51
qa CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU Pierrette Fleutiaux Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB

Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

qa

CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

Pierrette Fleutiaux

Making Ebook Project

BOOKAHOLIC CLUB

Page 2: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

2B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tên sách: CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU Tác giả: Pierrette Fleutiaux Nguyên tác: Nous sommes éternels Dịch giả: Cao Nhị Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn Năm xuất bản: 1995 Số trang:

o Tập 1: 496 trango Tập 2: 556 trang

Khổ: 13x19 cm Giá tiền: 30.000 Đồng

Đánh máy: Vân Anh, Mai Dung, Thanh Tuyền, Thùy Trang, Vân Nguyễn, Uyển Hoa, Hồng Sơn, Quang Vinh, Ngọc, Tuyết Anh, Tâm Lương, Phuong Nguyen, Thùy Trâm, Thảo Đoàn, Mai Ly, Lan HươngKiểm tra: Hannah Le, Hồng Sơn, Minh Nhật, Quang VinhChế bản ebook: Hannah LeNgày thực hiện: 11/3/2011Making Ebook Project #102 – www.BookaholicClub.com

Page 3: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

3B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

MỤC LỤC

GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ

LỜI NGƯỜI DỊCH

TẬP I

1

Ở G.

1

2

3

4

5

6

7

8

9

10

11

12

13

Page 4: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

4B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

14

15

16

17

18

19

20

21

22

23

24

25

2

Ở New York

26

27

28

29

30

31

32

33

34

Page 5: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

5B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

35

36

TẬP II

Ở G

37

38

39

40

41

42

43

44

3

Ở PARIS

45

46

47

48

49

50

51

Ở G

Page 6: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

6B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

52

53

54

55

56

57

58

59

60

61

62

63

Ở G.

64

65

66

67

Page 7: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

7B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ

Pierrette Fleutiaux, nhà văn Pháp, sinh năm 1941, bắt đầu nghiệp viết văn của mình rất lạ thường. Tác phẩm đầu tiên, xuất bản năm 1974 là Histoire de la chauve‐souris (Câu

chuyện về loài Dơi.) Năm 1985, tuyển tập các câu chuyện cổ tích - Métamorphoses de la reine (Sự biến tính của Nữ hoàng) đã đoạt giải Prix Goncourt danh giá.

Những tác phẩm kế tiếp bà phóng tác lại một số câu truyện kể của Perrault1, hầu hết là những truyện kể về bạo hành, nâng cao vai trò của nữ giới và thay đổi quan điểm của người kể. Chính những câu chuyện cổ tích này đã khiến Fleutiaux hướng mình vào những tác phẩm viết về người phụ nữ.

Fleutiaux giành giải Fémina cho tác phẩm Nous sommes éternels (Chúng ta là Vĩnh cửu) năm 1990.

1 Charles Perrault ( 12/1/1628 – 15/5/1703) – nhà thơ, nhà văn Pháp. Ông bắt đầu có uy tín trên văn đàn từ những năm 1660 nhờ những áng thơ tình trong sáng, nhẹ nhàng. Tác phẩm đáng nhớ nhất của ông là tập truyện cổ tích vui nhộn ông viết cho những đứa con của mình, Contes de ma mère l'oye (Những câu truyện cổ tích về Bà Mẹ Ngỗng, 1697).

Page 8: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

8B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

LỜI NGƯỜI DỊCH

Do bản dịch cuốn tiểu thuyết dài ngót một ngàn trang này phải in thành hai tập, bạn đọc không có dịp xem liền một lúc tấn bi kịch gia đình này, nên phải vội vàng có mấy lời thưa trước.

Nếu chỉ xem tập đầu rồi bỏ thì xem như cuốn tiểu thuyết này thất bại, nó không có lý do để ra mắt bạn đọc Việt Nam thời điểm này. Bởi vì nó đã đề cập đến một điều cấm kỵ, một thói vô luân, đúng hơn một chuyện loạn luân giữa chị gái và em trai, một thứ tình yêu không thể chấp nhận, cho dù nó xảy ra ở bên Tây hay bên Tàu, bên Mỹ.

Tưởng vậy hoá ra không phải vậy, phải đọc đến trang cuối cùng câu chuyện mới ngã ngũ, tác giả đã dành cho người đọc sự bất ngờ qua từng trang, cho đến trang cuối cùng hoá ra mọi sự đều xuôi xẻ, trong sáng, hợp đạo lý, hoàn toàn có thể chấp nhận được. Cho nên, xin bạn đọc kiên nhẫn hãy đọc đến trang chót để nhận rõ được những ý định tốt đẹp của tác giả.

Pierrette Fleutiaux là một nhà văn nữ sáng giá của nền văn học Pháp hiện nay. Trước giải Femina này, bà đã có đoạt giải Goncourt về truyện ngắn năm 1985, Những biến tính của nữ hoàng và một giải của báo Marie Claire Phụ nữ: Chuyện một bức tranh.

Truyện Chúng ta là vĩnh cửu xoáy quanh một mối tình có thể nói là kỳ dị, khó mà hình dung nổi cô chị yêu thằng em trai của mình từ khi nó mới đẻ cho đến khi nó chết, và cả sau khi nó chết, phải đội mồ nó lên, để mà… tiếp tục yêu. Phải, vậy mà không phải vậy, như thực như hư, câu chuyện có lúc là hoài niệm, có lúc theo lối phân tâm học đưa ta đi sâu vào những giấc mơ, vào những cơn ác mộng, vào cùng đáy tâm linh mà vẫn tràn đầy tính hiện thực tinh thần lạc quan, lòng nhân ái. Chuyện kéo dài từ một tỉnh lẻ nước Pháp đến Paris,rồi đến New York, nhiều không gian, nhiều nhân vật trong đó nổi lên một ông trạng sư và vợ là diễn viên múa, ông thày thuốc, ông gác cầu thang máy, ông hàng xóm… “Mỗi nhân vật có cái nhìn riêng về cuộc đời và có cách riêng của mình để đương đầu với câu hỏi lớn mà số phận đặt ra cho mình, nỗi đau, cái chết… Nhưng còn lại trước hết vẫn là một mối tình cuồng dại, chưa từng có, vượt ra ngoài mọi biên giới, mọi tập tục, của một đôi trai gái còn rất trẻ.”

Page 9: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

9B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Văn chương thì uyển chuyển, bay bổng, đầy hình ảnh, nhiều trang như thơ bằng văn xuôi, da diết, xót xa đầy khát vọng, như dứt ra từ trái tim mình. Sự chân thật này chỉ có thểlà bản lĩnh của nhà văn. Nhân vật chính Estelle hay là nhà văn mượn đó để bộc bạch cùng ta tình yêu và nỗi đau của chính mình, chinh phục ta bằng sự chân thành và lòng dũng cảm.

“Chân lý hiện ra từng mảng và nó chỉ bộc lộ hoàn toàn khi ta gấp sách lại…”

CAO NHỊ

Page 10: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

10B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tặng Anne Philipe

Tặng A.Wagneur

Tặng cả gia đình nhà Helleur của tôi

Page 11: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

11B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

TẬP I

Page 12: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

12B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

1

Ở G.

Page 13: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

13B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

1

ESTELLE NHẬN ĐƯỢC THƯ

Tôi nhận được hai thư trả lời của Vlad.

Mấy tháng sau tôi viết cho Michael và cũng nhận được hai thư trả lời của anh ấy luôn.

Họ đều là bạn của chúng tôi, họ đều còn sống cả.

Tôi bắt đầu bằng những lá thư của họ… để tự động viên mình.

Bà sẽ hiểu ra, thưa bà.

Page 14: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

14B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

THƯ CỦA VLAD

PARIS

Estelle thân mến,

Những cái em hỏi anh là không thể được.

Em cần nhớ lại là ngay từ thời đó anh đã thôi không cái trò này nữa rồi.

Em bị rơi ra ngoài trái đất rồi hay sao thế này?

CHÀO EM

VLAD

T.B. Cái cô Claire Helleur trong địa chỉ em gửi cho anh là ai vậy, một cô em gái? Anh tưởng đâu em chỉ có độc một cậu em trai thôi.

Page 15: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

15B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

THƯ CỦA MICHAEL2

NEW YORK

Estelle thân mến,

Tất nhiên là anh sẽ làm việc ấy.

Anh sẽ làm mọi thứ theo yêu cầu của em. Để kỷ niệm về em và về hắn.

Sẽ có một thư nữa tiếp theo.

THÂN ÁI ÔM HÔN EM

MICHAEL

2 Tiếng Anh trong nguyên bản.

Page 16: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

16B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

THƯ CỦA VLAD

MIỀN ĐÔNG HOA KỲ

Estelle thân mến,

Em sẽ không tin đâu, anh viết thư cho em trong chuyến máy bay đang bay từ Matxcơva đến Leningrad. Từ đất nước cũ mà anh đã kể em nghe nhiều lần. Em còn nhớ chứ, liền mấy tiếng đồng hồ và cuối cùng cả ba đều oà lên khóc.

Không biết có phải tại vì chuyến đi này không, được nghe thấy mọi nơi đều nói bằng ngôn ngữ nước mình (lúc này đây trong máy bay) anh bỗng thấy xáo động lạ lùng và không thôi nghĩ đến các bạn.

Xin lỗi vì lá thư trước đã gửi cho em. Thư em viết quá ngắn, không có đến cả một cái số điện thoại để gọi cho em, anh giận lắm đấy. Lẽ nào em có thể quên được tình bạn của chúng ta? Có thể nào em viết cho anh chỉ để yêu cầu về một việc, không nói một tí gì vềmình, về những chuyện em đã làm sau khi… tuyệt vô âm tín, biến mất và độp một cái chỉcó mấy dòng (năm dòng, anh đếm rồi Estelle ạ) sau bao năm xa cách!

Và giờ đây nguôi giận rồi, anh mới nhớ lại không hiểu sao cả hai người lại biệt tăm biệt tích như vậy…

Anh như còn nhìn thấy hai người trong căn nhà mênh mông, cả một lô cửa sổ, ánh sáng trên sàn nhà rỗng, cây đàn piano và cái gióng sắt đóng vào tường.

Em vẫn nhớ đến điệu nhảy quay cuồng ấy chứ?

Và anh đã đợi các bạn đến quá nửa đêm, nhìn hoài những ô cửa sổ sáng trưng và mởrộng, anh dán người vào chân tường ở dưới phố và ra sức gọi. Một mụ già nhà trước mặt nhô đầu ra thét: “Ra sở cảnh sát mà hỏi, cậu sẽ tìm thấy họ ngoài ấy”, nhưng em biết chuyện của anh rồi đấy, cảnh sát không thể dành cho anh, thế là anh ngủ đại trên vỉa hè,

Page 17: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

17B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

các bạn khi quay về đã thấy anh ở chỗ đó, đầu gối trên cái vali có đựng trứng cả, chả có ma nào đánh cắp nó cả, thế rồi cả ba chúng mình đều say mèm vì đã nhậu với trứng cả đó, cuối cùng anh phải đi mua một hộp thịt ở cửa hàng của người Campuchia bên dưới - hồi đó cửa hàng này mở cửa suốt ngày đêm và lão chủ cũng vừa thoát khỏi cuộc chiến tranh, lão nằm trên một tấm phản như bọn canh đêm trong các khách sạn, nay lão có tiếp tục làm thế nữa không?

Estelle, cái thứ điện tín gọi là thư như em viết đó đã khiến anh lạnh cả sống lưng, nhưng giờ đây anh khóc. Không có hai em, không có sự độ lượng của hai em thì không hiểu anh sẽ làm gì để sống nổi, nhất là khi anh đã nhanh chóng rơi từ vinh quang vào quên lãng. Nhà văn được tung hô chúc tụng một ngày để rồi bị bỏ rơi gần như liền sau đó!

Anh không quên đâu, ôi nếu tiền bạc có thể bù đắp được!

Em bé nhỏ thân mến, daragaia3 Estellenka, anh không còn nghèo nữa rồi, từ lâu rồi không phải nhỏ một giọt nước mắt nào, em thấy anh còn biết được là sẽ phải làm gì.

Các em, hai đứa đã mắt tròn mắt dẹt khi nghe anh kể lại câu chuyện di cư của anh, tất cả những chuyện này anh sẽ cho vào các bài báo và truyện ngắn khi anh từ nước “hai đứa” trở về nước mình, và nó đã nói “nhưng mà anh khóc đấy à, hở Vlad?” và anh nói “da da, ya platchou”4, hai đứa đã kinh ngạc biết bao, sau đó anh học để cố hiểu ra cái điệu ấy, nhưng lúc đó anh đã biết gì về hai đứa đâu, chỉ xem các em là những đứa trẻ được ưu đãi quá nhiều, em biết không, ở đây người ta vẫn hình dung ra như vậy, anh nghĩ bụng là mình đã gặp may, nghĩ bụng là phải lợi dụng hai đứa, làm vậy là tốt, bởi vì bằng cách nào thì… với lại anh đã chán ngấy với vai trò làm kẻ chống đối cứ phải đóng đi đóng lại mãi để kiếm tiền… Khi anh nghĩ đến số tiền các em đã trả cho anh về cái món trứng cá gớm ghiếc kia. Vừa có tiền xong, anh chạy đi mua ngay về nhiều hộp cá và bánh mì đũa. Cái món trứng cá ấy, chỉ cần nhìn vào cái đống lầy nhầy dai dai ấy là phát ốm lên rồi. Cái mầu của nó, và cái mùi của nó mới ghê chứ!

Hộp thịt, anh muốn cứ để vậy mà ăn luôn, các em lại không chấp nhận, cứ bắt “phải đun nóng nó lên” và thế là đi vào bếp, chưa bao giờ anh được nhìn thấy một gian nhà bếp sang trọng như vậy, phải, đây là lần đầu tiên anh đến nhà hai đứa bay, những đồ nghề lỉnh

3 Tiếng Nga: thân yêu.4 Tiếng Nga: vâng, vâng, anh khóc!

Page 18: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

18B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

kỉnh này tưởng đâu như là những đầu đạn hạt nhân. Nhưng khi anh định đưa hộp thịt vào bếp lò thì các em lại nhìn anh một cách lạ lùng. “Để vào kia”. “Đâu, vào đâu?” “Người ta vẫn làm bếp với thứ kia cơ”. Cái “thứ kia” là một thứ nho nhỏ màu xanh, tên nó là cái gì ấynhỉ, một cái chai nhỏ đặt dưới một thứ kiềng ba chân. Anh có cảm tưởng thứ dụng cụ này đã được lau chùi hết sức cẩn thận, ánh lên màu xanh đẹp tuyệt trần…

Bếp-ga-cắm-trại, đúng rồi, tên nó đấy. Dụng cụ này đặt lên một cái bếp lộng lẫy, lửa bốc lên xanh xanh đỏ đỏ, đến bây giờ anh như vẫn đang nhìn thấy nó, và anh cũng đã mua một cái y xì như thế khi đã bắt đầu kiếm ra tiền. “Các em có những dụng cụ lạ kỳ và làm bếp với những thứ đó, như ở đất nước chúng tôi vậy!” Các em không nói gì. Anh cứ đi vòng quanh hoài trong căn bếp đó, tần ngần như kẻ mất hồn. Rồi các em nói “không ai dám dùng những thứ này đâu” hoặc đại loại như vậy. Và anh nghĩ trong bụng: “Chúng nó đến rồi, mình rút đây”.

Anh nghĩ có lẽ hai em đã mang những tư tưởng cách mạng đặc biệt hoặc đại để như vậy, em biết đấy, anh rợn tóc gáy chứ không đùa đâu về nhiều tư tưởng ví như những tư tưởng đã làm nổ ra các cuộc chiến tranh, đẩy con người ta vào trại tập trung hoặc nhốt họvào tầng hầm thứ ba một ngôi nhà ở giữa Sibérie, nơi không thoát ra được bao giờ, điều này thì em đã rõ cả rồi.

Sau đó anh muốn dùng một chai bia trong tủ lạnh, cái tủ lạnh đẹp nhất anh chưa hềnhìn thấy, đường bệ như một tảng băng trôi. Các em chỉ vào thành cửa sổ, nơi xếp một dẫy dài những cốc sữa chua, như những học trò bé con và những lon bia và lon côca như những con búp bê, và, những chai sâm banh như nhưng con ki5, và anh cũng không biết nữa chuyện gì đã xảy ra, đùng một cái đổi tâm đổi tính, Estellle, anh bắt đầu thấy yêu hai đứa. Và cũng thay đổi luôn cách nhìn nhận đất nước các em, đất nước anh và tất cả.

Dù sao thì các em, cả hai đứa, cũng hết sức độc ác, ngốc hết chỗ ngốc khi ưng một hộp thịt lạnh hơn là món trứng cá. Bốc đồng lên, suốt sáu tháng liền anh chỉ toàn ăn món trứng cá caviar và chỉ độc có món đó thôi, cả sáng, cả trưa và cả chiều, vì đó là món người trong nước đã lén lút bán lậu thuế cho anh, thật khủng khiếp hơn cả phải nhịn đói v.v. và thế là các em cứ nhét mãi tiền vào túi anh. Trời rạng sáng, mọi người ngồi bệt cả xuống sàn, một cái sàn lộng lẫy, bên cạnh cây đàn piano, các em kể anh nghe chuyện xảy ra ở sở cảnh sát

5 Con ném có hình giống cái chai, xếp đúng để ném trong trò chơi ki.

Page 19: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

19B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

và đã nhảy thử anh xem cái điệu nhảy ấy, vì thế mà… Nhà có một tấm gương lớn chạy suốt bức tường sau cái gióng sắt, không hiểu sao anh lại quay mặt vào tấm gương đó và nhìn thấy cả ngôi nhà phía trước bình minh. Ngang tầm ngôi nhà đó, có một người đang chống tay vào cửa sổ, vừa hút thuốc vừa nhìn chúng ta, anh bỗng chợt nhớ ra, anh nói: “Hắn, đúng hắn, hắn là…” Và cùng lúc đó phát ra một tiếng nổ kinh khủng, hộp thịt bị nổở trong bếp, ta đã quên chưa mở hộp thịt mà cứ để nó lâu quá trên bếp ga.

Estelle ạ, tất cả những chi tiết đó cứ lần lượt quay trở lại, chúng ta đã hơn một lần cùng khóc với nhau và giờ đây anh lại khóc nữa và cũng là tại hai em.

Khi quay lại nhà thờ (em nhớ không, anh gọi căn phòng lớn nhà em là cái nhà thờ) thì người hút thuốc ở nhà trước mặt đã biến mất và chúng ta đã lăn ra sàn mà ngủ, vì đã uống quá nhiều. Điện thoại reo, một trong hai em đã trả lời và cả hai đứa bỗng trở nên ngơ ngác. Đó là một chiến hữu của các em, Adrien thì phải (anh nhìn thấy ảnh mẫu các đồ gõ của anh ta trong một loạt tạp chí và hình như anh đã có dịp gặp anh ta trong một đêm chiêu đãi, cùng đi với một cô tóc vàng khá đẹp, đâu như hai người đã nắm tay nhau...). Và đến đây thì anh cũng chẳng hiểu sao nữa, hai đứa rông thẳng đến phòng bà giữ cửa, trắng trợn lật đổ cả ghế bành và tràng kỷ nhà người ta lên, anh phải giúp các em kê dọn lại. Rồi, các em yêu cầu anh hãy đi đi, anh bèn nhặt tiền và vali và cũng rông một mạch. Trông Dan thì lửđử lừ đừ còn em, đầu tóc rũ rượi, và, khuôn mặt thì như đức mẹ đồng trinh. Anh có phạm vào điều sai trái gì không khi nhắc lại những chuyện này? Cuộc viếng thăm đầu tiên nhà các em, làm sao anh quên được, còn em thì có quên không, anh không muốn tin điều ấy là có thật, không, anh không dám tin là em đã quên rồi.

Estelle, điều em yêu cầu anh là không thể được. Loại chuyện ấy với anh đã hết hẳn rồi. Các em không muốn tin như vậy ư, đúng thế, hết rồi, hết thật rồi. Cứ để cho mọi việc và mọi người chìm vào quên lãng, khơi lại làm chi đống tro tàn, như phương ngôn đã nói!

Anh vẫn làm việc trong ngành quảng cáo, anh chỉ còn chịu đựng nổi loại viết lách này thôi, em hiểu đấy.

Món túi pôsét của anh, hẳn em còn nhớ, mười hai cái pôsét với mười hai màu khác nhau đã làm anh nổi tiếng, màu nâu tượng trưng cho tháng mười, đỏ là mười một, vàng là

Page 20: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

20B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Noel, trắng là tháng giêng và cứ thế tiếp diễn cho đến màu sắc sặc sỡ nhất và cũng đẹp nhất dành cho tháng tám. Sót lại màu đỏ, hết cả chỗ để nhét vào số mười hai cái túi, chả ai nhìn thấy tháng nào màu đỏ, người ta muốn bỏ qua nó, nhưng em lại nhất thiết muốn có màu đó dành riêng cho mình, thế là anh đã làm thêm một cái túi đỏ để em được vui lòng. Thuật quảng cáo dựng trên con số mười hai, nhưng đây lại có nhưng mười ba màu, bọn họtức điên ở phòng làm việc, nhưng việc đã rồi, cánh nhà báo cứ hỏi về con số mười ba, người ta làm ra vẻ bí mật, món hàng quảng cáo thật là đẹp mê hồn, ôi cái thời kỳ tuyệt trần và các em đã vội vàng mua ngay mười hai cái túi cộng thêm một túi và anh đã thét lên như một thằng điên ở trong máy điện thoại "không lấy tiền đâu, biếu không đấy, tôi không phải là bạn của các bạn sao". Thế là hàng tháng anh cứ nghĩ đến việc phải bồi hoàn lại cho các em ít nhiều, đối lại với những gì các em đã cho anh vì cái món trứng cá khủng khiếp nọ. Nhưng thời đó các em đã ném tiền qua cửa sổ, tiền vung lên. Và cái lần em đến tìm bọn anh với tất cả những túi ấy trên vai, trông em đẹp mê hồn với mái tóc dài như suối và cái dáng vẻ bất cần đời. Anh đã nói với Dan: “chị gái cậu đẹp ơi là đẹp” và nó cũng nói: “đúng, người ta quên không nhận ra điều đó”. Sau đó suốt cả đêm anh chỉ nghĩ đến việc đó, suýt nữa thì đã phôn cho em đến mấy lần, nhưng câu nói của Dan đã làm anh suy nghĩ mãi, thỉnh thoảng nó lại như kệnh lên ở trong đầu và anh vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa câu nói ấy một cách thỏa đáng.

Vẻ mặt của em khi đeo những cái túi ấy và người đi đường cứ quay lại nhìn và có cảmột tên cớm phải bám theo em và em nói với hắn: “Nhìn xem này, ông cảnh sát, tôi rất ngại phải tung hê tất cả lên mỗi khi muốn tìm một thứ cần dùng. trong cái túi tháng giêng tôi đựng nút chai, túi tháng hai tôi đựng hộp phấn, túi tháng ba có lọ nước hoa.v.v. và trong cái túi đỏ tôi có ảnh của bạn tình!” Hoặc đại loại như vậy. Cảnh này đã gợi ý cho anh làm một đoạn phim quảng cáo trong vô tuyến truyền hình và kết quả thật không ngờ. Chứ sao, các em đã mang lại cho anh rất nhiều may mắn.

Cứ thế anh tiếp tục lấn tới và anh vẽ một khăn quàng cổ, có ối tiền để di du lịch, họ cửanh sang VS Đông để tìm ý, em biết đấy, giờ đây đã thành cái mốt: đi sang Nga. Đây là lần đầu tiên anh quay về Nga từ khi biết em, thật là đúng với ý anh.

Em thấy là chả có gì dính dáng đến chuyện em yêu cầu anh cả. Anh có thể làm gì được. Estelle anh còn không đủ sức viết lại chuyện của chính mình. Khỏi nói đến nhưng vấn đềdịch thuật mà em cũng làm ngơ luôn (anh có một phụ tá bên cạnh để sửa chữa là thư máy).

Page 21: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

21B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Và cuối cùng, cái cô Tirésia ấy, anh cũng chả rõ cô ấy là cô nào, em có nhắc đến cô ta bao giờ đâu.

Estelle, hãy tha thứ cho anh.

Chào galoubka, moia daragaïa galoubka6 cái ông bác sĩ người Nga vẫn gọi em như thế, ông Minor thì phải, cái ông rất sợ lão Major của mình, em thấy đấy, anh chả quên chút nào những chuyện của các em...

VLAD

Đông Hoa Kỳ, em còn nhờ người ta nói gì về vụ này không? Đó là Hợp chủng quốcphương Đông, chuyện này thể tất sẽ diễn ra, đợi thử xem...

6 Tiếng Nga: Con bồ câu, con bồ câu thân yêu của anh.

Page 22: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

22B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

THƯ CỦA MICHAEL

NEW YORK

Estelle thân yêu,

Anh đã gửi cho em một mẩu thư đầu tiên bởi vì anh không thể chờ đợi, nhưng lại sợrằng em đã quên mất ít nhiều tiếng Anh nên đã phải tìm đến anh bạn cũ của các em là Louis người Haiti, để nhờ anh ta dịch dùm lá thư thứ hai. (Anh ta gửi lời chào em, lớp Victor Hugo không sống nổi, anh ta vẫn chưa dám quay về nước mình và hiện đang làm việc cho một tờ báo của Haiti về phong trào nhập cư).

Em yêu cầu bất cứ điều gì anh cũng làm theo. Nhưng có lẽ em chưa rõ lắm về những gì đang diễn ra trong thế giới khiêu vũ: cô vũ nữ mà em nói chỉ chuyên nhảy trong các vởbalê của chính mình và cô ta đã có những hợp đồng ký trước nhiều năm, tất nhiên nếu em vẫn năn nỉ thì anh sẽ đến gặp cô ta, nhưng anh lại có một ý khác.

Trong đoàn múa của Alwin có hai cô rất trẻ và có năng khiếu, chắc chắn là họ rất khoái được sang châu Âu, anh đặc biệt nghĩ đến một trong hai cô này, có tóc vàng và mảnh dẻ, rất giống với cô Nicole mà em đã rất yêu... Có dịp thì viết thư cho anh, anh sẽ thuyết phục cô nàng.

Estelle này, anh có ý muốn cưới cô ta làm vợ và phần nào như vậy cũng là lỗi tại em. Có lẽ anh đã yêu cô ta vì tại các em, tại em, tại cô nàng Nicole vô danh, và bọn anh sẽ có những đứa con nước da màu sôcôla, và đó cũng là một cách để tưởng nhớ đến các em, vì những thỏi sôcôla Barton ngày nào các em cũng mua ở cửa hàng bên dưới sàn tập.

Anh buộc phải rời bỏ cái taxi, trường dạy múa của anh đã hoàn toàn trở thành sự cuốn hút của ông già Bronx tội nghiệp, Alwin thì đích thân đến đó để lên lớp và anh đã nhận được sự tài trợ của nhiều nơi. Anh không nhảy cho Alwin nữa, anh từng nói là mình rất ít năng khiếu nhưng anh vẫn mò đến studio của anh ta để ôn tập và anh theo anh ấy trong các chuyến đi, đôi lúc đóng vai cố vấn cho anh ấy.

Page 23: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

23B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Em có biết là bọn anh vừa làm một chuyến sang Châu Âu? Không còn lại một vũ công cũ nào nữa, bọn này quay về học cả lũ rồi, Djuma thì bốc hơi hoàn toàn, hình như hắn đánh bạn được với một tay hoàng tử giàu có nhất thế giới và là vũ công riêng của ông hoàng này. Từ khi các bạn ra đi, Alwin không còn như xưa nữa và cái vụ Djuma cũng chẳng làm anh ta phải bận tâm. Anh ấy đã rất tin tưởng vào Djuma, hắn là hạt ngọc của anh ấy và anh đã rất buồn. Anh ta càng trở nên kín đáo hơn và rất đáng sợ, mỗi khi nổi trân lôi đình.

Nhưng mà chỉ có anh là đã nhận ra điều ấy, còn bọn mới thì rất mê anh ta và làm việc như điên để cho anh vừa lòng. Tóm lại, như là chúng mình đã từng làm như vậy.

Trong chuyến đi này, anh đã tìm đến cái địa chỉ ấy ở Paris. Một cái địa chỉ cũ. Nhà áp mái, lầu sau, anh hỏi tên em, một bà già răn reo bước ra ngó thử xem kẻ nào cứ đi đi lại lại ngoài hành lang; bà cụ lù xù như một con mèo và xổ ra một tràng khiến anh chẳng hiểu mô tê gì cả. Rồi bà ta đóng xầm cửa lại, cài then cẩn thận bên trong, kiểu như bà vừa bắt gặp một tên vô lại sắp sửa hãm hiếp mình.

Sáu tầng lầu không có cầu thang máy giống như cái mùa đông nổi tiếng nọ trong ngôi nhà của studio, em còn nhớ chứ Estelle, khi trời nổi cơn rét đậm và tất cả đều đóng thành băng, kể cả máy soi dây cáp của thang máy, và có một ngày chả ai còn nhìn thấy ông già gác cổng ở vị trí của mình. Em thì buồn ơi là buồn, em nói nhất định ông ta sẽ chết vì lạnh ở một xó xỉnh nào rồi, cứng đơ trong bộ quân phục rất sạch của mình, bọn anh nghĩ đến Alwin và đến nhảy, muốn làm cái gì đó cho ông già nhưng ngày nào cũng cứ quên. Nghĩ đến em, anh đi tìm kiếm khắp. Con gái ông cụ nói rằng bố cô muốn quay về nước mình ởTrung Âu, giờ đây khi chiến tranh đã hết, nhưng cô nàng rất kỳ, cái thứ tiếng Anh của cô nghe cũng rất kỳ, anh không nghĩ là mình đã hiểu được hết, anh con để lại cho cô ấy ít tiền.

Và em nữa, anh cũng đã từng tìm hiểu em.

Bà gác cổng em nhắc đến đã đi Bồ Đào Nha, bà gác mới không nắm được điều gì cả, anh bèn tìm đến địa chỉ thứ hai vẫn chứa sẵn trong người, ngay trước mặt, anh nhận ra ngôi nhà có nhiều cửa sổ, hệt như em đã mô tả, nhà sáng trưng nhìn thấy cả tấm gương lớn bên trong, anh muốn bấm chuông nhưng lại chẳng có chuông: nhà bên kia có một ông đang đứng hút thuốc lá sau cửa sổ, không ai hỏi mà ông ta cũng nói luôn: Họ đi rồi, nhà để cho thuê đấy”. Anh như bị cú sốc, Estelle, “họ đi rồi”, làm như ông ta không hay biết gì cả, nhưng ông ta đã nhận ra ngay, rằng anh là người cũng băng nhóm với em.

Page 24: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

24B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Không còn địa chỉ nào khác nữa. Anh muốn phôn về tỉnh lẻ quê em, nhưng nào có nắm được tên cái thành phố đó, hình như em cũng chưa hề nói với anh bao giờ về việc này, và Alwin thì cứ tỉnh bơ, có thể anh ấy cũng không biết gì hơn, nhưng anh vẫn có cảm giác là anh ấy đang giấu anh một điều gì, vì những lý do riêng không bao giờ dò ra được.

"Helleur đang ở Pháp”, đâu có chuyện ấy được!

Các em thường nhắc đến một chiến hữu tên là Adrien nhưng anh đâu có biết họ anh ta là gì.

“Adrien ở Paris,” cũng vẫn chuyện đó. Và cả chồng em, Estelle, cái anh chàng anh chưa được gặp bao giờ và Dan vẫn gọi là Poison Ivy - Thuốc độc Ivy.

“Yêu cầu cho tôi số điện thoại của Poison Ivy ở Paris!”

Anh buồn lắm, Estelle, anh nghĩ đến điều xấu nhất.

Trong suốt mấy năm nay em làm những gì? Không có đến một chữ của em kể từchuyến viếng thăm chớp nhoáng của anh đến Paris và gần như đã biết trước điều mình chờđợi. Tất cả ghi sâu trong đầu. Bức điện viết phải đi tìm một lá thư gửi cho anh, mọi thứthanh toán trước cả rồi, ở hãng hàng không Air-France trên đại lộ số 5, và phải đi ngay, nghĩa là ngay trong ngày hôm đó. Anh có cảm giác lại nhìn thấy các em vẫn i xì như cũ, vẫn những trò nhảm nhí không đoán trước được, thế là lâu lắm rồi các em chẳng có thư từgì cho anh, anh rất nhớ các em... Đùng một cái anh thấy vui như mở cờ trong bụng; Ô kê, anh nói một mình, anh chỉ còn đủ thời gian đi mua hai cái áo sơ mi, một cái màu bạc và một cái màu vàng để trộ các em và tút vội ra sân bay bằng tắc xi của mình.

Nhưng ở Paris chẳng có ma nào, nhận một lời nhắn tin kèm cái địa chỉ mà anh chẳng hiểu mô tê gì cả và khi anh đến nơi. Ôi Estelle, làm sao có thể quên... Anh ngâm đi ngâm lại hàng đêm như một lời cầu nguyện: “Tôi nhìn thấy bóng đêm đến gần, nó đến bằng những bím dài như màu của những cây thông nặng nề, tôi đâm sợ, và tôi nhớ đến tiếng kêu của những con công.” Thật như bị tra tấn. Cả ban ngày nữa, ở bất cứ đâu, những câu thơ ấy như thầm thì trong đầu anh và anh bắt đầu khóc. Phát điên lên mất, mắt anh mờ những lệ. Không nhìn thấy gì thì lái xe làm sao, khách hàng phát cáu lên. Gần đây thôi, chuyện này

Page 25: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

25B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

mới dừng lại. Những khi ông mục sư đến đề nghị bọn anh chơi lại vở ba lê cho ngày hội ởnhà thờ của ông thì anh đã từ chối thẳng thừng và Alwin cũng không nói gì cả.

Em ở đâu, Estelle? Anh nghĩ đến hai em cả ngày và cả đêm, gọi tên các em, như là kêu rống lên trong bầu trời đêm đen kịt.

Nhưng không hề gì. Anh hài lòng lắm, cả lúc lá thư em gửi đến anh ngắn ơi là ngắn.

Đừng quên là anh vẫn ở bên em, vẫn thằng Michael ấy, sẽ làm tất cả theo ý em.

MICHAEL

Tại sao lại có cái tên "Claire" ở lưng phong bì? Tên thứ hai của em hay sao?

Page 26: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

26B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

2

EM TRAI CON ĐẤY.

Từ sâu thẳm trong ký ức, tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt của em trai tôi. Hình như nó vẫn luôn luôn ở đó, bên tôi ngay từ trước khi nó ra đời.

Có thể chính vì vậy mà tôi đã ra bộ khinh khỉnh khi lần đầu tiên người ta cho tôi nhìn thấy nó.

- Trông như một con khỉ nhỏ ấy - tôi nói.

Nó vàng vọt và nhăn nheo, bé tí xíu nằm trong cái tã trắng trong tay cô y tá. Nhưng tôi biết đó chỉ là một chuyện trá hình để không làm tôi xúc động quá mạnh trong giây phút gặp gỡ đầu tiên.

Nó thét nữa chứ, những tiếng la thét lạ kỳ và chả ai chịu dỗ nó cả.

Cả đến những tiếng la thét ấy tôi cũng biết thừa đi rồi, khỏi cần phải ai thông ngôn lại: “Đợi đấy, Estelle, lúc này em chỉ nói với chị như vậy, bởi vì ở đây không chỉ có riêng hai chúng mình, bởi vì em không biết làm gì khác, dù sao thì sao thì vẫn là em, là em đây, Estelle.”

Tôi làm bộ hơi bực mình, bởi vì nó phá đám câu chuyện của người khác, của người lớn.

Nhưng tôi đã biết ngay rằng đây là con người đẹp nhất thế giới và cuộc sống vừa mới đến ở cái góc hành tinh này mà tôi đã chờ đợi từ năm năm có lẻ.

- Nó mắc bệnh vàng da, - cô y tá nói.

Cô ấy nói với tôi, chả ai có và chú ý đến thông tin ấy cả.

Page 27: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

27B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Không quan trọng gì lắm đâu, - cô ấy nói, nếu em nó yếu quá thì có thể nuôi trong lồng kính.

Em trai tôi nuôi trong lồng kính? Sẽ mất nhiều ngày tôi không được nhìn thấy nó? Trong một cái lồng kính giống như cái quan tài nhỏ bằng thủy tinh?

Lại một lần nữa, cô y tá bắt chuyện với tôi.

Trông cô có vẻ tần ngần, chả có ai tiếp lời cô cả mà chỉ có con nhỏ này trước mặt cô, một con nhóc năm tuổi, cổ áo trắng, tóc gài ruy băng, váy xếp nếp, và nó mới khinh khỉnh làm sao chứ.

Tôi cảm nhận được sự ngơ ngác đó, tôi cảm nhận được mọi thứ.

Tuy không vào bệnh viện bao giờ, tôi cũng biết rằng, với một cô y tá thì người ta phải uống từng lời của cô, phải quây lấy cô và cô phải đứng cạnh nôi, nghĩa là em trai tôi vẫn nằm ở giữa. Cô thì ở kề cận trung tâm ấy, và tất cả chúng tôi phải quây lấy cô để uống từng lời. Có thể bệnh của em trai tôi sẽ rút, nó không đến nổi vàng khè và nhăn nhúm như vậy nữa, tôi nhoẻn một nụ cười đích thực của bé thơ.

- Cô có thể ra được rồi đấy, thưa cô, - bố tôi nói.

- Thế thì tôi bế cả em bé ra theo? - cô y tá nói, vẫn bằng cái giọng mơ hồ ấy.

Tôi gần như chóng mặt, căn phòng đầy những màu trắng đến nghẹt thở. Trong cái màn trắng dày cộp ấy, có ba cái bóng sẫm màu, một ở trước cửa, một ở gần cửa ra vào, cái bóng thứ ba ở cạnh tường. Tôi phải túm lấy cô y tá để khỏi lảo đảo, cô vẫn bồng trên tay thằng em tôi.

Sau này, em tôi và tôi, chúng tôi thường sa vào cái chứng váng vất này mà chúng tôi gọi là "valêtuýt" (thuật ngữ valêtuýt này là do thầy thuốc của chúng tôi nói ra, chả hiểu nó là gì nhưng chúng tôi nhớ mãi). Chứng "valêtuýt" này, chúng tôi mắc phải nhiều lần suốt thời gian thơ ấy dường như chỉ có chúng tôi mới biết cách chữa trị nó, tôi chữa cho Dan và Dan chữa cho tôi.

Page 28: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

28B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Chứng "vaIêtuýt” không gây tổn thất cho một phần riêng rẽ nào của cơ thể. nó âm ỉtoàn thân, chúng tôi hết sức quen thuộc với nó, và nó hoàn toàn bí ẩn đối với chúng tôi.

- Tôi đưa em bé ra ạ? - Cô y tá nhắc lại.

Xem chừng chả có gì nghe thấy cả, cô lại quay sang tôi, con nhóc năm tuổi đầu.

Phút ngây ngất qua rồi, giờ đây phải biết gây sự trong căn phòng này, nghĩa là trong toàn vũ trụ, tôi là con bé duy nhất phải hoàn toàn hứng chịu.

Tôi bèn nhìn cô y tá, hết sức nồng nàn, cái nhìn hẳn cô từng chờ đợi, cái nhìn biết uống từng lời nói và van nài, hơn nữa còn biết ra lệnh. Chẳng nói năng gì, cô đặt lại thằng bé vào trong nôi rồi bước ra.

Tôi vừa thắng một trận đầu tiên cho em trai tôi. Tôi cúi xuống nhìn nó và nó mỉm cười. “Hoan hô Estelle, chị thắng rồi!” - Nó nhăn nhó như nói với tôi. Nhưng tôi biết chắc rằng chính sức mạnh của nó đã thắng. Khi sức mạnh của nó chuyển sang tôi, chị cả của nó, thì bao giờ cũng thắng.

Luôn luôn thắng.

Tôi rất tin như vậy, tin đến phút cuối cùng, sau này càng tin và giờ đây tôi vẫn còn tin.

Ngày đó đánh dấu sự đồng lõa của chúng tôi, dù rằng trong bí ẩn của trái tim tôi vẫn chắc chắn rằng sự đồng lõa này đã có từ trước đó ít lâu, khi tôi nhìn rõ thấy nó trá hình thành đứa bé con cổ quái (chỉ riêng hai chúng tôi hiểu được nó là cái gì), và còn từ trước nữa kia, từ trước khi nó ra đời... nhưng tôi biết mình cần phải chăng một chút, đặt câu chuyện của chúng tôi trong chừng mực lẽ phải thông thường ai nấy đều chấp nhận, cho nên đã phải vội vàng lùi một bước. Tôi nhắc lại “trông nó như một con khỉ con” và nó cũng lập túc nhăn mặt lại. Tiếng khóc the thé của nó dường như cũng chỉ có tôi nghe được mà thôi.

Chả ai nói câu gì. Mẹ Nicole của chúng tôi quay lưng vào nôi, trông bà xanh hơn bình thường trong cái áo sơ mi trắng đến tôi cũng không nhận ra, nhưng một sự kỳ cục khiến tôi

Page 29: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

29B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

tưởng đó là cái áo đen, bởi vì tôi toàn chỉ nhìn thấy mẹ mặc đồ màu chói và sáng, thường là màu da trời. Dường như mẹ đang nhìn vào chỗ trống không.

Tirésia ngồi trước cửa sổ, quay lưng về phía ánh sáng theo thói quen của cô. nhưng tôi thì đã thuộc lòng mọi hình dáng của thân thể cô.

Hình dáng thân thể Tirésia, đó là cuốn sách vỡ lòng của tôi và của cả em trai tôi nữa. Chả cần ai dạy, nó khắc vào trí nhớ chúng tôi, dệt thành một cái nền ký hiệu, chúng tôi đã mọc lên từ đó như cây con mọc trên tấm lưới mắt cáo vậy.

Chúng tôi đọc được trên thân thể Tirésia trước mọi chuyện khác và tất cả “sách” sau khi được đọc đều chịu ảnh hưởng của cuốn “sách đầu” này, mà qua hình hài Tirésia chúng tôi chỉ là những tiếng vang yếu ớt hoặc phóng lên quá to đến sai lạc đi, chỉ còn là bản dịch thuật bao giờ cũng hơi xa lạ so với nguyên bản. Nó là tiếng mẹ đẻ của chúng tôi.

Đúng, những cuốn sách sách chúng tôi đã đọc bao giờ cũng chỉ là những thứ dịch thuật. Có thể vì lẽ đó nên chúng tôi đã quay mặt lại với văn học mà chúng tôi từng yêu đến phát điên và hôm nay khi tôi đang rất cần đến chuyện viết lách thì không thể tự mình đảm nhiệm nổi, mà phải cần đến một nhà văn.

Tôi không tin vào thời kỳ đó Tirésia đã thôi không chịu nói nữa. Tuy nhiên tôi vẫn có cảm tưởng là cô ấy bị câm. Câm mà như đã nói được nhiều nhất với chúng tôi.

Tôi đứng im giữa căn phòng ngột ngạt vì màu trắng và tĩnh lặng, đọc được điều gì đó trên thân thể Tirésia đang ngồi bất động sấp bóng mặt trời.

- Nó không được xinh lắm, - tôi nói để làm bớt nhận xét đầu tiên của mình.

- Nó là em trai con, - bố nói lạnh lùng.

Câu nói như nổ ra, như bỗng có một tràng liên thanh, không biết từ đâu bay vào căn phòng.

Tôi lảo đảo như bị một cái tát.

Page 30: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

30B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Bố chúng tôi đứng ở đầu giường mẹ Nicole, rất thẳng, hình như ông cũng đang mặc đồđen, nhưng thực ra đó chỉ là bộ đồ ông vẫn mặc thường ngày. Nó sẫm lại vì thứ ánh sáng chói chang của căn phòng.

Một cái tát của ông bố! Không, đâu phải vậy, còn khó tin hơn một con hươu cao cổđứng trên một dải băng trôi...

- Em trai con đấy, - bố tôi nhắc lại lần thứ hai.

Căn phòng trắng bệch một cách bệnh hoạn, những hình thù sẫm màu của người lớn, cái nôi trong đó em trai tôi đang bị cầm tù...

Tiếng ông không chói tai nữa, nhưng cứng đơ. Một cảm giác xa lạ, trỗi lên trong tôi. Giờ thì tôi có thể bất nhẫn gọi được tên nó ra. Tôi biết rằng nếu đã có một tình cảm mạnh mẽ dành riêng cho con nít, thì đó là một sự bất nhẫn.

Tình yêu dành cho em tôi rất lớn trong tôi, và cũng lớn biết bao cái tình nó yêu tôi trong nó, tại sao bố tôi lại có thể quở mắng như vậy?

Và ông bỗng ôm tôi vào lòng. Ông có vẻ sợ hãi điều gì. Ông vừa dịu dàng vừa kiênnhẫn nói với tôi. Bao giờ ông cũng có lối nói như vậy về những điều mà chúng tôi chưa hiểu. Lúc này ông nói về bệnh da vàng, nguyên nhân gây bệnh, phải chăm sóc ra sao, nhưng tôi đâu có nghe thấy gì.

Chỉ cần được nằm trong vòng tay ông và được ru bằng làn sóng dịu dàng của giọng nói ông. Khi tiếng nói ấy đích thực của bố tôi.

Một cô gái cắm lại hoa ở trong phòng, hoặc mang nó đi chỗ khác. Mẹ Nicole yêu cầu mang đặt sang đầu phòng đằng kia những bông hoa mẹ vẫn nhận được, rồi lại bắt đưa nó ra hành lang và cuối cùng lại yêu cầu mang tặng lại một bà đẻ khác. Màu hoa làm bà khó chịu, bà nói vậy.

Mọi chuyện đã yên yên được một lát, tôi vẫn nằm trong vòng tay của bố. Hoa đã được chuyển hết ra ngoài. Mẹ Nicole thì mơ mơ màng màng. Bỗng có tiếng gõ cửa và một người bước vào. Ôm theo một bó hoa to tướng, một bó hoa khác thường.

Page 31: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

31B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Người đưa hoa và bố tôi cũng cúi xuống để tìm một cái thiếp, một mảnh giấy, nhưng xem ra không thấy gì cả. Người đưa hoa nói: “Tôi có thể chuyển nó về nhà bà”, nhưng mẹNicole đang nằm đã vùng dậy.

- Không, - bà nói và lấy tay vuốt mái tóc vàng hoe rối bời.

Lúc đấy mẹ có một dáng vẻ kỳ lạ. Nhiều năm sau này tôi đã thử cắt nghĩa cái thái độấy cho thằng em trai mình mà không nói được đến nới đến chốn. Nó cứ hỏi tôi hoài, và dần dà cái dáng vẻ nhạt nhòa đi như một mùi hương, duy chỉ có những bông hoa là còn giữđược cái dáng vẻ đã mất ấy như một mùi thơm. Đó là những bông tuylip đen, đúng ra là màu xanh đêm, bởi vì làm gì có tuylip đen, loài hoa hiếm đến nỗi từ đó về sau không bao giờ chúng tôi còn nhìn thấy nữa, chỉ có lẽ trừ một lần ở New York, nhưng không lấy gì làm chắc lắm.

- Giữ lại đi, - mẹ Nicole nói với cái vẻ khiến tôi như bị cắn vào tay.

Tirésia đứng bật dậy, đi đến gần mẹ tôi, bằng những ngón tay khéo léo, những ngón tayđẹp tuyệt và mạnh mẽ của người chơi đàn piano, cô chải tóc cho mẹ tôi, cuốn lại thành một lọn tóc dài, rất nhanh thoắt một cái, cuộn nó vào ngón tay trỏ, búi lại thành một búi tròn tuyệt diệu trên đỉnh đầu. Tirésia giữ nguyên bàn tay ở đó một lúc lâu nắm chặt búi tóc vàng hoe, sau đó mới thả tay ra.

Cuối cùng thì tôi đã nhận ra được mẹ Nicole của tôi, cái đầu thanh tú như một bảo vật hơi nghiêm một chút đặt trên cái cổ mảnh mai.

Tôi nhận ra ngay mẹ chúng tôi. Cái dáng đầu ấy có thể phân biệt được với ngàn cái khác, trong thành phố chúng tôi, giữa dám đông chen chúc, thí dụ ngày phiên chợ hoặc trong các phố bán buôn sầm uất.

Dường như bà sắp đứng dậy và đi đến một cái gióng ngang, bất kể gióng nào, cái gióng ngang ở chân giường chẳng hạn, để tiếp tục những bài tập của mình, những bài tập chúng tôi nhìn thấy bà tập hàng ngày, mà chúng tôi rất mê và tìm bắt chước cho bằng được.

Chúng tôi đã thất bại thảm hại với những động tác lố bịch mà thôi. Tôi cứ ngỡ bà sẽlàm như thế và linh cảm thấy những màn múa sau này của bọn tôi, của em trai tôi khi nó

Page 32: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

32B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

cầm lây tay tôi để bắt chước những bước nhảy của mẹ, để cùng ngã và cùng bật cười. Những bông tuylip đặt trên đầu giường mẹ tôi, và bà đã khóc.

Bố đã ra ngoài, cả Tirésia nữa. Còn lại mình tôi ở trong phòng. Mẹ không nhìn tôi, không nhìn thằng em trai tôi. Nó đã thôi không la nữa. Tôi lại gần nó, nắm lấy bàn tay nhỏbé màu xanh lơ, nhăn nheo của nó, và cả hai chị em đều nghe thấy tiếng mẹ khóc, lưng phủtấm drap trắng, và mặt bà núp dưới những bông hoa tuylip đen.

Khi bố quay lại, ông cùng đi với người thầy thuốc của gia đình chúng tôi và một người đàn ông nữa. Hình như thầy thuốc của bệnh viện thì phải. Ông này nói là chẳng bao lâu nữa mẹ lại được múa balê, máy tuần nữa bà có thể ôn tập một cách nhẹ nhàng.

Mẹ Nicole nghe với vẻ ngờ vực. Mắt bà có cái nhìn đặc biệt, không lộ ra ngoài, sắc dần lên, toả sáng trong hốc mắt như trên một bề mặt mờ đục. Cái nhìn từ trên bề mặt ấy bắt đầu thay đổi, bắt đầu một phản ứng dây chuyền, một loạt biến chất. Ôi cái nhìn của mẹ Nicole!

Bố tôi chắc đã nói chuyện trước đó với ông thầy thuốc của bệnh viện, bởi vì ông cứđoán chắc một cách máy móc, kiểu như người ta đã giảng giải cho ông hay rằng mỗi lời nói được lặp lại có thể xoá đi một ít nỗi sợ của mẹ tôi, một thứ sợ hãi mạnh mẽ đến nỗi không gì tiêu diệt được nó, chỉ có thể đẩy nó ra bằng sự nhẫn nại của chính mình.

- Bao giờ kia? - mẹ Nicole nói gọn lỏn.

Ông thầy thuốc bối rối liếc nhìn bố tôi. Liệu ông ấy có nghe thành ra “fúlacăng” là (“cút đi”) hay nghe mấy tiếng “quand” (là “bao giờ”) không nhưng hình như ông ấy đã nghe nhầm. “Ông Helleur, tôi phải làm gì?” mắt ông như nói vậy. Nhưng chúng tôi không hề quan tâm đến ông. Cũng như mọi lần, mỗi khi không hiểu điều gì, chúng tôi lại quay vềphía Tirésia, bố tôi và tôi quay về thân xác cô Tirésia để xem cô nói gì. Tay cô đặt lên cái váy đen, những ngón tay đan vào nhau tì lên bụng, đan chặt đến trắng bệch ra.

Chắc chắn là cô hiểu thêm được một ý khác trong câu nói ngắn gọn đến kỳ cục của mẹtôi, một câu nói dài lo âu, khẩn thiết và kinh hoàng không hiểu nổi...

Ông bác sĩ già của chúng tôi cũng nhìn Tirésia.

Page 33: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

33B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Bà ấy ngồi dậy bây giờ đấy! - Bỗng ông ấy nói.

Ông nói ỡm ờ, như tỏ ra lời đề nghị của mình không mấy quan trọng vì lý do còn có ông thầy thuốc nọ, mà ông không muốn làm phật ý, tôi nghĩ vậy. Ông bác sĩ tốt bụng của gia đình chúng tôi quả là một con cóc già.

- Như vậy sẽ khiến cho bà ấy yên tâm hơn, - ông nói tiếp, quả là cáo già, chuyển lĩnh vực y học sang lĩnh vực tâm lý mà ông thầy thuốc bệnh viện rất xem thường.

- Không cần phải như vậy. - Ông kia nói

- Đúng, đúng nhưng dù sao một vũ nữ cũng không phải là một nhân vật bình thường. -Ông bác sĩ của chúng tôi vừa cười vừa nói.

Mẹ chúng tôi đã ngồi dậy, bà đi thử mấy bước ở trong phòng, khe khẽ hát mấy nốt đầu bài Boléro của Ravel 7. Bỗng bà tốc áo sơ mi lên trước mặt chúng tôi. Bà muốn cởi bỏ bộquần áo của bệnh viện. Tôi nhìn thấy cái bụng mềm và tròn, như đã từng nhìn nhiều lần, với túm lông vàng hoe xoắn tít (bà được phép không phải cạo nó đi). Ba người đàn ông vẫn đứng lặng im từ lâu, bắt đầu cựa quậy, người thì sửa lại ống nghe, người nắn lại cavát. Bốtôi, người thứ ba cúi xuống nhìn một đồ vật dưới đất. Ông bác sĩ của chúng tôi thì làm gì đó với cái xà cột muôn thuở của ông. Nhưng mẹ Nicole bất cần, ai muốn ngượng thì cứngượng. Khuôn mặt bà định thăm dò chính là khuôn mặt Tirésia, là tấm khăn voan của cô, cặp kính sẫm màu, ngón tay đặt lên cái váy đen. Không ai có thể đọc ra điều gì trên đó, nhưng nó lại nói được rất nhiều đối với chúng tôi.

Cuối cùng mẹ tôi bật cười.

- Cũng không đến nỗi tồi lắm, - bà nói.

Và bà lại phác thêm mấy bước nhảy nữa, những bước bà đã say mê luyện tập, khi bụng đang chửa to, trước khi bà đi bệnh viện.

- Không tồi lắm, cũng không đến nỗi tồi lắm, - bà hoan hỉ nhắc lại.

7 Nhạc sĩ Pháp nổi tiếng đầu thế kỷ 20

Page 34: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

34B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Mẹ Nicole nhỏ bé thơ ngây ngày lúc nào cũng sẵn sàng tìm dịp hoan hỉ và hạnh phúc, và vì thế được bay đi thật xa, lên tít trời xanh, không để lại dấu vết gì, trong bầu trời trống rỗng mà mẹ chỉ có thể rơi tõm xuống. Cũng chẳng sao chuyện đó, mẹ sẽ bắt đầu lại, mẹcòn trẻ, hy vọng của mẹ có ngàn cánh hoa; hy vọng của mẹ không thể héo tàn.

Thân hình me uốn lượn, hai cánh tay nhấc bổng lên và thoắt biến thành cơn lốc.

Mẹ bắt đem lại tất cả những bó hoa mẹ đã vất ra khỏi phòng, nhiều hoa khác được tiếp tục mang đến mà không biết đặt vào đâu. Mẹ ném từng ôm xuống đất, lên cái nôi của em trai tôi. Mẹ kéo tôi đến bên giường, phủ lên người tôi những cái hôn (những cái hôn của mẹ Nicole của tôi, những cánh bướm, một bầy những con bướm nhỏ vàng êm và nhẹ). Mẹnói mẹ sẽ biến tôi thành một con chuột con của nhà hát Opera - một vũ nữ nổi tiếng.

“Estelle, con nghe thấy không, nghe thử tên con, stela estele8 ngôi sao.”

Mẹ nói rằng tôi sẽ sáng bừng lên, mạnh đến mức không cần đèn đóm gì cả, cả cô Tirésia cũng sẽ nhìn thấy tôi từ trong bóng tối. Mẹ kể những chuyện trên trời dưới đất làm tôi như say.

“Thế còn em trai con?” Tôi kêu lên.

“Em trai con sẽ là một thằng điển trai nhất của mọi thằng con trai. Con sẽ yêu nó như điên, nó sẽ là nhạc sĩ có năng khiếu nhất trái đất này, nó sẽ viết ra những vở balê đẹp nhất cho con và cho mẹ và chúng ta sẽ nhảy múa cả hai, trước sân của các ông hoàng bà chúa.”

“Thế còn bố?” tôi kêu lên.

“Bố sẽ ngắm chúng ta,” mẹ Nicole sảng khoái nói.

“Còn Tirésia?”

“Cô sẽ nhìn chúng ta.”

8 Tiếng Latinh: ngôi sao.

Page 35: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

35B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

“Nhưng cô ấy bị mù?”

“Cô ấy sẽ nhìn thấy chúng ta, mẹ nói thế mà, chúng ta chói sáng tới mức cô sẽ phải nhìn thấy chúng ta.”

Page 36: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

36B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

3

MÌNH SẼ CƯỚI NICOLE

Em trai tôi nói:

- Chị đã nhắc đến một con hươu cao cổ đứng trên tảng băng trôi, đúng không?

Cả hai chúng tôi đều đứng ở bên này bờ tường thấp, trước chỗ nứt và ở phía bên kia tường, thằng Adrien bạn hàng xóm nhóc con của chúng tôi bảo rằng chừng nào lớn lên nó sẽ cưới mẹ Nicole làm vợ. Em trai tôi (chưa đi học) vừa đọc xong Những câu chuyện như thế của Kipling và Rạng đông sáng ngời của Jack London với sự giúp đỡ của tôi. Nhưng Adrien thì ghét đọc sách và không đoán nổi chúng tôi đã thuổng đâu ra nhiều ý hay như thế.

Một chú hươu cao cổ đứng trên tảng băng trôi.

Sự kết hợp này khiến nó sững sờ. Chả riêng gì sự kết hợp, cả đến bản thân mấy từ ngữnày nữa, nó cũng không hiểu gì hết. Dù sao thì ở thành phố, chúng tôi cũng không có cảnhững vườn bách thú lẫn rạp chiếu phim.

Về sau nó không bao giờ nói lại, rằng sẽ lấy mẹ Nicole của chúng tôi làm vợ.

Cái ẩn ý về sự không có thật này đã đánh trúng nó, vào một điểm yếu trái tim thơ dại của nó, và cả ba chúng tôi như đã tìm ra dấu ấn của mình, nó thì co vào cái ác độc gay gắt, em trai tôi và tôi thì ra sức đề phòng và nhạo báng.

Một cái tát của bố còn khó tin hơn là một con hươu cao cổ trên tảng băng trôi.

Tất nhiên là không.

Tuyệt điểm của sự bấp bênh, không có thật.

Page 37: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

37B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Không những khó tin mà còn là không thể được, nó chưa bao giờ chạm khẽ được vào thực tại.

Duy chỉ có tình yêu quá quẩn với thằng em trai là có thể làm đảo lộn tình cảm của tôi, ném tôi vào một trạng thái quá độ khác, xa lạ, lan tràn quá độ của cái sợ, khiến tôi nhận ra được điều ngớ ngẩn này: một câu nói của bố vang lên như một cái tát.

“Em trai con đây”, bố tôi nói một cách nặng nề trong gian phòng bệnh viện, nơi đến cảcái bản giấy cũng như biến vào màu trắng mênh mông.

Và tôi đã lảo đảo như vừa bị ăn một cái tát.

Một cái tát của bố! Tôi đã có thể nói như vậy chăng?

Adrien ơi, hình như chỉ có cậu là hay giễu cợt và thổi vào tôi cái cảm giác khiến tôi đau bởi vì cậu biết cách làm cho chúng tôi đau. Ôi bạn hàng xóm, bạn không tách rời, bạn hiểu chúng tôi hơn bất kỳ ai khác.

Phải có ai đó để buộc tội, và chính là cậu mà tôi phải đi tìm để làm cái việc bẩn thỉu này, vẫn là cậu Adrien sau bao năm xa cách. Quả là ảo ảnh về một con thú châu Phi trên một tảng băng, nếu không có thật thì vẫn là có thể, chỉ cần tạo ra hoàn cảnh. Có thể hoàn cảnh đã được tạo ra rồi, và chỉ riêng việc gợi ý ra cái khả năng thực thi này đã là không chấp nhận nổi, bởi vì bố chúng tôi đã nổi giận.

Chuyện này đâu có dính đến một ảo ảnh nào?

Không một trường hợp nào tạo ra mà lại làm cho nó trở thành có tính khả thi. Tôi có thể nhìn thấy một con hươu cao cổ đứng trên tảng băng trôi, nhưng dứt khoát không thểnhìn thấy bố chúng tôi cho chúng tôi ăn một cái tát được.

Bố luôn luôn tốt bụng, ngay cả sau những chuyến đi mệt mỏi về thủ đô hay về những vụ kiện tụng liên miên ở toà án thành phố. Đến cả giọng nói của bố bao giờ cũng bình tĩnh và chăm chú, không hề cao giọng, và điều này xảy ra hơi bất bình thường đối với một ông luật sư nhưng thật lạ nó giúp thêm cho sự nghiệp của ông “sự nghiệp gì đâu, - ông nói và cười dịu dàng, - chỉ là nhiệm vụ, nhiệm vụ loại hai và không có sự trợ giúp của Chúa.”

Page 38: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

38B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tất nhiên là em trai tôi và tôi đâu có tin. Chúng tôi vẫn cho rằng bố là ông luật sự lớn nhất thế giới, ông cầm cán cân thiện ác, khỏi cần đến Chúa, vì bản thân ông là Chúa về tất cả những gì thuộc về công lý trên trái đất này.

Chúng tôi hoàn toàn kính phục ông. Chỉ mãi lâu lắm về sau, vào những buổi ban đầu lộn xộn của tuổi trưởng thành, thời kỳ có năm chàng trai từ nơi khác ập đến làm nhộn nhạo cả lên, “Anh họ các con đấy!”, bố nói, nhưng anh họ nào (chúng tôi đâu có gia đình), kể từđó chúng tôi mới nhìn ra đôi ba điều thôi.

Không khó khăn gì lắm đã thấy rằng bố chúng tôi là một luật sư khiêm tốn tỉnh lẻ. Chỉcó điều ông biết ba thứ tiếng nên thỉnh thoảng lại được phụ trách dăm tập hồ sơ quan trọng hơn ở thủ đô. “Tôi đâu có giỏi cả ba ngoại ngữ, tôi nói tiếng Pháp và tiếng Anh, hai thứ đó đâu có như nhau. Còn như tiếng Đức của tôi thì khỏi cần nhắc tới...”

Ông không muốn nói tới việc mình đã học tiếng Đức thế nào. Cũng không muốn để ai hay rằng mình đã từng là dân Ănglê. Tên ông là Heller, ông đổi thành Helleur, nghe nó Pháp hơn. Còn như mấy thứ hồ sơ kia phải nhờ cậy đến ông thì ông đâu có mày mò để tìm hiểu ra nó. “Sợ tim tôi không kham nổi, - ông nói. - Cần những luật sư trẻ hơn, họ không biết đến tất cả những đau xót về thể xác.”

Sự thật là thỉnh thoảng ông lại xanh xám mặt mày phải ngồi xuống ghế. Cái bệnh “tasicacđi” quỷ quái đấy mà. Ông Minor nói vậy đấy,” bố nói khi nhìn thấy chúng tôi sợhãi. Chúng tôi đều ngó sang Tirésia, cô vẫn ngồi lánh ra một góc, khăn voan trùm lên mặt như thuờng lệ, và thế là cái sợ tự nhiên tan biến. Đêm đến, chúng tôi lại cắt phiên, buộc phải thay nhau thức để rình trước cửa phòng ngủ của bố.

Một đêm, khi chúng tôi đang đứng rình trước phòng bố (chúng tôi không biết cách cắt phiên, tôi muốn nói là chúng tôi không có đồng hồ báo thức và dĩ nhiên là không dám đòi có một cái riêng, thế là cuối cùng đành phải cùng nhau thức, đứa tỉnh ngủ, đứa buồn ngủ, tuỳ từng lúc khác nhau). Hai đứa cứ ôm chặt lấy nhau, đùi trần và run bắn lên vì sợ. Có cái gì cứ bò trong cổ chúng tôi vì cố dỏng tai ra nghe xem bố có thở không. Cửa ra vào để ngỏ.

Chúng tôi chỉ không muốn một điều là sợ mẹ Nicole bắt gặp. Đó là nỗi sợ thứ hai, sợnhất là cái bệnh "tasicacđi” của bố. Nhưng nếu Nicole phát giác ra chúng tôi thì hậu quảcủa sự phát giác này lại sẽ khiến chúng tôi hoảng nhất. Hơn cả căn bệnh của bố.

Page 39: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

39B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Nhưng không phải là mẹ Nicole.

Mà là Tirésia.

Cô ấy chỉ nghiêng đầu trong khung cửa nửa khép nửa mở, vẫn ngồi nguyên trên ghế. Chuyện tiếp theo xảy ra rất nhanh. Với Tirésia thì khỏi cần đến sự giải thích lăng nhăng. Cô giơ tay ra hiệu và thế là chúng tôi hiểu ngay rằng cô sẽ thức thay chúng tôi và chúng tôi có thể trở lại giường nằm.

Không mắng mỏ, không gây tiếng động. Cảm thông trực tiếp.

Bố không lâm nguy và mẹ không gặp cơn ác mộng.

Chúng tôi về phòng, tay trong tay, nhẹ nhõm, lâng lâng.

Page 40: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

40B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

4

ÁC MỘNG

Trời mưa rất to, cửa kính bên trong mờ mịt. Tôi đặt tay lên ô kính lạnh và áp mặt vào chỗ vừa lau qua để thử nhìn ra ngoài. Giờ này mà trời đã đen thui, gió quật vào những cây dẻ lớn ngoài vườn. Có thể đoán biết được lá rụng nhiều, lá bay quẩn trong không khí rồi rơi xuống nền đất ướt, đoán ra được sự từ bỏ tàn nhẫn của kiếp lá lìa cành bị náu xuống đất và mục nát ở đấy.

Ánh sáng cây đèn đường cũng ẩm ướt, treo lơ lửng như một cái tã bị bỏ quên. Không nhìn thấy ánh đèn ở cả những ngôi nhà gần nhất, tất cả đều chìm trong bóng tối. Gió và mưa cứ vật vã điên cuồng, dường như chúng đang tìm kiếm cái gì cho một sức mạnh hãi hùng và đen tối. Nó sẽ ập đến đây gây tai họa một ngày nào đó. Ôi Dan, em trai Dan, tình yêu của tôi.

Từng lúc gió lại ngừng, mưa yếu đi, người ta bỗng nghe thấy một tiếng rên buồn bã, một tiếng động khẽ và kiệt sức của quỷ. Một chiếc lá đen bay đến dán chặt vào ô kính khiến tôi bỗng kêu lên. Nhưng không ai nghe thấy. Tirésia chắc đang ở trên lầu bên cạnh mẹ tôi và em trai tôi...

Chắc chắn là thằng em trai tôi đã nghe thấy, nhưng nó chỉ là thằng bé yếu đuối, đâu bật được ra khỏi nôi, chạy xuống cầu thang tối om và vòng vèo, vượt qua tiền sảnh, qua phòng khách để kịp đến cứu tôi. Nó không thể làm được điều ấy, nhưng tôi vẫn biết là nó đã nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi và tôi những muốn lấy lại tiếng kêu ấy, nhét nó vào cái góc đen ngòm và hãi hùng trong tôi, nơi nó đã bật ra, để cho em trai tôi không phải nghe thấy, đểnó không đau khổ. Nó còn bé nhỏ và bất lực biết bao, một mình năm sau những chấn song của một cái lồng bằng gỗ sơn, trong căn phòng ngay đầu hành lang tầng một.

Page 41: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

41B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tôi không tài nào chế ngự được nỗi sợ và nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn tôi mỗi khi mưa rơi như thế này. Gió cứ ào ào thổi, bứt đi những cái lá ướt nhèm, mục nát, và cặp mắt ướt của cây đèn đường dường như cũng khóc. Có cái gì đó len vào trong tôi uốn cong cảcái trục đời tôi. Những sức mạnh giúp tôi chống lại sự chiếm đoạt này như đang bị trận mưa và cơn gió kia gặm nhấm và nghiền nát. Những chiếc lá bay quẩn trên không rồi rụng xuống cũng giống như những mảnh hồn tôi tan nát.

Tôi đã hết sức cố gắng, tự nhủ lòng, chẳng qua đó chỉ là cảm giác. Nó sẽ qua đi. Tôi thầm nghĩ em trai mình sẽ đến, tiếng mưa rơi sẽ trở thành tiếng rì rào dịu dàng sau ô cửa kính, và gió, mưa, và cơn lốc lá rơi sẽ trở thành một cái tổ mà nằm chính giữa là hơi ấm và những trò chơi của chúng tôi. Nhưng nếu em trai tôi không đến được thì sao?

Tôi đợi bố.

Ông về thủ đô vì có một vụ việc gì đó khiến ông phải ưu tư nhiều hơn như thường lệ. Những vụ việc mà ông gọi là “hồ sơ bắt buộc” chẳng đem lại cho ông niềm vui nào, chỉnhư một thứ hài lòng u uẩn khi công việc hoàn thành. Chính loại hồ sơ này đã khiến ông mang bệnh “tasicacđi”. Mãi về sau tôi mới biết ra chuyện này, theo lời thuật của Tirésia, bố tôi không bao giờ nói đến loại "hồ sơ bắt buộc" này với chúng tôi cả.

Tôi thấy nhớ bố. Tôi sợ cho em trai tôi, nó yếu lắm, không lên cân. Ở nhà thường nó là đứa bé nhất trong số bé con đẻ cùng ngày. Tôi giận mẹ Nicole sao sinh ra nó ẽo ợt thế. Tôi cũng chẳng rõ bà có cố ý làm ra như vậy không, nếu người ta có thể làm được công việc này theo ý muốn. Không có bố, không có cái xe to đùng màu xám, không có cái bình tĩnh của bố, tôi cảm thấy chúng tôi quá yếu ớt, mong manh. Ai sẽ chạy đi gọi cấp cứu, nếu Dan ngày càng cứ quắt lại bên trong bộ da mỏng dính và nhăn nhúm của nó, nếu cơ thể nó cứ đi theo hướng ngược lại, ngày một teo đi cho đến khi biến mất? Có thể xảy ra vậy lắm chứ, nếu không cẩn mật canh phòng.

Page 42: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

42B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tôi rình nghe tiếng xe ken két trên lối đi rải sỏi. Mẹ tôi từ lâu đã bỏ việc lái xe, còn Tirésia thì...

Khi bố tôi ở nhà, tôi hoàn toàn tin cậy vào Tirésia, thậm chí chỉ tin cậy riêng cô thôi. Cô là sức mạnh huyền bí của chúng tôi, là bức tường thành tối tăm mà bướng bỉnh, cái trung tâm mù lòa của nhà chúng tôi. Nhưng mỗi khi bố tôi vắng nhà, bị lưu lại ở xa lâu ngày, là cái trung tâm của sức mạnh ấy bỗng trở thành mù mịt. Tôi cũng chả hiểu vì sao nữa, có lúc nhìn lên tôi chợt nhận ra cái cặp kính và tấm khăn trùm của Tirésia, thấy nó như cái mặt nạ chụp lên đầu cô và tôi bỗng rùng mình.

Nhà chúng tôi nằm ở đầu thành phố, trong một phố hẻo lánh chạy thẳng ra nghĩa địa, có một con đường nhỏ chạy về phía bờ sông và ngược lên ngã tư, nơi nó gặp con đường lớn liên tỉnh. Bố tôi thường đi theo con đường ngắn ấy mỗi khi ông đi xa về bằng ô tô. Cảbác lái xe người hàng xóm nữa. Đường ngắn được một quãng đấy nhưng hơi nguy hiểm vì về mùa đông nó luôn đóng băng. Hai người vẫn yêu cầu hội đồng hàng tỉnh cho bỏ con đường đó.

Trước khi ra đến sông, con đường chạy men theo một đồng cỏ rộng, từ đó có thể trông thấy hàng rào phía sau của nhà chúng tôi. Cao nữa là dãy đồi.

Khi chúng tôi còn nhỏ, ngôi nhà thật mênh mông. Những ngày có gió lớn, khi những đám mây bay trên bầu trời, hai chị em chúng tôi cầm tay nhau ra đứng ở chân hàng rào nhìn lên mái nhà lớp đá đen bên trên dựng một cái chuông nhỏ, đầu chuông vắt vẻo một cái chong chóng bằng sắt. Lúc đó cả ngôi nhà tưởng chừng nghiêng đi vì gió và nó sắp đổ đến nơi. Chúng tôi bèn ôm chặt lấy nhau, thẳng lưng và vươn cổ đứng cho thật thẳng, tưởng làm thế là giữ được cho ngôi nhà khỏi đổ.

Chúng tôi có thể cứ đứng thật lâu như vậy, cứng người lại, không đứa nào chịu thua đứa nào, với tôi bởi vì tôi là đứa lớn hơn nó; với nó, bởi vì nó là con trai.Vả lại, còn sâu xa hơn, bởi vì đứa nọ muốn che chở cho đứa kia đến cùng.

Tirésia gọi, chúng tôi không trả lời, và nghe tiếng bước chân cô đi trên thềm nhà, đi xuống cầu thang. Tim chúng tôi đập rộn lên. Cô có tìm ra chúng tôi không? Phải vậy thôi, để chúng tôi có thể rời bỏ nhiệm vụ, thế mà chúng tôi không thể gọi cô. Chúng tôi nín thở,

Page 43: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

43B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

cố nhìn chằm chằm vào cái chong chóng trên nóc nhà, bàn tay đau nhức vì phải ghì lấy nhau quá chặt.

Tirésia bao giờ cũng tìm thấy chúng tôi, giờ thì tôi biết rằng cô không hoàn toàn mù hẳn. Nhưng khi là con nít, chúng tôi không biết gì về cô, không biết gì một cách rõ ràng. Cô vẫn mang cặp kính đen nhưng thực ra nó chỉ là kính màu. Mắt của Tirésia với bọn tôi là như vậy. Người ta thì có mắt lơ, mắt xanh lam hay mắt sâu, mắt đóng màng, Tirésia thì có cặp kính đen. Nhưng chúng tôi không rõ cô nhìn thấy gì bằng cặp kính đen. Nỗi nghi hoặc về cái nhìn của Tirésia kéo dài suốt thời thơ ấu của chúng tôi, nhưng giờ đây tôi mới hiểu ra và mọi sự đã sáng tỏ, minh bạch, nhưng nó chỉ sáng lên rồi biến đi khắc nghiệt hơn.

Tirésia tìm thấy chúng tôi và thế là được giải thoát.

Chúng tôi hăm hở quây lấy cô, ôm hôn mọi thứ có thể túm được chung quanh cô. Từng mảng lớn khí trời rất thơm, phả ra từ người cô. Chúng tôi nói với cô điều chưa hề dám nói với bố mẹ: “Chúng em yêu cô, ôi, yêu cô biết bao!”

Chúng tôỉ vui sướng, thanh thản biết bao, trở lại thời thơ ấu, với cuộc đời, với ngôi nhà của chúng tôi.

Chúng tôi kể lại cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra, đã nhìn thấy, kể về mặt tiền của ngôi nhà bị ông trời kéo nghiêng đi và chúng tôi đã ra sức giữ nó lại ra sao. Tất cả chỉ là chuyện nhảm bởi vì tóm lại, chúng tôi biết chứ, đó chỉ là ảo ảnh của thị giác, như bố chúng tôi sau đó đã giải thích cho nghe. “Mặc kệ, cô Tirésia, cái nhà đổ, cô hiểu chứ, cái nhà đổxuống...”

Chúng tôi có thể nói hết với Tirésia và dường như đã được nghe cô trả lời. Trong câutrả lời này, lời chúng tôi mở ra như những cánh cửa bị đẩy do bất cẩn và phía sau mơ hồhiện ra một thế giới đang nhè nhẹ chuyển mình, trong đó nhà cửa đổ sập dưới một trời giông bão, trong đó sức mạnh cộng lại của hai đứa bé yêu nhau đang cố hết sức mình đểchống lại sự đổ vỡ ấy, và trong đó tình yêu không là cái gì hết. Thế nhưng người ta vẫn được cứu sống một cách tàn nhẫn và biết được một niềm vui hãi hùng.

Page 44: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

44B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Vẫn phấn hứng, chúng tôi nhảy nhót quanh cô, không chút e dè. Được một lúc, bỗng nhận thấy cô dè chừng, tách xa dần chúng tôi. Thế là chúng tôi tự tách dần cô, vừa tiếp tục giữ lấy những mảng không khí vẫn phập phồng chung quanh cô và hả hê trở về nhà.

Tôi không biết mình có chơi cái trò máy bay và nhà đổ kia không, nếu không có thằng em. Tôi không hình dung nổi tôi đứng một mình dưới hàng rào. Trò chơi hẳn sẽ vô bổ. Còn thú vị nỗi gì nếu phải sợ hãi mà không có thằng em, không có được thằng em để mà cứu nó, không có nó để nó cứu mình?

Tôi không hình dung nổi chỉ một mình tôi trong bất cứ cuộc chơi nào. Kiểu như cuộc chơi chỉ có thể bắt đầu nếu có nó. Tôi có thể làm gì trước khi nó ra đời? Có lẽ là chờ đợi. Những tháng năm trước khi nó ra đời chỉ là một đám sương mù, một sự chờ đợi vô thứ, chờ đợi thằng em trai tôi.

Tôi không nghe thấy tiếng bố về. Ông về quá khuya và người ta đã cho tôi đi ngủ. Tôi thiếp đi trong tiếng gầm thét của cơn giông tố, rình nghe tiếng xe chạy hay tiếng khóc của em trai. Bỗng tôi tỉnh giấc. Ở một chỗ nào đó trên lầu, có tiếng kêu của mẹ Nicole.

Bà kêu khủng khiếp, tôi chưa từng thấy ai kêu như thế bao giờ. Cửa ra vào cọt kẹt, tôi tưởng đâu là tiếng bão tố, là tiếng mẹ mình trong bão tố, tưởng đâu mẹ mình và trận bão kia chỉ là một, mãi mãi. Thế rồi tôi tỉnh giấc hoàn toàn. Ngoài hành lang tranh tối tranh sáng, cửa phòng bố mẹ tôi đã mở toang. Mẹ tôi chạy hết góc này sang góc khác, đầu tóc rũ rượi, người oằn xuống như cố chống lại cú đấm cú đạp của ai đó. Ôi, mẹ Nicole bao giờcũng di chuyển một cách đầy kiêu hãnh. Cái đầu nhỏ nhô lên trong không gian như một đồtrang sức quý hiếm! Cuộc chạy này thì tởm quá, đâu phải là mẹ Nicole. Không thể là bà được. Tôi chưa từng nhìn thấy ai như thế, gãy gập thảm hại biết bao!

Thế là tôi tiếc cho bài nhảy và những buổi tập liên miên không dứt của mẹ bên cái gióng ngang. Tôi giận mình vì đã chế nhạo mẹ, đã băm bổ mẹ, cứ muốn bám rịt lấy mẹ khi mẹ mải mê lao vào cái mà mẹ gọi là nghệ thuật. Những bài nhảy này mẹ rất yêu, còn chúng tôi thì rất ghét vì nó choán hết tâm trí và thì giờ của mẹ. Thật đáng tiếc, giờ thì tôi yêu nó rồi, điệu nhảy của bà. Thật quá đẹp, trăm lần đáng yêu hơn những động tác kinh tởm và vô nghĩa kia.

Page 45: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

45B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tôi mới năm tuổi nhưng tưởng mình đã hiểu - như một sự xuất thần sáng chói và ngắn ngủi - thế nào là mẹ tôi, hiểu rằng là điệu nhảy mẹ chính là cuộc chiến đấu của bà, rằng nếu không có điệu nhảy kia thì chỉ còn lại sự xấu xí đáng sợ này thôi.

Ước gì tia chớp sáng này có thể đọng lại mãi trong tôi, lan toả ra trở thành một làn ánh sáng rộng và thanh bình phủ lên tình yêu của tôi với mẹ Nicole và tỏa rộng ra nữa chung quanh, để chúng tôi có thể nhìn... Nhưng gần như lập tức nó lại chìm trong cái sợ, sợ cho em trai tôi, sợ nó bị đánh thức dậy, bị khủng bố, đe nẹt kinh hoàng.

Bố tôi đã về, ông ghì mẹ tôi, đặt nằm lên giường và giữ chặt lấy bà trong khi bà vẫn tiếp tục dãy giụa. Bố mặc áo măng tô, bên trong là một cái sơ mi vạt dài mà mẹ chẳng ưa. Mẹ cho đó là thứ quần áo của ông già. Còn mẹ thì trần truồng, rất nhiều lần mẹ đã như thế, có lẽ vì mẹ lấy làm tự hào vì thân hình vũ nữ của mẹ. Có thể vì những lý do khác nữa, tôi đâu hiểu nổi.

Thế là cả hai người cứ ở với nhau ở trên giường, tư thế ngộ nghĩnh, bíu chặt lấy nhau. Một cảnh tượng đáng ra tôi không nên nhìn vào, mà chỉ cảm thấy thôi cũng đủ. Tôi cứđứng lặng trong bóng đêm, sau cánh cửa không dám bỏ đi vì sợ người ta phát hiện ra mình, cứ buộc phải tiếp tục đứng nhìn.

Mẹ tôi thét lên những câu lạ lùng và ghê sợ: "Tôi sợ lắm, Thérèse, cứu tôi với, tôi sợlắm..."

Tôi nghe mà lấy làm kinh ngạc. Tôi biết tên những bạn thân của mẹ, tên một vài người trong gia đình mẹ, tất cả đều đã chết rồi, những cái tên kia thì tôi chưa bao giờ nghe thấy cả, và mẹ tôi cứ gọi mãi, gọi mãi, tiếng gọi giận dữ xen lẫn yêu thương dành cho con người họ, có tên là Thérèse. Bà cúi gục xuống và dãy giụa.

Tôi không biết bằng cách nào ông bác sĩ gia đình lại có mặt ở đây.

Ông đứng ngoài hành lang, tự ông bật đèn. Tôi quay ngoắt lại, giật mình thấy ánh đèn hắt lên lưng tôi. Bác sĩ nói với tôi. Tôi không hiểu ông nói gi, giọng ông khàn khàn tôi nghe mà không hiểu gì cả.

Nhưng đây thì đúng là ông bác sĩ của gia đình rồi, người từng ngồi từng ngồi lại rất lâu với chúng tôi, chuyện trò với bố mẹ tôi hoặc chơi với tôi mỗi lần ông đến thăm. Ông đã trở

Page 46: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

46B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

thành người nhà vì ông có hẳn một chìa khóa riêng và thỉnh thoảng nửa đêm cũng ghé qua (tôi đã nhìn thấy ông một lần vào ban đêm xách xà cột xuống cầu thang). Giọng ông có âm sắc Nga tuyệt vời khiến tôi rất khoái, vì tôi cho rằng ông chỉ nói bằng thứ giọng ấy để đùa chơi và rằng, chính ông là người vẫn đứng ra làm vui cho chúng tôi. Nhưng dường như ông không thực sự nhìn thấy tôi, tôi chỉ là một trở ngại mà ông phải vượt qua. Ông sẽ vượt qua để đi vào phòng, nhưng trước đó ông muốn tôi phải trả lời một câu hỏi và cuối cùng tôi nghe thấy câu hỏi ấy!

- Mẹ cháu đâu?

Đó là câu ông hỏi tôi, ông bác sĩ già của chúng tôi! “Mẹ cháu đâu?” và tiếng uốn lưỡi của ông lần này thật nghiêm chỉnh chứ không phải để làm trò đùa nữa.

Mẹ tôi ư?

Ông không nghe thấy mẹ tôi đang kêu ở trong phòng ư? Ông điếc rồi hay sao mà không nghe thấy tiếng kêu khẩn thiết chỉ cách có dăm mét ở bên kia khung cửa và cả tiếng của bố tôi xen vào đó nữa?

Mẹ không nghe thấy cả tiếng bố đang van vỉ mẹ hãy bình tâm lại?

Và bố cũng không nghe thấy tiếng ông bác sĩ cứ nhắc lại câu hỏi ngớ ngẩn của mình?

Chúng ta điếc cả rồi hay sao thế này?

Và cô Tirésia, tại sao không thấy cô đến đây?

- Mẹ cháu ư? - tôi nói.

Bỗng ông bác sĩ trở lại thành chính ông. Ông cúi xuống vuốt tóc tôi như mọi lần.

- Tha lỗi cho bác, cháu nhỏ, - ông nói.

Và bỗng ông lại làm một việc kỳ lạ. Ông đặt xà cột xuống và cũng quỳ xuống…

Page 47: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

47B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

5

THƯ CỦA XƠ BÉATRICE

NHÀ TU A. Ở V.

Estelle thân mến,

Sáu năm rồi. Chúng tôi vẫn không quên bạn.

Bạn vẫn là người của chúng tôi và hôm nay cộng đồng ủy thác cho tôi viết thư này cho bạn.

Các "xơ" từng gần gũi với bạn hối thúc tôi phải thông tin cho bạn về tình hình của họ. Tin tức ấy đây.

Bà Nhất bạn từng biết nay lại là bà Nhất một lần nữa của chúng tôi. Chúng tôi đã áp dụng chế độ thuyên chuyển năm một lần. Xơ Marie-Marthe làm việc đồng áng rất giỏi. Nhờ có chị ấy mà cộng đồng đủ sức tự quản lấy mình và đáp ứng được mọi nhu cầu, và chúng tôi đã san được quả đồi, nơi cái nghĩa địa nhỏ bị dốc một cách nguy hiểm. Nhiều xơ cao tuổi của chúng tôi đã qua đời. Chúng tôi đã dàn xếp và nhà trường của khu phố, thầy giáo và học trò đã đến hái lượm hoa bồ đề và quả phúc bồn tử. Bài khoa học thường thức của họ đấy. Họ học thêm cả cách pha chế và cách làm mứt nữa. Xơ Madeleine và xơ Madelaine-Marie mà bạn cũng đoán được rồi, đứng ra phụ trách công việc thực hành này. Hai xơ này vẫn là trụ cột đời sống thường ngày của chúng tôi. Trong những buổi cầu nguyện, họ thường nhắc đến bạn nhiều nhất, cầu xin phúc lành cho bạn.

Liệu bạn có tin nổi không? Cha Durenil nghiêm khắc là vậy mà đã phá giới để lấy vợ. Vợ của ông đã chết, vì phẩm hạnh cao quý nên ông được nhiều lần khen thưởng và nay ông đã lên chức giám mục. Chúng tôi thường được tiếp kiến cha trong các dịp hội họp.

Page 48: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

48B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Cha trú tạm trong căn phòng thường là phòng của bạn, cho nên mỗi lần cha ghé qua, chúng tôi lại nhớ đến bạn. Cha hút tẩu nên mỗi lần cha đi khỏi chúng tôi lại phải đặt lại nó trên bàn – trước kia bạn phiền lòng về chuyện này lắm. Xơ Marie-Marthe năn nỉ tôi phải viết thêm điều này về xơ, cho nên tôi viết đây. Xơ đã trải qua một căn bệnh đau đớn, các thầy thuốc gọi là bệnh suy nhược thần kinh, nhưng xơ thì biết rõ hơn. Xơ cho rằng đó là cơn khủng hoảng về thiên mệnh của mình. Xơ đã vượt qua được nó và trở thành cần thiết với chúng tôi hơn lúc nào hết.

Xơ nhắn với bạn là chính vì lẽ đó mà xơ nghĩ đến bạn với đầy thương cảm, nhắn là đến cả một cơn bệnh rất dài cũng có thể vượt qua được và không bao giờ là quá muộn để quay trở lại giữa lòng nhà thờ. Tôi xin bổ sung, lòng tin của xơ ngày càng vững vàng, nhưng mà hỡi ơi, xơ lại phải sắp xa chúng tôi, xơ được đề bạt lên một chức vị cao hơn trong giáo hội.

Bạn thấy đấy, Estelle, lần này thì tôi đâu có chỉ toàn nói chuyện triết học hoặc thần học.

Tôi thường tự lên án mình đã không giúp ích được gì cho bạn. Lần đầu tiên tôi phụtrách số người mới nhập môn, chưa biết cách dàn xếp ổn thỏa những bất đồng giữa hai chúng ta và thế là chúng ta mất nhau. Tôi thấy rất hối hận, nhờ có bạn tôi nghĩ là mình đã tiến bộ lên nhiều trong nết nhún nhường.

Chúng tôi tất cả đều hỏi nhau giờ đây bạn sống ra sao.

Chúng tôi rất phiền lòng khi thấy chính bạn của bạn lại được đến để thông báo quyết định của bạn, và chúng tôi lại càng thấy phiền lòng hơn khi biết quyết định này là quyết định không thay đổi.

Chúng tôi không quên những giây phút bi thảm khi bạn ra đi, cái chết của người rất thân với bạn ấy, người duy nhất ngày xưa còn sót lại của bạn, bạn của bạn đã nói lại với chúng tôi như vậy. Bè bạn “ở ngoài đời ấy”, Estelle ạ, bởi vì chúng tôi cũng đều là bạn bầy vây quanh bạn, và sẽ mãi mãi là như vậy.

Cũng qua nguồn tin tức chúng tôi được biết là cái chết của người đàn bà nọ đã làm bạn rất buồn. Vậy thì, Estelle thân mến, chúng tôi đã đặt ra một bài cầu nguyện, Mẹ Nhất soạn lời còn tôi thì viết nhạc và chúng tôi đã đặt tên cho nó là “Nguyện cầu cho Tirésia”. Chúng tôi vẫn luôn hát bài hát đó.

Page 49: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

49B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Trong bài hát này, chúng tôi yêu cầu người chết rồi đừng nên theo đuổi người còn sống, hãy để họ bình yên để họ có thể quên đi yêu thương và buồn phiền ở cõi thế này và hướng linh hồn về Người duy nhất là tình yêu và niềm an ủi.

Cả cộng đồng đều đồng ý với tôi và bằng lời cầu nguyện này từ trong trái tim mà chúng tôi viết thư cho bạn.

Xơ Béatrice

Page 50: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

50B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

6

TÔI ĐI TÌM BÀ

Chuyện về Tirésia, tôi không viết ra nổi. Tôi nghe thấy nhạc của lời, nghe thấy cả lời, nhưng khi lại gần nó thì những lời này lại không giống như những thứ nhạc mình đã nghe được. Không sao, bà hiểu đấy thưa bà, những hòn cuội nhỏ đổ xuống khi tôi muốn chồng hòn nọ lên hòn kia.

Tirésia, người đàn bà choàng khăn của tuổi ấu thơ của tôi, vận toàn đồ đen, đã không ngừng nói suốt năm ngày và năm đêm. Cô hấp hối kéo dài đến năm ngày và năm đêm. Cô có ngủ được một chút, tôi đã nhìn cô ngủ.

Tôi nhìn mặt cô.

Người đàn bà này đã không rời khỏi tuổi thơ của tôi, có lẽ chưa bao giờ rời khỏi ý nghĩ của tôi, thế mà tôi không biết mặt cô.

Tôi lại phải rửa ráy cho cô và nhìn thấy bụng cô.

Bà cần hiểu Tirésia. Không bao giờ chúng tôi dám đụng vào người cô, chúng tôi đến gần cô, cô là người gần gũi nhất của chúng tôi. Trên đời này không có ai gần gũi hơn thếmà chúng tôi không dám sờ đến người cô.

Tôi không nghĩ là đã có ai cấm đoán, với cô thì lại càng không. Nhưng từ ngay giây phút đầu tiên, chúng tôi, em trai tôi và tôi đã biết về Tirésia.

Cả nó lẫn tôi không thể nói mình đã biết những gì, nhưng Tirésia là ở trong chúng tôi.

Page 51: Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB filePierrette Fleutiaux CHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: CHÚNG TA LÀ

Pierrette FleutiauxCHÚNG TA LÀ VĨNH CỬU

51B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Khi tôi nói “ngay từ giây phút đầu tiên” là muốn nói giây phút đầu tiên thằng em tôi ra chào đời, tất nhiên. Trước đó nữa, năm năm cuộc đời tôi trước đó, tôi chẳng có chút kỷniệm nào.

Chúng tôi sờ tay vào mẹ Nicole của mình, mẹ là người phụ nữ tóc vàng rất đẹp và ẻo lả, da dẻ mịn màng như một cánh hoa hồng, xin bà đừng cười, bố chúng tôi thường nói vậy. Bố nói “Nicole có làn da mịn màng như một cánh hoa hồng”. Với lại ở ngoài vườn cũng có một cây hồng giống rất lạ mà ông gọi những hoa đó là ‘Nicole’ và mẹ Nicole thì có làn da mịn màng như một cánh hồng đi nữa, đối với chúng tôi đó là những chân lý được phát hiện. Giờ đây đã quá muộn để có thể trắc nghiệm nó bằng con mắt người lớn của tôi.

Không phải vì các cụ đã già đi, và bố tôi đã trở nên cay chua và mẹ Nicole đã trở nên tàn tạ, mà vì cả hai đã chết rồi.

Tại sao họ chết, mẹ Nicole của chúng tôi vốn là một cô gái xinh đẹp và tươi tắn bao nhiêu và bố chỉ hơn tôi ngày nay dăm tuổi. Điều này nằm trong câu chuyện của Tirésia.

Và trong chuyện của Tirésia, có cả lý do vì sao thằng em trai tôi phải chết, tại sao tôi còn sống lại, thưa bà, và tại sao hôm nay tôi lại đi tìm bà…