yasodhara ) mới sinh hạ một
con trai, đặt tên là La-Hầu-La ( Rahula ). Đáng
lẽ vui-mừng, Hoàng-tử lại có ý-nghĩ : " Đấy là
hệ-lụy chồng thêm hệ-lụy ", và quyết-chí xuất-
gia để cầu tìm Chân-lý. Sự quyết-định ấy liền
diễn ra hành-động, khi đêm đến Tất-Đạt-Đa từ-
bỏ tất cả để thành-tựu mục-tiêu của mình đã
nghĩ đến và trở nên một ẩn-sĩ. Hoàng-tử đi đến
Ưu-Lâu-Tần-Luy ( Uruvilva ) tức Buddha-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
13
Gaya và ngồi đấy, dưới gốc cây Bồ-Đề với ý-
nguyện đạt tới giác-ngộ. Sau sáu năm khổ-hạnh
tụ-tập, ánh-sáng giác-ngộ từng ao-ước lóe ra
trên đầu và Tất-Đạt-Đa trở nên Bồ-Tát ( Bodhi-
sattva ), và bắt đầu thuyết-pháp giáo-lý mới .
Đức Phật thuyết-pháp đầu tiên ở Lộc-Dã
( Sarnath ), gần thành Ba-Nai-Na ( Benares ) và
hoàn-thành mục-tiêu truyền-bá đại sứ-mệnh
của mình suốt 45 năm, rồi dựng nên Tổ-chức
Tăng-già kiên-cố trước khi nhập-tịch Đại Niết-
bàn ( Mahaparinibbana ) tại Kushinara, thọ 80
tuổi, vào ngày rằm trăng tròn ( Vaisakha-
Purnima ), được coi như ngày ân-huệ phi-
thường vì vào ngày ấy Ngài đã giáng-sinh và
cũng vào ngày ấy Ngài đạt Chính-giác .
Đức Thế-Tôn Phật nhận-định trong Kinh
Đại-Niết-Bàn ( Mahaparinibbana Suttra ) rằng :
(1)_ Nơi Phật giáng-sinh : Lumbini .
(2)_ Nơi Phật tự đạt chính-giác : Buddha-Gaya.
PHẬT CAKYAMUNI
14
(3)_ Nơi Phật thuyết-pháp lần đầu tiên :
Sarnath hay là Isipatana .
(4)_ Nơi Phật nhập-tịch Đại Niết-Bàn :
Kushinara .
Các nơi ấy đều có khả-năng gợi niềm
kính-sợ và sám-hối, bởi vậy đáng là chỗ hành-
hương cho ai tin Đức Phật .
Tuy chúng ta không phải công-nhiên là
Phật-tử, chúng ta cũng thờ Ngài như một trong
hàng mười vị Giáng-thế ( Avatara ). Theo lời
Thánh Cam-Địa ( Mahatma-Gandhi ) :
" Phần cốt-yếu ở giáo-lý của Đức
Phật ngày nay là thành-phần bất-phân của
Ấn-Độ-giáo ( Hinduism ). Ấn-Độ và Ấn-
độ-giáo ngày nay không có thể tìm lại dấu
chân xưa và lạc-hậu sau cuộc đại cải-cách
mà Thích-Ca đã thực-hiện trong Ấn-độ-
giáo. Với lòng hy-sinh vô-hạn, sự hỷ-xả
vĩ-đại và sự tinh-khiết thuần-túy, Ngài đã
in dấu bất-hủ vào Ấn-độ-giáo và Ấn-độ-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
15
giáo vĩnh-viễn nợ vị Đại Giáo-chủ ấy vậy.
Đức Thích-Ca ( Gautama ) ấp-ủ thành-
phần tối-hảo trong Ấn-độ-giáo và đem
sinh-lực cho những giáo-lý bị vùi-lấp
trong Vedas từng bị cỏ dại che-phủ " .
Đức Phật không những chỉ là " Ánh-sáng
Á-Châu " ( The Light of Asia _ S.E. Arnold )
mà còn là " Ánh-sáng của cả thế-giới ". Sự
cống-hiến của Ngài cho việc tiến-bộ tâm-linh
và văn-hóa của nhân-loại thì vĩ-đại vô-hạn, đời
sống của Ngài và giáo-lý đã ảnh-hưởng vào đời
sống và khát-vọng của hàng triêu triệu.....
Cầu Đức Thế-Tôn Buddha, hiện thân của
bác-ái và từ-bi hãy tưới mưa ân-huệ của Ngài
xuống tất cả chúng sinh !
******
*
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
17
SWAMI VIVEKANANDA
VỀ ĐỨC PHẬT ( BUDDHA )
" Cho phép tôi nói vài lời kết-luận về một
người đã thực-hành giáo-lý Đạo Nghiệp ( Kar-
ma-Yoga ). Người ấy là Đức Phật ( Buddha ).
Ngài là một người duy-nhất từng đã thực-hành
đạo ấy đến điểm hoàn-hảo. Tất cả các nhà tiên-
tri của thế-giới, ngoại trừ Đức Phật, đã có
những động-cơ khách-quan để hành-động vô-
tư, vị-tha... Riêng Đức Phật là đạo-sĩ Nghiệp
( Karmayogi ) lý-tưởng hành-động không có
động-cơ thúc-đẩy, vô cầu, và lịch-sử nhân-loại
đã chứng-minh cho Ngài là người vĩ-đại nhất
từng sinh ra đời, vô nhị có một không hai, sự
phối-hợp tối cao của tâm và trí, của tình và lý
từng có, năng-lực tâm-linh vô-hạn nhất từng đã
biểu-hiện ...."
PHẬT CAKYAMUNI
18
" Phật-giáo là tôn-giáo trọng-đại nhất về
lịch-sử, về lịch-sử mà nói, không phải về triết-
học __ vì nó đã là vận-động tôn-giáo sôi-nổi
nhất mà thế-giới từng thấy, trào-lưu tâm-linh
vĩ-đại nhất nổi dậy trong xã-hội nhân-loại
vậy.... "
********
*
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
19
TỨ DIỆU ĐẾ
1_ Sinh-tồn của Đau-khổ : ( Dukkha ) ( )
2_ Nguyên-nhân Đau-khổ : ( Sàmudaya )( )
3_ Diệt-trừ Đau-khổ : ( Nirodha ) ( )
4_ Đường dẫn đến diệt Đau-khổ :(Marga)( )
***
NGŨ GIỚI ( PANCHA SHILA )
1_ Giới sát sinh : ( )
2_ Giới thấu đạo : ( )
3_ Giới tà dâm : ( )
4_ Giới vọng ngũ : ( )
5_ Giới tửu : ( )
PHẬT CAKYAMUNI
20
BÁT CHÍNH ĐẠO ( ARYAMARGA )
1_ Chính kiến : ( Samyag-drsti ) ( )
2_ Chính tư duy : (Samyak-samkalpa) ( )
3_ Chính ngữ : ( Samyag-vàc ) ( )
4_ Chính nghiệp : (Samyag-karmanta)( )
5_ Chính mệnh : ( Amyag-àjìva ) ( )
6_ Chính tinh tiến:(Samyag-vyàyàma)
7_ Chính niệm : ( Samyak-smrti ) ( )
8_ Chính định : ( Samyak-samàdhi ) ( )
***
THẬP GIỚI ( SÍKSÀPADA )
1_ Bất sát sinh ( )
2_ Bất thấu đạo ( )
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
21
3_ Bất dâm dục ( )
4_ Bất vọng ngữ ( )
5_ Bất ẩm tửu ( )
6_ Bất phi thời thực ( )
7_ Giới hương hoa ( )
8_ Giới cao sàng ( )
9_ Giới xúc trì kim ngân ( )
10_ Giới ca vũ ( )
***
CÔNG ĐỨC
1_ Bố thí : ( ) ( Dàna )
2_ Đạo đức : ( )
3_ Tu tỉnh thiện niệm : ( )
4_ Tương trợ vị-tha : ( )
PHẬT CAKYAMUNI
22
5_ San-sẻ điều lành với tha-nhân
6_ Tiếp-thụ công-đức của tha-nhân
7_ Nghe Chính pháp
8_ Thí Chính pháp
9_ Hiếu kính cha mẹ và huynh trưởng
10_ Sám hối .
***
TAM CẢNH GIÁC
1_ Đã bao giờ ngươi từng trông thấy một người
nam hay nữ, tuổi 80, 90 hay 100, già, gầy ốm,
khom lưng như mái hiên đổ, gập lưng xuống,
chống nạng, đi run lập-cập, tàng tật, từ lâu đã
mất tuổi trẻ-trung, răng long, tóc bạc hay trọc
đầu, da mồi răn deo, chân tay mụn nhọt ?
Và ngươi từng bao giờ nẩy ra ý-nghĩ rằng
ngươi cũng là mổi cho sự hủy-hoại, rằng ngươi
cũng không thể tránh thoát được điều ấy .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
23
2_ Đã bao giờ ngươi từng trông thấy trong thế-
gian một người nam hay nữ đang đau bệnh rầu-
rĩ rên-xiết, lăn lộn trong phân của mình, được
người ta nhấc lên và đặt lên giường ?
Và ngươi từng có ý-nghĩ rằng mình cũng
là mồi cho bệnh-hoạn, mình cũng không có thể
thoát khỏi số-phận ấy .
3_ Đã bao giờ ngươi từng nhìn thấy trong thế-
gian cái xác của một người nam hay nữ, sau
khi chết một hai hay ba ngày, chương xình, đen
xám và rữa thối ?
Và có bao giờ ngươi từng nghĩ rằng mình
cũng là mồi cho cái chết và không có thể thoát
khỏi cái chết .
*****
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
25
THUYẾT-PHÁP ĐẦU TẠI
VƯỜN LỘC-DÃ ( SARNATH )
Hướng vào năm vị tỳ-khưu, Đức Phật
nói :
_ Chớ gọi Như-Lai ( Tathagata )
bằng tên Ngài, đừng thưa với Ngài là " bạn "
vì Ngài là Phật, Bụt ( Buddha ), cái Nhất
Thánh-Linh. Đức Phật coi tất cả chúng-sinh với
con mắt bình-đẳng, một lòng nhân-từ và
chúng-sinh, bởi vậy coi Phật như " Cha " . Bất
kính với một người cha là sai lầm, khinh-thị
cha là tội-lỗi .
**********
Đấng Như-Lai không tìm cứu-độ trong
khổ-hạnh, nhưng bởi lý cố ấy ngươi không
được nghĩ rằng Ngài chìm đắm trong trần-tục
hay là Ngài sống trong cảnh giầu-sang. Đấng
PHẬT CAKYAMUNI
26
Như-Lai đã tìm thấy con đường "Chính-trung",
" Trung-đạo " .
**********
Cũng chẳng không ăn cá, thịt, hay là ở
trần, hay là cạo đầu, hay là kết tóc, hay là mặc
quần áo thô, hay là tự phủ nhơ bẩn, hay là tế
Thần Lửa ( Agni ), không phải tất cả điều ấy có
thể tẩy sạch được một người nào còn đang ở
trong mê-vọng .
**********
Đọc Kinh Vedas, cúng-dường giáo-sĩ hay
là lễ-bái chư-vị, tự hành xác bằng nóng hay rét,
và thành-tựu những sám hối tương-tự để cầu
bất tử, những việc ấy không tẩy sạch cho một
ai chưa giải-thoát khỏi mê-vọng .
**********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
27
Giận-dữ, say-sưa, cố-chấp, mê-tín, thất-
vọng, ganh-tỵ, tự khoe, dèm-pha người khác,
ngạo-mạn và ác ý là nhiễm-ố : thực ra không
phải sự ăn mặn .
**********
Hỡi ty-khưu, hãy để ta dạy ngươi con
đường trung-đạo, nó vượt lên trên cả hai cực-
đoan. Vì đau-khổ mà tín-đồ ốm yếu sinh ra tư-
tưởng rối-loạn và bệnh-hoạn trong tinh-thần.
Hành xác không cả dẫn đến trí-thức trần-tục thì
càng khó đưa đến thắng phục được giác-quan .
**********
Kẻ nào rót nước vào đèn của mình sẽ
không đánh tan được đêm tối, và kẻ nào cố đốt
lửa với củi mục sẽ thất-bại .
***********
PHẬT CAKYAMUNI
28
Hành xác thì đầy đau-đớn, uổng công và
vô-ích. Và làm sao có thể có một ai thoát khỏi
tư-ngã bằng cách sống một cuộc đời khốn-nạn,
nếu y không dẹp tắt được lửa dục ?
**********
Tất cả sự hành xác đều uổng phí chừng
nào hãy còn tư-ngã, chứng nào tư-ngã còn ham
thích thú trần-tục hay thiên-đường. Nhưng
người nào mà tư-ngã đã tắt, thoát khỏi tham
dục, không còn dục cầu lạc-thú trần-tục hay
thiên-đường và sự thỏa-mãn nhu-cầu tự-nhiên
của mình, không làm cho mình nhiễm-ố nữa.
Người ấy hãy ăn uống tùy theo nhu-cầu của
thân-thể .
**********
Nước vây quanh bông hoa sen nhưng
không làm cho cánh hoa ẩm ướt. Mặt khác,
dâm-dục mọi loại đều làm cho kiệt-quệ. Người
dâm-dục là một kẻ nô-lệ của tình-dục ở mình,
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
29
và cầu tìm thích-thú làm cho trụy-lạc và phàm-
tục .
**********
Nhưng để thỏa-mãn nhu-yếu của đời sống
thì không phải là ác. Giữ thân-thể kháng-kiện
là một bổn-phận, bằng không chúng ta sẽ
không có khả-năng để tu-chỉnh ngọn đèn trí-tuệ
và giữ tinh-thần chúng ta lành-mạnh và trong
sáng .
Đấy là " Trung-đạo ", hỡi Tỳ-khưu, nó đi
ở trên cả hai cực-đoan .
**********
Đấng Thế-Tôn Duy-nhất đã nhân-từ đến
thế để nói cho đệ-tử Ngài, thương hại cho sự
sai-lầm của họ, và chỉ thị sự vô-dụng về việc
nỗ-lực của họ. Và cái bất-thiện-ý như đá băng
làm giá lạnh tâm họ đã tan đi trong khí ấm
hiền-từ ở lời khuyên dạy của Sư-phụ .
PHẬT CAKYAMUNI
30
CHUYỂN PHÁP - LUÂN
Thế-Tôn chuyển bánh xe Pháp tối thắng
một vòng tại Lộc-Dã ( Sarnath ), và Ngài bắt
đầu thuyết cho năm đệ-tử, khải-ngộ họ cửa bất-
tử trường-sinh, chỉ đường vào cảnh Cực-lạc
Niết-bàn ( Nirvana ). Và khi Đấng Thế-Tôn bắt
đầu thuyết-pháp thì sự xúc-động đã rung-
chuyển cả vũ-trụ .
Đức Phật nói :
_ Tay hoa bánh xe là những quy-tắc của
đức-hạnh ; công-lý là chiều dài bằng nhau của
chúng ; trí-tuệ là vành bánh ; khiêm-nhường và
chú-ý là ổ-trục, trong đó cắm cái trục bất-di
bất-dịch của Chân-lý .
**********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
31
_ Kẻ nào nhận-thức được hiện-hữu của
đau-khổ, nguyên-nhân của đau-khổ, thuốc trị
đau-khổ và phép diệt khổ, người ấy đã lĩnh-hội
Tứ-Diệu-Đế. Y sẽ đi trong chính đạo .
*********
Chính-kiến sẽ là đuốc soi đường của mình
Chính tư duy sẽ là chỉ đạo của mình
Chính ngữ sẽ là quán-trọ trên đường
Chính nghiệp sẽ là thái-độ ngay-ngắn
Chính mệnh là sống ngay thật
Chính tinh-tiến sẽ là mỗi bước đi
Chính niệm là hơi thở ; và an-định sẽ theo gót
chân từng bước .
Rồi Thế-Tôn giải-thích sự vô-thường của
cái Ngã :
_ Bất cứ cái gì có nguyên-lai sẽ lại tan
biến. Tất cả sự lo-âu về cái Ngã đều hảo-
huyền ; cái Ngã ví như một ảo-ảnh và tất cả
thống-khổ liên-can tới nó sẽ qua đi. Chúng sẽ
PHẬT CAKYAMUNI
32
tan biến như một ác-mộng khi người ngủ bừng
tỉnh dậy.
*********
Ai mà giác tỉnh thì hết lo sợ ; y đã thành
Phật. Y biết sự hư ảo của tất cả điều y quan
tâm, hoài-bão và cùng cả những đau phiền của
y .
*********
Hạnh-phúc thay kẻ nào đã khắc-phục
được tất cả lòng vị-kỷ ; sung-sướng thay kẻ nào
đã được tâm an và sướng thay người đã thấy
Chân-lý .
Chân-lý thì cao quý và ngọt-ngào ; chân-
lý có khả-năng giải-phóng khỏi điều ác. Thế-
giới thì vô-vị ngoại trừ Chân-lý .
Hãy tin-tưởng vào Chân-lý dù ngươi chưa
có khả-năng thấu hiểu, dù ngươi có thể cho vị
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
33
ngọt ngào là cay-đắng, dù ngươi có thể lúc đầu
lạc-hậu với nó. Hãy tin-tưởng vào Chân-lý .
Chân-lý tự-nhiên là tối hảo. Không ai có
thể thay-đổi được nó cả ; cũng chẳng ai có thể
tăng tiến được nó. Hãy tin vào Chân-lý và sống
với cái Chân-lý ấy .
Sai lầm đưa đến trụy-lạc ; mê-vọng sinh
ra thống-khổ. Chúng đầu-độc như rượu mạnh
ma-túy ; nhưng chúng sớm tan đi và để lại
bệnh-hoạn và chán ghét .
Cái tư-ngã là bệnh sốt-rét ; tư-ngã là ảo-
giác nhất-thời, một giấc mộng-ảo, nhưng sự
thật là tốt đẹp, sự thật là tuyệt-diệu, sự thật là
vĩnh-hằng. Không có gì bất-tử ngoài sự thật.
Bởi vì chỉ có sự thật tồn-tại mãi mãi .
Một người đứng một mình, đã quyết chí
phục-tòng Chân-lý có thể nhu-nhược và thoái
lui về con đường cũ. Bởi vậy, các con hãy
đứng với nhau, tương-trợ lẫn nhau, củng-cố
cho nhau nỗ-lực .
PHẬT CAKYAMUNI
34
Hãy coi nhau như anh em ruột một nhà,
hợp-nhất trong tình-yêu, hợp-nhất trong thánh-
thiện và hợp-nhất trong tinh-tiến về Chân-lý .
Hãy truyền-bá Chân-lý và giáo-lý khắp
bốn phương trời, làm sao cuối cùng tất cả
chúng-sinh trở nên công-dân của Thế-giới
Chính-nghĩa .
Hãy sống một đời thánh thiện để diệt tắt
đau-khổ .
*****
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
35
TỪ - BI BÁC - ÁI
Thuyền Từ một lá vơi vơi,
Bể trần chìm nổi bao người trầm-luân .
_ ( Nguyễn-Công-Trứ )
Thế-Tôn nói :
_ Ta không cầu phần-thưởng gì hết _ Cả
đến không cầu được tái-sinh ở trên trời _
Nhưng ta tìm hạnh-phúc cho loài người, để
đem những kẻ đã lạc-lõng trở về, để khải-ngộ
những kẻ đang sống trong đêm tối của sai-lầm,
để rũ sạch thế-gian tất cả đau-phiền và tất cả
thống-khổ .
Không phải hạnh-phúc của riêng Ta mà
Ta thực-hành đạo từ-thiện đại-đồng, nhưng là
vì Ta yêu thích từ-thiện, bởi vì đấy là ý muốn
của Ta cống-hiến cho hạnh-phúc của chúng-
sinh .
PHẬT CAKYAMUNI
36
Bất cứ nguyên-nhân đau-khổ của ngươi là
thế nào, ngươi chớ làm hại người khác .
Hãy theo con đường phận-sự, đối với anh
em ngươi hãy tỏ tình tốt và giải-phóng cho họ
khỏi đau-khổ .
Kẻ nào làm thương-tổn và làm hại chúng-
sinh, thiếu tình-cảm với một sinh-vật, kẻ ấy bị
coi như ngoại đạo, lưu-manh .
Thiện-chí đối với tất cả chúng-sinh đấy là
tôn-giáo chân-thật ; hãy nuôi trong lòng cái
thiện-chí vô-hạn đối với tất cả chúng-sinh .
Tinh-thần phải bình-tĩnh, không vọng-
động, không một lời ác được thốt ra từ miệng
mình ; ngươi phải ăn ở hiền-từ, trong lòng đầy
thương yêu, và không mảy-may ác-ý bí-hiểm ;
và ngươi phải ấp-ủ trong lòng tư-tưởng bao-
dung, thâm-trầm vô-hạn, tẩy sạch tất cả oán-
giận đối với kẻ bất-lương. Hởi đệ-tử của Ta, cứ
như thế các con phải tuân-hành .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
37
Đặc-trưng của tôn-giáo chân-thật là thiện-
ý, thương-yêu, chí-thành, tinh-túy, cao-thượng
về tình-cảm và hiền-từ .
Tất cả chúng-sinh khát-vọng hạnh-phúc,
vậy nên ngươi hãy mở rộng lòng từ-bi tới khắp
cả .
Thù hận không dứt hết bằng hận-thù trên
thế-gian này. Hận-thù chỉ dứt hết bằng tình-
yêu. Đấy là luật-pháp ngàn xưa tối-cổ .
Kiên-nhẫn, chịu-đựng là chủ-nghĩa khổ-
hạnh cao nhất. Niết-bàn, Cực-lạc là tối-cao _
chư Phật nói. Bởi vì Đức Phật không phải là
một ần-sĩ làm hại người khác, hay là một nhà
khổ-hạnh làm phiền-nhiễu kẻ khác .
Kẻ muốn tìm hạnh-phúc cho chính mình
bằng cách làm khổ những kẻ khác thì không
tránh khỏi oán-giận, tự mình vướng móc vào
vòng oán-giận .
PHẬT CAKYAMUNI
38
Y hãy nuôi lấy thiện-chí đối với tất cả
thế-gian, một tinh-thần bằng-hữu vô-hạn, bên
trên, bên dưới và thông suốt ngang bằng, vô
ngại, không hờn-giận, không thù-địch .
Ví như người mẹ hy-sinh cả đến tính-
mệnh của mình để bảo-vệ lấy đứa con một ;
người đã nhận-thức chân-lý cũng tu-sửa thiện-
chí vô-lượng đối với tất cả chúng-sinh .
Y hãy nuôi-dưỡng thiện-chí vô-lượng đối
với tất cả thế-gian, trên, dưới, chung-quanh,
không nhiễm, không pha-trộn một chút ý-muôn
phân-biệt hay là tỏ ra ưa-thích riêng-tư .
Nhà từ-thiện được tất cả yêu mến ; tình
bạn-hữu cũng được đánh giá cao ; lúc chết tâm-
hồn y an-tĩnh và vui-vẻ vì y không quằn-quại
vì hối-hận ; y tiếp-thụ bông hoa phần-thưởng
khai nở và kết-quả của nó chín mùi .
Điều này thực khó hiểu : Cho đi thực-
phẩm của ta, chúng ta tăng thêm sức-khỏe ;
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
39
tặng người khác áo mặc, chúng ta thêm đẹp ra ;
xây-dựng cơ-sở của tinh-khiết và chân-lý,
chúng ta được cả một kho-báu lớn .
Cũng như người chiến-sĩ dũng-mãnh ra
trận-tiền, người có khả-năng bố-thí cũng thế.
Yêu-thương và từ-bi, y bố-thí với lòng tôn kính
và tẩy sạch hết cả tham, sân, si .
Nhà từ-thiện chân-chính đã tìm thấy con
đường tế-độ. Y như người trồng cây con mà
bảo-đảm được bóng mát, hoa và trái vào những
năm sau. Cũng như thế là kết-quả của từ-thiện,
cũng như thế là lạc-thú của người giúp-đỡ
những ai đang cần được giúp ; cũng như thế là
Đại Niết-bàn, Cực-lạc .
Hãy để cho tình-yêu nó buộc ngươi với
đứa con mà ngươi mất đi, bao-hàm với lòng từ-
thiện, bình-đẳng cùng tất cả chúng-sinh, bằng-
hữu của ngươi, và ngươi sẽ nhận được ở địa-vị
của Siddhartha ( La-Hầu-La ) một địa-vị cao
hơn, ngươi sẽ nhận được địa-vị Đức Phật
PHẬT CAKYAMUNI
40
( Buddha ) nhà giáo-chủ của chân-lý, nhà
truyền-giáo chính pháp, và sự bình-an của
Niết-bàn ( Nirvana ) sẽ nhập vào tâm-hồn
ngươi .
Bất-tử, trường-sinh có thể đạt được chỉ
với hành-vi từ-thiện liên-tục ; và sự viên-mãn
chỉ được hoàn-thành với lòng từ-bi và tế-độ .
Một lòng bác-ái là vật thiết-yếu nhất vậy .
*****
TRẦM-TƯ THIỀN-ĐỊNH THẦN-THÔNG
Đệ-tử nói :
_ Thưa Thiền-Tôn, hãy dạy con trầm-tư
để con hiến thân vào đấy, ngõ hầu tinh-thần
con nhập được vào tĩnh-thổ .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
41
Đức Phật nói :
_ Có năm (5) phép trầm-tư, định-niệm :
1)_ Định-niệm thứ nhất là định-niệm
tình-yêu, trong ấy ngươi phải giữ cho tâm mình
luôn luôn ước-vọng hạnh-phúc và thịnh-vượng
của tất cả chúng-sinh, bao-hàm hạnh-phúc của
kẻ thù nữa .
2)_ Định-niệm thứ hai (2) là định-niệm
thương-hại, mà ngươi nghĩ về tất cả chúng-sinh
trong hoạn-nạn, hình-dung sống-động trong
tưởng-tượng của mình nỗi đau buồn và lo-lắng
của chúng, để gọi lên trong lòng mình mối từ-
bi thâm-sâu đối với chúng .
3)_ Định-niệm thứ ba (3) là định-niệm
lạc-thú, trong ấy ngươi nghĩ về sự thinh-vượng
của tha-nhân, và vui cái vui của chúng .
4)_ Định-niệm thứ bốn (4) là định-niệm
về nhiễm-ố, trong ấy ngươi xét về hậu-quả xấu
của sự trụy-lạc, kết-quả của tội-lỗi và bệnh-
hoạn. Hèn-hạ biết bao thích-thú nhất thời và
hậu-quả tai-hại tất định nhường nào !
5)_ Định-niệm thứ năm (5) là định-niệm
về bình-thản, trong đó ngươi vươn lên trên cả
PHẬT CAKYAMUNI
42
yêu, ghét, tàn-bạo và áp-chế, giầu có và thiếu-
thốn, và nhìn định-niệm của chính mình với
thái-độ khách-quan, thản-nhiên và hoàn-toàn
bình-tĩnh .
Hỏi :
_ Thiền-định nào nhờ nó người ta đạt
được Abhijnya ( Tài-năng siêu-nhiên ) ?
Đáp :
_ Có bốn (4) bậc Thiền ( Thị-hiện lạc-
cảnh ) :
1)_ Thiền-định thứ nhất (1) là ẩn-ly thần-
hóa, ngươi phải tẩy sạch tinh-thần hết tình-dục.
2)_ Thiền-định thứ hai (2) là tinh-thần an-
tĩnh, đầy cảnh lạc vui tươi, hết lý-luận .
3)_ Thiền-định thứ ba (3) là thích-thú
tâm-linh, trạng-thái bình-thản, an-nhiên .
4)_ Thiền-định thứ tư (4) là trạng-thái
hoàn-toàn tinh-túy và an-bình, tinh-thần vượt
khỏi tất cả vui, buồn, sướng, khổ .
Hãy tiết-độ và trừ bỏ thói xấu, chúng chỉ
làm cho tinh-thần của ngươi đần-độn, tối-tăm .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
43
Hỏi :
_ Thưa Thế-Tôn Như-Lai, thưa Thày hãy
dạy con phép thần-thông ( riddhipada ) (đạt
được quyền-năng tinh-thần, làm chủ vật-chất ) .
Thế-Tôn nói :
_ Có bốn (4) cách đạt được thần-thông :
1)_ Ngăn-cản không cho tính xấu xuất-
hiện .
2)_ Trừ tính xấu đã xuất-hiện .
3)_ Tạo ra đức thiện, nó chưa có ở mình .
4)_ Thành-thực cầu tìm và bền chí cầu
tìm. Cuối cùng ngươi sẽ thấy Chân-lý .
*****
PHẬT CAKYAMUNI
44
SƯ-PHỤ VÔ-DANH
Và Đức Thế-Tôn nói với cao-đệ nhập thất
Ananda :
_ Này Ananda, có nhiều hạng tập-đoàn :
tập-đoàn quý-tộc ; tập-đoàn Bà-La-Môn ; tập-
đoàn cư-sĩ tại gia ; tập-đoàn Tỳ-khưu và tập-
đoàn khác .
Khi Ta quen đi vào một tập-đoàn, Ta
thường, trước khi ngồi, trở nên mầu sắc như hệt
mầu-sắc của thính-giả, và về tiếng nói cũng
giống tiếng nói của chúng. Bấy giờ với thuyết-
pháp Ta dạy chúng, thúc-giục và làm chúng
hoan-hỷ .
Đạo pháp của Ta giống như biển-cả, có
đủ tám phẩm-tính lạ-lùng như nhau .
Cả đại-dương và đạo-pháp của Ta trở nên
dần dần thâm sâu hơn lên .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
45
Cả hai bảo-tồn đồng-nhất-tính của chúng
trong tất cả biến-đổi vô-thường .
Cả hai đại-dương và đạo pháp đều ném
xác chết lên cạn, đất khô .
Cũng ví như giòng sông lớn chảy vào bể,
mất hết tên tuổi và từ đấy được coi như đại-
dương, thì tất cả giai-cấp cũng thế, một khi từ
bỏ dòng-dõi của mình và nhập vào tập-đoàn
Tăng-già ( Sangha ) đều trở nên anh em một
nhà và được nhận như con tinh-thần của Thích-
Ca Mâu-Ni .
Đại-dương là mục-đích của tất cả giòng
nước và trận mưa từ đám mây rơi xuống, tuy
nhiên không bao giờ tràn đầy và khô cạn ; như
thế, Pháp ( Dharma ) được hàng triệu người
ôm-ấp, vậy mà nó không tăng không giảm .
Nước đại-dương chỉ có một vị là vị muối,
thì đạo pháp của Ta cũng chỉ có một mùi, ấy là
mùi giải-thoát, khai-phóng .
PHẬT CAKYAMUNI
46
Cả đại-dương lẫn đạo-pháp đều chứa đầy
ngọc-thạch và châu-báu, và cả hai đều mang lại
cho kẻ dũng-mãnh cơ-sở thường-trụ .
Đạo-pháp của Ta tinh-túy và nó không hề
biện biệt hạng quý với tiện, giầu và nghèo .
Đạo-pháp của Ta giống như nước lã, nó
rửa sạch tất cả, không hề phân-biệt chúng-sinh
nào hết .
Đạo-pháp của Ta giống như lửa, nó thiêu
hủy tất cả vật có giữa trời đất, lớn nhỏ .
Đạo-pháp của Ta giống như các tầng trời,
vì ở đấy có chỗ rộng lớn đầy-đủ để tiếp-nhận
tất cả, nam-nhân và phụ-nữ, con-trai và con-
gái, kẻ có thế-lực và kẻ thấp hèn .
Nhưng khi Ta nói, chúng không biếtt Ta
và sẽ nói : " Ai có thể nói điều ấy như thế, một
người hay là một vị Thần ? " Vậy thì, sau khi
đã dạy, khích-lệ, thỏa-mãn với thuyết giảng
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
47
tôn-giáo, Ta sẽ đi khỏi. Nhưng chúng không
biết Ta, cả đến sau khi Ta biến đi .
Không chửi-rủa, không làm hại, chuyên
trị những giáo-lý cơ-bản. Điều-độ trong sự ăn
uống, ở nơi hẻo-lánh, sùng-bái tư-tưởng cao-
thượng, đấy là lời cảnh-giác của Chư Phật .
Đệ-tử của đấng Đại-Chính-Giác tìm cái
vui trong việc phá-hủy ái-dục .
Cái áo của Đức Như-Lai là nhẫn-nhục,
kiên-trì tuyệt-vời. Nơi ở của Đức Như-Lai là
từ-thiện và bác-ái với tất cả chúng-sinh. Đàn
tràng của Đức Như-Lai là thông hiểu pháp lành
theo nghĩa trừu-tượng cũng như theo nghĩa áp-
dụng đặc-thù .
*****
PHẬT CAKYAMUNI
48
TÂM - THẦN
Tâm-thần là tiên-phong của tất cả hoạt-
động ; tâm-thần là năng-lực tối-cao của tất cả
năng-lực cảm-giác. Tất cả quan-niệm bắt
nguồn trong tâm-thần .
Tâm-thần là tiên giác của tất cả tri-giác ;
tâm-thần là yếu-tố tế-vị nhất trong các yếu-tố ở
vũ-trụ hiện-tượng. Tất cả ý-thức đối-tượng-hóa
đều bắt nguồn trong tâm-thần. Ai nói và làm
với tâm-thần tinh-khiết thuần-túy thì hạnh-phúc
an-định nơi mình như bóng với hình .
" Ta bị người ghét, hiểu lầm và bị lừa ". _
Kẻ nào nuôi trong lòng ý-nghĩ ấy thì không bao
giờ thoát khỏi những nguyên-nhân làm cho
mình bị hủy-hoại .
Kẻ nào đạt tới sự tự-chủ bản-thân thì thực
là một người chinh-phục lớn hơn cả người
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
49
chiến-thắng một ngàn kẻ địch, một ngàn lần
thế-lực hơn là người vẫn còn bị nô-lệ cho cái
ngã cảm-giác của y .
Kẻ nào mà tâm-thần phiêu-lưu tìm kiếm
cái đẹp và thế-lực bên ngoài ; kẻ nào bất-lực,
không tự-chủ chế-ngự được giác-quan mình ;
kẻ nào ăn không tinh-khiết, ươn lười và thiếu
can-đảm tinh-thần, những kẻ ấy tràn-ngập vô-
minh và đau phiền đúng như bão-táp lay
chuyển các cây con mới ươm .
Đúng như hạt mưa lọt qua mái nhà dột,
cũng vậy, sự cố-chấp, hận-thù cùng huyễn-
tưởng nhập vào tâm-thần, ác-cảm với thiền-
định nội-quan .
Kẻ nào tâm-thần không bị tham dục thấm
ướt ; kẻ nào không bị hận-thù ảnh-hưởng ; kẻ
nào đã gạt bỏ cả thiện lẫn ác, đối với kẻ cảnh-
giác ấy thì không còn sợ-hãi .
PHẬT CAKYAMUNI
50
Tâm hồn đi vào con đường vô-minh làm
hại vô cùng lớn cho con người, hơn là kẻ thù
đáng ghét và xấu-xa nhất của nó .
Tâm-thần vọng-động, hay thay-đổi, khó
phòng-bị, khó kiểm-soát _ Người hiền chính-
trực như giây cung bắn tên .
Tâm-thần rất khó định, cực tế-nhị, mau
lẹ, bay-bướm, gặp đâu sà xuống đấy _ do đó sự
kiểm-soát rất hay ; một tâm-thần chế-ngự dẫn
đến hạnh-phúc .
Một tâm-thần của ai không kiên-trì, kẻ ấy
không biết Chính-pháp, lòng tin vất-vưởng _
trí-tuệ của người ấy sẽ không bao giờ thành-tựu
toàn-thiện .
Đi ra xa, du-hành một mình, vô-hình,
nằm trong cái động ( vị-trí của ý-thức ) đấy là
tâm-thần. Những ai chế-ngự được nó đều giải
thoát khỏi dàng buộc của Ma-vương ( Mara ) .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
51
Cái gì chẳng phải mẹ, hay cha, hay là
quyến-thuộc nào khác có thể làm được _ một
tâm-thần hướng-dẫn chính-xác có thể làm được
và do đấy nâng người ta cao lên .
Bất cứ sự hại gì một kẻ-địch có thể làm
cho một kẻ-địch, hay là một kẻ-thù làm cho
một kẻ-thù _ một tâm-thần sai đường hướng
còn là một sự tai-hại hơn thế nữa .
Không thực-tập là ô-uế của thiền-định ; ở
bẩn không tắm rửa là ô-uế của thân-thể ; uể-oải
là ô-uế của giác-quan ; và vọng-động là ô-uế
của tâm-thần .
Một người giác-ngộ không còn sợ gì nữa,
tâm-thần y sạch hết tham-dục .
Trì-giới tất cả điều ác, tu-sửa điều thiện
và tinh-khiết tâm-thần _ Đấy là giáo-lý của
Chư Phật .
PHẬT CAKYAMUNI
52
Nâng cao tâm-thần và cầu tìm thành-tín
với quyết-chí, không phạm quy-luật của đức-
hạnh từ-thiện, và không để cho hạnh-phúc lệ-
thuộc vào vật ngoài mà chỉ cậy vào chính tâm-
thần của chính mình. Như thế người sẽ lưu-
danh hậu-thế lâu dài và sẽ bảo-đảm được đặc-
ân của Như-Lai .
*****
TỰ - TÍNH
Kẻ nào biết được tính-chất của bản-tính
mình và hiểu-thấu động-tác của giác-quan
mình, thì thấy không có chỗ cho cái Ngã, và
như thế sẽ đạt được trạng-thái bình-an mãi mãi.
Thế-gian cố-chấp vào tư-tưởng Tôi, Ngã, và từ
đấy nổi lên sự hiểu lầm .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
53
Có kẻ bảo cái Tôi tồn-tại sau khi người ta
chết, có kẻ nói nó tiêu-hủy. Cả hai đàng đều
sai-lầm và sự mê-lầm ấy của chúng tai-hại
nặng nhất .
Bởi vì nếu họ bảo rằng cái Tôi tiêu-hủy
thì hậu-quả họ cố-gắng đạt tới sẽ cũng tiêu-
hủy, và đồng thời sẽ không có kiếp sau gì nữa.
Sự siêu-độ khỏi tự-tính tội-lỗi không còn giá-trị
nữa .
Mặt khác khi một số người nói rằng cái
Tôi sẽ tồn-tại, không bị hủy-diệt, bấy giờ trong
sương mù của tất cả sống và chết chỉ còn một
đồng-nhất-tính bất-sinh, bất-tử. Nếu đấy là cái
Tôi của chúng, vậy thì cái Tôi ấy hoàn-toàn và
không còn có thể tu-sửa bằng hành-vi nữa. Cái
Tôi bất-tử, tồn-tại sẽ không bao giờ biến-đổi.
Tự-tính sẽ là chúa-tể và chủ-nhân, và sẽ vô-ích
để tu-chỉnh cái hoàn-toàn ; mục-tiêu đạo-đức
và cứu-độ sẽ không thiết-yếu .
Nhưng bây giờ chúng ta nhìn thấy dấu-
PHẬT CAKYAMUNI
54
hiệu của lạc-thú và đau buồn. Cái nào là sự lâu
dài ? Nếu không phải một cái " Tôi " làm ra
hành-vi của chúng ta, bấy giờ không có " Tôi ";
không có chủ-động đàng sau hành-động, không
có người tri-giác đàng sau sự nhận-thức, không
có chúa-tể đàng sau sự sinh-sống .
Chú-ý và nghe đây. Giác-quan gặp vật
đối-tượng và từ chỗ tiếp-xúc của chúng đã nẩy
sinh cảm-giác. Rồi từ đấy kết-quả là ký-ức.
Vậy cũng ví như năng-lực mặt-trời qua một
tấm kính, nóng làm cho lửa hiện ra, cũng thế
mà tri-thức từ giác-quan và đối-tượng nẩy sinh,
rằng chủ-tể ngươi gọi là Tự-tính nẩy sinh. Cái
mầm từ trong cái hạt nẩy mọc ra ; cái hạt
không phải là mầm ; cả hai không phải một vật
giống nhau, cũng không hẳn khác nhau ! Do
đấy mà sinh ra đời sống hữu-hình linh-động .
Các ngươi là kẻ nô-lệ của cái " Tôi ", cái
" Ta ", cái " Ngã ", vất-vả phục-vụ cái Tự-tính
từ sáng đến tối, sống cuộc đời luôn luôn sợ-hãi,
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
55
sinh, lão, bệnh, tử, hãy nhận lấy tin lành rằng
ông chủ độc-ác của các ngươi không có thực .
Tự-tính là một mê lầm, một huyễn-tưởng,
một mộng-ảo. Hãy mở mắt ra và tỉnh dậy. Hãy
nhìn sự-vật thật sự là thế nào và người sẽ được
an-ủi .
Kẻ nào giác tỉnh sẽ không còn sợ ác-
mộng. Kẻ nào đã nhận ra tính-chất của cái
thừng ở chỗ nó hiện ra như con rắn, thì hết còn
run sợ .
Kẻ nào đã thấy không có cái " Tôi " thì sẽ
bỏ đi tất cả tham-dục của chủ-nghĩa tự-kỷ
Sự bám-víu vào vật-chất, thèm khát và
dâm-dục thừa-hưởng từ kiếp trước, ấy là
nguyên-nhân của khốn-khổ và sự hư-không của
thế-gian .
Khắc-phục su-hướng cố-chấp của chủ-
nghĩa tự-kỷ của ngươi, và ngươi sẽ đạt tới
PHẬT CAKYAMUNI
56
trạng-thái tâm-thần trong trắng, bình-tĩnh, nó
đem lại an-lành hoàn-toàn, chí-thiện và tuệ-
giác .
Nếu một ai biết được cái Tự-tính là báu
quý, thì y phải bảo-vệ Tự-tính mình chu-đáo.
Trong bất cứ một quan-sát nào của ba quan-sát,
người hiền-trí phải cảnh-giác .
Tự-tính là nơi quy-y của Tự-tính ; vì còn
ai khác có thể để mình quy-y ?
_ Bằng sự kiểm-soát đầy-đủ Tự-tính
_ Người ta có được quy-y, khó-khăn để
có được .
Chỉ bởi Tự-tính của một người mà điều ác
làm ra, nó tự-tính sinh và tự-tính nguyên-nhân.
Điều ác nghiền vũ-trụ như một hạt kim-cương,
một hạt ngọc cứng dắn .
_ Chỉ bởi Tự-tính của mình mà điều ác làm ra,
_ Bởi Tự-tính mình một người bị ô-nhiễm,
_ Bởi Tự-tính mình mà điều ác tránh khỏi,
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
57
_ Chỉ bởi Tự-tính mà một người được tinh-
khiết,
_ Tinh-khiết và ô-uế lệ-thuộc vào Tự-tính của
mình,
_ Không một ai có thể tinh-khiết-hóa một
người khác được .
*****
ÁC , THIỆN VÀ ĐAU-KHỔ
Đức Phật nói :
_ Này bạn, cái chi là ác ?
Bạn ơi, sát-sinh là ác, thấu đạo là ác, tà-
dâm là ác, vọng ngữ là ác, siểm báng là ác, tàn
nhẫn là ác, nói xấu là ác, thèm thuồng là ác,
oán hận là ác, cố-chấp vào chủ-nghĩa sai lầm là
ác ; tất cả điều ấy, hỡi các bạn Ta, đều là ác .
PHẬT CAKYAMUNI
58
Và hỡi bạn Ta ơi, cái gì là nguồn-gốc của
tội ác ?
Dục-vọng là nguồn-gốc của tội ác, hận-
thù là nguồn-gốc của tội ác, huyễn-tưởng là
nguồn-gốc của tội ác ; tất cả điều ấy đều là
nguồn-gốc của tội ác .
_ Một ác hạnh tốt hơn là bỏ đi không làm,
_ Vì một hành-vi sai lầm dầy-vò người ta về
sau ;
_ Một hành-vi thiện nên làm tốt hơn. Một khi
đã làm người ta không hối-hận về sau .
Chớ nên coi thường tội ác mà nói : " Nó
sẽ không tiếp-cận đến ta ". Cả một vại nước
cũng được đầy bởi rỏ giọt. Cũng thế mà kẻ
ngu-đần năng nhặt chặt bị, thu lượm ít một, dần
dần tự chứa đầy tội ác .
Chính như một người lái-buôn, nhiều của
mà thiếu người hộ-vệ, tránh con đường nguy-
hiểm ; hay là đúng như một người muốn sống
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
59
thì tránh thuốc độc, cũng thế mà người ta phải
tránh điều ác .
Chẳng phải trên trời, chẳng phải giữa đại-
dương, chẳng phải đi vào một hang-động mà
người ta thấy được một chỗ trên mặt đất để ẩn,
ngõ hầu thoát khỏi hậu-quả của một hành-vi ác.
Tất cả hành-vi của chúng-sinh trở nên xấu
bởi mười (10) điều, và trở nên tốt bởi tránh
mười (10) điều. Có ba (3) điều ác của thân-thể ;
bốn (4) của lưỡi và ba (3) của tâm-thần, cộng
lại là thập-ác .
Những điều ác của thân là : Sát sinh ;
thấu đạo ; tà sâm. Của lưỡi là : Vọng ngữ ; ác
khẩu, siểm báng ; tàn-nhẫn và nói xấu ; mách
lẻo. Của tâm-thần là : Tham vọng ; thù hận và
mê lầm .
Ta dạy các ngươi phải tránh mười (10)
điều ác :
1)_ Giới sát ; tôn-trọng sự sống ;
PHẬT CAKYAMUNI
60
2)_ Giới thấu đạo, trộm cắp. Nhưng hãy
giúp-đỡ mọi người ; làm chủ những kết-quả
của việc nó làm .
3)_ Tự kiềm chế nhiễm-ố và sống một đời
trong sạch .
4)_ Không nói dối, nhưng hãy chân thật ;
Nói sự thật thận-trọng, can-đảm và với một
lòng yêu-thương .
5)_ Không bịa-đặt báo-cáo ác, cũng
không được nhắc đi nhắc lại. Không nên kiếm
chuyện, bới lông tìm vết, nhưng hãy tìm đến
những khiá-cạnh tốt đẹp của đồng-bào mình,
để các ngươi có thể thành-thật bênh-vực họ
chống với kẻ thù của họ .
6)_ Không được thề và phải nói đứng-đắn
và nghiêm-trang .
7)_ Không mất thì-giờ vào chuyện phiếm
mà phải nói có chủ-ý hay là yên-lặng .
8)_ Không được khao-khát hay ganh-tỵ
mà phải vui sướng về sự may-mắn của tha-
nhân .
9)_ Hãy rửa sạch tâm-hồn hết ác ý và
không còn nuôi hận-thù, cả đến đối với kẻ-thù
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
61
của mình, nhưng hãy có lòng nhân-từ với tất cả
chúng-sinh .
10)_ Hãy giải-tỏa tâm-thần mình khỏi vô-
minh, và hãy lo học-hỏi chân-lý, đặc-biệt ở
trong một vật cần-thiết, kẻo không ngươi sẽ
làm mồi hoặc cho chủ-nghĩa hoài-nghi hoặc
cho lầm-lạc .
Nếu một người phạm một tội-lỗi, chớ để
cho y tái phạm, chớ để vui-thích làm ác, thắng-
phục tham-lam bằng rộng-lượng, dối-trá bằng
chân-thật .
Nếu một ai nói hay làm với ý-nghĩ ác thì
đau phiền liền theo sau y như bánh-xe bò theo
liền dấu chân bò kéo xe .
Hãy để chúng ta kiểm-soát ý-nghĩ mình
xem có làm điều gì ác không, vì chúng ta sẽ gặt
cái gì chúng ta đã gieo .
Đối với người ác thì tội ác hiện ra ngọt
như mật. Kẻ ngu-dại tự biết sự ngu-dại của
PHẬT CAKYAMUNI
62
mình chừng nào thì không-ngoan chừng ấy.
Nhưng một kẻ đần ngu tự nghĩ mình là hiền-trí
thì thực là một kẻ ngu-ngốc .
Hỏi :
_ Và con đường dẫn đến diệt khổ là gì ?
Đáp :
_ Ấy là Bát Chính Đạo dẫn đến diệt khổ !
Hỏi :
_ Tuy nhiên thiện là gì ?
Đáp :
_ Giới thấu đạo là thiện ; giới tà dâm là
thiện ; giới giả-dối là thiện ; giới phỉ-báng
là thiện ; nhân-từ là thiện ; tránh chuyện
phiếm là thiện ; bỏ tất cả tham-vọng là
thiện ; giảm-trừ thù-hận là thiện ; phục-
tòng chân-lý là thiện ; làm tất cả điều ấy
là thiện .
Hỏi :
_ Và bạn ơi, cái gì là gốc của thiện ?
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
63
Đáp :
_ Thoát khỏi dục-vọng là gốc của thiện ;
thoát khỏi oán-hận là thoát khỏi ảo-tưởng
; này bạn, ba vật ấy là gốc của thiện .
Hỏi :
_ Tuy vậy, anh em ơi, cái gì là đau khổ ?
Đáp :
_ Sinh là khổ ; lão là khổ ; bệnh là khổ ;
tử vong là khổ ; buồn đau và khốn-khó là
khổ ; phiền-muộn và thất-vọng là đau-
khổ ; hợp với vật đáng ghét là đau-khổ ;
mất cái gì ta yêu và không đạt được cái gì
mong-đợi là đau-khổ ; Tất cả những điều
ấy, anh em ơi ! đều là đau khổ .
Hỏi :
_ Và cái gì là nguyên-lai của đau-khổ ?
Đáp :
_ Đấy là dục-tính, đam-mê và tham sinh,
nó ao-ước thích-thú khắp nơi, dẫn đến tái-
sinh liên-tục. Chính là dâm-dục, dục-tính,
vị-kỷ, tất cả những điều ấy, hỡi đạo-hữu,
là nguyên-lai nguồn-gốc của đau-khổ .
PHẬT CAKYAMUNI
64
Hỏi :
_ Con đường dẫn đến diệt khổ là gì ?
Đáp :
_ Đấy là Bát Chính Đạo dẫn đến diệt khổ.
Này đạo-hữu ! Chừng nào một thanh-niên
quý-phái nhận-thức đau-khổ như thế,
nguyên-lai đau-khổ và con đường dẫn đến
diệt khổ, từ bỏ tận gốc sự đam-mê, khắc-
phục giận-dữ, tiêu-diệt quan-niệm " Tôi
có thật ", rời khỏi vô-minh ngu-tối và đạt
được giác-ngộ, y sẽ chấm-dứt tất cả đau
khổ trong đời này .
******
*
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
65
TU-SĨ , NHÀ SƯ :
" TÌ - KHƯU " ( BHIKSHUS )
Đấy là người đã từ-bỏ cả công-danh lẫn
phi-công-danh, người thanh-tu, người sống
tỉnh-ngộ trong thế-gian này _ người ấy thực ra
được gọi là Tì-Khưu ( Bhikshus ) .
Không phải với cái đầu trọc tóc mà là một
người tu-luyện, nói dối trở nên một nhà hành-
giả khổ-hạnh. Làm thế nào người ta sẽ trở nên
một nhà hành-giả khổ-hạnh, lòng đầy dục-vọng
và tham-lam ?
Kẻ nào hoàn-toàn khắc-phục điều ác lớn
và nhỏ thì được gọi là hành-giả khổ-hạnh, vì y
đã thắng được tất cả điều ác .
Không phải vì yên-lặng mà người ngu-
ngốc và đần-độn trở nên nhà hiền-triết. Nhưng
PHẬT CAKYAMUNI
66
nhà hiền-triết là người đúng như cầm giữ cái
cân, ôm lấy đàng tốt nhất và tránh đàng xấu,
người ấy thực là một người hiền .
Bởi vậy người ấy không phải là Sư-sãi,
Tì-khưu chỉ vi y khất-thực của những kẻ khác.
Một người chỉ theo hành-vi ô-uế thì thực không
thể thành được một nhà tu Tì-khưu .
Này Tu-sĩ Tì-khưu, không nên tự-tin
chừng nào chưa diệt được khát-vọng. Diệt ác-
dục là tôn-giáo cao nhất .
Bởi vậy, hỡi Tu-sĩ Tì-khưu ! Hãy để ánh-
sáng của ngươi chiếu xa ra ngoài, ngõ hầu, một
khi xuất-gia và hiến tất cả đời mình cho tôn-
giáo (Đạo) và cho kỷ-luật tôn-giáo, có thể tôn-
trọng quy-tắc nghiêm-túc, đáng kính, thân-yêu
và hiếu khách đối với sư-phụ và huynh-trưởng
của mình .
Người Sa-môn, Phật-sư nhìn người phụ-
nữ như một phụ-nữ hay là sờ nàng như một
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
67
phụ-nữ là đã phá nguyện của mình và không
còn là một đệ-tử của Phật Thích-Ca nữa .
Này Tì-khưu ! Nếu kết-cục ngươi phải
nói với một phụ-nữ, thì hãy giữ tâm-hồn trong
sáng, và tự nghĩ : " Ta là một Sa-môn, sẽ sống
trong thế-giới tội-lỗi này như là một chiếc lá
sen, " gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn " .
Nếu là người phụ-nữ già, hãy coi bà như
là mẹ ngươi, nếu trẻ thì coi nàng như chị ngươi,
nếu thực còn là con-nít thì coi nó như con gái
ngươi .
Sức-mạnh của dục-tính rất lớn với nhân-
loại và cũng đáng sợ, vậy hãy hăng-hái kiên-trì
lời nguyện và cầm lấy mũi nhọn của cái tên
sắc-bén trí-tuệ .
Hỡi Tì-khưu, hãy đội lên đầu cái mũ-ni
của tư-duy chân-chính và quyết-chí phấn-đấu
với ngũ uẩn : ( Sắc ; thụ ; tưởng ; hành ; thức ) .
PHẬT CAKYAMUNI
68
Dục-tính che-phủ lòng người khi nó bối-
rối trước vẻ đẹp của phụ-nữ và tâm-thần bị
choáng-váng .
Tốt hơn hết, hãy chọc thủng mắt ngươi
với sắt đỏ, còn hơn là tự kích-thích với ý-nghĩ
dâm-dục, hoặc là nhìn hình người phụ-nữ với
đầy dục-vọng .
Chế-ngự là thiện ở thân, ở khẩu, ở ý, bất
cứ ở đâu chế-ngự cũng đều tốt. Người tu-sĩ
chế-ngự được ở mọi sự thì thoát khỏi tất cả
buồn phiền .
Kẻ nào đã chế-ngự được ở tứ-chi, ở
miệng nói và ở trí-óc ; kẻ nào thích-thú thiền-
định và bình-tĩnh ; kẻ nào cô-đơn và tự-mãn, kẻ
ấy được gọi là Tì-khưu .
Kẻ nào không còn "Cái Tôi và của tôi " ,
bất cứ là đối với tâm-thần và thân-thể ; kẻ nào
không buồn khổ vì cái gì y không có, sự thực
kẻ ấy được gọi là một Tì-khưu .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
69
Người Tì-khưu lui vào nơi cô-tịch ( nhà
tu ) ; kẻ đã được an-tĩnh trong tâm-thần ; kẻ
hiểu-biết sáng tỏ Phật, Pháp, thực-nghiệm một
cảnh lạc-thú siêu-nhân-loại .
Y hãy đi theo con đường thân-ái của y và
tế-nhị ở thái-độ cử-chỉ, đầy vui-vẻ, do đấy y sẽ
chấm-dứt đau-khổ .
Cũng như cây hoa nhài rũ bỏ những bông
hoa héo úa của nó, cũng thế, hỡi Tì-khưu,
ngươi phải hoàn-toàn rũ sạch tham-dục và hận-
thù .
Người Tì-khư khi còn là thanh-niên hiến
thân cho giáo-lý của Đức Phật, chiếu sáng thế-
gian này như trăng trong, không một bóng mây
che .
Đúng như một cụm cỏ thi ( kusa ) bị nắm
sai, nó cắt chính tay kẻ nắm, cũng như thế, đời
đạo-hạnh tu sai lôi người ta xuống địa-ngục .
PHẬT CAKYAMUNI
70
Những hiền-triết không làm hại ai ;
Luôn luôn chế-ngự thân mình ;
Đi đến cõi bất-tử ;
Bất cứ đến đâu, họ không bao giờ buồn,
đau .
*****
GIÁO - SĨ
Đức Thế-Tôn đã nói với đệ-tử rằng :
_ Sau khi Ta qua đời và không còn có thể
nói với các con, và dạy-dỗ tâm-thần các con
với thuyết-pháp, hãy kén chọn trong hàng đạo-
hữu lấy người có giáo-dục và dòng-dõi tốt để
thuyết-giải Chân-lý thay Ta .
Và những người này hãy mặc áo Cà-sa
của Như-Lai, hãy vào nhà của Như-Lai và hãy
giữ đạo-tràng của đức Như-Lai .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
71
Áo của Như-Lai là sự tự-chế tuyệt-diệu
và kiên-nhẫn tuyệt-vời. Nhà của Như-Lai là từ-
thiện, bác-ái với tất cả chúng-sinh. Đạo-tràng
của Như-Lai là sự hiểu-biết về thiện-pháp theo
nghĩa trừu-tượng cũng như trong áp-dụng đặc-
thù của nó .
Giáo-sĩ phải tường-thuật chân-lý với tâm-
thần khai-phóng. Y phải có năng-lực thuyết-
phục căn-cứ vào đạo-đức và trung-thành hoàn-
toàn với lời nguyện của mình .
Giáo-sĩ phải giới-hạn trong phạm-vi riêng
của mình và phải vững chắc trong thuyết-pháp
của mình. Y không được khoe-khoang để tìm
làm bạn với hạng danh-giá. Và cũng không
được làm bạn với bọn người phù-phiếm và vô-
hạnh. Khi có sự cám-dỗ, y phải luôn luôn nghĩ
đến Đức Phật và y sẽ thắng-phục cám-dỗ .
Tất cả ai đến nghe Pháp, giáo-sĩ phải tiếp
đón hòa-nhã và bài thuyết-pháp không được
gây ác-cảm .
PHẬT CAKYAMUNI
72
Giáo-sĩ thuyết-pháp không được thiên-vi
( bới lông tìm vết ) đối với bất cứ ai hay là chê-
bai các giáo-sĩ khác ; không được nói xấu hay
là nói lên những lời chua cay. Y không được
gọi tên các đệ-tử khác để thoá-mạ chúng và
chê-trách hành-vi của chúng .
Một giáo-sĩ phải đầy nghị-lực và lạc-
quan, không bao giờ mệt-mỏi và không bao giờ
thất-vọng về thành-công cuối cùng .
Y không được ưa thích tranh-luận, cãi-vã
hay là tham-gia vào cuộc biện-thuyết, ngõ hầu
chứng-tỏ thắng cuộc và tài cao của mình. Giáo-
sĩ nhà Phật phải bình-tĩnh và thản-nhiên .
Không chút ác-cảm, để-bụng và không
lúc nào bỏ thái-độ từ-thiện đối với tất cả
chúng-sinh .
Chừng nào dân-chúng không nghe theo
lời nói chân-lý, thì giáo-sĩ phải tự biết y phải đi
sâu vào lòng chúng nữa, nhưng đến khi chúng
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
73
bắt đầu chú-ý vào lời nói của mình thì mình
phải hiểu rằng chúng sẽ sớm được giác-ngộ .
Hỡi các người con nhà dòng-dõi trong
gia-đình lương-thiện có giáo-dục, ngươi thế
nguyện truyền-bá lời nói của Đức Như-Lai,
đấng Thế-Tôn truyền-đạt, ủy-thác và chỉ-giáo
thiện-pháp của Chân-lý .
Hãy tiếp-thụ lấy thiện-pháp chính-chân,
giữ-gìn lấy, tụng đọc, tìm-tòi về nó, tuyên-bố
nó và truyền-bá nó cho khắp cả chúng-sinh ở
tất cả mọi phương trong thế-giới .
Đấng Như-Lai không dè xẻn hay hẹp-
lượng và Ngài có thiện-chí san-sẻ cái biết Bồ-
đề viên-mãn cho tất cả ai sẵn-sàng và mong-
cầu tiếp-thụ. Các người hãy như Ngài. Bắt-
chước và noi gương Ngài mà bố-thí rộng-rãi,
bấy-tỏ và ban tặng Chân-lý .
Tụ-tập thính-giả thích nghe những lời tốt
lành và phấn-khởi của Phật-pháp ; gọi dậy
PHẬT CAKYAMUNI
74
những kẻ hoài-nghi phải thừa-nhận chân-lý và
làm cho chúng vui-sướng tràn-trề. Thúc đẩy
chúng, dạy bảo chúng, nâng chúng vươn lên,
vươn cao cho đến khi nhìn thấy chân-lý diện
đối diện trong bầu hào-quang rực-rỡ vô-biên .
Hơn cả một ngàn lời nói suông vô-ích, ấy
là một câu nghĩa-lý duy-nhất mà người nào
được nghe thì tâm-hồn an-lạc .
Người thiện từ bỏ tất cả,
Thánh Hiền không nói với dục-cầu,
Bị xúc-động vì hạnh-phúc hay đau phiền,
Người hiền chẳng biểu-diễn sự đắc-ý
dương dương, hay sự chán-nản ngã lòng .
******
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
75
LINH - TINH TẠP - TRÍCH
Hãy tỉnh mộng và đừng vơ-vẩn nữa
Thực hành Chính Pháp thì
Ngươi sẽ thấy hoan-lạc vĩnh-cửu .
Sự hoan-lạc của một đời sống tín-ngưỡng
thì có thể đạt được, bất cứ ai theo con đường
Bát-Chính. Kẻ nào bám lấy tiền-của, thà ném
nó đi còn hơn để tâm-hồn mình bị đầu-độc ;
song, kẻ nào không bám vào của-cải, và có của
mà dùng nó chính-đáng sẽ là ân-nhân cho
đồng-bào của mình .
Ta nói cho ngươi nghe rằng hãy ở lại
trong đời của mình và chăm lo lấy công việc
kinh-doanh của mình. Không phải đời người
với của-cải và quyền-thế chúng làm cho người
ta thành nô-lệ, mà là sự cố-chấp vào đời sống
của-cải và quyền-thế làm cho người ta thành
nô-lệ .
PHẬT CAKYAMUNI
76
Đạo Pháp của Như-Lai không đòi một
người nào phải không có gia-đình hay là phải
xuất-thế-gian, trừ-phi nó cảm thấy cần-thiết
phải làm thế, nhưng Đạo Pháp của Như-Lai đòi
một người tự giải-thoát khỏi mê-vọng về cái
Ngã Tự-tính, phải tẩy sạch tâm-hồn, trừ bỏ
khát-vọng thích-thú và sống một cuộc đời
chân-chính .
Hành-vi thiện hay ác luôn luôn theo ta
như bóng với hình .
Tất cả những người Hiền đều bỏ xa mọi
thích-thú thân-thể vật-chất. Họ ghê-tởm vật-
dục và tìm làm tiến-bộ đời sống tâm-linh của
họ .
Khi một cái cây cháy, ngọn lửa đùng
đùng thì làm sao đàn chim có thể đậu được vào
đấy. Chân-lý không thể ở chung chỗ với đam
dục .
Giòng nước dục-tình là một hiểm-họa
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
77
chung cho tất cả, nó cuốn thế-giới đi. Kẻ nào bị
cuốn vào xoáy nước của nó thì không thấy
được giải-thoát. Nhưng trí-tuệ là cái thuyền
thuận-tiện, tư-duy là bánh lái. Khẩu-hiệu của
tôn-giáo gọi người hãy cứu-vớt lấy tâm-hồn
khỏi những tấn-công của kẻ-thù Ma-vương .
Từ khi không có thể thoát khỏi hậu-quả
của hành-vi, chúng ta hãy thực-hành những
việc tốt .
Biểu-thị sự cao-thượng chân-chính bằng
cử-chỉ đạo-đức và sử-dụng lý-trí ; định-niệm
thâm-trầm của sự hư-ảo của sự-vật trần-thế và
hiểu thấu sự chớp-nhoáng của đời sống .
Tội-lỗi của tha-nhân thì dễ thấy mà tội-lỗi
của chính mình thì khó thấy. Một người quạt
lỗi-lầm của hàng xóm như trấu, nhưng giấu lỗi-
lầm của chính mình như người bịp-bợm giấu
người chơi bạc bằng con bài giả .
Hãy kiên-nhẫn lắng nghe cả hai phe. Chỉ
PHẬT CAKYAMUNI
78
có ai cân-nhắc cả hai bên mới được gọi là ẩn-sĩ
( muni ). Khi cả hai bên đã trình-bày trường-
hợp của họ, thì hãy để cho đoàn-thể Tăng-Già
đi đến kết-luận và tuyên-bố sự thiết-lập hòa-
giải .
Một lời nói trong giận-dữ là lưỡi kiếm sắc
nhất ; tham dục là thuốc-độc giết người ; đam-
mê là lửa bùng cháy ; vô-minh ngu-dốt là đêm
tối mịt .
Vô-minh là nguyên-nhân đổ nát của thế-
giới. Ghen-tỵ và vị-kỷ đoạn-tuyệt bầu-bạn.
Hờn-giận là cơn sốt mạnh nhất, và Đức Phật là
vị lương-y bậc nhất .
Một người hung-dữ trách một nhà đạo-
đức thì chẳng khác gì một người ngẩng lên trời
mà khạc nhổ, nước dãi không làm cho trời nhơ
bẩn, nhưng rơi xuống làm ô-uế chính bản-thân
y .
Không một ai được gạt người khác,
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
79
không một ai được khinh-miệt tha-nhân, không
một ai đương giận-dữ hay bất-bình được có ý
muốn làm hại người khác .
Người mà dục-tính đã tiêu-hủy, Người đã
hết kiêu-căng tự-phụ, người đã khắc-phục tất
cả đường đam-mê, thì hòa-thuận, hoàn-toàn
sung-sướng và có một tinh-thần kiên-cường.
Người như thế sẽ du-hành Chính-Đạo trong
thế-gian .
Người có đầy-đủ tín-ngưỡng và đạo-đức,
sở-hữu danh-tiếng và tiền của thì đi vào đâu
cũng được kính-trọng .
Chính như cái cây, gốc rễ vững tốt, dù có
bị đốn xuống cũng tái-sinh, cũng như thế, khi
nào dục-vọng tiềm-tàng chưa nhổ hết rễ thì
buồn phiền tái-sinh mãi mãi .
Bất cứ ai trong thế-gian này khắc-phục
được cơ-sở dục-vọng bất-trị ấy, những buồn
phiền của y trôi đi như giọt nước rơi xuống lá
sen .
PHẬT CAKYAMUNI
80
Chính tự ngươi phải có một nỗ-lực tinh-
tiến. Đức Như-Lai chỉ là giáo-sư. Những người
nhập vào đường thiền-định đều được giải-thoát
khỏi hệ-lụy của Ma-vương ( Mara ) .
Như rỉ sắt bắn ra khỏi bàn-là, tự tan đi khi
mới xuất-hiện, cũng chính như thế mà hành-vi
của mình đưa kẻ tội-phạm đến tình-trạng đau
khổ .
Không từng bao giờ có, không bao giờ sẽ
có, hiện thời không có một nhân-vật nào hoàn-
toàn bị chê hay là hoàn-toàn được khen cả .
Kháng-kiện là cái được lợi hơn cả, thỏa-
mãn là của-cải lớn nhất, tín-nhiệm là thân-thích
tốt nhất, Niết-bàn là Cực-lạc .
Thắng trận nuôi thù-hận, kẻ thất-bại sống
trong buồn đau. Hạnh-phúc thay đời sống hòa-
bình, bỏ cả thắng lẫn bại đi .
Không lửa nào như lửa dục, và không tội
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
81
nào bằng hận-thù. Không bệnh-hoạn nào như
thân-thể và không hoan-lạc nào cao quý hơn là
Hòa-bình ( Niết-bàn ) .
Có nhiều căn nhà của sự sống
Cầm giữ tôi _ luôn luôn tìm kiếm
Người trang-trí ;
Những nhà tù của giác-quan,
Chứa đầy buồn phiền ;
Đau-đớn thay, cuộc phấn-đấu bất-tận của tôi !
Nhưng nay,
Ngài, người xây-dựng cái nhà-thờ này _ Ngài !
Tôi biết Ngài ! Không bao giờ Ngài sẽ lại xây-
dựng
Những bức tường của đau-khổ,,
Chẳng còn cất lên nóc nhà cây của lừa-dối, hay
là chẳng đặt,
Xà-nhà mới trên nền đất-sét ;
Nhà của Ngài đổ, và cái xà-nhà gẫy !
Huyễn-tưởng đã tạo-tác nó !
Từ đây tôi vượt qua, thoát khỏi _ để được giải-
thoát !
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
81
NHƯ THỊ NGÃ VĂN
NGÀI RAMAKRISHNA
CẦU-NGUYỆN
_ ( Rabindranath Tagore )
*
Trào-lưu tín-ngưỡng khác nhau,
Nhiều nguồn thành-tự đâu đâu cũng về .
Hòa trong Thiền, Ngài thực thị,
Khải-ngộ cực-lạc huyền-vi vô cùng.
Hiện trong đời sống một dòng,
Bàn-thờ Đồng-nhất Đại-đồng Tình-yêu .
Xa gần kéo đến khấn cầu,
Cho tôi kính vái cúi đầu cùng dâng .
***
PHẬT CAKYAMUNI
82
INVOCATION TO RAMAKRISHNA
_ ( Rabindranath Tagore )
*
Diverse courses of worship
From varied springs of fulfilment,
Have mingled in your meditation,
The manifold revelation of the joy of the
Infinite
Has given from to a shrine of unity in
your life
Where from far and near arrive
solutations
To which I join mine own .
*
***
*****
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
83
TIỂU-SỬ
NGÀI RAMAKRISHNA
( 1836 - 1889 )
Sinh ra trong cảnh đơn-sơ nhất của một
làng ở hạt Bengal, Ngài Ramakrishna từ thủa
niên-thiếu đã cảm thấy lòng ao-ước nhiệt-thành
được nhìn thấy Thượng-Đế. Năm 17 tuổi ông
đi đến tỉnh Calcutta, nhưng thấy ghê-tởm
những lý-tưởng vật-dục của dân đại kinh-đô.
Không thèm chú-ý vào học-vấn phàm-tục, ông
trở nên một thày-cúng trong đến Dakshineswar
thờ Thần-linh là Thánh-Mẫu Vũ-trụ. Nhờ sức
cầu-nguyện và ao-ước nhiệt-thành, và sự thực
không một thày nào giúp-đỡ, ông đạt được thị-
hiện Thượng-Đế. Rồi ông có ý muốn thực-hiện
Ngài theo con đường của kinh-điển ghi lại. Qua
PHẬT CAKYAMUNI
84
kỷ-luật khác nhau của Ấn-độ-giáo, Cơ-đốc-
giáo và Hồi-giáo, luôn luôn ông đã đạt cùng
một đích là thể-hiện ý-thức Thần-linh. Trong
những đường lối khác nhau, ông đã chứng-
nghiệm sự hoan-lạc của sự cảm-thông với
Thượng-Đế, có khi hoàn-toàn tự chìm lặn, có
khi như là một đứa con-nít của Thánh-Mẫu,
còn giữ lại một ảo-ảnh cá-tính. Sức tâm-linh
hấp-dẫn không gì chống-cự lại được đã thu-hút
người ta đến với ông _ người ở các cấp xã-hội,
nam, nữ, già, trẻ ; người học-thức cũng như vô-
học ; kẻ hoài-nghi bất-khả-tri cũng như học-giả
chính-thống. Tất cả đều cảm thấy hào-quang
phản-chiếu của tinh-thần ông và được cất lên
trước mặt ông. Tình nhân-ái của ông không
biết có ranh-giới chủng-tộc, mấu da hay tín-
ngưỡng và ban phát vô-hạn-định cho tất cả mọi
người cầu xin lời khuyên bảo và ân-huệ. Đặc-
biệt ông luyện-tập một nhóm đệ-tử tu-hành
theo chỉ-thị của ông là phải nguyện thực-hiện
Thượng-Đế cho mình và phụng-sự cho nhân-
loại .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
85
Sau khi tịch, Thánh Ramakrishna, nhà
Tiên-tri của hòa-đồng các tôn-giáo, năm 1886,
có một dòng tu mang tên ông ra đời, ấy là Sứ-
đồ Ramakrishna do các đệ-tử Tu-sĩ Khất-thực
tổ-chức, mà Swami Vivekananda lãnh-đạo để
thi-hành sứ-mệnh của ông khắp các miền Ấn-
Độ và ra đến các nước xa-xôi bên kia đại-
dương .
*********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
87
NHƯ THỊ NGÃ VĂN
SRI RAMAKRISHNA
THƯỢNG - ĐẾ ._
Ngươi thấy trên trời ban đêm nhiều sao
sáng, nhưng không thấy chúng khi mặt-trời
mọc. Vậy, ngươi có thể bảo rằng không có sao
trên trời ban ngày được không ? Cũng như thế,
hỡi con người ! Vì ngươi không nhìn nhận
được đấng Tối-cao trong khi ngươi mê-vọng
vô-minh, đừng nên nói rằng không có Thượng-
Đế .
Danh-hiệu Thượng-Đế thì có nhiều và vô-
hạn, là hình-tướng dẫn tới chỗ biết Ngài. Bất
cứ danh-hiệu hay hình-tướng nào ngươi muốn
gọi Ngài, thì chính tại hình danh ấy người sẽ
nhìn thấy Ngài vậy .
PHẬT CAKYAMUNI
88
Như là cùng một chất Nước, các dân-tộc
khác nhau gọi tên khác nhau, người gọi là
" water ", người gọi là " vari ", người nữa gọi là
" aqua ", lại người nữa gọi là " pani ", cũng như
thế mà một Sat-Chit-Ananda = Thực-tại ; Ý-
thức ; Hoan-lạc_Tri ; Hiếu ; Lạc ( ; ; )
_ Vĩnh-hằng ; Trí-tuệ ; Hoan-lạc _ được một
bọn người kêu cầu là God, một bọn khác là
Allah, bọn khác nữa kêu là Hari và bọn khác
nữa là Brahman v.v....
Ngươi có ý-niệm gì về Thượng-Đế có
hình ( hữu-ngã ) và Thượng-Đế vô-hình ( vô-
ngã ) không ? Chúng giống như băng và nước.
Khi nào nước đông lại thành băng ( nước đá )
thì nó có hình ; khi nào cũng cái băng giá ấy
tan ra nước thì tất cả hình cục băng biến đi. Đối
với một tín-đồ, Thượng-Đế tự biểu-hiện trong
nhiều hình-tướng. Trong ảnh-hưởng êm-ái của
sự sùng-bái thâm-trầm ở người tham-bái, Vô-
cực Vô-biên tự rút vào Thái-cực Hữu-hạn và
biến ra trước mắt y như là một Thể có hình-
tướng. Lại nữa, như băng tan thành nước,
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
89
không có hình-tướng dưới ánh mặt-trời mọc,
cũng thế, với giác-ngộ bừng sáng, Thượng-Đế
hình-tướng ( hữu-ngã ) biến đi vào vô-hình .
Có hai người cãi nhau sôi-nổi về mầu-sắc
của một con cắc-kè. Một người bảo con cắc-kè
trên cây dừa có mầu đỏ tuyệt đẹp. Người kia
cãi lại : " Anh nói sai, các-kẻ không phải mầu
đỏ mà là mấu xanh ". Cãi nhau như thế, họ bèn
đi đến gặp một người quen sống dười chính cái
cây dừa ấy và đã từng ngắm con các-kè ở tất cả
giai-đoan đổi mầu. Một trong hai người hỏi :
" Thưa ông, có phải con các-kè trên cây này
mầu đỏ ? ". Người này đáp : " Thưa phải !"
Người đối-thoại thứ hai kia cãi : " Ông nói
sao ? Nó không thể là mấu đỏ. Tôi nhìn thấy nó
xanh ". Người ở dưới cây lại khiêm-tốn đáp :
" Thưa vâng, ông nói cũng phải ! " Người này
biết rằng con các-kè là một con vật luôn luôn
đổi mầu, cho nên ông ta bảo phải cả hai nhận-
định mâu-thuẫn trái-nghịch trên .
PHẬT CAKYAMUNI
90
Cái Sat-Chit-Ananda = ( Tri - Hiếu - Lạc
= Chân - Thiện - Mỹ ) Toàn-nhất cũng như thế,
có nhiều hình-tướng. Tín-đồ đã nhìn thấy
Thượng-Đế ở một phương-diện, biết Ngài ở
phương-diện ấy mà thôi. Nhưng ai đã nhìn thấy
Ngài ở đa-diện, thì chỉ một mình người đó có
tư-cách nói : " Tất cả hình-tướng khác nhau
đều là một Thượng-Đế và Ngài thiên-hình vạn-
trạng, đa-diện " .
Thượng-Đế vô-hình và Thượng-Đế cũng
có hình nữa. Và Ngài cũng là cái gì siêu-việt
lên trên tất cả hữu và vô hình. Chỉ có Ngài một
mình biết được tất cả cái gì là Ngài. Vì những
ai tin yêu Chúa, nên Ngài tự biểu-hiện nhiều
cách khác nhau và trong các hình-tướng khác
nhau. Thực vậy, Ngài không bị lệ-thuộc vào
giới-hạn hình-tướng biểu-hiện hay không hình-
tướng .
Có một tu-sĩ đi đến đền thờ Janagath ở
tỉnh Puri. Ông ta nghi-ngờ về vần-đề Thượng-
Đế hữu-hình và Thượng-Đế vô-hình. Khi ông
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
91
ta nhìn thấy hình-ảnh thánh-linh, ông muốn
quan-sát kỹ để thanh-toán mối nghi-ngờ của
mình. Ông ta đưa cái gậy của mình từ bên trái
sang bên phải để cảm-giác xem nó có chạm vào
hình-ảnh không. Trong một lúc, ông không thể
nhìn thấy hay cảm thấy cái gì với cái gậy của
mình cả, bởi vậy ông kết-luận là Thượng-Đế
không có hình. Khi ông sắp đưa cái gậy từ bên
phải sang bên trái thì nó chạm vào hình-ảnh.
Vậy nên nhà tu-sĩ quyết-định rằng Thượng-Đế
vừa hữu-hình vừa vô-hình .
Lửa vốn không có hình-thể, dạng-thức
nhất-định, nhưng ở than cháy đỏ rực thì nó
chấp-nhận vào các hình-thức khác nhau. Thế là
lửa vô-hình được nhìn thấy khoác hình-thức.
Tương-tự như thế mà Thượng-Đế vô hình-danh
sắc-tướng có khi tự khoác lấy các hình-tướng
nhất-định .
Mặt-trời nhiều khi lớn hơn trái đất, nhưng
nhìn đàng xa nó hiện ra như một cái vòng nhỏ.
Cũng vậy, Thượng-Đế vô cùng vĩ-đại, nhưng
PHẬT CAKYAMUNI
92
vì cách Ngài quá xa chúng ta không hiểu nổi sự
vĩ-đại thực của Ngài .
Không làm gì có phân-biệt giữa Thượng-
Đế vô-ngã ( Brahman, Thực-tại Tuyệt-đối Vô-
cực ) một mặt với Thượng-Đế hữu-ngã ( Shakti
= Khí-năng ) mặt khác. Khi nào người ta nghĩ
về Thể Tối-cao như là tịch-tĩnh bất-động, thì
cái Ấy được mệnh danh là Thượng-Đế Tuyệt-
đối ( Suddha Brahman ) ; và khi cái Ấy được
nghĩ như là hoạt-động _ sáng-tạo, bảo-tồn và
hủy-diệt _ thì Ngài được gọi là Shakti = Khí-
năng hay là Thượng-Đế Hữu-ngã .
Ví như với một chất vàng làm ra nhiều đồ
trang-sức khác nhau, có nhiều hình-dáng và tên
gọi khác nhau, cũng thế mà một Thượng-Đế
được phụng-thờ khác nhau ở các nước, các xứ
và các thời-đại, mang danh-hiệu và hình-tướng
khác nhau. Tuy Ngài có thể được phụng-thờ
nhiều cách, một số tín-đồ ưa gọi Ngài là Chúa
Cha, một bọn khác ưa gọi là Đức Mẹ Thánh-
Mẫu, vậy mà chỉ là một Thượng-Đế phụng-thờ
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
93
trong tất cả những quan-hệ và cách-thức khác
nhau ấy .
Cũng như cùng một con cá chế thành
cháo cá, cari hay cá chiên và mỗi thứ là một
món ăn riêng của nó, thì Chúa-Tể vũ-trụ tuy là
một, tự biểu-hiện khác nhau tùy theo khuynh-
hướng của người sùng-bái Ngài và mỗi người
ấy đều có quan-điểm riêng về Thượng-Đế mà y
đánh giá cao nhất. Đối với một số, Thượng-Đế
là một ân-sư hay là một từ-phụ, một người mẹ
hiền âu-yếm hay là một người bạn tận-tâm, và
đối với một số khác là người chồng trung-tín
hay là một người con hiếu-đễ biết ơn .
Thượng-Đế giống như một ngọn núi
đường. Con kiến bé tha đi được một hạt nhỏ,
con kiến càng tha đi được hạt lớn hơn kếch-sù.
Nhưng ngọn núi vẫn như trước, không suy-
suyển. Cũng vậy, các tín-đồ đối với Thượng-
Đế. Chúng trở nên xuất-thần, mê-ly với một hạt
nhỏ đặc-chất Thần-linh. Không một ai có thể
chứa nổi tất cả thuộc-tính của Ngài .
PHẬT CAKYAMUNI
94
Có một lần, một con búp-bê muối đi
xuống biển để đo lường nông sâu của biển.
Làm thế thì búp-bê muối tan vào trong nước
biển và biến mất. Tương-tự như thế, cá-nhân
con người có ước-lượng Thượng-Đế thì biến
mất cá-nhân tư-kỷ của nó và trở nên đồng-nhất-
hóa với Ngài .
Cũng như một miếng chì bị ném vào chậu
thủy-ngân, chẳng mấy chốc nó tan vào thủy-
ngân, như thế linh-hồn cá-nhân tan-hòa, mất
hết giới-hạn của nó khi nó rơi vào trong biển-
cả của Brahman, Thực-Tại Tuyệt-Đối .
Cũng như nước với bọt nước đều là nước,
bọt nước từ trong nước sinh ra, nổi trên mặt
nước và cuối cùng hòa-tan vào nước. Như vậy,
tư-ngã cá-nhân ( Jivatman ) với Tinh-thần Tối-
cao ( Paramatman ) là một và đồng-nhất-tính.
Sự khác nhau là ở trình-độ tiến-hóa, một đàng
lệ-thuộc, một đàng độc-lập .
Thượng-Đế quan-hệ với người như nam-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
95
châm với sắt. Làm sao mà Thượng-Đế không
hấp-dẫn người ? Như sắt nằm sâu trong bùn, thì
không chuyển-động bởi sức hút của nam-châm;
cũng thế mà linh-hồn nằm sâu trong Ảo-Hóa
( Maya ) không cảm thấy sức hấp-dẫn của
Chúa. Nhưng khi bùn được rửa sạch đi rồi thì
sắt lại tự-do chuyển-động, cũng thế mà khi
linh-hồn nhờ nước mắt cầu-nguyện và sám-hối
rửa sạch bùn Ảo-hóa ( Maya ), khiến nó bám
vào thế-gian, nó sớm thấy hút vào sức hấp-dẫn
của Chúa .
******
*
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
97
THỰC-HIỆN THƢỢNG-ĐẾ
THỰC-TẠI TUYỆT-ĐỐI
Đáy nƣớc long lanh một bóng hồng,
Vết nhơ chẳng bợn Bụt làm lòng ;
Chiều mai nở, chiều hôm rụng,
Sự lạ cho hay tuyệt Sắc Không .
_ ( Nguyễn-Trải )
Đã đƣợc cơ may hiếm có sinh ra làm
ngƣời mà sống không mục-đích, ngƣời ấy
không có khả-năng thực-hiện Thƣợng-Đế ở đời
này .
Cũng nhƣ đứa keo-kiệt nó mơ-ƣớc vàng
bạc, ngƣơi hãy để cho tâm-hồn ngƣơi hồi-hộp
về Thƣợng-Đế .
Cái thuyền có thể đậu trên mặt nƣớc,
nhƣng nƣớc không đƣợc đậu trong thuyền.
PHẬT KAKYAMUNI
98
Ngƣời tu-sĩ có thể sống trong thế-gian, nhƣng
thế-gian không có thể sống trong lòng tu-sĩ .
Sữa đặc có thể đánh thành bơ trƣớc khi
mặt-trời lên ; anh không có thể có đƣợc bơ
ngon bằng cách đánh sữa đặc giữa ban ngày.
Tƣơng-tự nhƣ thế, mà chỉ ai quay tinh-thần về
Thƣợng-Đế và thực-hành sùng-bái thời niên-
thiếu mới đến đƣợc điểm thấy Thƣợng-Đế .
Thƣợng-Đế không đến chỗ nào đầy nhút-
nhát, hận-thù và sợ-hãi ngự-trị .
Cán của một cái cân nhẹ hơn, khi cất lên
nặng hơn thì chìm xuống. Tƣơng-tự nhƣ thế, ai
nặng chĩu những bận tâm và lo-lắng về trần-thế
thì chìm xuống đất, kẻ nào nhẹ lòng trần, mắt
tục thì nổi lên đến chân của Chúa .
Ngƣời nào để thời-giờ vào sự bàn-cãi về
hạnh-kiểm tốt, xấu của ngƣời khác thì chỉ để
mất thời-giờ của chính mình uổng phí. Bởi vì
đó chẳng phải là thì giờ để suy-nghĩ về chính
tự-tính mình hay là về Chân-tính Tối-cao,
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
99
nhƣng là suy-nghĩ vô-ích về tự-tính của tha-
nhân .
Trong điều-kiện tinh-thần nào thì có đƣợc
thị-hiện của Thƣợng-Đế ? Khi nào tinh-thần
hoàn-toàn thanh-tĩnh. Khi nào mặt biển của
tinh-thần mình bị giao-động bởi cơn gió dục,
thì nó không có thể phản-chiếu Thƣợng-Đế và
bấy giờ thì thị-hiện Thƣợng-Đế không có khả-
năng .
Nhân-loại, biết bao kẻ đổ hàng suối lệ chỉ
vì không có con trai, kẻ khác hao tổn tâm-tƣ
với đau buồn không kiếm đƣợc tiền của.
Nhƣng có đƣợc mấy ngƣời khóc và buồn vì
không thấy đƣợc Thƣợng-Đế ? Kẻ nào cầu tìm
sẽ thấy, kẻ kia khóc than nhiệt-thành khao-khát
Thƣợng-Đế đã thấy Thƣợng-Đế .
" Ta đạt đƣợc viên-thành tại đời này, chỉ
trong vòng ba ngày ta phải đƣợc thấy Thƣợng-
Đế ; thực vậy, chỉ với một lời hồng-danh Ngài,
ta sẽ kéo Ngài xuống ta " .
PHẬT KAKYAMUNI
100
Với một lòng yêu Thƣợng-Đế nhiệt-liệt
nhƣ thế thì Thƣợng-Đế đƣợc hấp-dẫn ngay lập-
tức. Hạng ngƣời yêu Thƣợng-Đế thiếu nông-
nhiệt phải nhiều đời để đi đến đƣợc Ngài, nếu
chẳng phải là không có bao giờ đến đƣợc .
Hỏi :
_ Nếu Thƣợng-Đế vô-sở bất-tại thì tại sao
chúng ta không nhìn thấy ?
Đáp :
_ Đứng trên bờ cái ao đầy váng và cỏ,
anh sẽ bảo là ở đấy không có nƣớc. Nếu anh
muốn thấy nƣớc thì hãy vớt váng và cỏ trên
mặt ao đi. Với con mắt bị màng Ảo-hóa
( Maya ) che, anh than-vãn không có thể nhìn
thấy Thƣợng-Đế. Nếu anh muốn thấy Ngài thì
hãy gạt màng Ảo-hóa ( Maya ) khỏi mắt thịt
của anh đi .
Chừng nào mà sự mở rộng trời quang của
tâm-hồn còn bị gió dục làm vẩn-đục và vọng-
động thì bấy giờ ít có cơ may để nội-quan hào-
quang của Thƣợng-Đế. Cái thị-hiện Cực-lạc chỉ
hiện ra trong tâm-hồn bình-tĩnh và mê-ly trong
thần-hóa .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
101
Tấm gƣơng mờ bụi không bao giờ phản-
chiếu đƣợc tia-nắng mặt-trời ; cũng tƣơng-tự
nhƣ thế, tâm-hồn nhiễm-ố và không trong sáng
lệ-thuộc Ảo-hóa (Maya ) không bao giờ tri-giác
đƣợc hào-quang của đấng Thế-Tôn. Nhƣng
tâm-hồn thanh-tĩnh thấy Chúa cũng nhƣ gƣơng
trong phản-chiếu mặt-trời. Vậy hãy thanh-tĩnh .
Trong lúc ngƣơi phụng-thờ, hãy vƣợt lên
trên những kẻ nhạo-báng và những kẻ chế-riễu
lòng cung-kính và ngƣời ngoan-đạo .
Một cái tầu-thủy đi ngoài bể, chừng nào
kim địa-bàn chỉ về hƣớng Bắc thì ít có sự rủi-ro
lạc đƣờng. Cũng thế, nếu tinh-thần ngƣời ta, ví
nhƣ kim địa-bàn của cái tầu đời sống luôn luôn
hƣớng về Thƣợng-Đế, không điên-đảo, thì nó
sẽ giải đƣợc hết tất cả nguy-hiểm .
Con cò chậm-chạp rình bắt con cá. Đàng
sau có ngƣời đi săn ngắm bắn nó ; nhƣng con
cò hoàn-toàn không ý-thức sự-kiện ấy. Ava-
dhuta chào cò, nói : " Khi tôi ngồi thiền, hãy để
PHẬT KAKYAMUNI
102
tôi noi gƣơng anh, không bao giờ quay lại để
nhìn xem ai ở đàng sau tôi " .
Nếu ngƣơi muốn sâu kim thì hãy vuốt
nhọn sợi chỉ, vuốt hết sợi tơ đi. Bấy giờ sợi chỉ
sẽ dễ luồn qua lỗ kim. Cũng thế, nếu ngƣơi
muốn tập-trung tinh-thần vào Thƣợng-Đế,
ngƣơi hãy tự nhẫn-nhục, nhún mình xuống,
thanh-tĩnh tâm và trừ sạch tất cả tơ vƣơng
tham-dục .
Ví nhƣ rất khó thu-lƣợm những hạt cải từ
trong cái bị rách rớt ra và rơi rụng rải-rác tứ
phiá, cũng nhƣ vậy, tinh-thần ngƣời ta phóng-
tán các hƣớng và bận-bịu để ý vào nhiều vật
thế-gian, thì thu lại và tập-trung nó là một việc
không phải dễ-dàng đơn-giản vậy .
Ví nhƣ một thanh-niên buộc mình vào cái
trụ hay là cái cột rồi cắm đầu chạy vòng-quanh
mau lẹ mà không còn sợ ngã, nhƣ vậy, chú-
định vững vào Thƣợng-Đế, ngƣơi hãy làm tròn
phận-sƣ ở đời và ngƣơi sẽ thoát hết tai-họa .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
103
Sự sống chung thân-cận với thánh-nhân
và hiền-nhân là một trong những yếu-tố của
tiến-bộ tinh-thần .
Thƣợng-Đế đƣợc nhìn thấy khi nào tâm
an-tĩnh. Khi nào tâm hồn bị giao-động bởi cơn
gió dục thì nó không thể phản-ảnh đƣợc
Thƣợng-Đế và bấy giờ không có đƣợc khả-
năng kiến Thần, trực-giác Thần-linh .
Ngƣời ta đạt đƣợc Thƣợng-Đế khi tiến tới
viên-mãn một trong ba trạng-thái tinh-thần :
1)_ " Tất cả thế-giới này là Ta ".
2)_ " Tất cả thế-giới tạo-vật này là Ngài ".
3)_ " Ngài là Chúa-tể và Ta là kẻ hầu " .
Một trái măng chín có thể cúng dâng
Thƣợng-Đế hay là Thánh-nhân hoặc dùng vào
mục-đích khác ; nhƣng nếu một khi đã bị một
quạ nó rỉa vào rồi thì không còn thích dụng
chút nào cả. Nó không có thể đem cúng Thần
hay là biếu một giáo-sĩ Bà-La-Môn vì từ-thiện,
hay là chẳng ai có thể ăn đƣợc nữa. Tƣơng-tự
nhƣ thế mà thanh-niên, thiếu-nữ phải hiến thân
PHẬT KAKYAMUNI
104
thờ Chúa khi tầm-hồn chúng còn trong sạch và
chƣa nhiễm-ố trần-tục vật-dục khiến cho nhơ
bẩn. Một khi dục-vọng trần-tục đã nhập vào
tâm-hồn chúng rồi, hay là để cho thích-thú tà
dâm che phủ lên chúng, thì bấy giờ thật khó
cho chúng tiến vào đạo hạnh .
Ngƣời ta không dạy đƣợc con vẹt nói nếu
màng lƣỡi cuống-họng trở nên dắn với tuổi.
Vẹt phải dạy nói khi nó còn non. Tƣơng-tự nhƣ
thế mà tâm-hồn ở tuổi già khó lòng chỉ-định
vào Thƣợng-Đế. Nó dễ tập-trung khi tuổi trẻ .
Khi tâm và khẩu hợp-nhất để nhiệt cầu
một vật gì thì lời cầu-nguyện ấy đƣợc đáp-ứng.
Để lại gần một vị vua thế-lực, ngƣời ta
phải mua-chuộc lòng các nhân-viên canh-gác
cửa vào bảo-vệ cung vua. Vậy nên muốn đến
đƣợc Chúa Toàn-năng và đƣợc ban Ân-điển
của Ngài, ngƣời ta phải thực-hành sùng-bái,
phụng-sự nhiều tín-đồ và hầu-cận lâu ngày
hiền-nhân thánh-trí .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
105
Đừng để cho những ý-nghĩ và lo-lắng
trần-tục quấy-rối tâm-hồn ngƣơi. Hãy làm mọi
việc cần-thiết vào đúng thời và hãy luôn luôn
để tinh-thần mình chuyên-chú vào Thƣợng-Đế.
Cầu-nguyện thế nào, đấy là vấn-đề theo
sau. Chúng ta không nên cầu-nguyện về những
việc phàm-trần, mà phải nhƣ Thánh Narada
trong thần-thoại. Narada nói với Ramachan-
dra : " Hỡi Chúa Rama, ban cho con ân-huệ tin
yêu sùng-bái Bhakti gót chân hoa sen của
Ngài !" Chúa Rama đáp : " Đƣợc, Narada !
Nhƣng con còn sẽ cầu xin chi khác ? " Narada
thƣa lại : " Hỡi Chúa vui lòng ban cho con
không bị cám-dỗ bởi tuồng Ảo-hóa của Ngài,
nó huyễn-hoặc khắp vũ-trụ ". Ramachandra lại
nói : " Đƣợc, Narada ! Nhƣng con không còn
xin chi khác nữa ? " Narada thƣa lại : " Hỡi
Chúa, không ! Đấy là tất cả điều con cầu-
nguyện " .
Chừng nào kẻ khát-vọng tâm-linh chỉ gọi
đến Chúa với lời cầu-nguyện ngoài môi " Hỡi
Chúa ! Hãy đến ! " _ Chúa sẽ không giáng
PHẬT KAKYAMUNI
106
hiện. Khi nào Chúa giáng hiện, thì tâm-hồn
sùng-bái tan-hòa vào trong cảm-động và tất cả
những phát-biểu ra tiếng đều im-bặt. Chúa
không thể trì-hoãn khi tín-đồ của Ngài gọi đến
Ngài từ trong thâm-tâm tràn-ngập tình-yêu
nhiệt-thành sâu-xa .
Các con ơi ! Ngƣời ta trở nên nhất tâm,
thuần-phác và tự-do là kết-quả của nhiều khổ-
hạnh và tu đạo ; nếu ai không có tinh-thần
thuần-phác, ngƣời ấy không có thể thực-hiện
đƣợc Thần-linh. Thƣợng-Đế biểu-hiện chân-
tính của Ngài cho những ngƣời có đức tin hồn-
nhiên .
Một tín-đồ hỏi sƣ-phụ : " Bằng cách gì có
thể thấy Thƣợng-Đế ? " Và sƣ-phụ đáp lại :
" Con có thể khóc về Ngài với khát-vọng nhiệt-
thành chƣa ? Ngƣời ta chẩy hàng bình nƣớc
mắt vì khóc về con cái, vợ chồng, tiền của v.v...
Nhƣng ai khóc về Thƣợng-Đế ? Chừng nào
một đức con-nít còn mải chơi với đồ-chơi của
nó, ngƣời mẹ tự-do làm bếp-núc và việc nhà.
Nhƣng đến khi đứa con thấy chán với đồ-chơi,
ném đi và gào khóc gọi mẹ, bà mẹ liệu có thể ở
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
107
mãi trong bếp chăng ? Cũng vậy, Thánh-Mẫu
tự hiện ra cho tín-đồ nào chỉ cầu Bà không cầu
chi khác .
Cầu-nguyện Thánh-Mẫu, van xin Bà ban
cho tình-yêu bất-di bất-dịch và đức tin kiên-cố
kim-cƣơng .
Ví nhƣ ngƣời chết-đuối, tim đập mạnh
đòi thở, ngƣời ta cũng thế, tim phải hồi-hộp về
Chúa khi ngƣời ta có thể thấy đƣợc Ngài. Tâm-
hồn ngƣơi hãy hồi-hộp về Chúa nhƣ kẻ keo-
kiệt hồi-hộp về vàng .
Ngƣơi có biết tình-yêu loại nào cần để đạt
tới Chúa không ? Đúng nhƣ con chó bị đánh
vào đầu, chạy vòng-quanh mãi, vậy ngƣời ta
phải nên âu-sầu vì Ngài .
Ngƣơi có biết tình-yêu của chúng ta phải
nhiệt-thành đến mức nào mới đƣợc ? Tình-yêu
của ngƣời vợ chung-tình đối với ngƣời chồng
yêu-quý của mình, lòng lƣu-luyến chắt buộc
của ngƣời keo-kiệt đối với kho tiền, và bụng-
PHẬT KAKYAMUNI
108
dục đeo-đẳng của tinh-thần thế-tục đối với các
vật tục-trần _ khi nào sự nhiệt-thành của tâm
ngƣơi khao-khát Thƣợng-Đế bằng với ba tình-
yêu kể trên hợp lại thì bấy giờ ngƣơi sẽ đạt
đƣợc tới Ngài .
Jésus một hôm đi chơi ven bờ biển, khi có
một tín-đồ lại gần hỏi : " Thƣa Chúa làm thế
nào ngƣời ta có thể đạt đƣợc tới Thƣợng-Đế ? "
Jésus bƣớc thẳng xuống biển với ngƣời hỏi đạo
và dìm y xuống nƣớc. Một lúc ngắn sau Ngài
buông y ra và cầm tay y dắt lên, hỏi lại y :
" Con cảm thấy thế nào ? " Tín-đồ thƣa : " Con
cảm thấy nhƣ là sắp chết, tình-thế tuyệt-vọng ".
Jésus nói : " Con sẽ thấy Chúa Cha khi nào tâm
con hồi-hộp về Ngài đúng nhƣ lúc này, nó hồi-
hộp về một hơi-thở không-khí " .
Ngƣời câu cá lo-lắng để có thể câu đƣợc
con cá lớn, bình-tĩnh chờ-đợi hàng giờ, sau khi
đã ném lƣỡi câu có mồi xuống nƣớc. Tƣơng-tự
nhƣ thế, tín-đồ kiên-nhẫn trong lòng sùng-bái
thì sau cùng chắc-chắn thấy Thƣợng-Đế .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
109
Hãy lặn sâu trong biển Tuyệt-đối Sinh-
tồn Tri-thức Cực-lạc. Đừng sợ những quái-vật
biển sâu là tham và giận. Hãy xoa đầy mình
phấn khƣơng-hoàng của Biệt-biệt và Hỷ-xả, thì
những cá-sấu kia sẽ không dám gần ngƣơi, vì
mùi của khƣơng-hoàng kia chúng không chịu
nổi .
Vấn : _ Làm thế nào chúng con có thể
khắc-phục đƣợc tà-dâm ?
Đáp : _ Hãy nhìn tất cả phụ-nữ nhƣ là
chính mẹ mình ; không bao giờ nhìn tận mắt
một phụ-nữ, nhƣng nhìn vào chân nàng. Tất cả
ý-nghĩ xấu bấy giờ sẽ biến đi .
Tất cả phụ-nữ đều là thành-phần của
Thánh-Mẫu, Hiền-từ và phải đƣợc nhìn nhƣ
ngƣời mẹ .
Vấn : _ Làm thế nào chúng con có thể
chinh-phục đƣợc tính nhu-nhƣợc ở chúng con ?
Đáp :_ Khi nào trái cây kết thành từ hoa
xuất ra, thì cánh hoa tự rơi xuống. Vậy nên khi
PHẬT KAKYAMUNI
110
thần-linh ở mình trƣởng-thành thì sự nhu-
nhƣợc của nhân-tính con tự nó sẽ tiêu-tan .
Những kẻ có ý muốn đạt tới Thƣợng-Đế
và tiến-bộ trong tín-ngƣỡng sùng-bái, phải đặc-
biệt đề-phòng cạm-bẫy tà-dâm và tiền-của ;
không đề-phòng nhƣ thế thì chẳng một ai có
thể đạt đƣợc thành-tựu !
Khi nào tinh-thần thoát khỏi hệ-lụy của
đối-tƣợng giác-quan, nó hƣớng thẳng lên
Thƣợng-Đế và chỉ-định nơi Ngài. Những tâm-
hồn ràng-buộc nếu theo đƣờng ấy sẽ trở nên tự-
do. Tâm-hồn ràng-buộc thƣờng theo đuổi con
đƣờng dẫn xa khỏi Thƣợng-Đế .
Không nên trách-móc một ai, cả đến con
sâu cái kiến. Nhƣ ngƣơi cầu-khẩn Thƣợng-Đế
để sùng-bái, cũng vậy, hãy cầu-nguyện cho
ngƣơi có thể không trách-cứ một ai hết .
Ngƣời ta không có thể thực-hiện Thƣợng-
Đế trong tinh-thần giả-dối, tính-toán hay là
tranh-biện. Ngƣời ta phải có đức-tin và thành-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
111
thật. Đối với tâm-thành Thƣợng-Đế rất gần ;
nhƣng Ngài xa, xa-vời kẻ giả-dối .
Khi nào ngƣơi thấy rằng chỉ cần gọi lên
danh-hiệu Thƣợng-Đế đã đủ để làm cho ngƣơi
chẩy nƣớc mắt, tóc ngƣời dựng đứng lên, thì
bấy giờ ngƣơi sẽ biết rằng tự mình đã thoát
khỏi hệ-lụy về dầm-dục và tiền-của và ngƣơi
đã đạt tới Thƣợng-Đế .
Dù ngƣơi có thừa-nhận Chúa Radha và
Krishna hay không, xin hãy thừa-nhận sức hấp-
dẫn của các vị với nhau. Hãy thử tạo nên trong
tâm mình sức ao-ƣớc Thƣợng-Đế giống nhƣ
thế .
**********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
113
JNANA : TRI-THỨC
Ngƣời ta gập hai hạng chí-nguyện _ một
hạng nhƣ con của một con khỉ ; và hạng thứ hai
nhƣ con mèo con. Khỉ con trƣớc tiên ôm chặt
lấy mẹ, rôi mẹ nó tha đi các nơi. Mèo con
không ôm lấy mẹ nhƣng kêu la meo-meo bất
cứ mẹ nó đặt nó ở đâu. Bấy giờ mẹ nó mới đến
ngoạm vào gáy nó và tha nó đi nơi nào nó
muốn. Tƣơng-tự nhƣ thế, ngƣời chí-nguyện
tôn-giáo theo con đƣờng tri-thức chính-giác
hay là hành-động vô-tƣ, cậy vào chính nỗ-lực
của mình để đạt tới cứu-vớt. Mặt khác tín-đồ
chí-nguyện theo con đƣờng tình-yêu biết rằng
Chúa xếp-đặt tất cả, vậy y hoàn-toàn tin-tƣởng
và hoàn-toàn tự phó-thác cho lòng thƣơng của
Chúa. Hạng thứ nhất ví nhƣ con của con khỉ và
hạng sau nhƣ con mèo con .
Đạo Tri-thức ( Jnana-Yoga ) ngụ-ý tham-
thông với Thƣợng-Đế qua phƣơng-diện Tri-
PHẬT KAKYAMUNI
114
thức ( Jnana ). Đối-tƣợng của đạo-sĩ ( Jnani ) là
thực-hiện Truyệt-đối Brahman. Y khẳng-định
" Không phải cái này ", " Không phải cái này "
( Phi thử, Phi thừ ), và cứ thế mà y bỏ không
để-ý hết mọi vật không thật này, đến vật không
thật kia cho đến khi y tới đƣợc điểm mà tất cả
biện-biệt ( Vichara ) giữa thật và giả không còn
nữa, và Tuyệt-đối Brahman đƣợc thực-hiện
trong trạng-thái ý-thức Tam-muội ( Samadhi ) .
Anh tự biết mình và bấy giờ anh sẽ biết
Thƣợng-Đế. Cái ngã của ta là gì ? Phải chăng
là cái tay ta hay cái chân hay là da-thịt hay là
máu huyết, hay là một bộ-phận nào khác của
thân-thể ta ? Hãy nghĩ cho kỷ và anh sẽ biết
không có cái gì thực là cái " Ta = Ngã " cả.
Anh càng bóc vỏ một củ hành càng thấy chỉ có
vỏ hiện ra, anh không có thể nắm đƣợc cái lõi
hành. Vậy khi anh phân-tích cái ngã, nó tan
biến vào hƣ-không. Cuối cùng cái gì còn lại ở
bên trong, đàng sau là Atman ( linh-hồn ) _ ý-
thức thuần-túy ( Chit ). Thƣợng-Đế hiện ra khi
cái ngã cá-nhân chết đi vậy .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
115
Anh có thể an-toàn đi trên gai nhọn khi
chân mang đôi dầy. Với dầy tri-thức tâm-linh
anh có thể ngao-du an-lành trong thế-gian gai-
góc .
Chính vô-minh nó dẫn ngƣời ta cầu tìm
Thƣợng-Đế ở ngoài mình, ngoài tự-tính. Khi
nào ngƣời ta cảm thấy Thƣợng-Đế bên trong
tự-tính mình, thì đấy là tri-thức giác-ngộ. Ai đã
có tự-tính ở đấy, nghĩa là cảm thấy hiện-diện
của Thƣợng-Đế trong nơi mình thì cũng đã có
ở nơi kia, nghĩa là có vị-trí mình ở dƣới gót sen
của Ngài .
Có một ngƣời hỏi ngài Ramakrishna :
" Ngài vui lòng từ-thiện dạy cho tôi một lời
ngõ hầu tôi có thể đƣợc giác-ngộ ! " Ngài đáp
lại y : " Tuyệt-đối là thực-tại duy-nhất ; vũ-trụ
thì không có thật _ hãy thực-hiện điều ấy và
bấy giờ ngồi yên-lặng ".
Đạo Tri-thức Giác-ngộ ( Jnana-Yoga )
cực khó-khăn ở thời-kỳ Mạt-kiếp ( Kali Yuga ).
Điều thứ nhất là đời sống của chúng ta tại đây
PHẬT KAKYAMUNI
116
và lúc này lệ-thuộc vào thực-phẩm. Nó là Thân
thực phẩm Khí ( Amagat Prana ). Điều thứ hai
là kỳ-hạn của đời sống nhân-loại thì quá ngắn
cho một mục-tiêu nhƣ thế. Điều thứ ba là hầu
nhƣ không thể giải-trừ đƣợc huyễn-tƣởng cho
Tự-tính làm một với thân-thể _ nhƣ gọi là Thân
Bồ-đề ( Dehabuddhi ) _ nó bám vào chúng ta.
Nhƣ thế chúng ta chỉ có thể hiểu theo nghĩa tri-
thức rằng nhà đạo-sĩ Tri-thức Giác-ngộ phải đi
đến kết-luận là : " Ta không phải là thân-thể,
Ta là một với linh-hồn đại-đồng _ Ta là Tồn-
tại, Nó tuyệt-đối và không hệ-lụy, tự-do " .
Jnana hay là Tri-thức là gì theo nghĩa tối-
cao ?
Nhà đạo-sĩ Tri-thức ( Jnani ) hiền-nhân
nói : " Hỡi Chúa ! Một mình Ngài hành-động
bên trong tất cả thế-giới. Tôi chỉ là công-cụ
hèn-mọn nhất trong tay Ngài. Không có gì là
của tôi cả,. Tất cả đều là của Ngài. Tự tôi, gia-
đình tôi , của cải tôi, đức-hạnh tôi tất cả đều là
của Ngài " .
Một kẻ-trộm vào một buồng tối và cảm-
giác thấy trong ấy nhiều đồ-vật khác nhau. Nó
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
117
đặt tay, có lẽ lên một cái bàn, và nói : " Không
phải cái này " rồi bỏ qua. Rồi nó tới một số vật
khác, một cái ghế có lẽ, và lại nói : " Không
phải cái này ". Nó tiếp-tục lần mò, bỏ hết vật
nọ sang vật kia, cuối cùng nó đặt tay vào một
cái hộp đựng của-báu. Bấy giờ nó mới kêu lên :
" Nó đây rồi ! " Thực vậy, đấy là sự cầu tìm
Tuyệt-đối Brahman .
Tôi có thầy rằng tri-thức do lý-luận đem
lại thì khác với tri-thức do thiền-định mà có, và
cái trí-thức này lại khác hẳn với cái lóe sáng
bởi sự biểu-lộ của Ngài .
Tri-thức dẫn đến đồng-nhất-tính, vô-minh
dẫn đến đa thù .
Nhà đạo-sĩ Tri-thức ( Jnana Yogi ) nói :
" Tôi là Ngài ". Nhƣng chừng nào ngƣời còn có
ý-tƣởng tự-tính là thân-thể, cái tƣ-tƣởng tƣ-kỷ
ấy thì tại-hại. Nó không giúp cho ngƣời ta tiến-
triển tinh-thần mà nó đem lại cho ngƣời ta sự
sa-đọa. Một ngƣời nhƣ thế tự lừa mình và lừa
ngƣời khác .
PHẬT KAKYAMUNI
118
Số những ngƣời đạt tới trí-tuệ thần-linh
thì thực hiếm. Vậy nên Thế-Tôn-Ca nói :
" Hàng ngàn ngƣời, có lẽ, đƣợc một ngƣời nỗ-
lực thành-tựu ; và có lẽ với nỗ-lực nhƣ thế họa
may có đƣợc một trong số đó có ân-huệ đi tới
sự thực biết Ta " .
Chừng nào Thƣợng-Đế có vẻ nhƣ ở tại
ngoài tâm và xa-vời, ấy là ngu-mê vô-minh.
Nhƣng khi Thƣợng-Đế đƣợc thực-hiện ở nội-
tâm, đấy là chân tri-thức .
*********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
119
BHAKTI : SÙNG-BÁI TỊNH-ĐỘ
Tot ( Totapuri ) ! Tình-yêu nhiệt-thành
Thƣợng-Đế là gì ?
Nó là khi nào thốt ra danh-hiệu ngọt-ngào
của Chúa ( Hari ) thì ngƣời ta hoàn-toàn quên
hết thế-giới bên ngoài, _ không _ quên cả chính
thân-thể mình, thân-thể quý-báu nhất của ngƣời
ta .
Hỏi : _ Làm thế nào ngƣời tín-đồ thật
sùng-bái nhìn thấy Thƣợng-Đế ?
Đáp : _ Y nhìn Thƣợng-Đế nhƣ là bà-con
thân-mật nhất và quý-báu nhất, đúng nhƣ các
cô gái chăn cừu ( Gopis ) ở xứ Vrindavan nhìn
Chúa Krishna, không phải nhƣ là Chúa-tể vũ-
trụ ( Jagannath ) mà là ý-trung-nhân yêu-dấu
của chính mình ( Gopinath ), Chúa của các chị
chăn cừu ( Gopis ). Sƣ-phụ Totapuri quen nói :
" Nếu cái bình đồng không đƣợc đánh hàng
ngày, nó sẽ bắt rỉ sét. Vậy, nếu một ngƣời
PHẬT KAKYAMUNI
120
không thƣờng-nhật thiền-định vào Thần-linh
của mình thì tâm-hồn sẽ nhiễm-ố " .
Không có thể có gì in dấu trên mặt kính
nhẵn trơn, nhƣng khi mặt nó đƣợc sơn hóa-chất
thích-hợp thì những hình-ảnh có thể in lên nhƣ
trong nghề chụp ảnh. Cũng theo cách ấy mà
tâm-hồn nhân-loại nhiễm hóa-chất Sùng-bái
( Bhakti ) thì hình-ảnh Thần-linh có thể in dấu
vào đấy đƣợc vậy .
Sùng-bái Thƣợng-Đế tăng-tiến theo tỉ-lệ
với sự suy-giảm của chấp luyến vào những đối-
tƣợng của giác-quan .
Thấy một tín-đồ sùng-bái chấp-luyến quá
độ vào một ngƣời thân-thích của y và vì thế
không có thể giữ vững đƣợc tinh-thần mình.
Sƣ-phụ dạy y nhìn vào đối-tƣợng của tình-yêu
nhƣ là hình-ảnh của Thƣợng-Đế và phụng-sự
nó với thái-độ ấy .
Một thi-sĩ đã so-sánh đức tin sùng-bái
Thƣợng-Đế với con hổ. Cũng nhƣ hổ cắn hoại
động-vật khác, đức tin sùng-bái cũng nuốt tiêu
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
121
tất cả kẻ thù chính của nhân-loại nhƣ tham, sân,
si. Một khi đức tin sùng-bái Thƣợng-Đế thức
tỉnh đầy-đủ thì tất cả ác-dục nhƣ tham, sân đều
bị hoàn-toàn tiêu-hủy .
Có một điều là yêu Thƣợng-Đế mà không
biết tại sao. Nếu điều ấy hiện đến thì không còn
gì để mong-muốn nữa. Kẻ tín-đồ đƣợc phú-
bẩm đức-tính sùng-bái nhƣ thế nói : " Hỡi
Chúa ! Con không cầu-nguyện giầu-sang, lành-
mạnh, hạnh-phúc hay là cái chi khác. Cầu Chúa
hãy ban cho con đức-tin sùng-bái thuần-túy gót
sen của Ngài " .
Có ba loại tình-yêu : tình-yêu tƣ-kỷ ; tình-
yêu hỗ-tƣơng và tình-yêu vô-tƣ. Tình-yêu tƣ-kỷ
là thấp nhất. Nó chỉ nhằm vào hạnh-phúc riêng-
tƣ, chẳng kể đến ngƣời mình yêu sƣớng hay
khổ. Ở trƣờng-hợp tình-yêu hỗ-tƣơng, ngƣời
yêu không những cầu tìm hạnh-phúc cho ngƣời
mình yêu, mà còn để mắt đến chính hạnh-phúc
của mình nữa. Tình-yêu vô-tƣ là loại cao-đẳng
hơn cả. Ngƣời yêu chỉ nghĩ đến phúc-lợi của ý-
trung-nhân, ngƣời mình yêu .
PHẬT KAKYAMUNI
122
Tâm-hồn của ngƣời sùng-bái giống nhƣ
que diêm khô, chỉ sẽ gọi đến danh-hiệu Thần-
linh thì lửa tình-yêu bừng ngay lên trong lòng.
Nhƣng tinh-thần chìm đắm trong tham-dục thì
giống nhƣ que diêm ẩm không bao giờ bùng
cháy đƣợc nồng-nàn, mặc dù đƣợc nghe nhiều
lần vô-kể thuyết-giảng về Thƣợng-Đế .
Sức-mạnh của một tín-đồ sùng-bái là gì ?
Y ví nhƣ đứa trẻ con của Thƣợng-Đế và nƣớc
mắt là sức-mạnh lớn nhất của y .
Con thiêu-thân một khi nhìn thấy ánh-
sáng thì không còn bao giờ trở lại bóng tối ;
con kiến chết trong đống đƣờng, nhƣng không
bao giờ rút lui khỏi đấy. Tƣơng-tự thế, một tín-
đồ ngoan đạo vui lòng hy-sinh tính-mệnh mình
cho Thƣợng-Đế bằng lòng tự-xả .
Ngƣời phụ-nữ có đƣợc một ông vua là
ngƣời yêu sẽ không chấp-nhận sự phục-tòng
của đứa hành-khất ngoài đƣờng phố. Vậy, tâm-
hồn một khi có ân-huệ nhìn thấy Chúa thì
không còn thèm đếm xiả đến những vật tầm-
thƣờng của trần-thế nữa .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
123
Âu-yếm thay tính chất-phác của đứa trẻ-
thơ. Nó ƣa một con búp-bê hơn tất cả tiền-của.
Cũng thế với ngƣời sùng-bái trung-tín. Không
ai khác hơn y mới có thể bỏ đi tất cả giàu-sang
để chỉ đổi lấy Thƣợng-Đế .
Anh càng gãi mụn ghẻ thì càng ngứa
thêm lên và anh càng thấy thích gãi bấy nhiêu.
Tƣơng-tự nhƣ thế, các tín-đồ sùng-bái một khi
bắt đầu hát tụng Chúa thì không bao giờ thấy
chán, mỏi mà tiếp-tục hết giờ ấy đến giờ khác,
hàng giờ .
Nếu anh phải điên dại thì chớ điên vì vật
thế-tục mà hãy điên vì tình-yêu Thƣợng-Đế .
Đạo Sùng-bái ( Bhakti-Yoga ) là cảm-
thông với Thƣợng-Đế bằng phƣơng-tiện Sùng-
bái hay là Tình-yêu ( Bhakti ) hay là tự hàng-
phục. Nó đặc-biệt thích-hợp cho thời-đại này,
thời Mạt-pháp ( Kali Yuga ). Nó là Thế-Pháp
( Yuga Dharma ), đạo-lý của hiện-đại. Nó thu
gọn Nghiệp ( Karma ) hay là Hành-động đến
PHẬT KAKYAMUNI
124
tối-thiểu. Nó dạy cho ta nhu-yếu của sự cầu-
nguyện không ngừng .
Kim-cƣơng và ngọc-thạch đáng giá hàng
xâu quan-tiền có thể mua đƣợc ở chợ, nhƣng
hiếm thay những tín-đồ sùng-bái Chúa Krishna
( Krishnamati ) .
Điều không quan-trọng về ngƣời ta tin
hay không tin Radha và Krishna là Thƣợng-Đế
nhập-thể. Ngƣời ta có thể tin vào sự giáng-thế
hay nhập-thể của Thƣợng-Đế nhƣ Ấn-độ-giáo
hay Cơ-đốc-giáo. Hoặc ngƣời ta có thể không
tin Thƣợng-Đế hoàn-toàn vô-hình vô-ngã nhƣ
giáo-phái Brahmô cận-đại. Nhƣng tất cả hãy tin
có tình-yêu Thƣợng-Đế nhiệt-thành ( anuraga ).
Tình-yêu nhiệt-thành là điều cần-thiết duy-
nhất .
Tri-thức và tình-yêu Thƣợng-Đế cứu-
cánh là một. Không có gì khác nhau giữa cái
biết thuần-túy và tình-yêu thuần-túy. Tri-thức
thuần-túy dẫn đến mục-đích giống nhƣ của
tình-yêu sùng-bái thuần-túy đạt đến vậy .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
125
Tri-thức về Thƣợng-Đế có thể giống nhƣ
ngƣời nam-nhi, còn tình-yêu Thƣợng-Đế giống
nhƣ ngƣời phụ-nữ. Tri-thức chỉ đƣợc vào
buồng khách bên ngoài của Thƣợng-Đế, và
không một ai có thể nhập vào chổ bí-mật của
Ngài, chỉ trừ-phi là một tình-nhân, vì chỉ có
ngƣời phụ-nữ, không ai khác mới có quyền vào
tận nội-cung của Chúa .
Ngƣời ta phải yêu tất cả. Không có một ai
xa lạ. Chỉ có Thƣợng-Đế ( Hari ) duy-nhất có
thật-tại tất cả chúng-sinh. Không có chi có
đƣợc mà không có Ngài. Chớ bao giờ nghĩ rằng
chỉ có mình là có hiểu-biết chân-thật, chân-tri,
còn những ngƣời khác là điên-rồ, ngoại đạo .
********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
127
KARMA NGHIỆP
( HÀNH-ĐỘNG )
Đạo Nghiệp ( Karma Yoga ) là cảm-thông
với Thƣợng-Đế qua phƣơng-tiện hành-động.
Thi-hành những bồn-phận của ngƣời cƣ-sĩ tại-
gia mà không chấp-chƣớc vào cứu-cánh gì hết,
là Đạo Nghiệp .
Cái gì ngƣời cúng dâng lên Thƣợng-Đế sẽ
trở lại cho ngƣời ngàn lần gấp bội. Vậy thì đến
điểm cuối cùng của tất cả Nghiệp ( lễ cúng )
ngƣời ta phải rót một vốc nƣớc, cúng hiến kết-
quả của Nghiệp cho Chúa Krishna .
Ở thời-đại này hành-động không sùng-bái
Thƣợng-Đế thì không có chân đứng. Nó nhƣ
một cái suối cát. Trƣớc hết là tu sửa sùng-bái.
Tất cả những vật khác _ trƣờng-học, nhà-
thƣơng v.v... nếu anh muốn sẽ thêm vào cho
anh. Đầu tiên là sùng-bái rồi mới hành-động.
PHẬT KAKYAMUNI
128
Hành-động ngoài sùng-bái hay là kính yêu
Thƣợng-Đế thì vô-ích và không thể có lập-
trƣờng đƣợc .
Nói với một nhóm cải-cách xã-hội hăng-
hái, Sƣ-phụ Ramakrishna bảo : " Các anh thao
thao bàn chuyện làm việc thiện cho đời. Đời
mà các anh muốn làm việc thiện _ là một vật
quá nhỏ chăng ? Thứ đến, cầu nguyện, các anh
là cái thớ gì để làm việc thiện cho đời ? Đầu
tiên hãy làm trọn việc thực-hành sùng-bái và
nhìn thấy Thƣợng-Đế. Bấy giờ chính cái linh-
ứng và năng-lực sẽ đến cho anh và rồi các anh
mới có thể bàn chuyện làm việc thiện. Chứ
trƣớc đấy thì không .
Một tín-đồ : _ Thƣa Ngài ! Phải chăng
Ngài muốn bảo là chúng tôi phải bỏ hết hành-
động cho tới khi nhìn thấy Thƣợng-Đế ?
Sƣ-phụ đáp : _ Không, quý ông của tôi,
tại sao các ông phải bỏ tất cả hành-động ?
Thiền-định, ca-tụng, đọc đi đọc lại hồng danh
Ngài và tất cả thực-hành sùng-bái _ Tất cả việc
ấy các ông phải quán-thông .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
129
Tín-đồ : _ Tôi muốn nói hành-động ở đời.
Phải chăng chúng tôi nên bỏ tất cả công việc
thế-tục ?
Sƣ-phụ : _ Các ông có thể săn-sóc công
việc ấy đúng nhƣ các ông không thể không
làm, ngõ hầu sinh-sống ở đời. Nhƣng đồng thời
các ông nên cầu-nguyện Chúa với nƣớc mắt
của các ông về ân-huệ của Ngài và về sức-lực
để làm phận-sự của mình ở đời, không mong
đợi thƣởng hay lo-sợ phạt ở đời này hay đời
sau .
Anh không thể thoát đƣợc hành-động vì
thiện, nó sẽ dẫn anh đến đấy. Đã vậy tất cả
hành-động hãy thành-tựu đƣơng nhiên. Nếu
hành-động đƣợc thành-tựu không hệ-lụy, nó
dẫn đến Thƣợng-Đế. Hành-động vô hệ-lụy là
hành-động không cầu mong phần thƣởng hay
lo sợ hình-phạt ở đời này và đời sau. Hành-
động đƣợc làm nhƣ phƣơng-tiện đi đến cứu-
cánh và cứu-cánh là Thƣợng-Đế .
Không đƣợc coi hành-động nhƣ là tất cả
thủy-chung tồn-tại, nhƣ là lý-tƣởng sinh-tồn
PHẬT KAKYAMUNI
130
của nhân-loại. Hành-động là phƣơng-tiện, nếu
hành-động vô hệ-lụy, nhƣng cứu-cánh của đời
sống là Thƣợng-Đế .
Ý-nghĩa của Đạo Nghiệp ( Karma Yoga )
là phục-tòng Thƣợng-Đế, cúng hiến tất cả kết-
quả hành-động lên Ngài .
Không phải lòng từ-bi nó thúc-đẩy chúng
ta nên hành-động vị-tha, nhƣng chính là ý-
tƣởng phụng-sự nhân-loại, nhận-thức nhân-loại
là biểu-hiện chân-thật của Ngôi Bảo-tồn vũ-trụ
Siva .
*********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
131
CHÂN SƢ
( Ngƣời Hƣớng-Dẫn Đạo Tâm-linh )
Nếu tình-yêu Thƣợng-Đế chân-thành đến
cho một ngƣời nào và đƣợc y lo-lắng thành-tựu
thực-hành sùng-bái, thì Thƣợng-Đế sẽ chắc-
chắn đem lại cho y một Chân-Sƣ thích-đáng.
Không cần phải lo-lắng gì nữa về một Sƣ-phụ .
Chân-Sƣ chỉ có một, nhƣng các Á-Sƣ có
thể có nhiều. Ngƣời nào là Á-Sƣ ( Upa Guru )
thì ở họ bất cứ cái gì cũng đều đƣợc học cả.
Thế-Tôn-Ca ( Bhagavata ) có ghi vị đại
Avadhuta ( một đại Đạo-sĩ Yogi ) đã có hai
mƣơi bốn (24) Á-Sƣ .
Bác-sĩ cũng có ba hạng : nhất, nhì và ba.
Bác-sĩ hạng thứ ba bắt mạch cho bệnh-nhân và
khuyên y uống thứ thuốc nào. Rồi Bác-sĩ bỏ đi,
chẳng để ý xem bệnh-nhân có thực sự uống
PHẬT KAKYAMUNI
132
thuốc hay không. Bác-sĩ hạng thứ hai, thử làm
cho bệnh-nhân của mình có cảm-giác rằng nó
sẽ khỏi bằng cách dùng thuốc đã cho ở toa và
tìm các cách dụ-dỗ để cho bệnh-nhân dùng
thuốc ấy. Bác-sĩ hạng nhất, khi thấy rằng bệnh-
nhân nhất-định không uống thuốc gì cả, thì
không lƣỡng-lự liền tỳ gối vào ngực bệnh-nhân
và tọng thuốc vào họng. Cũng nhƣ thế mà Sƣ-
phụ một khi đã dạy giáo-lý cho đệ-tử, rồi
không để ý đến nó nữa, ấy là một Sƣ-phụ hạng
ba. Sƣ-phụ nào vì hạnh-phúc của đệ-tử nhắc đi
nhắc lại giáo-lý của mình cho đến khi nào
chúng đƣợc nắm vững và chứng-tỏ Sƣ-phụ
chú-ý đến sự tiến-bộ của đệ-tử, đấy là một Sƣ-
phụ hạng thứ hai. Và Sƣ-phụ nào thấy đệ-tử
không lắng nghe theo thích-đáng giáo-lý của
mình, bắt ép đệ-tử phải tòng phục, ấy là Sƣ-phụ
hạng nhất .
Cũng nhƣ khi đến một xứ lạ, ngƣời ta
phải nhờ-cậy vào sự chỉ đƣờng của ngƣời biết
đƣờng, trong khi nghe nhiều ngƣời chỉ bảo có
thể dẫn đến hoang-mang. Vậy trong việc cố tìm
đến Thƣợng-Đế, ngƣời ta nên theo nhất-định
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
133
lời dạy của một Sƣ-phụ duy-nhất từng biết
đƣờng đến Thƣợng-Đế .
Đệ-tử không bao giờ nên phê-phán chính
Sƣ-phụ mình. Y nhất-định phải tuân theo bất
cứ điều gì Sƣ-phụ bảo. Ca-dao Bengali nói :
" Dù Sƣ-phụ có thăm quán rƣợu,
Sƣ-phụ còn huyền-diệu Thánh-linh ! "
Sƣ-phụ là một ngƣời môi-giới. Ngài tập-
hợp cả ngƣời và Thƣợng-Đế .
Hãy nhặt lấy hạt ngọc và ném vỏ-trai đi.
Tuân theo lời chú ( mantra ) chân-ngôn mà Sƣ-
phụ đã ban cho ngƣơi và bỏ ra ngoài sự xét-
đoán những nhƣợc-điểm nhân-tính của Sƣ-phụ
ngƣơi. Chớ lắng nghe nếu có một ai chỉ-trích
và phán-đoán Sƣ-phụ mình. Tránh mặt ngay
tức thì .
Thƣờng dân nói chuyện đầy túi về tôn-
giáo nhƣng không thực-hành đƣợc một hạt về
tôn-giáo, trong khi ngƣời hiền nói ít nhƣng cả
PHẬT KAKYAMUNI
134
cuộc đời của ông là một tôn-giáo hiện-hành .
Một đệ-tử tin chắc vào quyền-năng vô-
hạn của Sƣ-phụ mình, đi qua sông chỉ bằng
cách đọc danh-hiệu Sƣ-phụ. Ngƣời Sƣ-phụ
nghĩ thầm : " Tốt lắm ! Danh hiệu của ta có
một quyền-năng thế ƣ ? Vậy ta phải là vĩ-đại và
đầy thế-lực chứ ! " Ngay hôm sau ông ta cũng
thử đi qua mặt sông bằng cách đọc "Ta, Ta, Ta"
nhƣng vừa bƣớc chân xuống nƣớc, ông ta liền
chìm và bị chết đuối. Đức tin có thể thành-tựu
kỳ-tích, trong khi tính tự-phụ và vị-ngã có thể
tử-vong con ngƣời .
Sƣ-phụ có thể có hàng trăm mà đệ-tử tốt
thì rất hiếm .
Nhân-Sƣ thỏ-thẻ vào tai ta công-thức
Thánh-linh ; Thiên-Sƣ thỏ-thẻ tinh-thần vào
tâm-hồn :
" Nhân-Sƣ dạy Chân ngôn ở tai,
Thiên-Sƣ in dấu không phai vào lòng ".
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
135
Thực vậy, nhiệm-vụ của một Sƣ-phụ rất
nặng-nề. Nếu y đã thấy Chúa và đƣợc giao-phó
để dạy, nhƣ trƣờng-hợp Narada, Suka và
Sankara thì đấy là một việc khác. Bởi vì
truyền-thụ Chân-lý thiêng-liêng, Adesha (mệnh
lệnh trực-tiếp của Thƣợng-Đế) là một việc
thiết-yếu. Ngoài ra thì khác, một ngƣời dạy
những ngƣời khác. _ Ồ, nó sẽ lố-lăng ! Ngƣời
nhƣ thế sẽ làm một việc ác lớn hơn là việc
thiện .
Một Sƣ-phụ giống nhƣ sông Hằng thế-
lực. Ngƣời ném xuống sông Hằng tất cả rác-
rƣởi và đồ bỏ đi mà Thánh-cách của con sông
vẫn không vì thế mà suy-giảm. Cũng vậy mà
Sƣ-phụ đứng trên tất cả thóa-mạ nhỏ-nhen và
chê-bai .
Chớ nghe một sự che-bai Sƣ-phụ ngƣơi.
Ngài còn lớn hơn cha mẹ ngƣơi. Phải chăng
ngƣơi sẽ lặng-thinh khi cha mẹ ngƣơi bị thoá-
mạ trƣớc mặt ngƣơi ? Nếu cần phải đánh nhau
để bảo-vệ danh-dự cho Sƣ-phụ, thì cũng làm .
PHẬT KAKYAMUNI
136
Ai là Sƣ-phụ ngƣơi ? Chỉ có Thƣợng-Đế
mới là ngƣời hƣớng-đạo và là Sƣ-phụ của vũ-
trụ. Kẻ nào coi Sƣ-phụ mình chỉ là ngƣời thì có
chi tốt lành để y có thể mong đợi ở lời cầu
nguyện và sùng-bái của mình đƣợc ? Chúng ta
không nên coi Sƣ-phụ của chúng nhƣ chỉ là
ngƣời thƣờng .
***********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
137
CƢ - SĨ TẠI GIA
Hãy làm tất cả công việc, nhƣng để tâm
vào Thƣợng-Đế. Hãy ở với vợ ngƣơi, các con,
thân-quyến và phụng-sự họ nhƣ các ngƣời rất
gần và quý-mến. Nhƣng trong thâm-tâm hãy
biết rằng họ không thật thế. Ở tại trong đời này
nhƣ một ngƣời tôi-tớ gái trong một nhà phú
ông .
Hãy đề-phòng nhƣ sau :
1)_ Kẻ mà ăn nói thao thao nhƣ nƣớc chẩy ;
2)_ Kẻ mà tâm-hồn kín-đáo đóng kín ;
3)_ Tín-đồ phô-trƣơng thiên-hạ bằng cách dán
chặt lá tulasi trên trán ;
4)_ Ngƣời phụ-nữ mang màn che dài ;
5)_ Ao dầy đặc bèo, nƣớc lạnh của nó rất tai-
hại cho sức-khoẻ .
Luôn luôn đứng vững và mạnh trong tín-
ngƣỡng của mình, nhƣng tránh tất cả cuồng-tín
và cố-chấp không bao-dung .
PHẬT KAKYAMUNI
138
Tinh-thần thế-tục luôn luôn đi đến giác-
quan của họ, cả đến dù họ có đau-khổ và từng-
trải những kinh-nghiệm ghê-gớm. Lạc-đà rất ƣa
thích bụi gai rậm. Chúng càng ăn gai, miệng
chúng càng đổ máu, vậy mà chúng không đừng
đƣợc để chịu bỏ món ăn gai của chúng .
Một ngƣời thế-tục đƣợc nhiều ngƣời biết
nhất bởi sự ác-cảm của y đối với cái gì có ý-vị
tôn-giáo. Không những y ghét nghe Thánh-ca
hay là nhạc nhà-thờ, hoặc là đọc hồng-danh của
Thƣợng-Đế, nhƣng y còn cản ngƣời khác làm
điều ấy nữa. Y chế-nhạo sự cầu-nguyện và
riễu-cợt các hội tôn-giáo và tín-đồ ngoan đạo .
Ngƣơi hãy hóa thành vàng bởi đá của một
triết-gia một khi đụng-chạm, bấy giờ dù y có bị
vùi trong đất hàng ngàn năm, ngƣơi sẽ còn là
vàng mãi và cƣ-xử nhƣ vàng một khi ra khỏi
đất .
Ngƣời nào sống trong những cám-dỗ của
thế-tục mà có thể chế-ngự tâm mình bằng thực-
hành sùng-bái, ấy là ngƣời anh-dũng. Ngƣời
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
139
thật anh-dũng có thể nhìn các hƣớng theo ý
muốn trong khi đội trên đầu một gánh nặng .
Trong trò-chơi ú-tim, không một ai có thể
cho anh là kẻ-trộm một khi anh đã chạm tới
mức Granny. Cũng thế trong đời, kẻ nào vào
tới nơi sau khi thấy Thƣợng-Đế thì không có
thể bị nhiễm-ố. Không còn sợ dúng tay vào
nhựa mít nếu ai bổ mít sau khi soa dầu nhớt
vào tay .
Thế-gian ví nhƣ nƣớc, và tâm-hồn ngƣời
ta ví nhƣ sữa. Sữa có thể hòa vào nƣớc nếu
ngƣời ta đổ vào nhau. Nhƣng quấy sữa đặc lại
để trong bình, rồi đánh sữa đặc thành ra bơ.
Nay nếu anh lấy bơ ra khỏi nƣớc, nó sẽ không
tan vào nƣớc mà nổi trên mặt nƣớc, không dính
vào nƣớc nữa .
Ví nhƣ ngƣời đang đứng trên miệng giếng
sâu thì luôn luôn để ý vì sợ rằng mình có thể
rơi xuống giếng. Cũng vậy mà một ngƣời sống
trong đời trần-tục, phải luôn luôn đề-phòng sự
cám-dỗ. Ngƣời đã từng ngã xuống giếng thì
PHẬT KAKYAMUNI
140
khó có thể ra khỏi mà còn tinh-khiết, không
nhuốm bùn. Ví nhƣ một phụ-nữ bất-chính
trong khi bận làm việc nhà còn đang nghĩ về
ngƣời tình thầm kín của mình, cũng thế, hỡi
ngƣời thế-gian ! Hãy làm tròn phận-sự thế-gian
của ngƣơi, nhƣng luôn luôn để tâm hƣớng lên
Thƣợng-Đế .
Hãy sống tại thế-gian, nhƣng không thế-
tục, nhƣ câu thơ nói :
" Làm sao rắn, ếch múa cùng ,
Rắn không nuốt ếch mới hòng khôn-
ngoan ;
Bắt cá mà nƣớc để nguyên ."
Cũng nhƣ chim ƣớt nƣớc với cánh của nó
rung-động làm cho nƣớc bắn sạch đi ; cũng
nhƣ cá dƣới bùn, sống trong bùn mà không ô-
nhiễm, cũng thế, với một ngƣời ở lại thế-gian
mà hoàn-toàn không bị ảnh-hƣởng của thế-
gian, không bị thế-gian hóa .
Dù ngƣơi sống đời sống của một kẻ tại-
gia hay là ngƣời ở tại thế-gian, không có chi
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
141
quan-hệ, chỉ cần ngƣơi định tâm vào Thƣợng-
Đế. Hãy một tay bắt vào công việc đời, còn
một tay kia sờ chân Chúa. Khi nào ngƣơi
không còn việc gì để làm ở đời nữa, ngƣơi hãy
nắm chân của Chúa, ghì chặt vào lòng với cả
hai tay của ngƣơi .
Hãy tự-do, hãy sống trong đời nhƣ chiếc
lá đựng thức-ăn đã ăn rồi, lá bứt đà. Nó vô giá-
trị. Ai còn muốn giữ lấy nó làm gì ? Ai còn
muốn sờ đến nó nữa ? Nó bị gió thổi bay hết
đây lại đó. Tất cả là nhƣ thế, ngày hôm nay
ngƣơi đã bị đặt vào đấy. Đƣợc lắm ! Hãy ở lại.
Nhƣng khi Ngài đem ngƣơi đi khỏi đấy và đặt
ngƣơi vào chỗ tốt hơn, thì thế-gian và gia-đình
sẽ chẳng có gì là mất cả .
Sống trong đời thế-gian hay xuất-thế-gian
đều là do ý Trời. Bởi vậy hãy làm việc và phó-
thác tất cả cho Trời. Ngƣơi có thể làm gì khác
hơn đƣợc ?
Ngƣời tại-gia cũng có thể thấy đƣợc
Thƣợng-Đế. Đấy là trƣờng-hợp vua Janaka,
PHẬT KAKYAMUNI
142
nhà đại hiền triết xƣa. Nhƣng ngƣời ta không
có thể vƣơn lên cao nhƣ Janaka ngay lập tức.
Janaka đã trải nhiều năm trời thực-hành sùng-
bái trong cảnh văng-vẻ xa-lánh ồn-ào và tấp-
nập của thế-gian. Nhƣ thế những ngƣời thế-tục
sẽ làm đƣợc nhiều vô cùng việc thiện, nếu họ
lui vào trong tĩnh-mịch, dù là ba ngày liền ;
nhƣ thế họ có thể thấy đƣợc và thực-hiện đƣợc
Thƣợng-Đế .
Một ngƣời sống trong xã-hội, đặc-biệt là
một ngƣời chủ gia-đình, phải tỏ ra tinh-thần tự-
vệ, nhƣng đồng thời phải tránh trả đũa, mắt trả
mắt, răng trả rằng, ăn miếng trả miếng .
Không nên tay không đến thăm Đạo-sĩ
hay Thần-linh. Dù vật biếu dâng nhỏ-nhặt vô-
giá-trị mấy đi nữa, có thể là một trái cây bình-
thƣờng ; hãy mang theo cái gì để đặt trƣớc mặt
các vị lớn của thế-gian .
Hãy biết chắc rằng thế-giới là của
Thƣợng-Đế, không phải của mình ; chúng ta là
tôi-tớ của Ngài, đến đây để thừa-hành ý muốn
của Ngài .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
143
Có nhiều ngƣời khoe-khoang tài-sản và
quyền-thế, danh-giá và tiếng-tăm, địa-vị cao
trong xã-hội. Nhƣng tất cả vật ấy chỉ là tạm
thời. Không có cái chi trong những vật ấy sẽ
theo với họ sau khi chết :
" Vạn ban tương bất khứ
Duy hữu nghiệp tùy thân
Nhất nhật vô thường đáo
Phương tri mộng lý nhân ."
Tiền chỉ có thể đem cho ngƣời ta bánh mì
và bơ sữa. Bởi vậy không nên xem nó là máu
thịt ngƣơi, hay là cứu-cánh và mục-tiêu duy-
nhất của ngƣơi .
Không nên coi nƣớc sông Hằng ( Gange )
nhƣ là nƣớc thƣờng, hay là cát bụi của Thánh-
PHẬT KAKYAMUNI
144
địa Vrindavana nhƣ là cát bụi thƣờng. Hay là
coi sôi lễ cúng Mahaprasada của Thần Jagana-
tha ở đất Puri nhƣ là cơm thƣờng. Những đồ lễ
cúng ấy là biểu-hiệu khách-quan của Đấng Tối-
cao vậy .
Ngƣời ta phải tỏ lòng tôn-kính cao nhất
đối với mẹ hiền của mình vì bà là chính hiện-
thân của Thánh-Mẫu Hoan-hỷ của vũ-trụ .
Phận-sự của những ngƣời tại-gia là từ-
thiện đối với chúng-sinh, phục-vụ những tín-đồ
và ca-tụng danh-thiêng của Thƣợng-Đế .
Sau khi đã sinh-hạ một hay hai con,
ngƣời chồng và vợ phải chung sống nhƣ là chị
em hay anh em và chỉ nói với nhau về Thƣợng-
Đế. Bấy giờ cả hai tâm-hồn đều hƣớng về
Thƣợng-Đế và ngƣời vợ sẽ là trợ-tá cho chồng
trên con đƣờng tâm-linh .
**********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
145
SANNYASIN : TU-SĨ DU-HÀNH
Ngƣời nào đã chế phục tinh-thần, tâm-
tình và linh-hồn cho Thƣợng-Đế là một Tu-sĩ
Sadhu. Ai đã trừ-bỏ tham-dục hoàng-kim là
một Tu-sĩ Sadhu. Y nhìn ngƣời phụ-nữ coi nhƣ
mẹ mình và thờ-phụng nàng nhƣ mẹ. Ngƣời
Sadhu luôn luôn nghĩ về Thƣợng-Đế và chỉ nói
về Thƣợng-Đế thôi. Y phục-vụ tất cả vì biết
rằng Thƣợng-Đế ở tại tất cả chúng-sinh .
Hỏi : _ Ai là ngƣời xứng-đáng đƣợc ứng
tuyển vào thánh-đoàn tu-sĩ Sannyasin ?
Đáp : _ Kẻ nào bỏ đi tất cả thế-gian,
không nghĩ đến ngày mai về ăn uống hay
phƣơng-tiện che thân, ngƣời ấy là một nhà tu
du-hành chân-chính. Y nhƣ là một ngƣời leo
lên ngọn cây cao và tự để rơi xuống mà không
nghĩ đến sinh-mạng và chân tay .
Một ngƣời trở nên khổ-hạnh nhân vì một
số điều hiểu lầm đối với cha mẹ hay vợ mình,
PHẬT KAKYAMUNI
146
thì đƣợc gọi là một nhà khổ-hạnh bất-đắc-dĩ.
Sự khổ-hạnh của y chỉ nhất thời, và nó sẽ mất
đi ngay khi nào y có đƣợc một số chỉ-định béo-
bở .
Nếu một chiếc áo trắng bị dấu vết bẩn
nhỏ thì mầu đen hiện ra thực xấu vì đối-chiếu ;
vậy thì lỗi nhỏ nhất của thánh-nhân trở nên nỗi
đau buồn nổi bật bởi cái hoàn-cảnh thanh-tĩnh
của y .
Một nhà Tu-sĩ Sadhu phân-phối dƣợc-
phẩm và dùng ma-túy thì không phải là một
Tu-sĩ chính-thức ; hãy tránh bầu-bạn nhƣ thế .
Chỉ có ngƣời hiền mới có thể nhận ra
ngƣời hiền. Chỉ ai làm nghề se-chỉ mới có thể
biết đƣợc là một sợi-chỉ đã gồm bao nhiêu sợi
để thành và phẩm-chất của nó nhƣ thế nào .
Ngƣời tín-ngƣỡng tôn-giáo chân-thật là
ngƣời không làm điều gì tội-lỗi hay là nghịch-
đạo cả khi ở một mình, nghĩa là không một ai
theo-dõi y để chê-bai .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
147
Tu-sĩ Sadhu phải hoàn-toàn lệ-thuộc vào
Thƣợng-Đế. Họ không đƣợc tích-chứa vật chi.
Loài chim với Sadhu đều không tích chứa vật
chi cả .
Kẻ nào đã trở nên điên vì Thƣợng-Đế thì
hết bổn-phận đối với gia-đình, cha mẹ, vợ con.
Y không còn bổn-phận đối với một ai và đƣợc
giải-thoát tất cả các nợ. Ai đạt tới trạng-thái ấy
thì quên hết thế-gian, y quên cả đến chính thân-
thể của mình, là vật quý nhất của chúng ta .
Ngƣời ta trở nên nhỏ-mọn bởi sự ăn-xin.
Cả đến chính Chúa tối-cao cũng đã phải khoác
lấy hình-tƣớng của một ngƣời lùn ( Vamana )
khi đến Bali để ăn-xin. Với tỉ-dụ ấy chúng ta
học biết rằng chúng ta tự hạ mình vào lúc
chúng ta xin vật gì ở ngƣời khác .
Tu-sĩ du-hành Sannyasin không đƣợc
liên-lạc với phụ-nữ và vàng-bạc. Một ngƣời
Sannyasin không đƣợc cả đến ngắm tranh phụ-
nữ .
PHẬT KAKYAMUNI
148
Phụ-nữ và vàng là hai vật duy-nhất làm
trở-ngại đạo Yoga ( Đạo-dẫn ). Luôn luôn
phân-tích điều mình nhìn. Có cái gì ở thân-thể
của một ngƣời phụ-nữ ? Chỉ có vật nhƣ là máu,
thịt, mỡ, ruột và những vật tƣơng-tự. Tại sao
ngƣời ta phải yêu một cái thân-thể nhƣ thế ?
Mỗi Đạo-sĩ du-hành ( Sannyasin ) và mỗi
ngƣời tình-nhân của Thƣợng-Đế phải coi giới
phụ-nự hoặc là tinh-khiết, hoặc khác thế, nhƣ là
biểu-hiện của Thánh-Mẫu .
**********
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
149
THÔNG - ĐIỆP HY - VỌNG
Sự thật, sự thật Ta bảo cho con biết kẻ
nào khao-khát Ngài thì thấy Ngài. Đi đi, kiếm
lại điều ấy trong chính đời con ! Hãy thử suốt
ba ngày liền với lòng chân-thật thì con chắc-
chắn thành-công. Ngƣời thấy Thƣợng-Đế mau
nhất là ngƣời mà lòng ao-uớc và chuyên-tâm
lớn nhất .
Ông Trăng là Ông của tất cả trẻ-nhỏ, cũng
thế, Thƣợng-Đế là của tất cả chúng-sinh. Tất cả
đều có quyền thỉnh-cầu Ngài, Ngài là Chúa
chung. Ai thỉnh-cầu, Ngài sẽ ban ân thực-hiện
Ngài. Nếu con thỉnh-cầu Ngài, con cũng có thể
thực-hiện Ngài .
Một que diêm cháy trong buồng tối đánh
tan tức thì tất cả tối-tăm tích chứa hàng thế-kỷ.
Tƣơng-tự nhƣ thế, chỉ một liếc nhìn ân-huệ của
Chúa rửa sạch hết tội-lỗi tích chứa hàng vô số
kiếp .
PHẬT KAKYAMUNI
150
Ngọn gió thoảng ân-huệ của Chúa ngày
đêm thổi trên đầu con. Dƣơng buồm thuyền
của con ( tinh-thần ) nếu con muốn tiến-bộ mau
lẹ qua đại-dƣơng của đời sống .
Hãy hát lên danh thơm của Chúa Hari
( Thƣợng-Đế ) sáng và chiều, đồng thời vỗ tay
đánh nhịp, tất cả tội-lỗi và buồn-phiền bấy giờ
ngƣơi sẽ trút sạch. Nếu ngƣơi đứng ở gốc cây
mà vỗ tay thì bao nhiêu chim sẽ bay đi hết.
Cũng thế, nếu ngƣơi hát lên danh-hiệu của
Thần-linh Hari, đồng thời vỗ tay thì các con
chim của tƣ-tƣởng xấu sẽ bay đi khỏi cái cây
của thân ngƣơi .
Bản-tính của trẻ-con là tự làm bẩn với đất
và bùn, nhƣng cha mẹ chúng không cho phép
chúng đƣợc ở bẩn. Tƣơng-tự thế, một ngƣời
sống trong những hấp-dẫn của thế-giới biểu-
hiện, dù trở nên ố-uế đến mấy, Chúa Tối-cao
cũng tạo ra phƣơng-tiện cho sự tinh-khiết hóa
của y .
Nhƣ báo-hiệu bình-minh mặt-trời mọc,
lòng vô-tƣ, tâm-hồn tinh-khiết. Và tinh-thần
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
151
chính-chân báo-hiệu sự giáng hiện của Thần-
linh .
Nhƣ khi nào có sự biến loạn ở một địa-hạt
xa, thì nhà vua phái Phó-vƣơng đến chấn-an,
vậy khi nào có sự suy-đồi tôn-giáo ở một địa-
phận nào trong thế-giới, Thƣợng-Đế phái
xuống đấy Hiện-thân của Ngài .
Tục-truyền vào thời Mạt-pháp ( Kali-
Yuga ) đen tối, một ngƣời có thể khóc một đêm
một ngày thì y thấy Ngài giáng hiện .
Kẻ nào có đức tin thì có tất cả, và kẻ thiếu
đức-tin thì thiếu tất cả. Chính đức-tin vào danh-
hiệu Thƣợng-Đế nó hành-động kỳ-lạ, vì tín-
ngƣỡng là sự sống và hoài-nghi là chết .
Nhà điền-chủ có thể rất giầu, nhƣng một
khi có một tá-điền nghèo mang đến cho y món
quà biếu nhỏ-mọn với lòng mến yêu thì y rất
lấy làm vui-vẻ nhận lấy. Thế vậy, Thƣợng-Đế
Toàn-năng tuy lớn và thế-lực, cũng rất hoan-hỷ
PHẬT KAKYAMUNI
152
nhận lễ cúng dâng nhỏ-mọn với một lòng
thành-tín của tín-đồ .
Ngƣời ta không có lỗi khi không tuân
theo ngƣời trên của mình vì Thƣợng-Đế.
Bharata không tuân Kaikeyi vì Rama. Các nàng
chăn cừu Gopis không tuân theo chồng vì
mong thấy Krishna và Prahalada không tuân lời
cha mình vì lo về Thƣợng-Đế .
Hãy cúi đầu ở đâu ngƣời khác đang cúi
đầu. Sự tôn kính không bao giờ không đƣợc
thƣởng. Ở đâu có nhiều tâm-hồn đã thờ cúng,
Chúa từ-tâm sẽ tự biểu-hiện vì Ngài là tất cả
từ-bi .
Thƣợng-Đế ví nhƣ một cây nặng chĩu
phƣớc. Cái gì chúng ta cầu xin sẽ đƣợc Ngài
ban cho .
Hãy tin. Trông đợi vào Thƣợng-Đế. Bấy
giờ ngƣơi sẽ không phải tự-lực mình làm gì
nữa cả. Đức Thánh-Mẫu Kali sẽ làm tất cả cho
ngƣơi .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
153
Tại sao ngƣơi phải lo sợ. Tin chắc vào
Thƣợng-Đế. Sao, nếu thế-gian giống nhƣ một
rừng gai ? Hãy đi giầy vào và bƣớc chân trên
gai. Ngƣời còn phải sợ chi ?
Chính Thƣợng-Đế sẽ lo cho ngƣơi về
ngày mai, nếu tự ngƣơi không thể làm đƣợc
điều ấy. Thƣợng-Đế là của chính ta. Ngƣơi có
thể cƣỡng-ép Ngài .
Nếu ngƣời ta chắc-chắn là mình phạm tội,
thì chắc gấp bội là Chúa sẽ nghĩ ra cách chuộc
tội cho mình .
Thƣợng-Đế thì toàn-năng, Ngài có thể
ban cho tín-đồ của Ngài tri-thức Tuyệt-đối
( Brahmajnana ) nếu Ngài muốn thế .
Ngƣơi càng lại gần Thƣợng-Đế bao
nhiêu, ngƣơi càng cảm thấy bình-an, bình an,
bình an _ An bình Tối-cao .
Hãy tin lời Ta nhƣ thế, là nếu lời cầu-
nguyện của ngƣơi xuất tự đáy lòng ngƣơi ra,
PHẬT KAKYAMUNI
154
Đức Mẹ Ta sẽ ứng đáp cho, nếu ngƣơi chịu
chờ-đợi. Bởi vì điều ấy Bà đã biểu-thị cho các
con Bà .
Thật đấy, Ta bảo ngƣơi, sự cứu-độ của
ngƣơi đƣợc bảo-đảm, nếu ngƣơi thực-hành chỉ
một phần mƣời sáu (1/16) những gì Ta nói cho
ngƣơi .
*****************
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
155
CẦU - NGUYỆN
Khóc Và Cầu Thƣợng-Đế :
Hỡi Chúa, hãy tự hiển-hiện cho con ! Hãy
giữ cho tinh-thần con xa lánh khỏi " dâm-dục
và vàng bạc ". Và lặn xuống sâu. Ai có thể
lƣợm đƣợc ngọc-trai bằng sự bơi lội lềnh-bềnh
trên mặt biển ?
Hãy cầu-nguyện Thƣợng-Đế : " Hỡi Chúa
nhận cho con để con có đƣợc tình-yêu tinh-
khiết đối với gót sen của Ngài, và không bị
tuồng Ảo-hóa thế-gian mê-hoặc của Ngài lừa
gạt con ! "
Cầu-nguyện Thƣợng-Đế : " Xin Ngài che-
chở con với lòng từ-bi của Ngài. Hãy dẫn con
từ trong hƣ-ảo đến Thực-tại, từ trong đêm tối ra
Ánh-sáng, từ cõi chết đến Bất-tử ! "
PHẬT KAKYAMUNI
156
" Đức Mẹ ! Hãy hủy đi ở con tất cả ý-
tƣởng con là vĩ-đại và con là một Bả-La-Môn
Giáo-sĩ, và chúng con là thấp-hèn và là tối hạ-
lƣu ( pariah ), bởi vì chúng con chỉ là Ngài ở
thiên-hình vạn-trạng ? "
" Hỡi Đức Mẹ Thánh-linh ! Con không
cầu muốn danh-vọng gì của loài ngƣời, con
không cầu xin lạc-thú của xác-thịt, hãy chỉ để
tâm-hồn con lƣu-thông với Mẹ nhƣ là hợp lƣu
thƣờng-xuyên của sông Hằng với sông Yamu-
na. Mẹ ơi ! Con thiếu sùng-bái Bhakti, không
có Đạo-dẫn Yoga, con nghèo-nàn và cô-liêu
không bạn. Con không muốn sự khen của ai
hết, hãy chỉ cho tinh-thần con luôn luôn trụ nơi
gót sen của Mẹ .
Hỡi Rama, hỡi Rama Chúa tôi ! Con
không có sùng-bái và khổ-hạnh, không có tri-
thức và tình-yêu ; Con đã không thực-hành một
nghi-lễ tôn-giáo nào cả. Hỡi Chúa Rama ! Con
đã quy-y nơi Ngài, con đã núp dƣới chân Ngài,
con không cầu ấm-no của chúng-sinh, con
không tìm danh-vọng. Hỡi Chúa Rama ! Con
không khát-vọng tám quyền-năng thần-thông
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
157
huyền-bí, con không kỳ-vọng một trăm quyền-
năng thần-thông ! Con là tôi-tớ của Ngài. Hỡi
Chúa Rama, hãy cho con tình-yêu tinh-khiết
gót sen của Ngài. Hãy phù-hộ con để con có
thể không bị tuồng Ảo-hóa mê-hoặc thế-giới
lừa-gạt con. Hỡi Chúa Rama, con đã quy-y nơi
Ngài ! "
" Đức Mẹ ! Con là dụng-cụ, Mẹ là động-
cơ ; con là gian buồng, Mẹ là chủ-nhà ; con là
vỏ kiếm, Mẹ là lƣỡi kiếm ; con là cỗ-xe, Mẹ là
ngƣời đánh xe. Con làm đúng nhƣ Mẹ khiến
con làm ; con nói nhƣ là Mẹ khiến con nói ;
con cử-động nhƣ là Mẹ khiến con cử-động.
Không phải " Tôi ", không phải " Tôi " mà là
" Mẹ " .
. . . Om Shantih . . .
. . .( Úm Bình-an ) . . .
*****************
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
159
NHƢ THỊ NGÃ VĂN
SWAMI VIVEKANANDA
Lời Cầu Chúc
Viết cho đệ-tử Nivedita, hiện đƣợc thờ ở
các chùa Ấn .
Lòng Mẹ hiền, Ý-chí anh-dũng ,
Ngọt-ngào thổi nhẹ gió Nam phong .
Thần-chú thiêng và sức oai-hùng ,
Trên bàn thờ A-Ly-An, tự-do, cháy bùng;
Xƣa nay chƣa có tâm-hồn nào mộng thấy,
Là con Ấn-Độ của tƣơng-lai ;
Là tình-nhân, tôi-tớ, bạn-hữu ở một ngƣời!
***
PHẬT KAKYAMUNI
160
SỨC MẠNH
Hãy tự-tin, các con là tất cả, hỡi trẻ trai
của Ta, sinh ra để làm nên sự-nghiệp lớn. Chớ
để cho tiếng chó-con sủa làm các con sợ, cả
đến tiếng sấm trên trời, nhƣng hãy đứng dậy và
hành-động .
Đất nƣớc đòi-hỏi những anh-hùng, hãy là
những anh-hùng. Hãy đứng lên vững nhƣ bàn-
thạch. Chân-lý luôn luôn thắng. Điều gì Ấn-Độ
đang cần, ấy là một luồng điện mới để khích-
động lên một sức cƣờng-tráng mới trong mạch
máu dân-tộc. Hãy can-đảm ! can-đảm ! Ngƣời
ta ai cũng chỉ chết một lần. Đệ-tử của ta không
đƣợc hèn-nhát. Ta rất ghét hèn-nhát. Hãy giữ
vững tinh-thần quân-bình sâu-xa, không thèm
để ý đến tất cả cái gì mà các nhân-vật con-nít
chê-trách các con. Lãnh-đạm ! lãnh-đạm ! lãnh-
đạm ! Hãy nhớ kỹ rằng mắt có hai cũng nhƣ tai
có hai, nhƣng miệng chỉ có một. Tất cả đại
công-trình đều thành-tựu trong những trở-ngại
lớn lao. Hãy đem nghị-lực nam-nhi của các anh
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
161
ra. Kẻ cùng khốn dƣói móng vuốt của sắc-dục
và hoàng-kim đáng đƣợc nhìn với con mắt
lãnh-đạm .
Cái chi làm cho các anh khóc, hỡi các
bạn ? Ở tại anh có tất cả quyền-năng. Hãy gọi
lên cái bản-tính toàn-năng của anh. Hỡi ngƣời
dũng-mãnh, và tất cả vũ-trụ này sẽ nằm dƣới
chân anh. Chính cái Tự-tính duy-nhất nó làm
chủ chứ không phải vật-chất. Chính những kẻ
tự đồng-nhất-hóa với thân-thể mình mới kêu
khóc đáng thƣơng " Yếu hèn, yếu hèn, chúng
tôi là kẻ yếu hèn ". Điều mà nƣớc nhà cần là
tinh-thần can-đảm và khoa-học. Chúng ta cần
đại tâm-hồn, nghị-lực can-đảm và hăng-hái vô-
hạn, không nhƣ nữ-nhi thƣờng-tình đáp-ứng
đƣợc. Đấy là một ngƣời hành-động, một con
tim sƣ-tử mà nữ-thần của cải tìm tới. Không
cần nhìn về đàng sau. Tiến lên ! Chúng ta cần
một nghị-lực vô-hạn, nhiệt-thành vô-biên, can-
đảm vô-cùng, kiên-nhẫn vô-tận, chỉ bấy giờ sự-
nghiệp vĩ-đại mới thành-tựu .
PHẬT KAKYAMUNI
162
Triết-học Vedanta (Ảo-Nghĩa Vệ-Đà )
không thừa-nhận một tội-lỗi nào cả, nó chỉ
thừa-nhận lầm-lỗi, và lầm-lỗi lớn nhất, theo
Vedanta là nói rằng ngƣơi là một kẻ hèn yếu,
rằng ngƣơi là một kẻ có tội, một sinh-vật khốn-
nạn, rằng ngƣơi không có chút năng-lực gì cả
và ngƣơi không có thể làm đƣợc điều này hay
điều kia .
Các tôn-giáo cứ nói rằng kẻ nào không tin
có Thƣợng-Đế là kẻ vô-thần. Tôn-giáo mới bảo
kẻ nào không tự-tin vào mình là kẻ vô-thần .
Sức-mạnh là sống, hèn-yếu là chết, sức-
mạnh là hạnh-phúc, sống là vĩnh-cửu bất-tử,
yếu hèn là kiệt sức và khốn-nạn. Nhu-nhƣợc là
chết. Hãy nuôi lấy những tƣ-tƣởng tích-cực,
mạnh-mẽ và hữu-ích trong óc từ tuổi niên-
thiếu .
Nhu-nhƣợc là một nguyên-nhân của đau-
khổ. Chúng ta trở nên khốn-nạn vì chúng ta
hèn yếu nhu-nhƣợc. Chúng ta nói dối, ăn cắp,
hiếu sát và phạm các tội-lỗi vì chúng ta hèn
yếu. Chúng ta chết vì yếu hèn. Ở đâu không có
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
163
gì làm chúng ta yếu hèn thì ở đấy không có tử-
vong và buồn-khổ chi cả .
Sức-mạnh là điều cần-thiết nhất. Sức-
mạnh là thuốc để chữa bệnh của thế-giới. Sức-
mạnh là thuốc của ngƣời nghèo phải có khi bị
ngƣời giầu ức-hiếp. Sức-mạnh là thuốc mà
ngƣời ngu-dốt phải có khi bị kẻ có học-thức
áp-chế. Và nó là thuốc mà kẻ phạm-tội phải có
khi bị ức-hiếp bởi những kẻ phạm-tội khác .
Đứng lên ! Hãy can-đảm, hãy khoẻ. Hãy
gánh lấy tất cả trách-nhiệm trên vai mình, và
hãy ý-thức rằng ngƣơi là vị sáng-tạo ra chính
định-mệnh của mình. Bởi vậy hãy tạo nên
chính tƣơng-lai của mình .
Luôn luôn nghĩ rằng chúng ta bệnh-hoạn
thì không chữa khỏi bệnh, thuốc không tất-yếu.
Đau đáu trong lòng về nhu-nhƣợc yếu hèn thì
không giúp ích chi cả. Hãy tỏ ra mạnh và sức-
mạnh không đến với ý-nghĩ thƣờng-xuyên về
nhu-nhƣợc. Thuốc chữa bệnh nhu-nhƣợc không
PHẬT KAKYAMUNI
164
phải là ấp-ủ nhu-nhƣợc trong lòng mà là suy-
nghĩ về sức-mạnh .
Trong thế-giới này hay thế-giới tôn-giáo
sự thật sợ-hãi là nguyên-nhân chắc-chắn của
sa-đọa và tội-lỗi. Chính sợ-hãi đem lại khốn-
khổ, sợ-hãi đem lại cái chết, sợ-hãi nuôi-dƣỡng
tội ác. Và cái gì là nguyên-nhân của sợ-hãi ?
Vô-minh về chân-tính của chúng ta. Mỗi ngƣời
chúng ta là Thái-tử của Hoàng-Đế các Hoàng-
Đế .
Hãy biết rằng tất cả tội-lỗi và điều ác có
thể tóm vào một tiếng _ nhu-nhƣợc, yếu. Chính
nhu-nhƣợc là năng-lực động-cơ (động-năng )
của tất cả hành-vi tội ác. Chính yếu hèn là
nguồn-gốc của tất cả vị-kỷ. Chính hèn yếu nó
khiến loài ngƣời làm hại lẫn nhau. Chính hèn
yếu, nhu-nhƣợc nó khiến chúng biểu-hiện cái
gì thực sự không phải là chúng .
Ngƣời còn là ngƣời khi nào nó còn phấn-
đấu để vƣợt lên trên thiên-nhiên và cái tính
thiên-nhiên ấy thì vừa ở trong lẫn ở ngoài. Rất
tốt và thật vĩ-đại mà chinh-phục đƣợc thiên-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
165
nhiên bên ngoài, nhƣng còn vĩ-đại hơn nữa nếu
chinh-phục đƣợc thiên-nhiên bên trong con
ngƣời. Vĩ-đại và rất hay nếu biết đƣợc định-
luật cai-quản các vì tinh-tú, còn vô cùng vĩ-đại
và thiện hảo hơn để biết những định-luật cai-
quản dục-vọng, tình-tự và ý-chí của nhân-loại .
Ngƣời cao hơn hết tất cả thú-vật, hơn cả
Thần-Tiên, không gì lớn hơn con ngƣời. Cả
đến Thần Devas còn phải tái hiện xuống trần-
gian để đạt tới giải-thoát qua thân-hình nhân-
loại. Chỉ có nhân-loại đạt đƣợc giải-thoát viên
thành chứ chẳng phải Thần Tiên Devas .
Ngày nay nƣớc ta đang cần những bắt thịt
sắt và gân-cốt thép _ Ý-chí vĩ-đại không có gì
chống nổi, những ý-chí có khả-năng nhập vào
những bí-hiểm và bí-quyết của vũ-trụ và sẽ
thành-tựu những mục-tiêu bằng các cách, cả
đến nếu có phải lặn xuống đáy biển và đối-diện
với Tử-thần .
Chúng ta đã khóc quá lâu rồi, không than
khóc nữa mà đứng dậy vững hai chân và hãy là
PHẬT KAKYAMUNI
166
ngƣời nam-nhi. Điều chúng ta cần là một tôn-
giáo tạo nên ngƣời. Chúng ta cần có những
thuyết-lý đào-tạo ngƣời, nhân-cách. Chính
chúng ta đang cần có một nền giáo-dục khắp
nơi để đào-tạo nhân-cách. Và đây là chắc-
nghiệm của Chân-lý : _ Cái gì làm cho các anh
hèn yếu về thân-thể, tri-thức và tâm-linh thì
hãy ném đi nhƣ ném thuốc độc ; không có sự
sống ở đấy, không thể là chân-lý đƣợc. Chân-lý
làm cho cƣờng-kiện. Chân-lý là tinh-khiết.
Chân-lý là tất cả hiểu-biết. Chân-lý phải làm
cho ngƣời ta kháng-kiện, phải làm cho ngƣời ta
giác-ngộ, phải kiện-cƣờng hóa .
Chúng ta nói về nhiều vần-đề nhƣ vẹt,
nhƣng không bao giờ thi-hành, nói mà không
làm đã thành thói quen với chúng ta. Nguyên-
nhân của việc ấy là gì ? Nhu-nhƣợc vật-lý. Các
loại nhu-nhƣợc não-bộ ấy không có khả-năng
làm đƣợc gì cả. Chúng ta phải làm cho nó
mạnh lên. Trƣớc hết tất cả là thanh-niên của
chúng ta phải khỏe-mạnh. Sau mới đến tôn-
giáo. Các anh sẽ gần với Thiên-cung qua việc
đá bóng hơn là qua sự nghiên-cứu Thánh-Ca.
Các anh hiểu Thế-Tôn-Ca hơn với bắt thịt, cặp
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
167
giò khỏe mạnh hơn. Các anh sẽ hiểu thiên-tài
thế-lực và sức-mạnh vĩ-đại của Chúa Krishna
nhiều hơn với một mạch máu mạnh hơn. Các
anh sẽ hiểu Áo-Nghĩa-Thƣ ( Upanisads ) và
vinh-quang của Atman ( Tự-Ngã ) hơn khi nào
thân-thể các anh đứng vững trên hai chân và tự
cảm thấy nhƣ là nam-nhi, là ngƣời .
Hãy cố triển khai. Nên nhớ rằng dấu-hiệu
duy-nhất của sự sống là vận-động và trƣởng-
thành .
Đạo-đức, dũng-cảm, một tâm-hồn toàn-
vẹn _ nhất-thiết đạo-đức, dũng-cảm đến tuyệt-
vọng. Đừng tự-phụ trí-óc với những thuyết-lý
tôn-giáo, chỉ kẻ hèn nhát mới phạm tội, ngƣời
dũng-cảm không bao giờ. Hãy cố yêu thƣơng
bất cứ ai và tất cả chúng-sinh .
Không một công-trình gì có thể thành-tựu
bằng lừa-dối. Chính là qua tình-yêu, một lòng
ham mê Chân-lý và nghị-lực phi-thƣờng mà
ngƣời ta hoàn-thành tất cả sự-nghiệp. Bởi vậy,
hãy biểu-hiện nhân-tính của các anh ra .
PHẬT KAKYAMUNI
168
Khoa Đạo-dẫn ( Raja Yoga ) hiện này ít
cần-thiết đến. Hơn chín mƣơi phần trăm những
ngƣời hiện nay tự cho là Hòa-tính thì chỉ là
chìm sâu trong Nõa-tính ( Tamas ). Điều chúng
ta đang cần hiện nay là khối năng-lực Rajas vĩ-
đại, vì rằng toàn-quốc bị cuộn trong áo-quan
Nõa-tính ( Tamas ). Nhân-dân đất này phải
đƣợc ăn-mặc _ phải đƣợc thức-tỉnh _ phải đƣợc
làm cho hoạt-động đầy-đủ hơn. Bằng không,
chúng sẽ trở nên bất-động, trở thành nhƣ cây,
nhƣ đá .
Nếu một ngƣời có một lý-tƣởng phạm
một ngàn lỗi-lầm. Tôi chắc rằng ngƣời ấy
không có lý-tƣởng phạm 50.000 lỗi-lầm. Bởi
thế nên hơn hết là có một lý-tƣởng .
Ôi, giả nhƣ các anh tự biết các anh ! Các
anh là Linh-hồn, các anh là Thần-linh. Nếu có
bao giờ tôi cảm thấy là phạm thƣợng chính là
khi tôi gọi các anh, ngƣời .
Tôi đứng về lập-trƣờng Chân-lý. Chân-lý
không bao giờ đi đôi với giả-dối. Cả đến nếu
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
169
tất cả thế-giới chống lại tôi. Chân-lý cuối cùng
vẫn phải thắng .
Thế-giới này không phải để cho những kẻ
hèn nhát. Không nên thử bỏ đi. Đừng mong cầu
thành-công hay thất-bại .
Tôi không bao giờ nói chuyện trả-thù, tôi
luôn luôn nói về sức-mạnh. Phải chăng chúng
ta mộng trả-thù cho chúng ta trên giọt bọt-bể
này ? Nhƣng nó là một vật lớn đối với một con
muỗi !
Đứng lên và ghé vai các anh vào bánh-xe
_ chừng nào đời sống này còn. Nhân đã nhập
vào thế-gian này thì hãy để dấu-tích ít nhiều.
Bằng không thì các anh với gỗ, đá, cỏ, cây có
gì khác nhau _ chúng cũng hiện đến, hủy và
diệt .
Mạnh bạo lên ! Các con phải can-đảm
trên hết. Không chút nhân-nhƣợng bất cứ với
một giá nào. Hãy truyền-bá rộng lớn Chân-lý
tối-cao. Không sợ mất tự-trọng hay là làm mất
PHẬT KAKYAMUNI
170
lòng vì mất hòa-khí. Hãy tin chắc rằng nếu các
con phụng-sự Chân-lý, mặc dù có bị cám-dỗ bỏ
đi, các con cũng sẽ đƣợc một sức-mạnh thiên-
thần, khiến cho mọi ngƣời phải e-sợ khi nói
trƣớc mặt các con những điều mà các con
không tin là thật. Nhân-dân sẽ khuất-phục về
những gì các con có thể nói với chúng, nếu các
con có thể một niềm phụng-sự Chân-lý suốt
mƣời bốn năm liền không sai lạc .
Con ơi ! Điều ta đòi là bắp thịt nhƣ sắt,
gân cốt bằng thép, trong đó ngự một tinh-thần
của tấm sắt tạo nên .
Chân-lý có trọng-lực vô cùng hơn dối-trá,
từ-thiện cũng thế. Nếu các con có đƣợc chúng,
chúng sẽ hành-động chỉ theo đƣờng hấp-dẫn-
lực thôi .
Các con đã có đƣợc cái ý-chí vƣợt núi cao
cản-trở chƣa ? Nếu tất cả thế-giới chống lại các
con, kiếm cầm tay, các con còn dám làm điều
mình nghĩ là phải không ? Nếu vợ con chống-
đối các con, nếu tất cả tiền-của mất hết, danh-
tiếng tiêu-tan, giầu-có biến mất, các con có sẽ
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
171
giữ vững lập-trƣờng không ? Các con có còn
theo đuổi và nhất-quyết tiến thẳng đến mục-
đích của mình không ?
Theo đuổi Chân-lý bất cứ nó có thể dẫn
mình đến đâu ; thi-hành những ý-tƣởng đến
kết-luận cuối cùng. Không đƣợc hèn nhát và
giả-dối .
Các con trau-giồi tính-tình lạc-quan và
gắng sức nhìn thấy điều thiện tại mọi vật. Nếu
chúng ta ngồi xuống mà than-vãn về thân-thể
và tinh-thần mình bạc-nhƣợc, chúng ta chẳng
đƣợc lợi gì cả, chính sự gắng sức anh-dũng để
khắc-phục nghịch-cảnh nó dẫn tinh-thần chúng
ta tiến lên .
Lễ-bái, quỳ gối, lẩm-bẩm, rì-rầm chẳng
phải là tôn-giáo. Những điều ấy chỉ tốt nếu
chúng khích-động chúng ta can-đảm hoàn-
thành những hành-vi đẹp và anh-hùng, và nâng
cao tƣ-tƣởng của chúng ta đến chỗ thấu đạt sự
viên-mãn Thần-linh .
PHẬT KAKYAMUNI
172
Trƣớc hết chúng ta hãy là Thần-linh, rồi
giúp ngƣời khác trở nên Thần-linh, " Thành và
Thành-chi ", đấy là khẩu-hiệu của chúng ta .
Chỉ trong kinh-điển của chúng ta mới có
hình-dung-từ này đặt cho Chúa _ Abhih,
Abhih._ Chúng ta phải trở nên Abhih, vô-úy,
và nhiệm-vụ của chúng ta sẽ thành-tựu .
Hãy biểu-thị Thần-linh nội-tại, và mọi
việc sẽ đƣợc thu-xếp hòa-hài chung-quang .
******
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
173
PHỤNG - SỰ
Nhìn lên mỗi ngƣời nam-nhân, nữ-nhân
nhƣ Thần-linh. Anh không có khả-năng giúp
một ai, anh chỉ có thể phụng-sự, phụng-sự con
của Chúa, phụng-sự chính Chúa-Tể nếu anh có
đƣợc duyên may. Nếu Chúa ban ơn cho các
anh có khả-năng giúp-đỡ một ai trong hàng con
Ngài, ấy là phúc của các anh. Không nên nghĩ
quá về mình. Phúc thay cho các con đƣợc ban
cơ-may trong khi ngƣời khác đã không có thể
phụng-sự. Hãy chỉ phụng-sự nhƣ một phụng-
thờ. Kẻ nghèo và khốn-khổ là để chúng ta cứu-
vớt, nhƣ thế chúng ta có thể phụng-sự. Chúa
hiện xuống trong hình-dạng những kẻ bệnh-
hoạn, hiện ở hình-dạng ngƣời điên, ngƣời hủi
và kẻ có tội .
Thƣợng-Đế duy-nhất để phụng-thờ là
linh-hồn nhân-loại trong thân-thể nhân-loại.
Thực vậy, tất cả động-vật là điện-thờ, nhƣng
con ngƣời là điện-thờ tối-cao. Taj Mahal của
PHẬT KAKYAMUNI
174
các điện. Nếu tôi không có thể phụng-thờ ở đấy
thì không có điện-thờ nào sẽ đƣợc ƣu-thế chi
hết .
Vậy hãy thề hiến dâng toàn-thể cuộc đời
các con cho chủ-nghĩa chuộc tội. 300 triệu
hàng ngày sa-đọa, sa-đọa không thôi .
Ta gọi là bậc Đại Thánh-nhân, ngƣời mà
tâm-hồn chảy máu cho ngƣời nghèo, đấy là
Mahatma ; trái lại không nhƣ thế thì là Tiểu-
nhân Duratman .
Chừng nào hàng triệu ngƣời sống trong
nghèo đói và ngu dốt, tôi coi mọi ngƣời là
phản-bội, ngƣời mà đã đƣợc giáo-dục trên lƣng
quần-chúng mà không chút để tâm đến chúng .
Các anh có yêu đồng-bào các anh không ?
Các anh sẽ phải tìm kiếm Thƣợng-Đế ở đâu ?
Nếu chẳng phải tất cả những kẻ nghèo đói,
khốn-nạn, yếu hèn là những Thƣợng-Đế Chƣ-
vị ? Sao không phụng-thờ chúng trƣớc nhất đi ?
Tại sao phải đi đào giếng nƣớc ở sông Ganges?
Hãy tin-tƣởng vào thế-lực toàn-năng của tình-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
175
yêu. Ai cần gì đến danh tiếng hào-nhoáng thổi
phồng kia ? Các anh có tình không ? _ Các anh
toàn-năng. Có thực các anh hoàn-toàn vô-tƣ ?
Nếu đƣợc thế thì các anh vô-địch. Chính tính-
cách nó đánh-giá khắp cả. Hãy bỏ thói ghen-tỵ
và thói tự-cao tự-đại đi. Hãy tập làm việc hợp-
nhất cho tha-nhân. Đấy là điều tối cần-thiết cho
nƣớc ta. Hãy kiên-trì và tin-tƣởng cho đến chết.
Đừng tranh-đấu lẫn nhau nữa. Hãy hoàn-toàn
trong-sạch trong vấn-đề tiền-bạc. Chừng nào
các anh còn đức tin chân-thật và sùng-ái thì tất
cả sẽ thịnh-vƣợng. Chừng nào giữa các anh
không còn cảm-tình rời-rạc nữa, nhờ ân-huệ
của Chúa trên, tôi đoán chắc không còn nguy-
hại gi đến với các anh. Chớ cởi mở tâm-hồn
mình trừ-phi các anh cảm thấy nó sẽ lợi-lạc
tích-cực thực sự. dùng ngôn-ngữ dịu-dàng và
tốt lành đối với cả kẻ-thù tệ nhất .
Tất cả khai-phóng là sống, tất cả bế-tắc là
chết. Tất cả thƣơng-yêu là khai-triển, tất cả vị-
kỷ là bế-tỏa co vào. Bởi vậy tình-yêu là luật-
pháp duy-nhất của sự sống, kẻ nào vị-kỷ là
PHẬT KAKYAMUNI
176
đang chết. Bởi vậy cho nên yêu vì tình-yêu,
đấy là định-luật độc-nhất của sự sống .
Đối-tƣợng của chúng ta là làm điều thiện
cho thiên-hạ chứ không phải đánh trống, đánh
phách chính tên tuổi của chúng ta .
Điều mà ta muốn ở tất cả các con là các
con phải gạt đi hẳn lòng tự-cao tự-đại, tinh-
thần bè-đảng và tính ghen-tỵ. Các con phải
bao-dung tất cả nhƣ Địa-Mẫu. Nếu có thể
hoàn-thành điều ấy thì tất cả thiên-hạ sẽ quỳ
dƣới chân các con .
Kẻ nào biết thế nào là phục-tòng, kẻ ấy
biết chỉ-huy thế nào. Trƣớc hết học lấy phục-
tòng. Chúng ta đang cần có tổ-chức. Tổ-chức là
thế-lực và bí-quyết của nó là phục-tòng, là kỷ-
luật .
Những ai muốn cứu giúp nhân-loại, phải
lấy tất cả nỗi vui buồn, danh-vọng cùng tất cả
quyền-lợi của chính mình làm thành một gói và
ném tuột xuống biển, rồi đến với Chúa Tối-cao.
Đấy là lời dạy của tất cả Sƣ-phụ đã nói và làm .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
177
Hãy biết rằng thiên chấp là nguyên-nhân
chính của tất cả tội ác .
Để cho tôi giúp-đỡ đồng-bào của tôi, _
đấy là tất cả điều tôi cầu tìm .
Nếu các con muốn điều gì thiện đến với
mình thì hãy ném tuột những nghi-lễ đi, và
phụng-thờ Thƣợng-Đế sống, Hoạt-Phật,
Thƣợng-Đế Ngƣời sống _ tất cả sinh-linh
khoác một hình nhân-loại _ Thƣợng-Đế ở
phƣơng-diện đại-đồng cũng nhƣ đặc-thù .
Hành thiện cho tha-nhân vì nhân-từ thì
tốt, nhƣng phục-vụ tất cả chúng-sinh với tinh-
thần của Chúa còn tốt hơn .
Bình-thản và lặng-lẽ, bền-bỉ hành-động
và không báo chí lừa phỉnh, không cầu danh-
tiếng, các con phải luôn luôn nhớ lấy điều ấy .
Ôi ! Tàn bạo ! Các con không biết mặt
phải là bạo tàn và mặt trái là nô-lệ. Đứa nô-lệ
với kẻ bạo chúa là đồng nghĩa .
PHẬT KAKYAMUNI
178
Đi đi, tất cả các con, bất cứ đến đâu xẩy
ra nạn dịch hay đói kém, hay là ở đâu nhân-dân
bị tai ƣơng và hãy soa dịu đau khổ của chúng.
Quá lắm các con có thể chết trong nỗ-lực. Có
hề chi ? Biết bao nhiêu ngƣời nhƣ các con sinh
ra và chết đi nhƣ sâu bọ hàng ngày ? Điều ấy
có làm thay đổi gì thế-giới nói chung ? Chết,
các con đều phải chết, nhƣng hãy chết cho một
lý-tƣởng lớn, và chết cho một lý-tƣởng lớn còn
hơn sống ở đời. Hãy truyền-bá cái lý-tƣởng ấy
từ cửa này đến cửa khác và các con sẽ tự làm
lợi-lạc cho mình cũng nhƣ đồng thời phụng-sự
tổ-quốc, làm lợi cho nƣớc. Vào các con mà
tƣơng-lai hy-vọng của nƣớc nhà trông-cậy. Ta
cảm thấy cực buồn vì thấy các con sống một
cuộc đời bất-động. Hãy bắt tay vào hành-động
_ làm việc không trì-hoãn _ cái chết mỗi ngày
càng gần kề ! Không nên ngồi ỳ đấy mà nghĩ
rằng sự-vật sau cùng sẽ đến với thời-gian. Hãy
nhớ rằng chẳng có gì sẽ đến nhƣ thế .
Năng-lực và sự-vật tự chúng sẽ đến. Hãy
bắt tay vào công việc và các con sẽ thấy năng-
lực kỳ-lạ sẽ đến và các con sẽ cảm thấy khó mà
chịu nổi. Cả đến việc nhỏ-mọn làm cho tha-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
179
nhân cũng thức tỉnh nơi mình năng-lực, cả đến
nghĩ điều tốt nhỏ nhất cho tha-nhân dần dần
cũng thấm vào lòng mình sức-mạnh của sƣ-tử.
Ta yêu quý hết sức tất cả các con mãi mãi,
nhƣng ta mong muốn tất cả các con chết trong
hành-động vị-tha _ Ta có thể vui vẻ nhìn thấy
các con làm điều ấy !
Hãy gạt đi những ý-nghĩ về nghèo khó.
Các con nghèo khó về mặt gì ? Phải chăng các
con cảm thấy thƣơng tiếc vì các con không có
một cỗ xe song-mã hay là một bầy tùy-tùng để
sai bảo ? Nhƣng cái ấy là gì ? Các con ít có biết
nhƣ thế nào các con có thể làm toàn-vẹn tất cả
ở đời, nếu ngày đêm các con vất-vả cho tha-
nhân với máu nóng của tâm-hồn .
Có một ngày kia khi ngƣời ta hiểu rắng
phục-vụ một ngƣời, dù chỉ làm một điếu thuốc
cũng còn giá-trị hơn cả triệu lần thiền-định .
Chừng nào tín-ngƣỡng của các con là
" Chớ chạm vào ta " và bát cơm là Thần-linh,
các con không thể tiến-bộ về tinh-thần đƣợc .
PHẬT KAKYAMUNI
180
Kết-quả của mọi công việc thì lẫn lộn cả
thiện và ác. Không làm gì có việc thiện mà
không có một điểm ác bên trong. Cũng ví nhƣ
khói quanh ngọn lửa, một số điều ác luôn luôn
bám vào hành-vi. Chúng ta phải đảm nhận
những công việc mang lại khối lớn điều thiện
và lƣợng nhỏ điều ác .
Các con nghĩ dù con kiến cũng sẽ chết vì
thiếu sự cứu giúp của các con ƣ ? Thật là quá
đỗi phạm-thƣợng ! Thế-giới không cần đến các
con chút nào. May thay cho chúng ta là đƣợc
ban cho đặc-ân để hành-động cho Ngài, chứ
không phải để giúp-đỡ Ngài. Hãy đoạn-tuyệt
danh-từ " Cứu giúp " khỏi tinh-thần các con đi.
Các con không có thể cứu-giúp, điều đó là
phạm-thƣợng. Các con chỉ phụng-thờ. Hãy
đứng với thái-độ kính-cẩn đối với toàn-thể vũ-
trụ và bấy giờ vô-hệ-lụy hoàn-toàn sẽ đến .
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi nghĩ rằng
cuồng-tín đã là sự yếu-ớt lớn trong hành-vi,
nhƣng nay khi tôi lớn , có tuổi tôi thấy điều ấy
là sai .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
181
Bổn-phận bất cứ loại nào không đƣợc coi
nhẹ, khinh-thƣờng. Một ngƣời không đƣợc xét-
đoán bằng tính-chất của bổn-phận, mà phải
bằng cách y làm bổn-phận ấy nhƣ thế nào. Một
ngƣời thợ đóng giầy làm xong đôi giầy đẹp chỉ
trong khoảng thời-gian ngắn nhất là một ngƣời
tốt hơn trong nghề và công-việc của y còn có
giá-trị hơn là một giáo-sƣ nói lảm-nhảm hàng
ngày trong đời y. Mỗi bổn-phận đều thiêng-
liêng và bổn-phận sùng-bái là hình-thức cao
nhất của phụng-thờ Thƣợng-Đế .
Làm việc cho đến chết ! Ta ở bên các
con, và khi Ta đi rồi tinh-thần Ta sẽ làm việc
với các con. Cuộc đời này đến và đi, của-cải,
danh-vọng, thích-thú chỉ thoảng qua trong ít
ngày. Tốt hơn, tốt hơn hết là chết trên trƣờng
bổn-phận, truyền-bá sự thật hơn là chết nhƣ là
một con sâu trần-thế. Tiến lên !
Bỏ đi lòng ghen-tỵ và tự-phụ. Hãy học
làm việc hợp nhất cho tha-nhân. Đấy là điều
cần nhất của nƣớc nhà .
PHẬT KAKYAMUNI
182
Con ơi ! Không một ngƣời nào, một dân-
tộc nào có thể ghét tha-nhân mà sống đƣợc. Số-
phận Ấn-Độ đã định chính ngày ngƣời ta phát-
minh ra chữ Mlehha ( Ngoại-lai ) và đứng lại
không cảm-thông với tha-nhân .
Ta để di-chúc cho các con, hỡi thanh-
niên, cái đức cảm-thông, cái lòng phấn-đấu cho
kẻ nghèo, dân ngu, kẻ bị áp-chế. Ngay giờ phút
này hãy đến đền thờ Parthasarathi, và trƣớc mặt
Ngài, ngƣời bạn của kẻ nghèo và kẻ chăn bò
thấp-hèn của Gokula, ngƣời không từng lùi để
ôm-ấp Guhaka hạ-cấp, ngƣời nhận lời mời của
một con đĩ hơn là của nhà qúy-tộc và đã cứu-độ
nàng trong sự Giáng-thế làm Phật _ phải, và
hãy cúi mặt xuống trƣớc Ngài và dâng lên Ngài
đại-lễ, cúng hiến tất cả đời mình cho những kẻ
vì chúng mà Ngài Giáng-thế, mà Ngài yêu dấu
hơn tất cả, ấy là vì chúng nghèo đói, thấp hèn,
bị áp-chế .
Chúng ta có khả-năng làm thiện cho thế-
giới chăng ? Theo nghĩa tuyệt-đối thì không ;
theo nghĩa tƣơng-đối thì có .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
183
Đạo-hữu ơi ! Chúng ta tất cả hãy làm việc
mạnh lên, không còn thời-giờ để ngủ. Trông
vào việc làm của chúng ta mà Ấn-Độ tƣơng-lai
đến. Ấn-Độ ấy sẵn-sàng chờ-đợi. Ấn-Độ ấy chỉ
đang ngủ. Đứng lên và tỉnh dậy, và hãy nhìn
địa-vị của Ấn-Độ ở đây, trên ngai vĩnh-cửu của
Ấn-Độ, cải lão, phục-sinh vinh-quang hơn bao
giờ hết, đất mẹ đẻ của chúng ta .
Ai muốn phụng-thờ Thần Sáng-tạo Siva
phải phụng-sự các con của Ngài _ phải phụng-
sự tất cả chúng-sinh, tạo-vật của thế-giới này
trƣớc hết. Trong Luận ( Sastra ) có nói những
kẻ nào phụng-sự tôi-tở của Thƣợng-Đế là bầy-
tôi lớn nhất của Ngài. Vô-ngã là chứng-nghiệm
của tôn-giáo. Kẻ nào vô-ngã hơn thì tâm-linh
hơn và gần với Thần-linh Siva hơn. Và nếu
một ngƣời vị-ngã tự-kỷ thì dù có chiêm-bái tất
cả đền-thờ, ngắm nhìn tất cả đất hành-hƣơng,
tự vẽ mình nhƣ một con báo, y vẫn càng xa-
cách với Thần-linh Siva .
Đây là căn-bản của tất cả phụng-thờ _ là
lòng tinh-khiết và làm việc thiện cho tha-nhân.
PHẬT KAKYAMUNI
184
Kẻ nào thấy Thần Siva ở tại ngƣời nghèo,
ngƣời hèn yếu và ngƣời bệnh-hoạn, thực-sự y
phụng-thờ Siva, và nếu y chỉ thấy Siva trong
hình-tƣợng thì đấy mới chỉ là bƣớc đầu. Ngƣời
nào đã phụng-sự và cứu giúp một ngƣời nghèo
khó, coi nhƣ thấy Siva nơi y, không nghĩ đến
giai-cấp, tín-ngƣỡng hay chủng-tộc hay là cái
chi khác, Thần Siva hài-lòng với ngƣời ấy hơn
là với ngƣời chỉ thấy Siva trong đền-thờ .
Chớ thử phá mất lòng tin của bất cứ ai cả.
Nếu có thể thì hãy đem cho ngƣời ta cái gì hay
hơn ; nếu có thể đƣợc hãy giữ ngƣời ta ở vị-trí
của y và cho y một thúc-đẩy tiến lên. Hãy làm
nhƣ thế nhƣng đừng phá-hoại cái chi ngƣời ta
sẵn có .
Có chi tốt, nếu chúng ta thừa-nhận trong
lời cầu-nguyện Thƣợng-Đế là Cha chung của
tất cả chúng ta mà trong đời sống hàng ngày
chúng ta không cƣ-xử với mọi ngƣời nhƣ là
anh em đồng-bào ?
Trƣớc hết chúng ta hãy lau sạch cái vết
mà thiên-nhiên luôn luôn đánh dấu trên trán
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
185
của một kẻ nô-lệ, _ di-tích của ghen-tị. Không
đƣợc ghen-tị. Sẵn-sàng giúp tay với tất cả
hành-động từ-thiện. Hãy nghĩ đến một ý-nghĩ
thiện đối với chúng-sinh trong ba thế-giới .
Hãy nhìn vào " biển cả " mà không nhìn
vào " sóng " ; Hãy thấy giữa con kiến và thần
tiên không khác nhau chút nào. Tất cả các con
sâu đều là đồng-bào anh em của dân thành Cơ-
Đốc Nazareth. Làm sao ngƣời ta có thể nói
ngƣời này quý hơn ngƣời kia ? Mỗi ngƣời có
giá-trị ở tại chính vị-trí của nó .
Nay các con phải tạo lấy nhân-cách của
Mahavira với lý-tƣởng của mình. Hãy xem
theo mệnh-lệnh của Ramchandra, y đã vƣợt
qua biển cả. Y không màng đến sống hay chết !
Y đã làm chủ hoàn-toàn giác-quan của y và
hiền-trí lạ-lùng. Nay các con phải xây-dựng
cuộc đời mình trên đại lý-tƣởng phụng-sự cho
nhân-cách. Qua đấy tất cả các lý-tƣởng khác sẽ
dần dần biểu-hiện ở cuộc đời. Phục-tòng Sƣ-
phụ không thắc-mắc, và tuân theo nghiêm-khắc
Tĩnh-giới ( Brahmacharya ), đấy là bí-quyết
PHẬT KAKYAMUNI
186
thành-công. Nhƣ một mặt Hanuman đại-biểu
lý-tƣởng phụng-sự và mặt khác nó đại-biểu
lòng dũng-cảm sƣ-tử, làm cho thế-giới kinh-
ngạc .
***
*
TỰ CHẾ ( SELF CONTROL )
Hãy biết rằng nói xấu ngƣời trong riêng-
tƣ là tội-lỗi. Các con phải hoàn-toàn tránh điều
ấy. Nhiều điều có thể hiện ra trong tinh-thần,
nhƣng dần dần từ quả trứng làm nên con bò,
nếu các con thử phô-diễn chúng. Tất cả mọi
điều sẽ hết nếu các con tha-thứ và quên đi .
Nếu có một ai đến con để cãi-vã thì nhã-
nhặn tự rút lui. Con phải tỏ cảm-tình với ngƣời
của tất cả môn-phái tín-ngƣỡng tôn-giáo. Khi
những đức-tính chủ-yếu ấy biểu-hiện nơi các
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
187
con, thì chỉ bấy giờ các con mới có khả-năng
hành-động với tất cả năng-lực lớn-lao .
Hòa-hợp tính nghiêm-túc với tính thơ-ấu
hồn-nhiên. Sống hòa-hài với tất cả. Bỏ đi tất cả
ý-tƣởng tƣ-kỷ và không nuôi quan-điểm bè-
phái. Tranh-biện vô ích là tội lớn .
Sự thất-vọng không phải tôn-giáo bất cứ
nhƣ thế nào. Bằng hòa-nhã và tƣơi cƣời nó đƣa
các con đến gần hơn với Thƣợng-Đế, gần hơn
cả bằng với sự cầu-nguyện nào .
Vị-trí thƣờng-trụ của Hoạt-ngã, cái thân-
thể này là một phƣơng-tiện chính thật của
hành-vi, và kẻ nào đổi nó thành địa-ngục là
phạm tội, và kẻ nào chểnh-mảng nó cũng đáng
chê-trách .
Đừng tím-kiếm, không sờ chạm cả với
ngón chân con cái gì " bất khả tƣ nghị " .
Nếu kẻ nào đến nói xấu một ai trong anh
em của y, hãy từ-chối nghe y hoàn-toàn. Là
PHẬT KAKYAMUNI
188
một tội lớn để tai nghe. Tại ở đấy sẵn chứa
mầm tội-lỗi tƣơng-lai. Hơn nữa nó mang theo
thất-bại của mọi ngƣời. Hãy dung thứ hàng
triệu ngƣời phạm lỗi .
Nếu ta không thấy lạc-thú trong đời sống
tinh-thần, phải chăng ta đã tìm thỏa-mãn trong
đời sống giác-quan ? Nếu ta không có đƣợc
nƣớc cam-lồ, phải chăng ta sẽ quay xuống rãnh
nƣớc nhơ ?
Hạnh-phúc tự hiện ra trƣớc mặt ngƣời đội
đầu vòng hoa đau buồn. Ai mong đón lấy hạnh-
phúc cũng phải đón lấy đau buồn .
Ngƣời ta có thể đạt đƣợc độc-lập chính-
trị, xã-hội, nhƣng nếu ngƣời ta nô-lệ đam-mê
và dục-vọng thì ngƣời ta không thể cảm thấy
thuần-túy của chân tự-do .
Cả đến kẻ điên nhất cũng có thể hoàn-
thành một công việc, nếu nó thích-hợp tâm tình
nó. Nhƣng ngƣời thông-minh là ngƣời có thể
biến đổi mọi công việc thành thích-hợp với sở-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
189
thích của mình. Không công việc gì là không
trọng-yếu cả .
Chính là cuộc tranh-đấu chống thiên-
nhiên chứ không phải tuân theo thiên-nhiên mà
loài ngƣời thành loài ngƣời .
Không bao giờ bàn về tính xấu của ngƣời
khác, bất cứ chúng xấu đến chừng nào. Không
tích sự gì mà làm thế. Con không bao giờ cứu
giúp đƣợc một ngƣời bằng cách nói về tính xấu
của y, con làm thƣơng-tổn y và tự thƣơng-tổn
mình nữa .
Kẻ nào biết về một điếu thuốc chỉ làm
đúng cách cũng có thể thiền-định đúng cách .
Ngƣời đã tự chế-ngự đƣợc thân tâm thì
ngoại vật gì có thể ảnh-hƣởng đƣợc, đối với y
không còn hệ-lụy. Tinh-thần y đã trở nên tự-do,
chỉ có ngƣời nhƣ thế mới đáng sống đàng-
hoàng ở đời .
PHẬT KAKYAMUNI
190
Chúng ta càng bình-tĩnh bao nhiêu thì
thần-kinh ít vọng-động bấy nhiêu, càng yêu
thƣơng bao nhiêu thì công việc của chúng ta
càng tốt hơn .
Các con nên làm việc nhƣ một ngƣời chủ-
động chứ không nhƣ một kẻ nô-lệ, làm việc
không ngừng, nhƣng không phải làm việc của
một kẻ nô-lệ .
Không lệ-thuộc " hệ-lụy " mặc cho sự-vật
hành-động, để mặc khu-nõa hành-động ; hành-
động không nghĩ, nhƣng không để một gợn
sóng chinh-phục tinh-thần mình. Hành-động ví
nhƣ mình là một lữ-hành, khách lạ trên mặt đất
này. Làm việc liên-tục không ngừng, nhƣng
không tự buộc mình vào công việc " vi nhi vô
vi " . Hệ-lụy thì ghê-gớm đáng sợ .
Nên tránh sự bất-động bằng mọi cách.
Hoạt-động luôn luôn có nghĩa kháng-cự.
Kháng-cự tất cả điều ác ở tinh-thần cũng nhƣ
vật-chất, và đến khi con đã kháng-cự thành-
công, bấy giờ bình-tĩnh sẽ đến .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
191
Đối với ngƣời nào đã tự bắt đầu ghét
mình thì cánh cửa trụy-lạc đã sẵn mở ; và đối
với một dân-tộc cũng vậy. Bổn-phận đầu tiên
của chúng ta là không đƣợc tự ghét mình, bởi
vì để tiến lên, chúng ta trƣớc hết phải tin vào
mình và rồi tin vào Thƣợng-Đế .
Nếu ở Ấn-Độ hiện nay không có tội-lỗi
công-khai là vì sự nô-lệ này. Mọi ngƣời đòi
chỉ-huy và không một ai muốn tòng phục. Và
điều ấy là do thiếu mất đức trinh tiết cổ-truyền.
Trƣớc hết học tập phục-tòng. Sự chỉ-huy sẽ tự
nó đến. Trƣớc tiên luôn luôn học làm ngƣời
hầu, và con sẽ xứng-đáng làm một ngƣời chủ .
Tất cả tƣ-tƣởng và hành-động làm cho
năng-lực và tinh-túy của tâm-hồn thu vào đều
là hành-động xấu, tƣ-tƣởng xấu ; Và tất cả tƣ-
tƣởng và hành-động khiến cho tâm-hồn tự
biểu-hiện, kỳ thực làm cho năng-lực xuất ra,
đều là tốt và hành-động đạo-đức .
Tinh-thần không chế-ngự và hƣớng-dẫn
sẽ kéo chúng ta xuống, xuống mãi, làm chúng
PHẬT KAKYAMUNI
192
ta đau buồn vì chúng ta ; tinh-thần đƣợc chế-
ngự và hƣớng-dẫn sẽ cứu-vớt chúng ta, giải-
phóng chúng ta .
Hòa-hợp với thiên-nhiên có nghĩa là
ngƣng-đọng, là chết. Làm thế nào mà ngƣòi ta
đã dựng đƣợc cái nhà ấy ? Bằng cách hòa-hợp
với thiên-nhiên ƣ ? Không, bằng cách tranh-
đấu chống thiên-nhiên. Chính là cuộc tranh-đấu
chống thiên-nhiên nó tạo nên sự tiến-bộ của
nhân-loại, không phải là thích-hợp với nó .
Không đƣợc nhận ra tính xấu ở tha-nhân.
Tính xấu là vô-minh, là nhu-nhƣợc .
Bất cứ cái gì làm chậm bƣớc tiến lên hay
là giúp sự sa-đọa xuống là tật xấu ; bất cứ gì
giúp vƣợt lên và trở nên hòa-hài là đạo-đức .
Tiền-tài không đáng giá, danh-vọng
không đáng giá, học-thức cũng vậy. Chỉ có yêu
thƣơng là đáng giá, tính-cách nó mở đƣờng cho
nó qua bức tƣờng khó-khăn, kiên-cố nhƣ kim-
cƣơng .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
193
Bản thân sống thực đau thƣơng ,
Thích-thú phù vân hão, vô thƣờng ;
Mục-tiêu thì mờ mịt tối tăm ,
Dũng-sĩ vất-vả trong đêm trƣờng ,
Dốc toàn lực để đảm đƣơng .
Công việc chính của ta đã thành-tựu, ảnh-
hƣởng lớn nhất đƣợc thi-thố chừng nào chúng
ta không còn ý-nghĩ về mình. Hãy hoàn-toàn
nhƣợng-bộ, hoàn-toàn không quan tâm, bấy
giờ, chỉ bấy giờ các con mới có thể làm việc
thật sự .
Tƣởng-tƣợng không trong sạch cũng xấu
nhƣ hành-động không trong sạch. Tiết-chế dục-
vọng đƣa đến kết-quả tối cao .
Thản-nhiên với hành-động tốt hay xấu
của mình, và không bao giờ nghĩ đến nữa. Cái
gì đã qua là qua. Ném bỏ hết mê-tín. Không có
chút nhu-nhƣợc cả trƣớc mặt cái chết. Không
hối-hận, không ngẫm-nghĩ về hành-vi đã qua
và không nhớ lại những hành-vi tốt của mình,
hãy giải-thoát ( azad ) .
PHẬT KAKYAMUNI
194
Thế-giới đang đòi hỏi nhân-cách, tính-
cách. Thế-giới cần những ngƣời có tình-yêu
nhiệt-thành, vô-tƣ. Cái tinh-yêu ấy sẽ khiến
mỗi lời nói ra nhƣ tiếng sấm sét. Tỉnh dậy, tỉnh
dậy hỡi linh-hồn vĩ-đại ! Thế-giới đang cháy
trong thống khổ. Các con có thể ngủ đƣợc ƣ ?
Tôi càng lớn tuổi, tôi thấy rằng tôi càng
trông đợi sự vĩ-đại ở những vật nhỏ-mọn. Tôi
muốn biết xem một vĩ-nhân ăn mặc cái gì, và
nói với tôi-tớ họ thế nào. Tôi muôn thấy sự vĩ-
đại của ngài Philip Sidney. Có ít ngƣời nhớ đến
sự khao-khát của ngƣời khác cả đến lúc hấp-
hối. Nhƣng bất cứ ai cũng sẽ trở nên lớn ở địa-
vị lớn ! Cả đến kẻ nhát cũng sẽ trở nên can-
đảm trong sự chiếu rọi của đèn-pha trên sân-
khấu. Cả thế-giới nhìn vào. Trái tim nào chẳng
rung-động ? Mạch máu ai sẽ không chạy mau
cho tới khi nó có thể làm hết sức mình ? Càng
ngày sự thật vĩ-đại đối với tôi càng là con sâu
làm bổn-phận của nó lặng-lẽ, bền-bỉ từng giờ
từng phút, hết lúc này đến lúc khác không
ngừng .
***
*
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
195
HY SINH ( SACRIFICE )
Nhiều việc to lớn chỉ có thể thành-tự bằng
sự hy-sinh lớn-lao .
Tất cả phải đƣợc hy-sinh đi nếu cần cho
một tƣ-tƣởng đại-đồng-tính .
Hãy xuống địa-ngục để mua lấy sự giải-
thoát cho tha-nhân. Không có Giải-thoát
( Mukti ) gì trên mặt đất để đƣợc gọi là của
chính tôi .
Giải-thoát chỉ để cho ai hy-sinh tất cả cho
tha-nhân, còn nhƣ những kẻ kia ngày đêm đánh
giá đầu óc với điệu : " Cứu vớt con ! Cứu vớt
con ! " làng thang khắp nẻo với hạnh-phúc
chân-thật của mình, hủy-hoại cả hiện-tại và
tiền-đồ tiến-triển, và điều ấy ta đã mắt thấy
nhiều lần .
PHẬT KAKYAMUNI
196
Không xin chi cả, không đòi chi đền đáp
lại. Cho đi cái chi mình có thể cho, nó sẽ trở lại
các con _ nhƣng không đƣợc nghĩ thế lúc này.
Nó sẽ đƣợc đền đáp lại gấp bội _ một ngàn lần
_ nhƣng không đƣợc để ý vào đấy. Con có
năng-lực cho đi. Cho đi và thế là hết .
Không có đức tính nào cao cả hơn là bố-
thí. Ngƣời hèn thấp nhất là kẻ chìa tay tiếp
nhận và ngƣời cao quý nhất là ngƣời mở tay
cho đi. Cái tay sinh ra để luôn luôn cho. Cho
miếng cơm cuối cùng của con đi, dù con đang
đói. Con sẽ tự-do ngay lập tức nếu con tự chết
lả bằng cách bố-thí tha-nhân. Tức thì con sẽ
đƣợc hoàn-thành, con sẽ thành Phật .
Cần chi danh tiếng ? Ném tuột nó đi !
Nếu trong sự cố-gắng đem miếng ăn cho miệng
đói lả, dù danh-tiếng, của cải và tất cả có bị
phá-hủy, con đƣợc ân-huệ bội-phần. Chính cái
tâm nó chinh-phục, không phải cái óc. Sách
Kinh và học-thức Đạo-dẫn Yogas và Thiền-
định, và Giác-ngộ, tất cả chỉ là cát bụi so với
tình-yêu .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
197
Ấn-Độ cần ít nhất một sự hy-sinh một
ngàn thanh-niên _ ngƣời, tinh-thần và không
phải kẻ vô-tri vô-giác .
Sự trụy-lạc của một tông-phái tôn-giáo
bắt đầu từ ngày mà sự sùng-bái nhà giầu gia-
nhập .
Điều cốt-yếu là hy-sinh từ bỏ _ không có
từ bỏ thì không ai có thể đem cả tâm-hồn làm
việc vị-tha. Ngƣời từ bỏ nhìn tất cả với con mắt
thản-nhiên _ vậy thì tại sao con nuôi ý-tƣởng
vợ con là của riêng mình hơn là ngƣời khác ?
Tại ngay chính ngƣỡng-cửa của mình, chính
Chúa Narayana ở hình-thể một kẻ hành-khất,
nghèo khó đang chết đói lả ! Thay vì cho ngƣời
ấy chút gì, các con chỉ biết thỏa-mãn ngon
miệng với mỹ-vị của vợ con hay sao ? Sao, đấy
là cầm-thú !
Cái gì vị-kỷ thì phi đạo-đức và cái gì vô-
tƣ là đạo-đức .
PHẬT KAKYAMUNI
198
Chúng ta phải nhớ kỹ rằng tất cả chúng ta
đều nợ thế-giới và thế-giới không nợ chúng ta
chi cả. Tất cả chúng ta đều đƣợc sự ƣu-đãi lớn
để đƣợc phép làm một điều gì cho thế-giới.
Cứu giúp thế-giới, sự thực là chúng ta tự cứu
giúp mình .
Chớ có đứng trên bệ cao và cầm năm
đồng xu mà nói : " Này ngƣời nghèo kia của tôi
ơi " nhƣng phải biết ơn rằng ngƣời nghèo ấy ở
tại đây để các con cho quà y là để tự giúp lấy
mình. Không phải ngƣời nhận quà đƣợc ân-huệ
mà chính là ngƣời bố-thí .
Vô-tƣ, vị-tha thì lợi-lạc hơn nhƣng chỉ vì
ngƣời ta không có đủ kiên-nhẫn để thực-hành .
Hãy phi-thƣờng. Không đại sự gì có thể
thành-tựu đƣợc mà không có hy-sinh. Chính
Thần-Ngã bản-thân tự hy-sinh để sáng-tạo vũ-
trụ. Bỏ xuống tất cả thích-nghi, lạc-thú, danh-
tiếng địa-vị, cả đến sinh-mạng của các ngƣơi
và bắc một nhịp cầu với giây xích nhân-loại để
cho hàng triệu ngƣời vƣọt qua cái bể đời này.
Đem tất cả thiện năng lại với nhau. Không để ý
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
199
đến dƣới cờ-hiệu nào các ngƣơi đi. Không bận
tâm vào mầu sắc xanh, trắng hay đỏ, nhƣng hòa
tất cả mầu sắc mà tạo thành bạch nhiệt-quang,
mầu của tình-yêu. Mầu-sắc của chúng ta là
hành-động phục-vụ. Kết-quả sẽ tự liệu lấy nó .
Trong thế-giới luôn luôn giữ vai-trò của
ngƣời cho. Cho đi tất cả và không đợi đền-đáp.
Cho tình-yêu, cho trợ giúp, cho việc làm phục-
vụ, cho cái gì nhỏ nhất ngƣơi có khả-năng,
nhƣng tránh xa trao đổi. Không đặt điều-kiện
và không có gì để lợi-dụng. Chúng ta hãy cho
đi, tự lòng tốt xuất ra, cũng theo đúng nhƣ
Thƣợng-đế ban ơn cho chúng ta vậy .
***
*
PHẬT KAKYAMUNI
200
ĐỨC TIN ( SRADDÀ )
Không tin-cậy vào các ngƣời gọi là giầu-
có, họ là sự chết hơn là sự sống. Hy-vọng nằm
tại trong các ngƣơi _ tại kẻ khiêm-tốn, thấp hèn
nhƣng rất tín-ngƣỡng. Hãy có lòng tin vào
Chúa Tối-cao. Hãy cho Ta một ngƣời chân-
thật, Ta không cần khối đông tín-đồ. Không
bận tâm vào ngƣời nào giúp-đỡ mình. Chẳng
phải Đấng Tối-cao lớn vô cùng hơn là tất cả
sức giúp-đỡ của nhân-loại đấy ƣ ? Hãy chí
thành _ tin thật vào Chúa, luôn luôn trông-cậy
vào Ngài và các ngƣơi sẽ đi trên con đƣờng
chính, không gì có thể khắc-phục đƣợc các
ngƣơi .
Tu lấy đức phục-tòng, nhƣng không đƣợc
bỏ đức tin của mình. Không có thể cầm quyền,
trừ-phi có sự phục-tòng đối với cấp trên.
Không có sự-nghiệp lớn nào có thể thành-tựu
mà không có sự tập-trung những năng-lực của
cá-nhân ấy .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
201
Mỗi ngƣời các con phải là một vĩ-nhân _
phải, đấy là khẩu-hiệu của Ta. Phục-tòng,
chuẩn-bị và nhiệt tâm với chính-nghĩa, nếu các
ngƣơi có đủ ba điều ấy thì không có gì có thể
bắt đƣợc các ngƣơi lùi bƣớc .
Rèn sắt đang khi nó còn đỏ, ƣơn lƣời
không đƣợc. Vứt tuột tất cả ý-tƣởng ghen-tị và
vi-kỷ, một lần chót. Tiến lên trên đƣờng thực-
tiễn với nghị-lực lạ kỳ để hành-động với đầy đủ
sức mạnh. Ngoài ra Chúa Tối-cao sẽ chỉ-dẫn
đƣờng cho .
Không có gì có thể làm đƣợc một cách
vội-vàng. Tinh-khiết, nhẫn-nại và kiên-trì là ba
nguyên-tắc cốt-yếu của thành-công và trên hết
là tình-yêu. Tất cả thời giờ là của các con.
Không nên vội-vàng, không hợp thời .
Trong lịch-sử của mỗi dân-tộc, luôn luôn
các con thấy, chỉ có cá-nhân nào tự tin vào
mình mới đã trở nên vĩ-đại và hùng-cƣờng .
Nếu một ngày nào ngƣời ta hiểu trong
PHẬT KAKYAMUNI
202
một phút rằng ngƣời ta không có thể trở nên vĩ-
đại chỉ do mong muốn, rằng chỉ ai đƣợc Ngài
cất lên mới vƣơn đƣợc lên, và rơi xuống khi
Ngài lôi xuống, bấy giờ tất cả bối rối mới cáo-
chung. Nhƣng còn có chủ-nghĩa vị-kỷ kia tự nó
vô nghĩa, không có năng-lực để vận-động cả
đến ngón tay, nó ngỗ-nghịch biết bao khi nói :
" Ta không muốn để cho một ai vƣơn lên cả ! "
Cái thói tị-hiềm ấy, sự thiếu hành-động phối
hợp là chính đặc-tính của những dân-tộc nô-lệ.
Nhƣng chúng ta phải thử rũ nó đi .
Sự vĩ-đại của những vật nhỏ-mọn _ đấy là
bài-học của Thế-Tôn-Ca ( Gita ), phúc thay có
quyển sách cổ .
Ngƣời chết không trở lại ; đêm qua không
tái hiện ; hải trào tan rồi không nổi lên nữa ;
ngƣời ta cũng không ở lại cùng một thân-thể.
Vậy, hỡi con ngƣời, từ phụng-thờ cái quá-khứ
chết, ta mời ngƣơi thờ cái hiện-tại đang sống ;
từ ngẫm-nghĩ tiếc nhớ cái đã đi rồi, Ta mời
ngƣơi hoạt-động cho hiện-tại ; từ sự phao-phí
năng-lực để vạch lại những con đƣờng đã bị
phá-hủy, mất hút, Ta gọi ngƣời trở lại vẽ những
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
203
con đƣờng cái mới, đặt nằm rất gần . Ai là
ngƣời hiền-triết hãy hiểu lấy .
Cái quan-niệm chân tín-ngƣỡng phải đem
về cho chúng ta lần nữa, cái lòng tin vào chính
mình phải đƣợc thức tỉnh lại, và chỉ bấy giờ tất
cả vấn-đề đặt trƣớc mắt nƣớc ta sẽ dần dần
đƣợc chính ta giải-quyết .
Ngƣơi tƣởng rằng vì ngƣơi ăn nói văn-vẻ
một chút là ngƣơi cao-quý hơn ngƣời dân ngoài
đƣờng phố. Và trên hết nếu ngƣơi thầm tự-đắc
về tâm-linh thì thật khốn-nạn cho ngƣơi. Đấy là
hệ-lụy khủng-khiếp nhất mà con ngƣời từng có.
Ta nhớ lời vĩ-đại của Kinh Katha Upa-
nisad _ Shraddha, hay là đức tin kỳ lạ. Truyền-
bá học-thuyết Shraddha hay là thành-tín ấy là
sứ-mệnh của đời Ta. Hãy để Ta nhắc lại các
ngƣơi rằng cái tín-ngƣỡng ấy là một động-cơ
thế-lực của nhân-loại, và của tất cả tôn-giáo.
Đầu tiên là hãy tự tin vào chính mình. Không
nên trông-đợi vào nhà giầu và vào những ngƣời
có thế-lực tiền của. Ngƣời nghèo làm tất cả sự-
PHẬT KAKYAMUNI
204
nghiệp lớn và vĩ-đại ở thế-giới. Hãy bền chí
vững tâm, và trên hết hãy trong sạch và thành-
thực đến cốt-tủy. Hãy tin vào định-mệnh của
mình .
Bỏ đi cái bệnh lạ-lùng nó luồn vào trong
mạch máu dân-tộc, là cái ý-tƣởng chế-riễu mọi
điều, cái sự mất đứng-đắn. Bỏ nó đi, hãy mạnh
và có đức tin Shradda ấy, thì tất cả mọi vật
khác bắt-buộc sẽ phải theo sau .
Đừng nghĩ rằng các ngƣơi nghèo, rằng
mình không có bạn. Phải, có ai bao giờ nhìn
thấy tiền làm ra ngƣời ? Chính ngƣời mới luôn
luôn làm ra tiền. Toàn thế-giới đã làm nên bởi
năng-lực của con ngƣời, bởi năng-lực của lòng
hăng-hái, bằng năng-lực của đức tin .
Ta cần bề sâu của ngƣời cuồng tín thêm
với bề rộng của ngƣời duy-vật. Sâu nhƣ đại-
dƣơng, rộng nhƣ bầu trời vô-tận, đấy là cái tâm
chúng ta đang cần .
Bỏ đi tất cả những tranh-biện cũ rích,
những tranh-đấu về những vật vô-nghĩa-lý, mà
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
205
bản-chất của chúng vốn là vô-nghĩa. Hãy nghĩ
lại sáu hay bẩy thế-kỷ vừa qua của sự sa-đọa,
khi hàng trăm thanh-niên mới lớn lên đã tranh-
cãi hàng năm về vấn-đề chúng ta nên uống cốc
nƣớc với tay phải hay tay trái, nên rửa tay ba
hay bốn lần một ngày, nên súc-miệng năm hay
sáu lần. Các ngƣơi có thể mong đợi gì ở những
ngƣời suốt đời cãi nhau về những vấn-đề nhất
thời nhƣ thế, và viết những triết-lý bác-học về
chúng ! Có sự nguy-hại cho tôn-giáo của chúng
ta đi vào bếp-núc. Chúng ta chẳng phải tín-đồ
Vedas, phần lớn chúng ta ngày nay, cũng chẳng
phải tín-đồ Puranas hay là Tantras nữa. Chúng
ta chỉ còn là " Chớ sờ vào ". Tôn-giáo của
chúng ta là ở trong xó bếp. Thƣợng-Đế của
chúng ta là xoong nồi, và tôn-giáo là " Chớ sờ
vào ta, ta là Thánh-linh ". Nếu cứ nhƣ thế trong
một thế-kỷ nữa, tất cả chúng ta sẽ đi vào nhà
thƣơng điên .
Các ngƣơi phải có đại nhiệt-thành sùng-
bái làm lý-tƣởng của mình, không phải sùng-
bái lúc này, mà là sùng-bái bình-tĩnh, kiên-trì,
bền-bỉ, giống nhƣ con chim Chātaka, nó nhìn
PHẬT KAKYAMUNI
206
lên trời trong khi đang sấm sét và chỉ muốn
uống nƣớc ở trong mây .
Hãy chết trong cuộc phấn-đấu để trở nên
Thánh-linh, một ngàn lần ƣớc mong chết. Chớ
nản lòng. Khi không có đƣợc nƣớc ngọt cam-
lộ, không phải lý do để chúng ta phải uống
thuốc-độc .
Không bao giờ cãi nhau về tôn-giáo. Tất
cả cãi-cọ và tranh-giành về tôn-giáo chỉ tỏ rằng
ta thiếu mất tín-ngƣỡng tâm-linh. Tranh-biện
tôn-giáo luôn luôn ở ngoài vỏ-cứng. Khi nào
tinh-khiết, khi nào tâm-linh đi khỏi để lại tâm-
hồn khô-khan, bấy giờ hãy bắt đầu tranh cãi, và
trƣớc đó thì không nên .
Không nên để ý vào học-thuyết, không
bận tâm vào giáo điều, giáo-phái, nhà-thờ hay
đền điện, chúng không đáng kể đối với thực-
thể của sinh-tồn ở mỗi con ngƣời ; nó là tâm-
linh, và nó càng phát-triển ở một ngƣời nào thì
ngƣời ấy càng có năng-lực về điều thiện. Trƣớc
tiên hãy phát-triển tâm-linh, thu-hoạch lấy nó
và không phê-bình một ai, vì rằng tất cả giáo-lý
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
207
và học-thuyết tín-ngƣỡng đều có ít nhiều cái
hay bên trong. Hãy chứng-tỏ bằng đời sống của
mình, rằng tôn-giáo không ở lời nói, môn-phái,
mà nó có nghĩa là thực-hiện tâm-linh .
Thành-thực trong tin-tƣởng và trong sạch
ở động-cơ, chắc chắn sẽ đạt đƣợc ngày Chúa
nhật. Và cả đến một thiểu-số có đủ điều ấy
cũng chắc nhằm thắng tất cả bất-hòa tranh-
luận .
Chân-lý trong sạch và vô-tƣ _ bất cứ ở
đâu nó hiện-diện thì không có thế-lực nào dƣới
hay trên trời có thể nghiền nát đƣợc ngƣời sở
hữu những cái ấy. Có đủ trong mình những
yếu-tố ấy, một cá-nhân có thể đối-lập với toàn-
thể vũ-trụ trƣớc mặt vậy .
Đứng lên ! Tỉnh dậy ! và không dừng
bƣớc cho chí đạt đƣợc tới đích .
***
*
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
209
TIẾNG GỌI HỒN ẤN-ĐỘ
Ôi Ấn-Độ ! Chớ quên _ rằng phụ-nữ lý-
tƣởng của Ngƣời là Sita, Savatri, Damayanti ;
Chớ quên _ rằng Thƣợng-Đế của Ngƣời thờ-
phụng là Nhà Khổ-hạnh lớn nhất trong hàng
khổ-hạnh Samkara, từ bỏ tất cả, Chúa của
Uma ; Chớ quên _ rằng hôn-nhân của Ngƣời,
tài-sản, đời sống của Ngƣời không phải là
thích-thú giác-quan, không phải vì hạnh-phúc
cá-nhân riêng của Ngƣời _ rằng Ngƣời sinh ra
là một hiến mình cho bàn-thờ Đức Mẹ ; Chớ
quên _ rằng trật-tự xã-hội của Ngƣời chỉ là
phản-ảnh của Mẫu-quốc Đại-đồng Vô-biên ;
Chớ quên _ rằng tầng lớp hạ-lƣu nhất, dân ngu,
dân nghèo, mù-chữ, kẻ đánh giầy, phu quét
đƣờng đều là máu thịt của Ngƣời. Ngƣời dũng-
cảm, hãy mạnh bạo lên, can-đảm, hãy hãnh-
diện đƣợc là ngƣời Ấn _ và hãnh-diện tuyên-
bố : " Tôi là một ngƣời Ấn _ mọi ngƣời là anh
em của tôi ". Hãy nói : " Ngƣời Ấn ngu-dốt,
ngƣời Ấn nghèo-nàn và trụy-lạc, ngƣời Bà-La-
PHẬT KAKYAMUNI
210
Môn Ấn, ngƣời hạ-cấp Ấn, đều là anh em của
tôi ". Cả anh nữa, chỉ mặc có cái khổ quanh
lƣng, hãy hãnh-diện tuyên-bố cao giọng vang
lên : " Ngƣời Ấn là anh em của tôi _ ngƣời Ấn
là cả đời sống của tôi, chƣ Thần Ấn-Độ là
Thƣợng-Đế của tôi, xã-hội Ấn là cái nôi của
tuổi sơ-sinh tôi, vƣờn trẻ thời niên-thiếu của
tôi, vùng trời thiêng, Ba-nai-na ( Varanasi )
tuổi già của tôi ". Này anh em : " Đất Ấn-Độ là
Thiên-đƣờng Tối-cao, điều lành của Ấn-Độ là
điều lành của tôi ". Và hãy nhắc đi nhắc lại,
cầu-nguyện ngày đêm _ " Ôi Chúa Gauri, Ôi
Ngƣời Đức Mẹ của Vũ-trụ, hãy ban cho con
đức-tính nam-nhi ; Ôi Ngƣời Mẹ của Sức-
mạnh, lấy ở con sự hèn yếu đi, lấy đi tính phụ-
nữ ở con và làm cho con thành một trƣợng-
phu ! "
Ôi Ấn-Độ, đây là cái tai-họa lớn của
Ngƣời. Lời chú mô-phỏng Tây-phƣơng ám-ảnh
Ngƣời sâu đậm đế nỗi điều xấu, tốt không còn
do lý-trí, phán-đoán biện-biệt hay là căn-cứ vào
Kinh Thánh Shastras quyết-định. Bất cứ ý-
tƣởng gì, bất cứ tác-phong gì ngƣời da trắng
đề-cao hay là ƣa-thích đều đƣợc cho là hay, cái
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
211
gì chúng không chuộng hay là chê-bai đều là
xấu. Than ôi ! Còn có bằng-chứng cụ-thể nào
hơn về sự điên rồ ấy nữa ?
Luôn luôn nhớ rằng trên thế-giới không
có nơi nào mà định-chế thực sự tốt đẹp hơn về
mục-đích và đối-tƣợng bằng định-chế của đất
này. Tôi đã từng thấy giai-cấp ở hầu hết các
nƣớc trên thế-giới, nhƣng không đâu mà kế-
hoạch và mục-tiêu của chúng vẻ-vang đƣợc
bằng ở đây. Nếu giai-cấp xã-hội không có thể
tránh đƣợc nhƣ thế thì tôi muốn có một giai-
cấp của sự tinh-khiết và văn-hóa, và tự hy-sinh
hơn là giai-cấp của dollars. Bởi vậy, chớ phát-
biểu một lời kết án. Hãy ngậm miệng và để cho
tâm tình cởi mở. Hãy hành-động để cứu vớt đất
này và toàn thế-giới, mỗi ngƣời trong các
ngƣơi phải nghĩ rằng hoàn-toàn gánh nặng là ở
trên vai mình. Đem ánh sáng của Vedanta,
triết-lý Vedas ( Bất Nhị Pháp ) đến mỗi cửa
nhà, và gọi dậy thần-linh nội-tại trong mỗi tâm-
hồn. Bấy giờ thì bất cứ cái gì là mực-thƣớc cho
sự thành-công của ngƣơi, ngƣơi sẽ đƣợc thỏa-
mãn rằng đã sống, làm việc và chết vì một đại-
PHẬT KAKYAMUNI
212
nghĩa. Trong sự thành-tựu đại-nghĩa ấy, bất cứ
nhƣ thế nào thì trọng-tâm nhằm sự cứu-vớt
nhân-loại ở tại đây và sau đây .
Trƣớc khi tràn-ngập Ấn-Độ những tƣ-
tƣởng chính-trị và xã-hội, thì đầu tiên hãy làm
cho nƣớc này ngập lụt tƣ-tƣởng tâm-linh. Công
việc thứ nhất đòi chúng ta chú-ý là những
chân-lý lạ lùng phần lớn nằm trong Kinh
Upanisads (Áo-Nghĩa-Thƣ ), trong kinh-điển
của chúng ta, trong văn-học Puranas ( thần-
thoại Bà-La-Môn ). Chúng phải đƣợc mang ra
khỏi thƣ-tịch, khỏi tu-viện, khỏi rừng sâu, khỏi
độc-quyền của các đoàn-thể, đƣợc lựa-chọn để
quảng-bá reo-rắc khắp đất này, khiến cho
những chân-lý ấy có thể cháy bén khắp nƣớc,
từ Bắc chí Nam, từ Đông sang Tây, từ Hy-Mã-
Lạp-Son xuống mỏ Comorin, từ Ấn-độ-hà
( Sindhu ) đến sông Brahmaputra .
Ấn-Độ có sẽ chết chăng ? Bấy giờ thì tất
cả tâm-linh thế-giới sẽ tắt ; tất cả thành-tựu
tinh-thần sẽ tắt ; tất cả tâm-hồn dịu-hiền có
cảm-tình tôn-giáo sẽ bị tắt ; tất cả lý-tƣởng sẽ
tắt, và thay-thế vào đấy sẽ ngự lƣỡng-tính dâm-
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
213
dục và khoái-lạc nhƣ là Nam-thần với Nữ-thần
Âm-Dƣơng với tiền-tài làm tăng ni ; gian-lận,
sức-mạnh và cạnh-tranh làm nghi-lễ và linh-
hồn nhân-loại làm sinh-tế. Điều ấy không bao
giờ có thể nhƣ thế đƣợc. Năng-lực chịu đau-
khổ còn vô cùng lớn hơn là năng-lực làm ra
đau-khổ ; năng-lực của tình-yêu vô cùng lớn
mạnh hơn là năng-lực của hận-thù .
Mỗi một tâm-hồn là Thần-linh tiềm-năng.
Mục-đích là biểu-hiện Thần-linh nội-tại ấy
bằng chế-ngự bản-tính nội-tâm và ngoại vật .
Hãy thực-hành điều ấy bằng hành-động
hay là sùng-bái, hay là chế-ngự tâm-hồn, hay là
triết-học ; bằng một đƣờng hay là nhiều đƣờng,
hay là bằng tất cả các đƣờng ấy _ và hãy tự-do .
Đấy là toàn-thể tôn-giáo. Học-thuyết hay
là giáo-điều, hay là lễ-nghi hay là điển-tích,
hay là đền-thờ hay là hình-tƣớng, tất cả chỉ là
chi-tiết phụ-thuộc .
*****
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
215
THƠ THUYẾT - PHÁP
Mắt hãy mở, tim hãy đập,
Tình bạn mất, tình yêu lừa,
Định-mệnh bầy ra trăm ghê sợ kìa,
Đêm tối dầy chặn lấp đƣờng ra,
Tất cả thiên-nhiên cau mày giận ghét,
Để đè nát ngƣơi _ nhƣng tâm-hồn biết,
Ngƣơi là Thần-linh_ Tiến và tiến liên tiếp
Thẳng tới đích không thiên không lệch .
*
Ai dám yêu đau khổ,
Ôm-ấp hình Tử-Thần,
Nhẩy múa với Hủy-Diệt xoay vần,
Với ngƣời ấy Thánh-Mẫu lại gần .
*
Dù mặt-trời có bị mấy che lấp,
Dù khung trời có đen nhƣ mực.
PHẬT KAKYAMUNI
216
Ngƣời anh-dũng ! Vần giữ lấy đức,
Chắc-chắn thắng-lợi sẽ đƣợc ;
Không mùa đông, không mùa hạ theo,
Mỗi làn sóng có thấp lại cao,
Nhƣ sáng với tối theo nhau,
Vậy, can-đảm và bền chí ;
Bổn-phận đời sống thật sầu bi,
Và thích-thú hão của nó bay đi,
Mục-đích cỏ vẻ mờ mịt,
Vậy mà ngƣời đảm vật-lộn trong đêm mê,
Với tất cả nỗ-lực gớm-ghê,
Đối diện, can-đảm với Chân-lý ;
Hãy là một với Chân-lý,
Và hết mơ-mộng mê-ly,
Nếu không đƣợc, hãy mộng những mộng
thực-tế ;
Tình-yêu Bất-diệt và phụng-sự Vô-vi .
Dứt tung xiềng-xích của ngƣời đi !
Những ràng buộc chúng trói ngƣời xuống,
Giây xích vàng lóng-lánh hay quặng sắt
đen sì ;
Yêu hay ghét, thiện với ác_ tất cả cái mớ
tƣơng-đối khôn lìa ;
Hãy biết trói buộc, dù xích vàng vẫn là
trói gỡ .
NGUYỄN-ĐĂNG-THỤC
217
Nói : Hòa-bình cho tất cả :
Tự ta không có nguy-tai,
Cho bất cứ cái chi nó sống hoài .
*
Chân-lý không bao giờ đến ở nơi còn
dục-vọng với danh với tham lợi hoài hoài.
*
Bỏ đi tinh-thần cậy vào hiểu-biết,
Bỏ đi cầu nguyện, cúng lễ và sức-mạnh,
bỏ hết;
Vì chỉ có tình-yêu vô-tƣ là kho trợ-lực bất
kiệt,
Kìa con sâu dạy ta _ ôm lấy ngọn lửa mà
chết ;
Công-thức sùng-bái, tiết-chế hơi thở,
Khoa-học, triết-học, các hệ-thống khác
nhau ;
Hỷ-xả, tƣ-hữu và tất cả tƣơng-tự,
Đều chỉ là huyễn-ảo của tinh-thần nông
và sâu ;
Tình-yêu, tình-yêu duy-nhất khó-báu
nhiệm-mầu .
***
PHẬT KAKYAMUNI
218
CẦU - NGUYỆN
Chúng con bái lạy Ngài !
Hỡi Chúa ! Đấng kính-yêu của thế-giới ;
Ngài vô-nhiễm ; Ngài phá-hủy vòng trói
Luân-hồi ;
Hiện-thể của phẩm-tính ân-huệ ;
Ngài siêu-việt tất cả Thuộc-tính .
Trú ẩn của tinh-thần và ngôn-ngữ,
Ngài tại bên ngoài cả hai, bất khả tƣ nghị,
Ngài là hào-quang sáng-ngời .
Trong tất cả hòa-quang là cõi tim,
Có Ngài giáng lâm làm rực-rỡ tuyệt-vời .
Thực sự Ngài đánh tan,
Bóng tối dầy đặc của Nõa-tính ở ngƣời .
Ngƣời sùng-bái của Ngài, mà lòng sùng-
tín vƣơn lên cao,
Trên cõi lý-trí ; từ bỏ lòng kiêu-hãnh,
Của giai-cấp và họ-hàng,
Của danh-vọng : _
Nơi quy ẩn an-toàn của chúng là Ngài,
Chỉ có Ngài duy-nhất, Chúa ơi !
%%%%%%%%%%